Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 14

Tôi và bác sĩ Lưu cùng nhau ra khỏi phòng của Văn Thông, ra đến phòng khách bác sĩ Lưu liền nói với tôi: "Joyce, cháu nhất định phải khuyên cậu Thomas trong mấy ngày tới phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cậu ấy đang bị kiệt sức đấy, chú gửi cháu lọ tinh dầu xoa bóp, cháu hãy nhờ dì Lâm xoa bóp phần hông giúp cậu ấy."

"Cháu tự làm cũng được ạ." Tôi cầm lấy lọ tinh dầu nói với vẻ chắc chắn.

"Cô bạn nhỏ, có phải cháu để ý người ta rồi hay không hả?" Bác sĩ Lưu cười nói với tôi.

"Chú à, chú đừng trêu chọc cháu nữa, cái gì mà cô bạn nhỏ chứ, cháu giờ đã tốt nghiệp đại học rồi kia mà."

"Đúng rồi ha, nhưng với chú cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, xem ra chú đã già rồi. Được rồi, Joyce, chú về trước đây, có chuyện gì thì điện thoại cho chú."

"Vâng ạ, cháu cảm ơn chú Lưu." Khi tôi chào tạm biệt bác sĩ Lưu rồi chuẩn bị đóng cửa thì tôi nhìn thấy mẹ và dì Lâm đang xách túi lớn túi nhỏ đứng ở đối diện chuẩn bị băng qua đường.

Tôi lập tức cầm theo chìa khóa nhà ra chạy qua phụ giúp một tay, mẹ nhìn thấy tôi liền vội vàng hỏi thăm tình hình của Văn Thông, thấy dáng vẻ quan tâm ấy của mẹ giống như thật lòng đã coi Văn Thông là người nhà, tôi vội vàng an ủi bà: "Mẹ, mẹ bình tĩnh đi ạ, chú Lưu vừa mới khám cho anh ấy rồi, chú ấy đã tiêm mũi hạ sốt cho Văn Thông. Nói điều quan trọng bây giờ là anh ấy cần phải nghỉ ngơi, vì khoảng thời gian vừa qua anh ấy đã làm việc quá sức."

"Thằng bé này, thiệt là, mẹ biết ngay là nó sẽ như thế mà, bây giờ chỉ có một mình nó ở Hongkong, lại không có ai bên cạnh chăm sóc, thử hỏi cơ thể nó làm sao mà chịu đựng được."

Chúng tôi xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà Văn Thông, mẹ lập tức hỏi, “Con gái, phòng bếp ở đâu? Để dì Lâm hâm thức ăn lại cho nóng, mẹ muốn thăm thằng bé một chút.”

Tôi đưa dì Lâm đến phòng bếp, thuận tiện rót cho Văn Thông ly nước nóng, rồi tôi cùng mẹ đi vào phòng của Văn Thông. Bây giờ trời đã xẩm tối, tôi đang định mở đèn lên thì mẹ liền cản tôi nhỏ giọng nói: "Con gái, đừng bật đèn, có thể Văn Thông đang ngủ đó."

Tôi rón rén đi tới bên cạnh giường khom lưng nhìn xem anh thế nào, đúng là anh đang ngủ, mẹ quả là lợi hại mà, tôi lập tức ra dấu bằng tay với mẹ bảo chúng ta nên ra ngoài thôi, lúc chuẩn bị đi ra, tôi còn nhẹ nhàng sờ trán của anh, rồi sờ trán của mình, hình như không còn sốt nữa, lúc này trái tim tôi mới có thể thả lỏng một chút, nhưng sao anh ngủ mà vẫn cau mày thế nhỉ?

"Con gái." Mẹ nhẹ giọng gọi tôi, bảo tôi ra ngoài cùng bà ấy.

"Mẹ, hình như Văn Thông hết sốt rồi ạ." Tôi vui vẻ nói.

Đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại từ tài xế của Văn Thông, ông ấy đang đứng trước cửa, tôi lập tức đưa cho ông ấy đơn thuốc của Văn Thông, phiền ông ấy giúp tôi đi mua thuốc.

Trở về phòng khách tôi thử thăm dò mẹ nói: "Mẹ, hôm nay con muốn ở đây chăm sóc anh ấy, ở đây không có ai ở cùng anh ấy cả."

"Được, vậy con ở lại đi, con gái ngoan con nhớ nhắc Văn Thông uống thuốc đúng giờ nhé, uống nhiều nước nữa, con cũng ăn chút gì đi, đừng để mình bị đói không tốt."

Vì mẹ ở đó giám sát nên tôi phải ăn một chút cháo, vì lo lắng cho anh mà từ chiều tới giờ tôi không muốn ăn uống gì cả. Chờ tài xế mua thuốc về, mẹ tôi cũng đứng dậy nói: "Con gái, vậy mẹ và dì Lâm về trước nhé, ba con ở nhà cũng sốt ruột lắm, con có cần gì thì gọi điện về nhà nhé. Nếu Văn Thông còn phát sốt nữa, thì con phải gọi xe cấp cứu đưa nó đến bệnh viện ngay biết không."

"Vâng ạ, con biết rồi, có chuyện gì con sẽ lập tức nhờ trợ lý của Văn Thông đến giúp con, mẹ mau về nhà nghỉ đi, mẹ cũng đừng lo lắng quá."

Tiễn mẹ về rồi tôi cầm theo thuốc sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Văn Thông. Vừa đẩy cửa ra tôi chợt hoảng hốt la lên, "Văn Thông, anh đang làm gì vậy?" Tôi thấy anh đang kéo kéo cái xe lăn.

"Anh mau mau nằm xuống, đừng lộn xộn nữa." Nói xong tôi lập tức đẩy xe lăn ra.

"Bảo bối, em đẩy xe lăn lại đây cho anh đi, anh phải đi vệ sinh. Nhanh lên." Văn Thông cười nói với tôi.

Tôi cũng thấy buồn cười vì hành động của mình, nhưng không thể không cho người ta đi toilet được, vội vàng kéo xe lăn trở lại, anh điều chỉnh xe lăn rồi tự mình di chuyển qua xe lăn, nhưng mới được một nửa thì anh hừ nhẹ một tiếng rồi khựng lại, sợ anh ngã nên tôi lập tức đỡ anh ngồi trở lại xe lăn, trong quá trình đỡ anh ngồi xuống tôi vô tình chạm phải hông anh, nó cứng như cái cờ lê vậy, chắc là anh rất khó chịu. Văn Thông đặt hai chân lên bàn đạp rồi lăn xe đi vào phòng vệ sinh.

"Cần em giúp anh không?" Giọng của tôi nhỏ giống như con muỗi vậy.

"Không cần đâu bảo bối, anh không sao, em mau ngồi xuống nghĩ ngơi đi, em cũng vất vả từ chiều đến giờ rồi." Anh vừa nói vừa đẩy xe lăn đi vào.

Anh không nói thì tôi cũng quên mất, đúng là hơi mệt thật, từ khi nhận được điện thoại của Alan tôi luôn ở trong trạng thái căng thẳng, bây giờ bình tĩnh lại thật sự cũng thấy hơi mệt, nên tôi ngồi lên giường của anh, giường của anh rất cứng. Mặc kệ phải giữ hình tượng thục nữ, tôi cứ thế ôm cái gối nằm dài ra giường nghỉ một chút trước đã.

Trong lúc tôi đang mơ màng thiếp đi, tôi cảm thấy hình như có người đang giúp tôi đắp chăn, trong chiếc chăn có mùi hương nhàn nhạt thơm mát rất dễ chịu, bất chợt tôi cảm nhận được người đó đang dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển từ vùng đầu long mày đến chóp mũi tôi, kèm theo đó là một tiếng thở dài rất nhẹ.

Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, sao Văn Thông lại thở dài cơ chứ, trái tim tôi lại treo lơ lửng, chẳng lẽ anh hối hận rồi sao?

"Văn Ý, chúng ta thật sự có thể đến với nhau không?" Giọng nói của Văn Thông từ từ truyền vào tai tôi.

"Dĩ nhiên có thể rồi." Tôi ngồi bật dậy. Hành động bất ngờ này của tôi khiến Văn Thông giật nảy mình, tôi thấy rõ thân hình anh run bắn lên.

"Bảo bối, em đừng dọa bệnh nhân như anh ngất nhé." Văn Thông giả bộ sợ hãi bụm chặt ngực trái của mình.

"Em sợ anh hối hận." Tôi dẩu môi nhỏ giọng nói, vì để xác định câu trả lời nên tôi quay sang nhìn anh.

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ ngồi trên xe lăn, nhìn xuống phía dưới thì thấy anh lại đi chân trần, hai chân chụm lại vào nhau.

Tôi nhìn chân của anh bỗng lập tức nhớ tới những lời căn dặn của bác sĩ Lưu, không được để chân trần phải chú ý giữ âm, nên bắt đầu lớn tiếng với anh: "Tại sao anh lại để chân không hả?"

Câu trả lời chẳng ăn nhập gì nhau khiến Văn Thông nghẹn lời, mới vừa rồi còn đang thảo luận có phải anh thấy hối hận hay không, rồi tự dung chuyển qua chân anh, quả thật khiến anh không thích nghi kịp.

"Vớ của anh đâu?" Tôi nhảy xuống giường, sốt ruộ hỏi.

"Trên chiếc ghế cạnh đầu giường."

Tôi đi qua lấy, tới chỗ tôi thấy đôi vớ màu đen mà anh mang khi đi làm, hình như hơi mỏng nên hỏi: "Anh có đôi vớ nào dày một chút không, loại mang ở nhà ấy."

"Cái đó ở trong phòng quần áo, trong ngăn kéo đầu tiên bên tay phải."

Tôi vào phòng sau khi lấy một đôi tất thật dày, rồi nhìn quanh căn phòng để quần áo của anh, rất chỉnh tề ngăn nắp. Một bên treo những bộ tây trang và áo lót trong mà anh thường mặc đi làm, còn một bên phía trong góc tường thì để mấy cặp nạng nhiều màu sắc khác nhau, anh đúng là rất sành điệu về khỏa này.

Tôi lấy một chiếc áo khoác thể thao trên giá rồi chạy đến bên cạnh anh.

"Văn Thông, anh mặc áo khoác vào đi, coi chừng bị lạnh đó." Đưa quần áo cho anh rồi tôi ngồi xuống trước mặt anh chuẩn bị mang vớ vào cho anh.

"Bảo bối, để anh tự mang đi." Văn Thông một tay cầm áo, một tay vội vàng cản tôi lại.

"Văn Thông, nếu anh đã gọi em là bảo bối thì hãy để em mang vớ giúp anh, được không?" Tôi chân thành nói.

Anh nhìn tôi một lúc rồi gật đầu với tôi.

Tôi ngồi xuống trước mặt anh, dùng tay nhẹ nhàng nâng chân anh lên, cổ chân của anh rất gầy và nhỏ, bàn tay con gái nhỏ xíu như tôi mà có thể nắm gọn được ấy. Nhấc chân anh ra khỏi bàn đạp, chân anh lập tức thỏng xuống, vì khớp xương mắt cá chân của anh không thể cố định được nên khiến chân anh cứ đưa trái đưa phải. Tôi đặt chân anh lên chân mình rồi cẩn thận từng li từng tí giúp anh mang vớ vào, nhưng cũng không dễ dàng gì, vì mắt cá chân anh không thể hoạt động được nên chân anh cứ đong đưa theo động tác của tôi, còn thôi thì sợ sẽ làm bàn chân vốn yếu ớt của anh sẽ bị thương.

"Bảo bối, không sao đâu, nó không yếu ớt như vậy đâu. Hay là để anh tự mang." Trong giọng nói của anh có sự không đành lòng.

"Không được, em làm sắp xong rồi." Nói xong, tôi tiếp tục mang vớ vào, rồi đặt nó về bàn đạp, kế tiếp nâng chân khác lên.

Chờ khi tôi đặt hai chân anh lên bàn đạp một cách nghiêm chỉnh, Văn Thông đột nhiên kéo tôi lên, tôi ngồi quỳ gối trước mặt anh, hai tay anh nắm bả vai tôi, nhìn sâu vào mắt tôi. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, anh ôm chặt tôi vào ngực mình, dịu dàng nói: "Bảo bối, anh rất muốn...hôn em."

"Vậy sao anh không hôn đi?" Tôi ngượng ngùng hỏi.

"Không được, anh sợ sẽ lây bệnh cho em."

"Em không sợ. Có bị lây cũng đâu có sao đâu." Tôi chủ động đưa môi mình chạm vào môi anh. Đây chính là nụ hôn đầu đời của tôi, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh.

Khi môi tôi vẫn còn đang căng thẳng nên ngượng ngùng cứng ngắc, thì môi Văn Thông đã nhẹ nhàng ghé vào môi tôi, bờ môi anh rất ấm, sự mềm mại của chúng như hòa tan đôi môi cứng ngắc của tôi, tôi ôm lấy cổ anh, hai tay anh ôm chặt bờ lưng tôi. Chúng tôi quấn quýt ôm nhau, anh tặng tôi một nụ hôn đầu quá tốt đẹp, nụ hôn này đã khuấy động sâu trong linh hồn tôi, khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể mình như nổ tung ra vậy. Tôi thật sự nghĩ rằng ước gì mình có thể ôm người đàn ông hoàn mỹ này mãi mãi, tôi rất sùng bái anh, có thể bước vào cuộc sống của anh đấy chính là mơ ước của tôi.

Dạ dày chúng tôi bỗng réo gọi ầm ỹ, chúng tôi đành tạm kết thúc nụ hôn triền miên, lưu luyến cắn mút môi của đối phương, cố kéo dài khoảnh khắc ấy, sau đó buông nhau ra rồi lại ngồi đó cười ha ha.

"Bảo bối, tiếng động hồi nãy là của em phát ra phải không?"

Cái tên Lương Văn Thông đáng giận này dám ác nhân cáo trạng trước* nữa chứ. Tôi không chút do dự nện cho anh một quyền.

Anh dùng hai tay ôm lấy ngực mình làm bộ như đau đớn lắm, miệng còn nói: "Cô Lâm Văn Ý, cô đang khi dễ bệnh nhân đấy."

Nhìn xem anh kìa, có chỗ nào giống nhân tài kiệt xuất của giới truyền thông gần ba mươi ba tuổi đâu chứ, cứ như một sinh viên mới tốt nghiệp đại học vậy. Anh xong đời rồi, hình tượng sáng chói của anh đã bị tôi phá hỏng mất rồi.

"Rõ ràng là bụng của anh kêu mà, còn dám dổ thừa em sao, anh dám ăn hiếp em." Tôi bĩu môi đưa lưng về phía anh đang còn ngồi trên xe lăn.

"Bảo bối như vậy là không có lịch sự đâu nha. Nhỏ mọn quá đi."

"Anh nói ai nhỏ mọn hả, anh lớn hơn em thì anh phải nhường nhịn em, có biết chưa? Với lại đàn ông cũng nên ga lăng với phụ nữ, anh ở Mỹ chắc rõ điều này chứ."

"Anh là quỷ hẹp hòi, được chưa, em là bảo bối của anh, cũng là nữ vương của anh, vậy được rồi chứ?"

"Nói thế còn nghe được." Tôi cười, cười rất ư là hả hê, "Tinh Tinh, không phải anh đói bụng rồi sao?"

"Em gọi ai là Tinh Tinh hả, bộ anh khó coi đến vậy sao?"

"Ai cha, anh hiểu lầm rồi, Tinh Tinh có nghĩa anh là thần tượng của em, là ánh sao của minh tinh đó."

"Không được, tên gọi này khiến hình tượng của anh bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên không được gọi."

"Nhưng em thích." Tôi bướng bỉnh gân cổ lên cãi.

"Có thể đổi cái khác không, cái này khó nghe quá."

"Có gì đâu mà khó nghe, hay là vầy nhé, khi chỉ có hai chúng ta thì em sẽ gọi anh như vậy được không?"

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, chỉ được gọi khi có hai chúng ta thôi đấy." Anh dừng lại một chút rồi nói: "Anh cũng phải nghĩ ra cái tên gì để đặt cho em mới được."

Hừ, rõ ràng mình đã nhượng bộ, lại còn muốn kê thêm bậc thang nữa, "Không thèm nói với anh nữa, em đi hâm nóng đồ ăn đây." Tôi không thể để anh bị đói được.

"Anh đi với em." Anh chuyển qua xe lăn đi theo.

"Đợi chút, anh phải mặc áo khoác vào, ngoài đó hơi lạnh đấy. Mà anh lại mới vừa hạ sốt."

"Anh đâu có yếu đuối như em nói vậy chứ?" Anh ai oán nói.

"You’re su¬per¬man (Anh là siêu nhân).Vậy được chưa?"

Lúc sắp ra đến cửa, tôi bỗng nhớ mình quên lấy một thứ, vội xoay người quay trở về, lấy một tấm chăn bông nhỏ trong phòng quần áo của anh ra, tôi đã nhìn thấy nó khi lấy vớ cho anh. Tôi đem cái chăn đắp lên đùi anh, rồi quấn chặt kỹ càng lại ở hai chân.

"Bảo bối, bây giờ là tháng chín, sao em lại gói kín anh như gói bánh chưng vậy. Thế này anh không phải ngã bệnh vì bị lạnh mà bị nóng chết mất."

Lời anh nói chọc tôi bật cười ha ha. Sau đó tôi lại chuyển sang sắc mặt nghiêm túc nói với anh: "Ông chủ, anh phải rang chịu thôi!"
Bình Luận (0)
Comment