Thẩm Khê lần đầu tiên gặp Giang Diễn, là vào hai mươi năm trước, lúc cả nhà cô chuyển đến Giang thành lộng lẫy.
Giang Thành vừa mới đầu xuân, có chút se lạnh.
Ngày đó Thẩm Khê mặc một thân áo lông xù như thỏ bông, ngồi xe lâu quá, khốn khổ muốn chết, lúc được ba ba ôm xuống xe, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm nói mớ, chảy nước miếng.
Thẩm Học Kiên đành phải lấy khăn lau mặt nàng, chọc chọc cái mũi nhỏ xinh, dụ dỗ nói: "Khê Khê, con xem, đến nhà mới của chúng ta rồi, mở mắt ra xem một chút đi."
Bốn tuổi rưỡi là cái tuổi không quá hiểu thế sự cũng rất dễ dụ dỗ, Thẩm Khê mở mắt ra, liền nhìn thấy một tòa nhà đẹp như trong phim hoạt hình, trước sân có vườn hoa nhỏ, liền cong cong mắt cười.
Rồi sau đó liền nhìn qua nhà bên cạnh, trong vườn hoa nhỏ, có một bé trai, nằm sấp trên hàng rào nhìn ra phía ngoài, đó chính là bé trai lớn lên xinh đẹp nhất mà cuộc đời 4 năm tiểu Thẩm Khê từng gặp, tóc ngắn đen nhánh mềm mại, con ngươi màu hổ phách, dù mím mím môi mỏng làm cho người khác cảm giác có chút cao ngạo, nhưng mà đẹp mắt đến mức khiến Thẩm Khê không thèm nhìn nhà mình thêm cái nào.
Thẩm Khê chép chép miệng, cười tủm tỉm vẫy tay về phía bé trai, bi bô nói: "Xin chào."
Mới vừa tỉnh ngủ, còn có chút hưng phấn, không cẩn thận, nước miếng lại chảy ra.
Rất nhiều năm sau, Thẩm Khê vẫn còn nhớ như in buổi trưa ngày xuân tươi đẹp đó,khi cô chào hỏi xong, bé trai xinh đẹp đến không giống người thật đó, nhẹ nhàng nói một chữ, sau đó quay đầu bước đi.
Sau đó, cô căn cứ theo khẩu âm mà phân tích, cái chữ kia hẳn là "Ngốc".
Nhưng khi đó cô không nghe thấy, liền cười hì hì nhìn chằm chằm xem vườn nhà người ta, chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy một dì xinh đẹp dắt đứa bé trai đó ra, ôn nhu phê bình: "Giang Diễn, con sao lại không lễ phép như vậy. Hàng xóm đến,lại không chào hỏi, con nhìn em gái vừa chào con xong kìa."
Giang Diễn mím miệng nhìn nàng một cái, không để ý nàng, nhưng đối với Thẩm Học Kiên cùng mẹ của cô Mẫn Nhu thật biết điều khéo léo nói một câu: "Thúc thúc a di hảo."
Khiến cho Mẫn Nhu tràn lan tình thương của mẹ, sờ sờ đầu Giang Diễn: "Thật là 1 đứa trẻ ngoan."
Thẩm Học Kiên cũng cười tủm tỉm nói: "Lớn lên có chút giống Giang Hoài, bất quá so với Giang hoài còn thanh tú hơn, nghe nói mới vừa học cờ vây liền đánh cực kỳ tốt,thật thông minh."
Trả lễ lại, Từ Lỵ liền sờ sờ Thẩm Khê khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nhỏ nhắn, cười nói: "Tiểu Khê lớn lên thật xinh đẹp, Tiểu Khê về sau lớn lên làm con dâu dì đi."
Thẩm Khê khi đó cũng không biết con dâu là có ý gì, chỉ cảm giác được dì xinh đẹp đang khen mình, vì vậy cong cong mắt nhiệt tình cười, cười một tiếng, liền lộ ra hai răng nanh nhỏ, phối hợp y phục, mười phần trông như một con thỏ nhỏ, Từ Lỵ đoạt lấy cô từ trong lòng Thẩm Học Kiên, ôm vào trong ngực: "Tiểu Khê thật là đáng yêu, ta luôn muốn sinh nữ nhi, không nghĩ tới lại sinh ra tên tiểu tử thúi."
"Đâu có đâu có..." Thẩm Học Kiên cùng Mẫn Nhu tự nhiên khách khí vài phân.
Thẩm Khê rúc vào trong thân thể Từ Lỵ, liền nhìn lén Giang Diễn đứng ở một bên, Giang Diễn lại có chút không kiên nhẫn, híp mắt nhàn nhạt liếc Thẩm Khê một cái, phối hợp ngửa đầu xem mặt trời.
Tiểu hài tử đều thích những thứ xinh đẹp, Thẩm Khê ánh mắt không tự chủ liền nhìn chằm chằm Giang Diễn.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Giang Diễn tự nhiên cũng chú ý tới, liền lui sau vài bước, kết quả Thẩm Khê từ trên người Từ Lỵ bò xuống, đi theo anh, hô: "Anh trai, có muốn chơi cùng em không?"
Cô nói có chút không rõ, lúc nói chuyện phả ra khói hơi bởi thời tiết đặc biệt của Giang Thành.
Người lớn cười ầm lên, xem Thẩm Khê rất là vui vẻ theo sau lưng Giang Diễn, nói đùa một chút.
Lúc đó Giang Diễn đã có vốn từ rất lớn,đang nghe mẹ nói một câu "Cô dâu nhỏ", nhìn nhìn Thẩm Khê trên mặt còn mang vết nước miếng, nghiêng đầu bỏ chạy, kết quả Thẩm Khê còn lảo đảo chạy theo.
Thẩm Khê là sinh non, tiểu não thần kinh vận động cực kém, xuất phát từ hưng phấn cùng căng thẳng, nhiều loại không giải thích được tâm tình, tóm lại, Thẩm Khê chạy hai bước, chân trái vướng chân chân phải, ngã xuống.
Bịch một tiếng, Giang Diễn sợ hết hồn, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Khê ngã vào đất bùn trong vườn, trên mặt vô cùng bẩn thỉu, còn mang theo bùn đất, nhưng mà vẫn ngước đầu lên hướng anh không tim không phổi cười.
Giống như ngã xuống không phải là cô.
Giang Diễn lui lại hai bước, nhưng Thẩm Học Kiên nhanh hơn liền chạy tới, đem Thẩm Khê bế lên, Mẫn Nhu đau lòng hỏi han ân cần, hỏi ngã đau không.
Từ Lỵ sau khi quan tâm Thẩm Khê, thuận tiện hung dữ phê bình anh. Nói anh đi quá nhanh, làm hại muội muội ngã xuống, lần đầu tiên gặp muội muội cứ như vậy không lễ phép...
Ngày đó Giang Diễn kỳ thật không phục,anh cảm thấy Thẩm Khê chính mình muốn chạy vào vườn hoa nhỏ, cũng là chính mình ngã, vì cái gì muốn anh chịu mắng.
Nhưng về sau, anh gặp lại Thẩm Khê, không dám đi quá nhanh, cũng không biết có phải hay vì đi quá chậm, để Thẩm Khê hai mươi năm làm cái đuôi nhỏ.
Thẩm Khê còn rất dễ ngã, lần nào cũng chảy máu, lúc nào cũng là híp mắt cười: "A, anh chờ một chút nha."
--
Giang Diễn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động "Em muốn chia tay ", sắc mặt càng thâm trầm, cô có còn nói "Chờ em một chút"với anh không?
Giang Diễn gọi Thẩm Khê, như là cố ý trốn tránh anh, tắt máy.
Hiện có nhiều người, Giang Diễn không tiện phát tác, vì vậy một búng máu giấu ở trong tim phổi, đem chính mình nghẹn thành nội thương.
Tần Thịnh xem sắc mặt hắn xanh mét, giơ ly rượu lên, dùng cái muỗng nhẹ gõ, hấp dẫn lực chú ý của mọi người: "Tôi mời khách, đến quán bar đối diện, không say không về, muốn quẩy thì đi theo tôi."
Mời khách ăn cơm, ở trung quốc hay nước ngoài đều thông dụng.
Tần Thịnh nói còn chưa dứt lời, hiện trường đã vang lên tiếng huýt sáo, phần phật phần phật đã có người đi ra ngoài, có nhãn lực kéo không có nhãn lực cũng đi ra ngoài.
Tần Thịnh vỗ vỗ vai Giang Diễn, nói: "Chúc cậu may mắn. Tôi cũng thực không nghĩ tới..." Thực không nghĩ tới sẽ có kết cục như thế.
Michael lại nhất mông ngồi ở trước mặt Giang Diễn: "Tần, bọn cậu đi trước đi,tôi cảm thấy Giang giống như ngã bệnh, tôi muốn đi theo, nếu là ngã bệnh, nhóm nhỏ luận văn của chúng ta..."
Tần Thịnh hận không thể một cước đạp chết Michael.
Giang Diễn lại chậm rãi đứng lên, giống như là quyết định cái gì trọng yếu, liếc về Michael một cái: "Số liệu đợi lát nữa tôi gửi mail cho cậu, tự làm đi."
"Giang? Cậu sao có thể để cho tôi làm, má ơi..." Michael trừng lớn mắt, kêu thượng đế, "Giang, cậu sao thế?"
Giang Diễn tận lực bình tĩnh nói: "Tôi muốn về nước một chuyến."
"Rất nhanh sẽ tốt nghiệp, cậu lập tức có thể về nước,sao hiện tại lại về nước a, chúng tôi ở bar vất vả làm..." Michael còn hỏi, đã bị Tần Thịnh che miệng kéo đi.
Kéo tới cửa, Michael đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ giống nhau, đẩy tay Tần Thịnh: "Giang, cậu chẳng lẽ bị đá?"
Cuối cùng, hoa cúc Michael bị Tần Thịnh đá một cước.
Cậu ta thảm như thế, những người khác biết điều chạy nhanh hơn. Người thính tai nghĩ, ngày mai có thể đến học viện truyền bát quái.
Hiện trường chỉ còn có Lâm Mạt, thành thật mà nói, chứng kiến Giang Diễn bộ dáng này, cô còn thật vui vẻ, có cảm giác như ở trên thiên đường.
Lâm Mạt rất tự nhiên ngồi vào ghế nhỏ bên cạnh Giang Diễn, đem ly rượu để trên bàn bếp, cười đến sóng mắt lưu chuyển.
Giang Diễn cho tới bây giờ đều không phải người có tính nhẫn nại, huống chi là lúc đang nhức đầu, hắn liền không ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Cô còn không đi?"
Lâm Mạt biết rõ tính tình anh không tốt, nhưng không nghĩ tới anh như thế trực tiếp, nhất nghẹn, đầy bụng không cam lòng liền dâng lên.
Ngày hôm qua sáng sớm Michael kéo cô đến trang trí nhà trọ Giang Diễn, lúc Michael chạy đi mua rượu, cô ở trong nhà trọ đeo đèn.
Rồi sau đó cô ta liền nhìn thấy Thẩm Khê, trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, một đôi mắt to ngập nước, nhìn qua không giống hai mươi lăm tuổi, cảm giác mới hơn hai mươi, còn mang theo nồng đậm khí chất thiếu nữ xinh đẹp, kéo một cái hành lý to màu hồng phấn, mặc áo choàng đỏ thẫm, đem mình biến thành ông già Noel, nhấn chuông cửa bộ dáng có chút e lệ.
Xinh đẹp mà ngu ngốc, là Lâm Mạt đối Thẩm Khê ấn tượng đầu tiên.
Cô gái cười rộ lên bộ dáng đơn thuần mà sáng ngời, thấy cô, vẻ mặt u mê dùng tiếng Anh sứt sẹo xin lỗi: "A, thực xin lỗi, tôi hình như đi nhầm."
Lâm Mạt lần đầu tiên gặp, cũng biết đó là cô gái trong bức ảnh ở ví tiền Giang Diễn, Tần Thịnh không chỉ một lần ở bên ngoài đề cập tới cô gái của Giang Diễn, dù cô ta nhìn thế nào đều cảm thấy không xứng với Giang Diễn tuấn dật thông tuệ nam nhân.
Vì vậy, cô vỗ vỗ áo quần có chút ít hỗn độn, cười nói: "Đây là phòng Giang Diễn, tôi là bạn gái anh ấy, xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì không?"
Cô gái giật mình mở to mắt, trong ánh mắt chợt lóe qua nhiều loại thần sắc phức tạp, cuối cùng vụng về nói: "Không... Không phải đâu, em đi nhầm..."
Thật ra ngược lại cô biết rất rõ.
- -
Lúc Lâm Mạt ngẩn ra, Giang Diễn đã đi về phòng của mình, đơn giản thu thập hành lý, cầm di động đặt trước vé máy bay.
Nhìn hắn vội vã, Lâm Mạt có chút lo âu đứng dậy: "Anh muốn đi đâu?"
Giang Diễn nhíu nhíu mày, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Lâm tiểu thư, tôi thấy cô không muốn đi, cho rằng cô đặc biệt thích căn nhà này, sẽ không quấy rầy cô ở nơi này uống rượu."
Đương nhiên không phải là... Đặc biệt thích căn nhà này, em là đặc biệt thích anh. Lâm Mạt không biết Giang Diễn là người không hiểu phong tình, còn kiêu ngạo quá độ, luận xinh đẹp, cô không kém cô gái kia. Cắn cắn môi, thừa dịp men say, ôm tay Giang Diễn, duỗi tay sờ mặt anh: "Em thích anh..."
Ánh sáng màu cam ái muội, từ đỉnh đầu cô chiếu xuống, hơi nghiêng đầu, tóc dài chảy qua một bên, lộ ra nửa gò má xinh đẹp cùng cái cổ thon dài, nữ nhân thông minh biết rõ tư thế nào của mình xinh đẹp nhất.
Giang Diễn buông tay cô, lui về phía sau một bước, tránh như rắn rết, nhàn nhạt nhìn cô.
Anh không lên tiếng, nhưng đáy mắt lạnh như băng tuyết bắc cực, khiến cô khó mà mở miệng.
"em thích anh" ba chữ này, chỉ thuộc về Thẩm Khê.
Chỉ Thẩm Khê mới có thể nói.
"Tôi và cô không quen, xin tự trọng."