Em Là Ai Trong Anh

Chương 9

Chicago, ngày XX tháng 12 năm 2009

Thân gửi Jake D.,

Tớ có cảm giác là Giáng sinh năm nay đến sớm.

Giáng sinh, về mặt lý thuyết là dịp để tận hưởng sự ấm áp bên bạn bè và gia đình. Nhưng đối với tớ thì nó lại chẳng áp dụng được trên thực tế. Cậu biết đấy, bố mẹ tớ vừa ly hôn và bố tớ đã nuôi một người đàn bà khác trong nhà (lần trước, tớ đến và cập nhật được tình hình). Tớ tự hỏi nếu tớ chọn theo bố thì bố có như vậy không nhỉ? Như thể để làm mọi chuyện thêm phần tồi tệ, cô bạn thân duy nhất thì đã nhìn tớ với con mắt thù địch trong suốt mấy tháng qua.

Ồ thực ra là tớ cũng có một hội bạn hẳn hoi đấy chứ. Nhưng có ích gì khi ngay cả vào dịp Giáng sinh họ cũng chẳng thể gửi lấy một tin nhắn chúc mừng! Đơn giản chỉ là vì họ không bao gìơ đụng đến những thứ như máy tính điện thoại. Và họ chẳng bao gìơ bước chân ra khỏi nhà, trừ khi phải đến trường hoặc đi thư viện.

Bố tớ có gửi thiệp và mẹ cũng làm những chiếc bánh quy gừng xinh xắn để mang lại cho tớ một Giáng sinh đúng nghiã. Ừ thì ít nhất họ cũng đã cố.

Tớ đang quấn một đống chăn dày cộp (bởi vì tớ mở cửa sổ). Trời thật sự rất lạnh. Tuyết rơi đặc quánh và tớ lại thắc mắc gìơ này câu đang làm gì.

Kì nghỉ lễ mới bắt đầu được một tuần nhưng tớ đã mong nó kết thúc thật nhanh chóng. Và tớ có lý do cho mong muốn quái dị này.

Không biết cậu có nhớ không, bảy ngày trước cậu đã gặp tớ đấy. Ừm, đó là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện một cách thực sự. (Không phải nói về những bài học sử. Mà nhân tiện tớ cũng rất vui khi được ghép nhóm đôi với cậu trong gìơ Lịch sử. Cảm ơn thầy Mellott!)

Tớ có thói quen về muộn. Tớ đã cho rằng vào hôm đó ra khỏi lớp sẽ chỉ bắt gặp cô lao công và bác bảo vệ đứng tán gẫu (như thường lệ). Chứ tớ đã không ngờ đến cậu, Jake D.!

Trông cậu vẫn thật tuyệt trong chiếc áo cầu thủ bóng rổ. Một chiếc áo ba lỗ màu xanh sẫm, vô cùng thích hợp để phô bày ra những cơ bắp rắn chắc trên cánh tay cậu. Và quả thật nếu chỉ lướt qua tớ sẽ nghĩ ôi cậu ấy vừa chơi bóng rổ và lớp áo dính sát vào cơ thể đó thật quyến rũ làm sao!

Tuy nhiên, tớ lại bắt gặp hình ảnh chàng hot-face ngồi bệt trên hành lang trường, đầu gục xuống, mái tóc vàng bết mồ hôi. Điều này khiến tớ tò mò. Nhưng hơn hết, nhìn cậu như vậy, tớ đột nhiên cảm thấy nhoi nhói, Jake D. ạ.

Có gì đó đã thôi thúc tớ, và lần đầu tiên, Jake D., tớ có đủ dũng khí để chạm vào cậu.

Khoảnh khắc cậu ngước lên, giây phút mà ánh mắt cậu chạm vào tớ, tớ đã run lên vì có một ngọn lửa nhỏ lan tỏa trong tớ. Râm ran, man mát, âm ấm, sắc nhọn, dễ chịu...

Khi ấy, tớ biết một điều rằng, cậu đã nhìn thấy tớ.
Bình Luận (0)
Comment