Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 32

Hai vợ chồng chúng tôi không làm anh hùng nổi đành phải ngồi dựa vào nhau dưới chân Trường Thành, chờ những người đã trở thành anh hùng đi xuống, sao lâu thế nhỉ, xem ra muốn trở thành anh hùng cũng không dễ dàng.

"Văn Thông, anh nói xem sao bọn họ còn chưa xuống nhỉ?"

"Bây giờ anh nghe em gọi anh là Văn Thông, thì cảm thấy rất xa lạ."

"Thế em phải gọi anh là gì? Tinh Tinh."

"Em còn giả ngốc với anh, phải gọi là chồng em."

"Giờ còn chưa đến lúc đó đâu ngài Lương Văn Thông, hiện tại em vẫn là tiểu thư Lâm Văn Ý nhá."

"Chỉ cần hai ngày nữa, anh sẽ biến em trở thành Lương Lâm Văn Ý, I promise." Văn Thông tràn đầy tự tin nói.

Nghe thấy anh kiên quyết muốn tôi trở thành bà xã của mình như thế, hành động tình yêu của anh đương nhiên khiến tôi vui sướng như được bay lên trời, nơi nào đó trong tôi rực cháy, có thể biến thần tượng thành chồng mình. Lúc thực tập ở công ty, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, vì ngay cả mặt còn chưa nhìn thấy.

"Bảo bối, em đang nghĩ gì thế?" Văn Thông thấy hồi lâu mà tôi vẫn không lên tiếng.

"Hừ, không biết anh bị làm sao, bây giờ lại vội vàng, gấp gáp đến vậy, vừa nãy đang nghĩ lúc ở Mỹ, em thực tập trong công ty, ngay cả mặt anh cũng chưa được nhìn. Dù thế nào cũng không ngờ sẽ trở thành vợ chưa cưới của anh."

"Có gì mà không thể ngờ, trên thế giới này chuyện gì cũng có thể."

"Chỉ giỏi nói triết lý, ngài Tinh Tinh."

Trong khi chúng tôi đang mỗi người một câu tranh luận với nhau, anh họ, Tiểu Lâm cùng nhân viên công ty đã lần lượt trở lại.

Đợi mọi người tập trung đông đủ, chúng tôi đi đến một nông trường ăn vài món bình dân của Bắc Kinh. Chắc mấy anh hùng kia cũng đói meo rồi, mỗi khi có một món được bê lên, trong nháy mắt đã thấy đáy, không còn gì nữa, thật sự quá tuyệt, đó chính là cái gọi tranh ăn với người khác mới thấy ngon.

Chẳng mấy chốc tôi đã no căng đến mức ngồi cũng cảm thấy khó chịu, bèn đứng dậy, bắt đầu đi quanh bàn, bỗng bị vấp vào cạnh một cái ghế, người ngả về phía trước, ngay lập tức, Văn Thông và anh họ đang ngồi cùng kéo lấy tay tôi, Văn Thông vóc người cao, tay dài chân dài, tay trái nhanh nhẹn của anh túm được tay tôi trước, còn anh họ lại nắm chặt tay trái của Văn Thông, động tác của ba người đều dừng lại, anh họ cúi đầu nhìn tay Văn Thông, sau đó lại ngước lên nhìn chằm chằm Văn Thông, ánh mắt giống lúc ăn cơm tối qua lại xuất hiện.

"Anh, sao anh lại túm tay Văn Thông?" Tôi tò mò hỏi.

Đột nhiên anh họ như bị kim đâm buông tay ra, lại nhìn Văn Thông, còn Văn Thông thì sao? Cũng vội vàng rụt tay, với cái nạng, chống tay đứng lên, mỉm cười nói: "Bảo bối, em đi ra ngoài một lát với anh đi, để tiêu thực." Nói xong liền chống nạng ra ngoài.

"Anh họ, em cảm thấy anh rất kỳ lạ, sao cứ dùng loại ánh mắt này nhìn Văn Thông vậy."

"Nãy giờ anh luôn cảm thấy anh đã nhìn thấy cậu ấy ở đâu đó."

"Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi tìm Văn Thông."

Nói xong tôi cũng vội vàng ra khỏi phòng, ngay lập tức nhìn thấy Văn Thông đang chống nạng, dựa người vào cửa sổ sau phòng, ngây người nhìn chằm chằm vào mặt đất phía trước.

"Văn Thông, anh đừng để bụng với anh em, cũng không biết anh ấy bị làm sao, từ hôm qua đến giờ em cảm thấy anh ấy rất kỳ lạ."

"Sao anh phải để bụng với anh ấy nhỉ bảo bối. Có phải em ăn no quá rồi không, chúng ta đi quanh đây một lát đi, thời tiết hôm nay tốt lắm." Văn Thông chống nạng, đẩy người về phía trước, lưng rời khỏi tường, đúng lúc tôi cũng đi tới bên cạnh anh, đỡ tay anh, chúng tôi đi dạo dưới ánh mặt trời trên con đường thôn quê nhỏ hẹp, mặc dù ở Bắc Kinh đang là mùa xuân nhưng gió hơi lớn, tuy vậy cũng không ảnh hưởng chút nào đến hai trái tim yêu thương đang đập rộn ràng của chúng tôi.

"Tinh Tinh, mai mấy giờ chúng ta về Hongkong?"

"Anh cũng không biết, Alan đã bảo công ty mua vé máy bay rồi."

"Chuyện chúng ta vẫn chưa làm xong ở đâu thì sao?"

"Anh bảo Alan ở lại đây rồi, đừng lo chuyện công ty nữa, bây giờ chuyện em cần làm nhất là phải thật thoải mái để chuẩn bị làm cô dâu của anh."

"Nhanh quá, chúng ta còn chưa chuẩn bị gì mà!"

"Anh để công ty bắt đầu chuẩn bị rồi, ngày mai là thứ tư, sau khi chúng ta về, nghỉ ngơi một thời gian, thứ năm lại chuẩn bị thêm, thứ sáu, chúng ta có thể đi đăng kí trước. Bảo bối, đừng trách anh sao lại vội vàng đến thế, xin em hãy đồng ý, được không, anh rất muốn em trở thành bà xã của anh thật nhanh."

"Ừm, em đồng ý với anh."

"Anh cảm thấy hơi có lỗi với em, gấp gáp như vậy, đợi chúng ta đăng kí xong, sẽ cùng chọn áo cưới cho em, em muốn hôn lễ kiểu gì?"

Cô gái nào mà không mơ ước có một hôn lễ thật long trọng, nhưng từ khi tôi biết Văn Thông bị thương, thì không hề tham gia hoạt động tập thể nào nữa, cử chỉ luôn nhẹ nhàng khiêm tốn. Hơn nữa tôi cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần có thể chung sống với người mình yêu, có thể được người nhà và bạn bè chúc phúc, đã khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

"Tinh Tinh, thật ra em không muốn hôn lễ long trọng gì đó, chỉ cần có thể chung sống với anh, chúng ta cùng ăn bữa cơm với người nhà là được rồi, không cần mời quá nhiều người.

"Như vậy sao được, thế thì thiệt thòi cho bảo bối quá. Em không cần lo, để anh sắp xếp là được rồi."

Chúng tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đã đi khá xa, bụng tôi cũng không căng đầy khó chịu như lúc nãy nữa, tôi liền nói: "Chúng ta quay về đi, bây giờ em cảm thấy khá hơn rồi, vừa nãy ăn hơi nhiều."

"Ừm. Đỡ để bọn họ đi tìm chúng ta."

Ngay khi chúng tôi nắm tay nhau về đến ngôi nhà nhỏ trong nông trường, thì thấy bọn họ đã đang bắt đầu tìm chúng tôi.

"Em họ, em đi đâu đấy?" Anh họ lo lắng hỏi.

"Chúng em vừa đi ra ngoài tản bộ một lát, lúc nãy em ăn nhiều quá." Tôi nói.

"Văn Thông, xin tha thứ cho sự vô lễ của tôi."

"Không sao, chúng ta sắp thành người một nhà, cứ thoải mái đi." Văn Thông cười nói.

"Đúng, chính xác, chúng ta là người một nhà." Anh họ ôm Tiểu Lâm vào lòng rồi nói.

Lúc năm giờ chiều, cả đoàn đã về tới sân bay Châu Á, từng người chào tạm biệt, cuối cùng là anh họ và Tiểu Lâm đứng đối diện chúng tôi.

"Anh họ, ngày mai em và Văn Thông sẽ về Hongkong, anh muốn nói gì với ba mẹ không?"

"Sớm thế, chúng ta vừa mới gặp nhau, có chuyện gì vậy?"

Anh họ hỏi thẳng, lại làm tôi không biết trả lời ra sao, xấu hổ liếc Văn Thông.

"Là như này, tôi đã già rồi, rất mong chờ Văn Ý gả cho tôi, trước khi đến đây đã bàn bạc trước, sau khi đi đợt này sẽ về đăng kí kết hôn, tôi có phần nôn nóng."

"À, thì ra là vậy, tốt quá, tôi cũng sẽ xem lại lịch trình của mình, tranh thủ quay về, cùng làm chứng cho nghi lễ đăng kí của các em." Anh họ vui vẻ nói.

Tiểu Lâm lại kéo tôi đến bên cạnh, nói nhỏ với tôi: "Văn Ý, thật ngại quá, hôm nay mới biết hai em định đi đăng kí, chị chẳng chuẩn bị gì cả, cũng không có quà cho em. Với lại chị còn phải đi làm, không thể tới Hongkong được, nhưng nghe tin hai người định kết hôn, chị thật sự mừng cho hai em, hai ngày sống chung với nhau, bọn chị đều nhìn thấy rõ tình yêu của Văn Thông dành cho em, cậu ấy lo lắng, bảo vệ em như thế. Cố gắng giữ chặt vào. Chị chúc phúc cho các em."

"Em cũng vậy, công việc của chị bận thì không cần đến, chị cũng không cần tặng cái gì cả, món quà tốt nhất là chị mau gả cho anh em, đây là điều khiến em và người thân vui mừng hơn bất cứ gì." Nói dứt lời tôi liền ôm lấy Tiểu Lâm.

"Hai người đang nói gì đó? Vui đến vậy?" Anh họ tò mò hỏi.

"Em đang giúp anh, anh, mau biến Tiểu Lâm thành con dâu họ Lâm, chị dâu của em nha."

"Cảm ơn em gái, anh sẽ cố gắng thu phục cô ấy."

"Thu phục cái gì." Tiểu Lâm hung hãn đấm anh tôi, nhưng tràn đầy yêu thương.

"Thế thì hôm nay hai em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, chơi cả ngày chắc mệt rồi, ngày mai anh đến tiễn hai em."

"Vâng, vừa nãy có thông báo, hai giờ chiều nay chúng tôi sẽ bay." Văn Thông nói.

"Vậy mười một giờ ngày mai chúng ta gặp nhau ở đại sảnh khách sạn."

"Vâng, ngày mai gặp lại." Tôi nói với anh họ.

Hành trình đến Bắc Kinh lần này của chúng tôi, khởi đầu của một cặp vợ chồng đúng nghĩa, không leo lên tới Trường Thành, cũng không làm nổi anh hùng một ngày đã tuyên bố kết thúc.

*Giải thích: Người TQ có câu ‘Bất quá Trường Thành phi hảo hán’ nghĩa là ‘Chưa vượt Trường Thành không phải anh hùng’, Trường Thành ở đây chính là Vạn Lí Trường Thành (cực kì dài =.=). Vậy nên vượt Trường Thành có thể coi là một nghi thức phong anh hùng, niềm tự hào của giới trẻ TQ.
Bình Luận (0)
Comment