Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 53

Tôi nhanh chóng giặt xong đồ, lúc nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài thì thấy Văn Thông đã ngồi ở trên giường, hình như anh đang làm động tác kéo duỗi chân của mình.

"Sao vậy? Chân của anh không thoải mái à." Tôi nhanh chóng đi tới bên cạnh anh.

"Không có, anh chỉ sợ mấy cơ thịt bị héo rút, nên làm một vài động tác vận động đơn giản thôi."

"Anh dạy em được không?"

Văn Thông dừng động tác trên tay lại, ánh mắt tràn đầy do dự nhìn tôi, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy chân thành của tôi, thì sau khi im lặng một lát anh cũng gật đầu đồng ý.

Anh dạy tôi mấy động tác đơn giản, chủ yếu là trợ giúp anh kéo duỗi bắp thịt ở chân, mặc dù chân của anh đã hai ngày rồi không vận động, nhưng tôi có thể nhìn ra, bắp đùi của anh rõ ràng là có nhỏ lại một chút, sờ lên cũng cảm thấy không còn săn chắc như trước kia.

Tôi nhẹ nhàng giúp anh làm động tác vận động theo chỉ thị của anh, cũng cảm thấy rất mệt mỏi, không lâu sau thì sau lưng của tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Văn Thông là rất nhạy cảm, anh cảm thấy được tôi đã bắt đầu mệt, liền nhỏ giọng nói:

"Bảo bối, hôm nay chúng ta tập tới đây thôi, mau lên lại đây cho anh ôm cái nào, em nắm lấy chân của anh nhưng mà anh lại không có cảm giác, điều này làm cho anh cảm thấy rất khó chịu."

Thật ra thì tôi biết anh nói như vậy để cho tôi không quá cực khổ, vì vậy tôi theo ý muốn của anh, nhanh chóng bò lên giường, nằm xuống bên cạnh anh, còn đem tay của mình đặt ngang lên bụng anh.

"Tại sao anh không mang thắt lưng?"

"Ngủ thì không cần, điều làm anh tiếc nuối duy nhất là hôm nay chúng ta không thể vận động." Văn Thông thở dài nói.

"Dáng vẻ của anh bây giờ, còn muốn vận động, đầu anh có bị bệnh không?" Tôi lấy tay chỉ vào cái trán của anh.

"Anh bị như vậy còn không phải là do em ban cho sao."

". . . . . ."

Tôi hết ý kiến, còn không phải sao, dáng vẻ này của anh, mặc kệ là bây giờ hay là trước kia không phải đều do tôi tạo thành sao? Trong nháy mắt trước mặt tôi xuất hiện sương mù.

Văn Thông cũng cảm thấy mình lỡ lời, lập tức ôm tôi vào trong ngực, trong miệng một mực nói những lời hỗn hợp giữa tiếng Trung và tiếng Anh:

"Bảo bối, sorry , I’m so sorry. Em tuyệt đối đừng khóc, It’s my fault, em tha thứ cho anh đi, tiếng Trung của anh kém lắm." Lời nói của Văn Thông bắt đầu có chút không được mạch lạc.

Rúc vào trong ngực của anh, mặc anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của tôi, nhưng tôi vẫn cảm không hết giận được, liền há miệng cắn vào bờ vai trắng toát của anh.

Lập tức tôi nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của anh, nhưng anh cũng không kêu thành tiếng, để mặc cho tôi chà đạp bờ vai của anh, thấy dáng vẻ của anh như vậy, tôi lập tức không đành lòng, há miệng ra kiểm tra thì thấy trên bả vai của anh để lại một vòng dấu răng, còn có hái cái hố nho nhỏ tương đối hơi sâu, bởi vì tôi có hai cái răng nanh như của cún con, nên nhìn thấy dấu răng sâu như vậy tôi lập tức đau lòng, sau đó thì xâu hổ mà lấy tay của mình vuốt vuốt vai của anh.

"Có đau không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Chỉ cần có thể làm cho em hết giận, thì cái gì anh cũng nhịn được."

"Đúng là dẻo miệng." Tôi bĩu môi.

"Đừng nóng giận, vừa rồi là anh không đúng." Văn Thông vẫn còn đang nói xin lỗi với tôi.

"Anh nói không sai, tất cả là tại em."

"Chúng ta không nói tới chuyện này nữa, có được không?"

"Ừ."

Chúng tôi ôm nhau ở chung một chỗ, từ hôn nhẹ nhàng biến thành mãnh liệt, khi tôi cảm thấy Văn Thông cố đang cố gắng cởi quần áo của tôi ra, thì tôi lập tức dùng răng cắn nhẹ vào môi dưới của anh, đồng thời lắc đầu với anh.

Trong phòng yên lặng, làm tâm tình đang hứng phấn của chúng tôi từ từ bình tĩnh lại.

"Bảo bối, hiện tại anh sẽ không giục em đi đăng ký với anh, anh sẽ cho em thời gian để em điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lúc mà em hoàn toàn tiếp nhận được anh thì anh sẽ cho em một hôn lễ như em mong muốn. Có được không?" Văn Thông dịu dàng nói, còn cầm tay tôi đặt lên môi anh.

Tôi xoay người sững sờ nhìn Văn Thông, cố gắng suy nghĩ coi những lời này của anh là có ý gì.

"Khỉ con, em đang ngây ngốc cái gì đó? Anh không có ý gì khác, yên tâm đi, anh sẽ luôn luôn chờ em." Văn Thông lấy tay của anh nhéo cái mũi nhỏ của tôi.

Tôi cái gì cũng không có nói, bởi vì lúc này tôi không biết mình nên nói cái gì, có lẽ nên giống như Văn Thông nói, phải cho mình một chút thời gian, để cho tôi suy nghĩ rõ ràng, không phải là muốn xác nhận tôi có yêu anh hay không, mà là muốn yêu thương anh như thế nào.

Tôi chui vào trong ngực của anh, gối lên cánh tay của anh, còn dùng tay ôm anh, sau đó mới nói:

"Ánh sao của em, em mệt rồi, anh có muốn ngủ với em không."

"Ngủ ngon, bảo bối."

Văn Thông hôn nhẹ lên trán của tôi.

Sau khi trải qua một trận quanh co, tôi lần đầu tiên rất yên tâm mà nằm trong lòng anh sau đó tiến vào mộng đẹp.

**

Ngày hôm sau, Văn Thông vẫn không chạy khỏi bàn tay của tôi, bị tôi bắt phải đi vào bệnh viện làm bài tập phục hồi chức năng, nguyên nhân chủ yếu là anh không muốn làm cho tôi mất hứng, với lại anh cũng rất sợ cơ bắp trên đùi mình bị héo rút, mặc dù chỉ chống nạn đi bộ, nhưng đối với Văn Thông mà nói, đều này cũng vô cùng quý giá rồi.

Một tuần sau đó, chúng tôi mỗi buổi sáng sẽ tới công ty làm việc, buổi chiều sẽ đến bệnh viện làm vật lý trị liệu, Văn Thông bây giờ không thể đi bộ được, hai ngày trước tôi nhìn anh ở bệnh viện bác sĩ để cho anh đi mấy bước, bác sĩ cản mãi mà không được, cuối cùng cũng đồng ý cho anh đi vài bước, lúc anh cầm lấy cái nạn thì có chút kích động, nhưng không biết là do phần eo hay sao, mà chân anh vẫn không có lực, anh đứng ở nơi đó, dùng sức giơ chân lên, nhưng lúc bước đi thì bước chân lại rất nhỏ, đi chưa được mấy bước, thì đột nhiên đầu gối bên phải của anh vì không chịu được mà cong xuống, kế tiếp là chân trái, bởi vì bây giờ anh không thể lập tức thẳng người được, nên liền mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Anh ngã làm tôi giật mình, chỉ sợ phần eo của anh lại bị thương, tôi lập tức chạy tới bên cạnh anh, giọng cũng run run mà nói.

"Ông xã, anh bị té có sao không. Đừng làm em sợ."

"Ha ha, té một cái, thế nhưng được người ta gọi là ông xã, anh rất có lời rồi." Văn Thông ngồi dưới đất rất vui vẻ nói.

"Lúc nào rồi, mà anh còn nói nhảm nữa." Nếu không phải là trong phòng này còn có người khác, thì tôi nhất định sẽ cho anh một búa.

Đỡ Văn Thông từ từ đứng lên, sau đó để cho anh chống nạn đứng ngay ngắn, cẩn thận kiểm tra anh từ trên xuống dưới, trong miệng vẫn vì anh mà nói:

"Mau hoạt động phần eo của anh đi, coi có bị thương gì không?"

"Bảo bối, không cần quá lo lắng, anh không có chuyện gì đâu, chỗ này có thảm, hơn nữa em không thấy là anh ngã từ từ xuống sau?" Văn Thông vẫn còn có thể đùa cợt.

"Ngài Lương Văn Thông, anh có thể nghiêm túc một chút được hay không?" Vừa lớn tiếng nói với anh, đồng thời đẩy xe lăn tới, để cho anh ngồi lên, còn nói:

"Nạn, em sẽ tịch thu."

Đúng lúc này bác sĩ nam đẹp trai phụ trách phần phục hồi chức năng của Văn Thông đi tới an ủi anh:

"Ngài Lương, thật ra thì chân của ngài không tệ lắm, hiện tại cảm thấy không thể dùng sức được là bởi vì khoảng thời gian này ít vận động. Bây giờ eo của ngài mà bị trật thì không tốt lắm, bây giờ ngày có thể mỗi ngày đi bộ để rèn luyện, chỉ là phiền chị Lương phải luôn ở bên cạnh bảo vệ anh ấy lúc anh ấy tập đi bộ."

Đây là lần thứ hai ở bệnh viện tôi được người ta gọi là bà Lương, càng ngày tôi càng cảm thấy cách gọi này không khó nghe tí nào.

Cuối cùng trải qua một tuần lễ tập luyện, Văn Thông đã có thể chống nạng đi lại như thường ngày, không lâu sau đó tôi liền bước vào tiến độ hối hả của công việc, những công việc bận rộn này chủ yếu là do Văn Thông đưa ra, ai biểu tôi là thư ký của anh?

Thật ra thì Văn Thông đã rất khiêm nhường tôi rồi, so với hai thư ký kia của anh thì tôi đã thoải mái lắm rồi. Trong khoảng thời gian này họ đã bận tới mức muốn chống hai chân lên trời, ngày nào cũng làm thêm giờ, tình hình như vậy làm cho tôi hết sức xấu hổ, nhưng họ cũng không trách tôi, ngược lại còn luôn cảm ơn tôi, điều này làm cho tôi luôn không hiểu.

Trong lòng tôi không ngừng suy nghĩ, vì vậy tôi lập tức tóm lấy thư ký chính của Văn Thông là Miss Wang, gấp gáp hỏi cô ấy:

"Miss Wang, cô có thể nói cho tôi biết được không. Tại sao mọi người lại cảm ơn tôi chứ, lúc mọi người bận rộn tôi không có giúp được gì mà."

Sau khi nghe tôi hỏi, thì cô ấy chỉ mỉm cười rồi trả lời:

"Chúng tôi đương nhiên phải cám ơn cô rồi, cô có biết không, cũng chính vì có cô ở đây mà tính tình của tổng giám đốc Lương đã tốt hơn trước rất nhiều, trước kia anh ấy là một người cuồng công việc, thật xin lỗi, tôi nói vậy cô cũng đừng tức giận, anh ấy sẽ bởi vì công việc mà để cho chúng tôi mỗi ngày đều phải tăng ca tới nữa đêm, dĩ nhiên anh ấy cũng sẽ không về nhà, ngủ ở phòng làm việc như là ăn cơm bữa."

"Anh ấy đáng sợ như vậy sao?" Tôi nhỏ giọng nói.

"Ừ, cho nên chúng tôi đều cảm thấy, bây giờ có cô ở đây thật là tốt, chúng tôi còn có thể về nhà sớm." Miss Wang cười vỗ vào vai tôi.

**

Lúc tôi và Văn Thông ra khỏi công ty thì đã mười giờ tối,trong công ty chỉ còn lại hai người chúng tôi, bởi vì tôi được sự đồng ý của Văn Thông, không tới chín giờ sẽ để cho những nhân việc khác trong công ty tan ca trước, những chuyện còn lại sẽ do một thư ký không xứng với chức trách như tôi đảm nhiệm.

Hai chúng tôi vai kề vai mà đi vào chỗ đậu xe, chung quanh càng yên tĩnh thì càng nghe rõ bước chân của chúng tôi, còn kèm thêm âm thanh cặp nạn của anh.

"Tổng giám đốc Lương, lúc trước vào lúc công việc bận rộn, có phải anh luôn trở về nhà rất muộn hay không?"

"Tại sao lại hỏi như vậy?" Văn Thông nhìn mặt đất mà cẩn thận đi.

"Bởi vì em được cám ơn rất nhiều, cũng bởi vì anh đã khai ân cho người ta về nhà sớm."

"Ha ha, xem ra trước kia anh là một con quỷ, danh tiếng không tốt."

"Đúng đó, ngài Lương."

Ngay sau đó tiếng cười của chúng tôi làm rung động bãi đỗ xe không một bóng người. . .
Bình Luận (0)
Comment