Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 17

Kế hoạch đã định của hai bà mẹ là chỉ đưa Kiều Ưu Ưu tới đây rồi về, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện cái cô Đại Tiểu Kha kia, làm cho hai bà cảm thấy bất an vô cùng. Tuy hai đứa con không cãi nhau, không giận dỗi, nhưng chi bằng chúng cứ cãi nhau một trận thì tốt hơn.

Sáng ngày thứ hai, hai bà mẹ nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ anh em rất ngọt ngào thì yên tâm hơn hẳn, vậy nên họ làm theo kế hoạch là trở về Bắc Kinh vào chuyến bay sáng hôm nay.

Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu tiễn họ ra sân bay. Trên đường về, Kiều Ưu Ưu nhận được điện thoại từ mẹ cô.

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

“Chứng minh thư của con mẹ cầm đi rồi.”

Kiều Ưu Ưu giờ mới nhớ ra, trước khi đến cô đưa chứng minh thư cho bà, tới giờ vẫn chưa lấy lại. Kiều Ưu Ưu vội vàng kéo tay Trử Tụng bảo anh quay đầu xe, hốt hoảng nói: “Chúng con bây giờ quay lại lấy luôn.”

“Đừng tới nữa, để mẹ cầm về đi.”

“Mẹ làm gì thế? Mẹ cầm về thì con làm sao mà về được?”

“Tới lúc đó Trử Tụng nhất định sẽ có cách đưa con về, Ưu Ưu à.” Bà Trử nói với giọng đầy ý tứ: “Không phải là mẹ không tin con mà là do tính khí con quá bướng bỉnh, mẹ sợ nếu hai con cãi nhau con lại xách hành lí bỏ đi. Mẹ và mẹ chồng con muốn đưa con tới là để hai đứa vun đắp tình cảm, chứ không phải đến để cãi nhau. Vậy nên đề phòng ngộ nhỡ… mẹ cũng không có cách nào khác. Ưu Ưu, con phải hiểu cho tấm lòng của mẹ, biết không?”

Tốt cái nỗi gì? Hay tại cô quá kém cỏi? Đến mẹ ruột của mình mà cũng chẳng hi vọng gì ở cô. Từ năm nay, khi đi tàu hỏa phải có chứng minh thư, cô thực sự là bị bỏ rơi rồi, muốn khóc cũng không khóc được nữa.

Trử Tụng đánh xe vào lề đường, nhìn bộ dạng thẫn thờ của Kiều Ưu Ưu, anh vội vàng kéo tay cô lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em quên gì sao?”

Kiều Ưu Ưu mắt mở to tròn nhìn Trử Tụng, vẻ mặt vô tội đáng thương vô cùng, “Mẹ em thu mất chứng minh thư của em rồi… Trử Tụng, nếu anh mà khiến em tức giận rồi bỏ đi, em chỉ còn cách đi men theo đường ray tàu để về thôi.”

Trử Tụng nghe xong câu nói đó liền thở một hơi thật mạnh, vuốt nhẹ mái tóc cô, cười nói: “Vậy em đừng có bỏ đi.”

“Thế anh đừng có chọc tức em.”

“Được!” Trử Tụng kéo dài giọng, khởi động xe, “Kiều Ưu Ưu, em lúc nào cũng đúng hết.”

Kiều Ưu Ưu hân hoan ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai bà mẹ đúng thật đã quá lao tâm khố tứ để đưa cô tới đây, lại còn cầm mất chứng minh thư của cô để cô ở yên đây, vị trí của cô trong mắt người khác quan trọng tới vậy, cô nên cảm thấy vui mới phải. Nhưng sao cô cứ cảm thấy giống như mình vừa bị bán đi vậy.

* * *

Trử Tụng đưa Kiều Ưu Ưu tới cổng khu tập thể, nhưng cô không muốn xuống xe mà thương lượng với anh xem có thể cho cô vào trong doanh trại xem được không, cô còn muốn đi dạo trong sân bay, nhất là muốn xem máy bay chiến đấu thực. Tới đây hai ngày cô đã nghe thấy tiếng máy bay “ầm ầm” nhưng đến hình dáng chiếc máy bay như thế nào cô cũng chưa được nhìn thấy.

“Anh còn phải tới doanh trại, em về nhà trước đi. Anh đã nói với họ rồi, wifi đã được lắp cho em rồi đấy.”

Kiều Ưu Ưu nhìn cánh cửa từ đằng xa, “Em không thể vào xem được à?”

“Không được!”

Kiều Ưu Ưu làm dáng vẻ khẩn cầu, “Ngoại lệ một lần thôi, để em vào mở mang tầm mắt đi mà, được không?”

“Không được!”

Trử Tụng dứt khoát vô cùng, không do dự từ chối cô. Kiều Ưu Ưu cũng không cố xin nữa, lập tức quay mặt mở cửa xuống xe.

“Không cho thì thôi, ai thèm xem chứ!”

“Hả?”

Trử Tụng kéo cánh tay cô lại, dặn dò nói: “Không có việc gì thì đừng ra ngoài đi lung tung, trời lạnh lắm, ra ngoài phải mặc nhiều áo vào đấy. Tối nay anh đưa em đi ăn hàng.”

Tuy việc anh không cho cô đi xem máy bay chiến đấu khiến cô có chút không vui, nhưng Trử Tụng quan tâm cô như vậy vẫn khiến cho trái tim cô trở nên ấm áp, cô gật đầu.

Chờ tới khi nhìn thấy Kiều Ưu Ưu lên lầu, Trử Tụng mới lái xe rời đi. Không phải là anh không muốn cho cô vào doanh trại bởi vì cấp trên đã quy định rõ ràng, người ngoài không được phép tùy tiện vào doanh trại, người nhà cũng không được. Cái cô muốn xem là máy bay, nhưng cho dù có được sự cho phép của lãnh đạo thì cũng không thể vào được sân bay.

Từ trước tới nay Kiều Ưu Ưu rất chịu khó ở nhà, cho dù tẻ nhạt đến mức phải đi ngủ thì cô cũng ngủ rất ngon giấc. Nhưng hôm nay lại không như vậy, cô xem phim hay chơi điện tử đều cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Thiếu cái gì nhỉ? Sôcôla, còn đồ ăn vặt nữa.

Trước khi tới đây cô bị kế hoạch của hai bà mẹ dọa chết khiếp. Vì thế đến sôcôla – món ăn mà cô yêu thích nhất cô cũng để quên ở nhà, để bây giờ ở đây đồ có thể ăn được cũng không có chứ chưa nói đến đồ ăn vặt, cơ miệng không được hoạt động làm đảo lộn thói quen sống của cô. Tuy biết là những món ăn đó không tốt cho sức khỏe nhưng cô không thể từ bỏ chúng được.

Trời bắt đầu tối, Kiều Ưu Ưu cứ một lúc lại chạy ra cửa sổ nhìn xem có thấy hình bóng của Trử Tụng hay không, cô chưa từng có lúc nào mong anh về sớm như lúc này.

Khi ánh đèn đường giúp cô nhìn rõ biển số xe quen thuộc kia, Kiều Ưu Ưu mặc áo khoác bông vào rồi chạy nhanh xuống dưới, cô chạy xuống sân rồi vùi đầu vào trong lòng Trử Tụng. Trử Tụng đột nhiên bị ôm lấy nên tròn mắt ngạc nhiên, sau đó anh ôm chặt lấy cô không buông.

“Bỏ em ra.”

“Không bỏ!”

“Anh là đồ lưu manh à?”

“Là tự em chui vào trước đấy chứ.”

“Em… đấy là do chạy nhanh quá nên không kịp tránh, nhưng anh cũng không thể cứ mãi không buông tay chứ?” Kiều Ưu Ưu vùng vẫy thoát ra nhưng Trử Tụng lại càng ôm chặt. Hai người cứ ôm nhau như thế ở hành lang tầng một, đèn tắt rồi lại sáng.

Trử Tụng ôm cô thật chặt một lúc rồi mới buông cô ra, ánh mắt lấp lánh, “Hóa ra em muốn gặp anh tới vậy, muốn gặp anh thì cứ nói ra, anh sẽ không cười em đâu. Ôi chao!”

Kiều Ưu Ưu không khách sáo lấy khuỷu tay đè lên ngực anh.

Trử Tụng kéo chặt tay áo cô, dìu cô đi về phía đỗ xe, “Em muốn ăn gì?”

“Sôcôla.”

“Sao em giống nghiện thuốc vậy?”

“Anh biến đi, có anh nghiện thuốc ấy.”

Kiều Ưu Ưu bị gió tạt mạnh nên rụt cổ lại. Trử Tụng kéo áo khác của mình trùm lên người cô, miệng thì thầm: “Ừ, là anh nghiện thuốc.”

Khu vực đóng quân là một thành phố nhỏ sát bờ biển, người dân chất phác, không khí trong lành, không có ngành du lịch phát triển, chỉ có hải sản tươi sống. Mùa hè có thể là điểm đến nghỉ mát lí tưởng, nhưng bây giờ lại là mùa đông lạnh giá.

Trử Tụng lái xe đỗ vào siêu thị lớn nhất thành phố, đẩy chiếc xe chở đồ đi sát phía sau Kiều Ưu Ưu, nhặt những đồ cô lấy và đặt vào chỗ cũ. Anh thực sự không thích cái tật xấu này của cô, trước đây cô không ở bên anh thì anh không quản được, nhưng giờ khác rồi, anh buộc phải canh chừng cô thật nghiêm.

Kiều Ưu Ưu đi qua giá đựng đồ ăn vặt, nhặt mấy thứ vứt xuống xe chở đồ, đi hết một quầy cô quay đầu lại nhìn thì thấy hơn một nửa đã bị cho ra ngoài, xe chở đồ gần như trống trơn. Kiều Ưu Ưu trợn mắt nhìn Trử Tụng, cố ý đi sát vào vai anh, lại nhặt những món mình muốn để vào trong xe.

Trử Tụng không vội vã, anh tiếp tục đi theo cô, nhặt những thứ cô vừa lấy đặt lại chỗ cũ.

“Anh làm cái gì thế?”

Trử Tụng nhếch môi giả bộ cười, “Em nói xem?”

“Hay lắm à?”

“Không đâu!”

“Sao anh nhiều chuyện thế?”

“Bởi vì anh là chồng của em.”

Hai người tranh giành đồ với nhau, anh cũng không chịu buông tay. Cuối cùng, Trử Tụng khỏe hơn nên thắng được Kiều Ưu Ưu, kéo cô đang vô cùng tức giận đi tiếp.

“Sôcôla em có thể ăn thoải mái, anh không cản em, nhưng những thứ này xuất xứ nguồn gốc không rõ ràng em tốt nhất đừng có động vào, còn thấy thì anh sẽ còn vứt đi.”

Kiều Ưu Ưu không ngừng giằng co, nhưng anh vẫn mạnh mẽ kéo cô đi về phía trước, “Sao anh gia trưởng thế?”

Trử Tụng nhún vai: “Tính anh nó thế, chẳng còn cách nào khác.”

Kiều Ưu Ưu tức gần chết! Đúng là không nên đến cái nơi này mà! Đến cái loại sôcôla mà cô thích ăn nhất cũng không có. Hình như để trút giận, cô gần như lấy hết các hộp sôcôla nhãn hiệu Ferrero Rocher ở trên giá xuống, ném từng hộp xuống xe chở đồ. Người chỉ đường trong siêu thị đứng đó không xa ngạc nhiên mở to mắt nhìn, có lẽ họ chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào thích ăn sôcôla đến vậy.

Trử Tụng không thể hiểu được, tại sao một người thích ăn sôcôla như cô lại luôn gầy gò đến thế, chiếc áo lông vũ dày sụ bao bọc cô lại thành một hình tròn, nhưng khuôn mặt cô thì lại rất bé, một bàn tay anh cũng có thể che hết.

Trử Tụng nói muốn đưa Kiều Ưu Ưu đi ăn hàng, nhưng đây thực chất chỉ là một quán ăn, Kiều Ưu Ưu ngáp ngủ nhìn ra cái cửa nhỏ bên ngoài cửa kính ô tô. Thế mà cô còn mong được anh đưa tới một nhà hàng lấp lánh ánh nến cơ đấy? Có mà nằm mơ một giấc ngàn thu!

“Xuống xe đi!” Trử Tụng đỗ xe, mở cửa xe chờ cô.

“Không đói, về nhà thôi!”

Trử Tụng không thua chiêu này của cô, anh không quan tâm cô có muốn ăn hay không, trực tiếp kéo cô từ trên xe xuống và đi thẳng vào trong quán. Kiều Ưu Ưu cả ngày không làm được việc gì, chỉ bị anh kéo tay đi, chỉ sợ bị anh kéo cho trật khớp tay.

“Em muốn ăn gì?”

“Tùy anh.”

Người đông mà quán lại chật, thêm cái bếp lò và mùi thịt, không khí tất nhiên là không được dễ chịu, Kiều Ưu Ưu cảm thấy rất khó chịu.

Chủ quán vừa trông thấy Trử Tụng là nhận ra khách quen, anh gọi món, toàn là món ăn mặn. Sau khi gọi món xong, người phục vụ rời đi. Kiều Ưu Ưu hỏi anh: “Đã bao lâu rồi anh chưa ăn thịt?”

“Tối qua anh vừa mới ăn xong, em không biết à?”

Kiều Ưu Ưu nhăn mặt: “Anh cút đi!”

Trử Tụng nhổm người qua bàn ăn, tiến lại gần cô rồi hạ giọng nói: “Anh đi rồi, ngộ nhỡ em lại muốn thì làm thế nào?”

Kiều Ưu Ưu nghiến răng giơ tay lên đẩy đầu anh ra, ngoảnh mặt đi không thèm nói chuyện với anh nữa. Trử Tụng lại rất vui vẻ, dựa vào tường vắt hai chân lên rung rung, cười lớn khiến cho khóe mắt nhăn lên.

Bếp nướng và thịt được bưng lên, mùi khói bất ngờ khiến Kiều Ưu Ưu cảm thấy khó thở, nhưng sau đó mùi thơm béo ngậy của thịt, chân dê và bụng dê ướp gia vị nướng trên than nóng bốc lên. Trử Tụng hình như cố ý, vừa ăn vừa nhai sột soạt.

Kiều Ưu Ưu híp mắt lại hỏi: “Có ngon không?”

“Ừm!”

Trử Tụng chỉ “ừm” ra đúng một tiếng chứ không trả lời cô. Con sâu đói trong bụng Kiều Ưu Ưu đang bị mê hoặc, cô không thể chịu được nữa.

Sau đó, cô ăn rất nhiều.

“Cười cái gì!” Kiều Ưu Ưu trừng mắt nhìn anh, tay không ngừng xoa bụng.

Trử Tụng không muốn trêu cô, anh biết là cô sẽ thích, bĩu môi không thích cũng không phải do cô cứng đầu không chịu mà là do cô sợ phiền phức, bình thường nếu nhìn thấy một cửa hàng nhỏ mà người chen chúc thế kia thì cô nhất định sẽ không chịu bước qua cửa, quay đầu đi luôn.

“Chút nữa anh đưa em đi dạo.”

“Không đi đâu, lạnh chết mất.”

“Cần phải vận động một tí thì mới tiêu hóa được chứ.”

“Đừng có ép, em nôn lên người anh đấy!”

“Tùy em thôi!”

Trử Tụng thở dài, “Dù sao người anh cũng là của em, nôn lên người anh hay người em đều chẳng có gì khác nhau.”

Kiều Ưu Ưu xoa bụng, miệng nhoẻn cười, trong xe quá tối nên chắc chắn Trử Tụng không nhìn thấy.

“Em đang cười đúng không? Xem em kìa, muốn cười thì cứ cười đi đừng có cố nhịn như vậy, không tốt đâu.”

“Anh tránh xa ra cho em nhờ!”

* * *

Trên đường về nhà, hai người cười cười nói nói, trêu đùa nhau, bầu không khí rất vui vẻ. Nhưng vừa về đến nhà bắt gặp Đại Tiểu Kha, tâm trạng vui vẻ của Kiều Ưu Ưu lại bị phá hỏng hoàn toàn.

Đại Tiểu Kha thực ra cũng chẳng nói gì, nhưng Kiều Ưu Ưu đã ghét cô ta tận trong xương tủy, nên dù cô ta không nói câu nào, Kiều Ưu Ưu vẫn cảm thấy cô ta đang có ý đồ gì đó, huống hồ cô ta còn cười. Điều này khiến Ưu Ưu cảm thấy nụ cười đó như đang chế giễu cô. Câu nói đó của cô nói thế nào nhỉ?

“Tôi cũng từng nghĩ sẽ gặp cậu, nhưng không ngờ mãi mới gặp được.”

Rõ ràng là đang châm biếm Kiều Ưu Ưu, chê cô làm vợ không đủ tận tâm, cưới nhau lâu như vậy mà cũng không tới thăm chồng mình.

Cho dù tôi không tới thăm anh ấy, anh ấy cũng là chồng của tôi, không tới thăm không có nghĩa là tình cảm không tốt, ngày nào cũng ở bên nhau chưa chắc cho thấy có thể thành đôi thành cặp, bền vững lâu dài!

Kiều Ưu Ưu thực sự hối hận vì lúc đó quên không nói câu đó để bịt miệng cô ta, tiếc tới nỗi ruột và dạ dày đều cuộn cả vào nhau rồi!

Đại Tiểu Kha cười với cô, cô cũng cười lại với cô ta. Sau đó cô khoác tay Trử Tụng rất thân mật rồi nói: “Về nhà thôi, anh yêu.”

Trử Tụng vờ cười với cô, anh biết chắc câu nói đó ẩn chứa ý gì, về nhà tính sổ sau!
Bình Luận (0)
Comment