Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 64

Sau hai tháng, tôi gần như vượt qua trong những ngày choáng váng bi thảm, có phải tôi không bị bệnh hay không, lại thề yêu cầu khóa học này, đều do tôi tham tiền gây họa.

Bây giờ mỗi ngày tôi đều phải đối mặt với kính hiển vi làm người tôi buồn nôn, còn có thể nhìn thấy kim cương mà bao nhiêu người đều muốn có, nhưng bây giờ, ở trong mắt của tôi, tuyệt đối không cảm thấy nó xinh đẹp, mà là chói mắt, sáng chói làm hai mắt tôi bốc lên kim hoa, về đến nhà còn kim hoa lòe lòe.

Cái gì gọi là tự mình gây nghiệt, không thể sống, tôi váng đầu, Lương Văn Thông cũng lạ, tôi vừa nói như vậy, anh lại tưởng thật, để cho tôi tới đây học chương trình nhàm chán, ghê tởm, hoa mắt, ở ngoài, tôi còn phải cõng một đống lớn thuật ngữ chuyên nghiệp, tỉ số khúc xạ cái gì, đây lại không phải sở trường của tôi, cuộc sống này quá khổ, lại không dám kể khổ với người khác, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nuốt xuống bụng.

Khóa học khô khan mà bận rộn, làm tôi hoàn toàn không có thời gian xem email của tôi, hơn nữa đi học tôi cũng không dùng điện thoại, hiện tại tôi và anh ngăn cách nửa ngày, dinendian.lơqid]on mỗi ngày đến buổi tối, vậy còn cần gì phải uống thuốc ngủ, tôi vừa ngã xuống giường liền ngáy o o, không biết thuốc đã sớm bị tôi vung ở chỗ nào rồi.

Hôm nay đầu óc choáng váng về đến nhà, cơm cũng lười ăn liền nằm ở trên giường tiến vào mộng đẹp.

Ai phiền như vậy chứ, muốn ngủ một giấc ngon cũng không được, đây là phản ứng đầu tiên khi tôi nghe chuông điện thoại, đưa tay sờ sờ, không có điện thoại di động, tất nhiên ý thức được là điện thọai bàn trong phòng tôi kêu reng reng.

Cầm ống nghe lên, vừa định nói say hello, thì tôi nghe thấy giọng nói của ba tôi vang lên.

"Con gái, con không có việc gì chứ?" Giọng nói của ba rất vội.

"Con không có chuyện gì, tất cả đều rất tốt, chỉ có bài tập có chút bận."

"Vậy con cũng không nhớ gửi cái tin nhắn cho Văn Thông, con lại không để cho cậu ấy gọi điện cho con, cậu ấy gửi email, tin nhắn cho con, con đều không trả lời, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Nguy rồi, con quên, điện thoại di động vốn cũng không mở. Càng không có mạng." Tôi chột dạ nói.

"Con đó, cũng sắp giày vò chết cậu ấy rồi, hôm nay cậu ấy như thiêu như đốt đi đến nhà chúng ta, làm ba và mẹ con ddeuf giật mình, người gầy trông thấy."

". . . . . ."

"Nhanh chóng gọi cho Văn Thông một cú điện thoại đi, cấu ấy rất lo lắng cho con."

"Được ạ."

Lấy điện thoại di động của tôi từ trong túi xách, mở ra xem, bên trong đều bị tin nhắn của Văn Thông chiếm hết, tôi xem một cái lại một cái, bên trong đều là ân cần, nhìn đến một cái cuối cùng, tôi thật sự hơi đau lòng.

"Bảo bối, rốt cuộc em thế nào? Anh rất lo lắng cho em."

Mới vừa cầm điện thoại lên gọi cho anh, có người gõ cửa, khi mở cửa, tôi liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường một cái, trời ạ, cũng sắp một giờ, là một giờ trưa, tôi lại ngủ nhiều như vậy.

Mở cửa thì thấy anh Văn Trí, chị dâu Mẫn Di và Tiểu Bính Bính, dáng vẻ của họ đều rất khẩn trương, mà tôi lại bị trường họp như vậy dọa ngây người.

"Joyce, em không có việc gì chứ, hôm nay nhận điện thoại của Văn Thông , còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì nữa, nên vội vàng tới xem một chút." Chị dâu Mẫn Di quan tâm nói.

"Em không có chuyện gì, thật xin lỗi, em bận quá nên quên liên lạc với anh ấy."

"Không có việc gì là tốt rồi." Anh trai Văn Trí thở phào nhẹ nhõm thật sâu.

"Thật sự xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi." Tôi còn nói.

Vốn là muốn mời họ tiến vào phòng ngồi, nhưng anh trai Văn Trí nhìn thấy bộ dạng tôi còn buồn ngủ, thì biết chắc tôi chưa ăn cơm, liền bị kéo ra ngoài, cùng nhau ăn chung một bữa trưaa phong phú với họ, vào lúc chia tay, Bính Bính lôi kéo tay của tôi, hiện tại chúng tôi đã là bạn tốt, cậu bé cũng có thể tiếp nhận chuyện tôi và chú nhỏ của cậu ở chung với nhau.

"Chị, có phải chị rất nhớ chú nhỏ của em đúng không?" Điều duy nhất không sao sửa được, đó là cậu bé vẫn luôn goki tôi là chị.

"Đúng vậy, nhớ chết đi được, cũng không dám nghe giọng nói của anh ấy."

"Những thứ này đưa cho chị, là những thứ mà em cất giữ trong thời gian qua." Bính Bính lấy ra một sấp tài liệu từ trong ba lô của cậu bé.

"Đây là cái gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.

"Chị trở về xem đi." Cậu bé giống như một tiểu đại nhân (đại nhân ở đây chỉ quan lớn), nghiêm túc nói.

Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc của Bính Bính dẫn dụ, vừa vào cửa phòng liền không kịp chờ đợi mở túi tài liệu ra, bên trong là một quyển tạp chí thương mại châu Á, tôi hơi mơ hò, sao người bạn nhỏ này lại xem loại tạp chí đây? Cẩn thận liếc nhìn tựa đề tạp chí. Nhìn một chút, tôi tròn to hai mắt, bởi vì tôi thấy được Thomas Leung, (Đây vốn là tạp chí Anh văn), nhanh chóng lật tới trang kia, đôi mắt của tôi mở càng lớn, miệng cũng trở thành hình 0.

Cho nên nơi này có hình Văn Thông , thật to, nhìn qua không phải là bị chụp ảnh, hẳn là chụp ở khoảng cách gần ngay chính diện, đầu óc của tôi tê cứng, dừng chốc lát, bắt đầu cẩn thận xem báo, rốt cuộc nhìn đến chuyện tôi phải biết.

Phóng viên:

"Lương tiên sinh, thật sự rất vinh hạnh khi có được sự đồng ý của anh, để cho chúng tôi chụp được tấm hình của quý báo này, bởi vì chúng tôi cũng biết cho tới bây giờ anh sẽ không lưu lại bất kì bóng dáng của anh ở trên truyền thông.

Thomas Leung

"Bởi vì tôi muốn cho một người đang ở phương xa, có thể gặp người của tôi nhìn thấy tôi ."

Văn Thông dùng giọng nói vui đùa để trả lời phóng viên, mặc dù sau đó phóng viên cũng hỏi đến người kia là ai, Văn Thông cũng không trả lời rõ ràng.

Đôi mắt của tôi không có biện pháp dời khỏi hình này, khuôn mặt đẹp trai quá mức, ánh mắt thâm tình, nhìn nhìn, thân thể tôi bắt đầu ra mồ hôi, tại sao anh có thể để cho khuôn mặt đẹp mắt của anh đăng lên trên tạp chí như vậy, vậy không phải rất nguy hiểm sao, nhất định sẽ có rất nhiều em gái si mê anh, tôi càng nghĩ càng lo lắng, không được, tôi muốn lên Internet tra một chút, nhìn xem có còn tin tức khác liên quan đến anh hay không.

Gõ ra tên tuổi Văn Thông ở trên Google, trong thời gian ngắn thì xuất hiện rất nhiều tin tức liên quan đến anh, đều là tạp chí báo viết, tôi lại phát hiện vùng đất mới, vậy mà còn có video về anh.

Đây là một cuộc phỏng vấn của CNN AISA với anh, nhìn ngày hẳn là ngày hôm kia, đợi máy vi tính trở lại bình thường, sau đó tôi lẳng lặng xem xong, phát hiện mình đã rơi nước mắt đầy mặt.

Cuộc phỏng vấn này và tạp chí chí kia rõ ràng khác nhau, hình trên tạp chí là Văn Thông đang ngồi, hơn nữa cả bài báo cũng không đề cập đến anh bất tiện. Mà trong phỏng vấn này nhìn thấy Văn Thông chống gậy đi vào ống kính, llại chậm rãi ngồi xuống. dinendian.lơqid]on Rõ ràng Văn Thông lộ vẻ gầy, (tôi làm quảng cáo, biết khi người đang trên ống kính có thể có vẻ mập hơn chút so với người thật) nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy rõ ràng anh gầy gò. Lòng tôi đau nhói. Hơn nữa khi tôi nghe được câu này thì lòng tôi bị rung động.

Khi người chủ trì hỏi anh nguyên nhân gì khiến cho anh đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, hơn nữa còn yêu cầu họ quay dáng vẻ anh đi bộ, để rất nhiều người biết bản thân bất tiện vậy?

Tôi thấy Văn Thông dừng lại một chút, sau đó cũng rất bình tĩnh nói: "Kể từ sau khi bị thương, cũng chưa từng xuất hiện ở trong trường hợp công cộng nào, thật ra thì tôi còn có khúc mắc nghiêm trọng, nhưng từ sau khi biết vị hôn thê của tôi, là cô ấy thay dổi tôi, để cho tôi chính thức đi ra từ trong bóng ma tàn tật. Cô ấy là thên sứ trong sinh mệnh của tôi. . ."

Những nội dung phỏng vấn khác tôi đều không nhớ được, hiện tại nguyện vọng duy nhất chính là có thể lập tức thấy được người tôi yêu, nói cho anh biết, anh cũng là thiên sứ trong sinh mệnh của tôi, hơn nữa anh cũng dẫn dắt tôi, cởi bỏ khúc mắc, biết phương hướng của mình.

Nhưng vào lúc này trong phòng tôi giống như vang lên ca khúc Yêu tha thiết, cũng là lời tôi muốn nói cho Văn Thông nghe.

For all those times you stood by me

For all the truth that you made me see

For all the joy you brought to my life

For all the wrong that you made right

For every dream you made come true

For all the love I found in you

I'll be forever thankful baby

You're the one who held me up

Never let me fall

You're the one who saw me through , through it all

Đưa tay cầm điện thoại lên, nhấn dãy số của Văn Thông .

Tiếng chuông vẫn vang, thật lâu cũng không ai trả lời, ngay khi tôi muốn để điện thọa xuống thì tôi nghe đượcc giọng nói của đôi phương.

"Hello, Thomas speaking." Giọng nói của anh rõ ràng cho thấy đang ngủ, xem đồng hồ một chút, Oh, my God, bây giờ chỗ của anh là ba giờ rưỡi sáng.

"Tinh Tinh, là em." Tôi nghẹn ngào nói. dinendian.lơqid]on ( tôi còn là người mít ướt, mặc dù tôi đồng ý với mọi người cố gắng ít khóc, tôi lại làm trái với lời hứa rồi)

". . . . . ."

Tiếng hát vẫn hát.

(You were my strength when I was weak

You were my voice when I couldn't speak

You were my eyes when I couldn't see

You saw the best there was in me

Lifted me up when I couldn't reach

You gave me faith 'coz you believed

I'm everything I am.

Because you loved me)

"Anh đang nghe sao Tinh Tinh?"

"Anh ở đây, bảo bối, em đừng khóc, có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Giọng nói dịu dàng của Văn Thông lại xuất hiện, rõ ràng không có buồn ngủ.

"Không có, không có chỗ nào khó chịu, em chỉ rất nhớ anh, vô cùng nhớ, em muốn lập tức nhìn thấy anh. Lập tức." Lời nói của tôi bắt đầu không mạch lạc, nói lặp đi lạp lại.

". . . . . ."

"Lương Văn Thông , anh không thể ném một mình em ở nơi này, chồng ơi, em muốn gặp anh."

"Em chờ anh."

"Ừ, anh phải nhanh tới đây."

"Được, anh hiểu rồi."

Giọng khẳng định của Văn Thông đã ổn định tâm tình của tôi.

Trong căn phòng yên tĩnh vẫn quanh quẩn ca khúc Yêu tha thiết, tiếng lòng tôi . . .

Anh cho em cánh để cho em có thể bay lượn

Anh nâng tay củaa em để cho em chạm tới bầu trời.

Em mât đi niềm tin của em, mà anh lại giúp em tìm trở về
Bình Luận (0)
Comment