Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 55

Lúc chúng tôi đến nhà để xe dưới đất, a Ben đã đậu xe của Văn Thông chỗ gần thang máy nhất.

"Anh muốn tự lái xe sao? Không phải vừa mới xuống máy bay sao? Như vậy anh có quá mệt mỏi hay không?" Tôi liên tục đặt vấn đề.

Văn Thông cầm lấy gậy của anh từ trên tôi y tôi, đứng ngay ngắn liền bắt đầu cười ha ha.

"Cười cái gì mà cười, em thấy anh càng ngày càng không bình thường." Tôi bĩu môi mất hứng nói.

"Được rồi, đừng nóng giận, anh đột nhiên cảm thấy sao em giống như mẹ anh, nhiều vấn đề như vậy."

"Ai là mẹ anh, vậy em nên mấy tuổi hả?"

"A, em biết rồi, anh chê em già."

Văn Thông còn nhiều hứng thú trêu chọc tôi.

"Anh sao vậy, nhất định phải làm cho em không vui sao? Hôm nay là. . . của em." Nói một nửa thì tôi dừng lại, trong lòng nghĩ mới không cần cùng ngươi cùng nhau qua đây, ai bảo ngươi chọc tôi .

"Hôm nay là cái gì của em?" Văn Thông tò mò hỏi.

"Không muốn nói với anh."

"Được được, không lộn xộn, xin mời bảo bối, nhìn ở trên phân thượng anh vừa trở về cũng không nghỉ ngơi mà đã làm tài xế cho em thì đừng mất hứng, anh mời em ăn ngon."

Trong lúc nói chuyện, anh giúp tôi mở cửa xe ra, còn làm một tư thế "xin mời".

Mặt sa sầm còn liếc mắt nhìn nhìn anh, rất không tình nguyện ngồi lên xe, còn tự mình đóng cửa lại, không phải là không muốn để cho anh đóng cửa giúp tôi, nhưng anh chống quải trượng, đứng đóng cửa xe cũng không dễ dàng như vậy.

Nhìn anh cười cười, chống gậy từ từ đi tới bên kia xe, từ tư thế đi bộ của anh, hiện tại tôi có thể biết rất chính xác vị trí tình huống của anh, hôm nay anh đi cũng không thuận lợi, trong lòng khó tránh khỏi có đau nhói nhè nhẹ.

Lúc anh ngồi lên xe, tôi đặt một cái đệm dựa hình trái tim nho nhỏ ở chỗ thắt lưng của anh. Một động tác nho nhỏ như vậy của tôi, hình như lại khiến Văn Thông rất vui vẻ, ở bên cạnh tôi nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên thành đường cong đẹp mắt

"Vẫn là bảo bối yêu thương anh." Lần này tôi không nghe được yếu tố nói đùa.

"Tất nhiên, anh biết là tốt rồi." Trong lòng ngọt ngào, trong miệng còn nói lạnh lùng.

Xe từ từ rời khỏi quảng trường Thái Cổ, đi vào đường lớn Hoàng Hậu phía đông, lại đi qua chỗ đua ngựa vững vàng chạy nhanh về phía nam Hồng Kông, Văn Thông vẫn luôn lái xe rất ổn, mà không giống tôi vừa ngồi lên xe, liền không có dáng vẻ của con gái, lủi tới lủi lui ở trên đường lớn, có lúc sẽ làm Văn Thông ngồi rất khổ sở, thậm chí đến tháng trước, anh đã chính thức đưa ra yêu cầu, bảo tôi cố gắng hết sức không cần lái xe, có chuyện, có thể sử dụng xe của anh bất cứ lúc nào.

Nhưng đua xe là đam mê của tôi, sao có thể dễ dàng buông tha chứ, vẫn luôn tranh thủ, thường tìm một ít chút lý do để tự mình lái xe, cuối cùng, người này lại dùng mẹ tôi, giấu cái chìa khóa xe của tôi không thấy bóng dáng.

"Bây giờ chúng ta muốn đi đâu?" Nhìn mặt đường phía trước, tôi tò mò hỏi.

"Đến nơi em sẽ biết." Văn Thông cười nói.

"Còn rất thần bí." Nói xong tôi liền mở nhạc, bản giao hưởng thứ bảy của Beethoven lượn vòng ở trong xe, mà xe của chúng tôi lại chạy nhanh ở trên đường núi vòng vèo gần hoàng hôn.

Đầu tựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc hiện lên bên ngoài, có âm nhạc du dương làm đệm, tôi lại tiến vào trong mơ.

***

"Bảo bối, tỉnh, chúng ta đến rồi." Giọng nói của Văn Thông vang lên ở bên tôi.

Mở cặp mắt nhập nhèm ra, nhìn xung quanh một chút, là một bãi đậu xe ngoài trời, đây là nơi nào, lại cẩn thận nhìn nhìn, Oh, my God, nơi này là Xích Trụ. Trước kia tôi cực kỳ thích chỗ này, nhưng lần này trở về vẫn còn chưa tới.

"Sao lại là ở chỗ này, em rất vui, thật lâu cũng chưa tới nơi này. Thích đến phát rồ rồi. Ngôi sao, anh quá tuyệt vời. Hôn một cái." Nói xong cũng điên cuồng hôn ở trên mặt anh giống như Tiểu Phong Tử.

Văn Thông cũng vui vẻ hưởng thụ tôi mãnh liệt, chờ lúc tôi kết thúc, anh đã nói:"Nếu vui vẻ như vậy, chúng ta cũng nhanh đi xuống đi."

Khi chúng tôi xuống xe, đi chưa được mấy bước, Văn Thông liền phát hiện vấn đề, gọi tôi lại.

"Bảo bối, đồ công sở bó của em có chút không tiện đi lại, sao đi đôi giày cao như vậy, còn là váy bó sát này nữa."

Cúi đầu nhìn qua phía dưới mình, lại nhìn anh, ngược lại hôm nay anh mặc đồ thường, rất thoải mái, tôi tức giận nói: "Em phải đi làm nha, ông chủ."

"Lại bắt đầu nói bậy. Đi, chúng ta đi thay quần áo trước." Nói xong Văn Thông liền chống gậy đi ra ngoài.

Tôi bước nhanh hơn cùng tới, nhưng tôi đi giày gót nhỏ gần 10 cm ở trên đường không phải rất bằng phẳngnày, khiến tôi cảm thấy muốn đuổi kịp người không thể đi được cũng không phải rất dễ dàng, còn phải cực kỳ cẩn thận nhìn dưới mặt đất, không để cho chân mình sai lệch.

Văn Thông vẫn đi một mình ở trước mặt, đi rất lâu cũng không có nhìn thấy bóng dáng tôi, liền dừng lại, chậm rãi xoay người lại nói:

"Bảo bối, hôm nay em làm sao vậy, đi chậm như vậy."

Trời ạ, tôi nhanh chóng tìm một cái động chui vào thôi, vẫn là lần đầu tiên. bị anh oán giận tôi đi chậm Không được, tôi nhất định phải tiến hành phản kích.

"Sao em có thể đi nhanh giống anh được, anh vẫn còn hơn em hai cái chân." Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận, lời nói này hơi quá đáng, tôi xấu hổ cúi đầu, nhanh chóng chạy mấy bước.

"Đừng nóng vội, chậm một chút, chủ yếu là gót giày của em quá nhỏ, bảo bối." Khi tôi đi tới bên cạnh anh, anh lại dịu dàng nói.

"Đỡ anh đi từ từ. Được không? Anh hơi mệt mỏi."

Nghe anh nói, tôi cái gì cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy ngọt ngào, vui vẻ dùng tay nắm lấy cánh tay của anh, cùng nhau chậm rãi đi về phía chợ Xích Trụ.

Xích Trụ là một trấn nhỏ xinh đẹp vùng phía Nam Hồng Kong, phong cách hoàn toàn khác biệt với đô thị quốc tế lớn phồn hoa là Hồng Kong. Lúc nơi này còn là thuộc địa của Anh, còn là một cứ điểm quân sự, có rất ít tòa nhà đặc biệt ở nơi này.

Chúng tôi chậm rãi đi ở trên đường đá hẹp hẹp, đã tiến vào chợ, nơi này có rất nhiều cửa hàng nhỏ, bán rất nhiều đồ vật nhỏ đáng yêu, còn có quần áo, đa số đều là silk, là vật phẩm tương đối được người ngoại quốc tới nơi này du lịch thích, còn có rất nhiều hàng mỹ nghệ truyền thống của Trung Quốc, thư họa, cùng đồ trang sức nhỏ. Còn có bán đồ bằng mây.

Văn Thông mua cho tôi cái quần màu đen chất ráp có chân rộng, bên trên một ống quần còn thêu mấy đóa hoa mẫu đơn rất đẹp mắt, một cái áo sơ mi sợi tơ màu tím kiểu Trung Quốc, bản thân tôi còn phối với đôi giầy thêu, tất cả trang sức của tôi đều thay ở trong cửa hàng, đứng ở trước mặt anh để cho anh thưởng thức, anh nhìn tôi, vui vẻ gật đầu nói tán thành, ngay khi anh muốn trả tiền, tôi lại lấy thêm đôi số mười, một lớn một nhỏ, muốn anh cùng nhau trả tiền.

"Bảo bối, mua một đôi cho em dùng là được rồi, anh không dùng được." Văn Thông rất tự nhiên nói, nhưng tôi nghe thế nào cũng cảm thấy rất không lọt tai, liền kiên trì nói: "Không, em muốn mua hai đôi, một lớn một nhỏ, không đi thì đặt ở trong nhà nhìn cũng tốt."

Ông chủ thấy chúng tôi có hai ý khác nhau liền vội vàng cười nói: "Tiên sinh, nghe lời phu nhân đi."

Sau khi Văn Thông nghe ông chủ xưng hô với tôi, cũng rất vui vẻ trả tiền, vì vậy chúng tôi vui vẻ dắt tay đi ra khỏi cửa hàng.

Ở trên đường, hai người chúng tôi dẫn tới rất nhiều ánh mắt của mọi người, dáng vẻ người nước ngoài của Văn Thông, được một cô gái nhỏ người Trung Quốc cặp kéo cánh tay, trong tay còn cầm kem mà anh vừa mới mua cho tôi, vui vẻ ăn, còn không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy cái gì cũng lôi kéo anh đi xem, mặc dù anh đi theo có chút khó khăn, nhưng trên mặt vẫn có nụ cười tràn đầy vui vẻ. . . .

Vui vẻ rời khỏi chợ, chúng tôi tới đến đường lớn Xích Trụ, nơi này có rất nhiều quán bar, nơi này cũng có quán bar đường phố nổi tiếng, một quán lại một quán bar, khiến trong này có phong cách nước ngoài.

Tôi đã cảm thấy được hô hấp của Văn Thông hơi dồn dập, điều này nói rõ anh cần ngồi xuống nghỉ ngơi, mỗi lần anh như vậy đều sẽ không yêu cầu mình, tôi ầm ĩ nói mình khát, để cho anh theo tôi đi vào quán bar hạng nhất trên phố lớn.

Chúng tôi lựa chọn vị trí gần cửa cửa sổ, gọi trà chanh đông lạnh, Văn Thông vẫn chọn cà phê mà anh thích uống, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, hoàng hôn ngày Chủ nhật, nơi này có rất nhiều người dạo bước ở trên bờ biển, đầy lãng mạn.

Thu hồi ánh mắt lại nhìn Văn Thông, trong đầu nhanh chóng liên tưởng đến cảnh tượng mình và Văn Thông dạo bước ở bãi biển, nhưng lúc này, tôi thấy được gậy của anh tựa vào bên cạnh bàn.

"Bảo bối, trong đầu nhỏ của em lại đang nghĩ cái gì?"

"Em có thể hỏi anh một chuyện không? Nhưng anh đồng ý với em không nên tức giận." Tôi cẩn thận từng li từng tí nói.

"Hỏi đi, anh sẽ không tức giận."

"Em chỉ muốn biết, anh như vậy có thể đi bộ ở trên bờ cát sao?" Tiếng của tôi sắp đuổi kịp muỗi kêu rồi.

"Có thể đi, hình như từ sau khi anh bị thương cũng chưa từng đi, bảo bối, hôm nay em theo anh đi bộ một chút, như thế nào?"

"Thật sự có thể không?" Đôi mắt của tôi đã bắt đầu sáng lên.

"Có thể, nhưng mà chúng ta phải ăn cơm trước đã, chờ tối nay lại đi, nói như vậy, cũng sẽ không có rất nhiều người xem xét anh."

Tôi hưng phấn gật đầu một cái, mặc dù một câu cuối cùng của anh làm tôi đau nhói.

Văn Thông dẫn tôi tới ban công lầu ba của nhà hàng ở quảng trường Xích Trụ, nghe cuộc đối thoại của anh và quản lý thì biết Văn Thông đã sớm đặt chỗ ở đây, chính là cái bàn gần rào chắn ở trên ban công.

"Anh có kế hoạch dẫn em tới nơi này ăn cơm, đúng không?"

"Ừ, còn chưa ngốc, phát hiện ra được."

"Tại sao chứ?"

"Em còn phải hỏi sao? Hôm nay là ngày mấy đây?"

Nụ cười ở trên mặt của tôi lan rộng, còn hơi ngượng ngùng nói: "Sao anh biết hả?"

"Tiểu thư, em có sơ yếu lý lịch."

Đúng vậy, sao tôi quên mất chuyện này chứ, anh chính là ông chủ của tôi.

"Ngay cả ngày sinh nhật quan trọng như vậy cũng không nói với anh, nêu như anh không biết gì, vậy em vượt qua ngày hôm nay như thế nào? Có thể lại khóc nhè hay không đây?" Văn Thông nghiêm túc nói, không có một chút ý tứ đùa giỡn.

"Vậy thì em vượt qua cùng ba mẹ." Vẫn còn mạnh miệng.

"Không phải tối hôm qua em đã ăn bữa tiệc sinh nhật lớn sao?" Văn Thông cười lắc lắc đầu.

Liếc mắt nhìn anh, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Thành thật khai báo, có phải ba em nói cho anh hay không?"

"Anh còn chưa đến nỗi kém cỏi như vậy, nhưng biết chuyện em ăn bữa tiệc sinh nhật lớn, là khi anh vừa xuống máy bay, nhận được điện thoại của ba, ông nói cho anh biết."

Anh gọi ba tôi cái gì? Gọi "ba" tự nhiên như vậy.

. . . . . .

"Bảo bối, đừng như đi vào cõi thần tiên, nhanh nhìn xem, muốn ăn cái gì." Ngược lại Văn Thông không có chú ý đến anh vừa mới gọi ba.

Tôi chọn GRILL SALMON, Văn Thông chọn sườn cừu nướng than với mật ong và nước ép hương thảo. Chúng tôi còn mở một chai sâm banh ra. Tôi l không có tửu lượng gì, hơn nữa còn Văn Thông, bác sĩ cũng đề nghị anh không nên uống nhiều, bắt đầu tôi yêu cầu không uống rượu lần nữa, nhưng anh kiên trì nói sinh nhật không thể không có rượu.

"Chúng ta uống một chút là được rồi, không thể uống nhiều."

"Được, không có vấn đề. Còn có đây là tặng cho em, sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh."

Văn Thông móc ra cái hộp nhỏ từ trong túi tiền.

"Cám ơn."

Mở cái hộp nhỏ ra, đôi mắt của tôi cũng sáng lên, đây không phải là dây chuyền gấu mèo nhỏ đáng yêu mà lần trước tôi nhìn thấy ở Lane Crawford sao, chỗ màu trắng kia đều do kim cương tạo thành.

"Không phải trong tiệm không có sao?"

"Anh để cho bọn họ đặt thêm một cái ở nước Pháp bên kia. Cũng may còn kịp."

"Cám ơn, em thật sự vô cùng thích."

"Vậy hãy tới đây, anh giúp em đeo đi."

Tôi đi tới bên cạnh Văn Thông, nhưng đứng quá cao, liền nhẹ nhàng ngồi ở trên đùi của anh, để cho anh giúp tôi đeo dây chuyền ở trên cổ.

Ngày hôm qua ăn bữa ăn tối hạnh phúc với cha mẹ rồi, hôm nay tôi lại hưởng thụ thêm một bữa ăn tối ấm áp ngọt ngào, trên đời này có thể có người thân như vậy, thật sự rất hạnh phúc.

***

Cuối cùng nguyện vọng của tôi được thực hiện, cùng Văn Thông cùng nhau dạo bước ở trên bờ biển, nghe tiếng sóng biển, giống như ngày đó tôi vẽ mèo bản xinh đẹp, nghĩ tới đây thì rốt cuộc tôi bừng tỉnh hiểu ra.

Dừng bước lại, đi tới trước mặt của Văn Thông, đôi tay ôm hông của anh, rất vui vẻ nhìn anh.

"Tinh Tinh, em biết rõ tại sao anh muốn dẫn em đến đây ăn sinh nhật, anh nhìn thấy nguyện vọng khi em vẽ bức tranh mèo đó. Anh làm cho em rất cảm động. Cám ơn anh, để cho em trải qua sinh nhật hạnh phúc như vậy."

"Em vui vẻ là được rồi."

Văn Thông vẫn đứng tại chỗ như vậy, hai tay anh chống ở quải trượng không có biện pháp quay lại ôm tôi.

"Chúng ta cởi giày được không?" Tôi ngày càng táo tợn hơn.

Dừng chốc lát, Văn Thông gật đầu một cái.

Anh chống gậy đứng ngay ngắn, tôi cởi giày của anh ra, thậm chí còn có vớ, cũng giúp anh vén ống quần lên, mặc dù đêm đã đen rồi, nhưng vẫn có thể thấy đứng rất rõ ràng đôi chân gầy yếu ở trên bờ cát, tôi biết rõ anh không cảm thấy cảm giác cát mịn, bởi vì chân anh còn mang theo cái giá, nhưng tôi vẫn nghịch ngợm dùng hạt chôn chân của anh.

Buổi tối bắt đầu thủy triều rồi, nước biển đã có thể chạm đến trên chân của chúng tôi, vì lý do an toàn, tôi liền nói:"Chúng tôi vẫn nên trở về thôi, có thể ngồi ở trên bậc thang bên bờ biển một chút."

Đỡ Văn Thông trở về, rõ ràng anh hơi tốn công khi đi trên bờ cát, đi tới bên bờ, chúng tôi ngồi ở trên đài cao, tôi bỗng nhiên muốn đi dép mà tôi vừa mới mua, liền lấy ra ngoài, lau qua loa chân đầy hạt cát, tự đi ở trên chân, nhìn đôi số mười lớn, lại nhìn nhìn Văn Thông.

"Nếu em muốn đi cho anh, trước hết phải cởi cái giá xuống, nhưng tôi có thể kẹp lại nó hay không, thì một chút lòng tin anh cũng không có."

Văn Thông khẽ nói, nhưng giọng điệu rất dịu dàng.

"Không sợ, em thử xem xem."

Tôi nhảy xuống bậc thang, lấy cái giá của anh xuống, đi dép vào, ngay cả một chút cảm giác chân của anh cũng không có, cũng may ngón chân của anh đều cuộn thật chặt ở cùng nhau, còn có thể kẹp dép lại.

"Ai nói không dùng được, đây không phải là đi vào sao?" Tôi cười nói với Văn Thông.

Anh mỉm cười một cách rất bất đắc dĩ.

Tôi lại ngồi ở bên cạnh anh, hai tay của anh chống lên mặt đất duy trì ổn định, mà tôi đây, tựa đầu vào trên bả vai của anh, còn dùng chân của tôi nhẹ nhàng nâng chân anh lên, khiến nó duỗi thẳng chân giống như tôi. Trong miệng tuôn ra một câu.

"Anh xem, như vậy thật tốt, chúng nó rất xứng đôi."

Ở ban đêm đầu hè, tôi và Văn Thông ngồi ở bờ biển, lẳng lặng dựa vào nhau, nhìn sao trên không trung, trải qua một sinh nhật khó quên.

Mặc kệ là trên bầu trời, hay là đang bên cạnh tôi, đều bầu bạn với một ngôi sao sáng nhất.
Bình Luận (0)
Comment