Năm kia, khi Trử Tụng nghỉ phép thì bọn họ kết hôn.
Năm thứ hai do phải tiến hành thử nghiệm máy bay F20 nên anh đã bỏ lỡ mất kì
nghỉ phép, anh nói sau đó sẽ được nghỉ bù nhưng cuối cùng lại không thực hiện
được. Trong hai năm qua, Trử Tụng đã trở về Bắc Kinh rất nhiều lần nhưng anh ở
nhà cũng chỉ có hai ngày là nhiều. Lần gặp mặt cuối cùng cũng đã là chuyện từ
nửa năm về trước.
Kiều Ưu
Ưu chưa bao giờ hối hận về chuyện kết hôn với Trử Tụng. Cô vốn là người không
ưa gò bó, cứ tưởng rằng kết hôn là một cái khóa, nhưng không ngờ đó lại là sự
bắt đầu của một cuộc sống vô lo vô nghĩ khác.
Kiều Ưu
Ưu lười biếng nằm trên ghế xem báo, mái tóc chưa khô trải ra trên ghế. Cô quen
tay với lấy chiếc hộp ở cạnh ghế, ngón tay linh hoạt cậy nắp hộp nhưng một lúc
sau vẫn không tìm được một viên sôcôla nào mà mình muốn. Kiều Ưu Ưu chợt nghĩ
ra, nhanh chóng ngồi dậy nhấc chiếc hộp lên xem, buổi sáng còn đầy một hộp sao
bây giờ chỉ còn lại hai viên nằm trơ trọi ở góc hộp?
Trử
Tụng từ nhà tắm bước ra, chiếc áo tắm màu trắng ôm sát lấy đường nét cơ thể
anh, cơ thể đẹp nhưng trong mắt Kiều Ưu Ưu lúc này thì anh lại không đáng giá
bằng một viên sôcôla. Cô vứt chiếc hộp xuống rồi nhảy dựng lên, xông tới trước
mặt anh hét lên: “Đê tiện! Anh dám ăn trộm sôcôla của em.”
“Trẻ
con.” Trử Tụng phủ chiếc khăn tắm lên đầu cô rồi đi vòng qua cô, nằm nghiêng
xuống giường.
Kiều Ưu
Ưu ném cái khăn đi, nhảy lên giường rồi ngồi lên người anh, hai tay bóp lấy cổ
anh, “đó là đồ của em, anh dựa vào đâu mà động vào?”
Trử
Tụng nhìn cô không chớp mắt, trong ánh sáng mờ, đôi mắt anh sáng lên, “của em
cũng là của anh, anh có một nửa quyền lợi.”
“Nhưng
cũng cần phải được sự đồng ý của em chứ.” Kiều Ưu Ưu vẫn không nhẹ tay hơn,
người đàn ông này luôn ghét cô ăn sôcôla, giờ cả hộp lại bị anh ta ăn hết cả.
“Trả
sôcôla lại cho em!”
Trử
Tụng lười biếng nắm lấy cằm của cô, “em nói xem trả thế nào bây giờ?”
Tay anh
giống như liều thuốc tê, làm cô trở nên tê liệt từ cằm trở xuống. Trong giây
phút đó, đầu cô bị anh ép sát mình, Trử Tụng hơi nhấc người hôn vào môi cô, “có
không?”
Nụ hôn
lướt nhẹ qua, đây chính là đôi môi vừa xa lạ vừa thân thuộc đối với cô, cô mơ
hồ hỏi: “Cái gì?”
“Có
hương vị sôcôla không?”
“Tất
nhiên là không.”
“Vậy
như thế nào?” Trử Tụng dựa vào đầu giường, thả lỏng tay.
Kiều Ưu
Ưu cảm thấy nhột, nụ hôn lại khiến trái tim cô không an phận. Anh nhếch miệng
cười, hơi hé môi, rõ ràng là đang quyến rũ cô. Có nhiều người mặc quần áo thì
tử tế, cởi bỏ quần áo lại là lưu manh, nhưng Trử Tụng mặc quần áo đã là lưu
manh, vậy khi cởi quần áo...?!
Kiều Ưu
Ưu bị nụ cười của anh làm cho mê hoặc, cơ thể cô cứng lại, chỉ mới có vài lần
nhưng đã khiến cô không thể nào quên.
Tất cả
đều nằm trong dự đoán của Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu tựa sát người vào, anh thuận thế
ôm chặt cô vào lòng, cắn nhẹ vào môi cô, hai hàm răng chạm vào nhau, lưỡi họ
cuốn lấy nhau, tình yêu và sự triền miên, một nụ hôn sâu nồng ấm.
“Ưm...”
Kiều Ưu Ưu chống tay vào ngực anh, rời khỏi đôi môi anh, hai má hơi ửng hồng,
giọng nói hạ thấp xuống, “không tìm thấy nữa rồi, ngày mai đền em hộp mới.”
Trử
Tụng kéo tay cô, hai chân kẹp lấy cô, lật người ép sát cô xuống, “vẫn chưa sâu
lắm, nếu sâu hơn thì sẽ có thể tìm thấy đấy.”
Tay anh
cởi bỏ quần áo trên người cô, Kiều Ưu Ưu xấu hổ quá lấy tay che người lại thì
bị anh chặn lại, tựa đầu vào ngực cô. Cô thích ăn sôcôla như vậy mà vẫn gầy thế
này, gầy tới mức chỉ cần dùng một tay là anh có thể ôm lấy cô, thậm chí chỉ cần
hơi dùng lực là có thể bẻ gẫy eo cô vậy.
“Á...
ưm...” Toàn thân Kiều Ưu Ưu run lên, cả người ửng đỏ.
Đã quá
lâu rồi không gặp nhau nên anh gấp gáp muốn có cô, anh chậm rãi rút ra rồi lại
mạnh mẽ tiến vào, mỗi lần tiến vào như vậy cả người cô lại cong lên.
Thỉnh
cầu của cô, tiếng kêu của cô, đối với anh lại như chất kích thích, cơ thể này
thực khiến anh ngây ngất, không thể kiềm chế muốn có.
Cô kiệt
sức nằm lăn trên giường, cổ họng khát khô, đến ngón tay cũng không muốn động
đậy. Cánh tay Trử Tụng vắt ngang eo cô, Kiều Ưu Ưu hơi động đậy liền bị anh ấn
chặt xuống.
“Đừng
động đậy, nếu em muốn sáng mai có thể đi làm được.”
“Nhưng
em khát nước, Trử Tụng.”
Cô như
đang nũng nịu, cũng vừa giống như cầu xin anh. Trử Tụng thở dài buông tay xuống
giường. Kiều Ưu Ưu chỉ mơ hồ nhìn thấy có người đút nước cho cô, từng ngụm từng
ngụm, xóa đi cơn khát trong cổ họng cô.
* * *
Một đêm
mấy lần?!
Kiều Ưu
Ưu không nhớ rõ lắm, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy thì toàn thân nhức mỏi, nửa
người dưới nóng ran, bên tai thì ấm ấm nhột nhột, có giọng nói vẫn thì thầm ở
bên tai cô.
“Anh
làm gì thế?” Kiều Ưu Ưu nhắm mắt nhăn mặt, cô lắc nhẹ vai để thoát khỏi cằm anh
đang dựa trên vai cô.
“Đi làm
à?”
Đi làm?
Kiều Ưu Ưu đột nhiên mở to mắt, cô nhìn lên đồng hồ ở đầu giường, toàn thân như
được lắp tên lửa nhanh chóng bật dậy, không kịp mặc quần áo mà chạy thẳng vào
nhà tắm. Cơ thể kiệt sức khiến cô phải tựa vào bức tường trong nhà tắm mới có
thể đỡ hơn một chút, một câu có thể miêu tả chính xác trạng thái của cô lúc
này, đó là làm “chuyện đó” quá sức.
Cô quấn
trên người chiếc khăn tắm rồi bước ra khỏi nhà tắm, Trử Tụng đã ăn mặc chỉnh tề
ngồi trên ghế xem tin tức, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng điều chỉnh màn
hình. Kiều Ưu Ưu chọn từ trong tủ quần áo một bộ váy liền màu ghi nhạt và một
chiếc áo khoác màu da bò, ánh mắt lướt qua hàng giầy cao gót ở trên tường, cuối
cùng dừng lại ở đôi giầy bệt màu đen. Cô sợ hôm nay chân mình yếu, nếu đi đôi
giầy cao gót mười mấy phân có khi sẽ bị chứng sợ độ cao mất.
* * *
Cô giúp
việc mới sáng sớm đã chuẩn bị đồ ăn sáng rất bổ dưỡng. Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu đều
không biết nấu ăn, cả đời họ còn chưa biết xuống bếp bao giờ.
Kiều Ưu
Ưu nhét nốt hai viên sôcôla cuối cùng vào miệng rồi vứt cái hộp vào thùng rác.
Trử
Tụng động nhẹ vào tay cô “đây!”
Kiều Ưu
Ưu quay đầu lại nhìn: “Gì vậy?”
“Đền em
này!”
Chiếc
hộp lớn vuông vắn, cũng khá nặng, Kiều Ưu Ưu không tin vào mắt mình, “đền em á?
Anh mà tốt bụng vậy sao?” Tuy là nói như vậy nhưng cô vẫn bóc vỏ chiếc hộp ra,
chiếc hộp Godiva dần lộ ra, đây cũng là loại sôcôla cô thích ăn nhất nhưng rất
khó mua được ở trong nước. Trái tim Kiều Ưu Ưu lúc này như vừa bị đuôi một chú
mèo quét qua.
“Tại
anh ăn sôcôla của em nên em không cần phải nói cám ơn nữa nhé!”
Trử
Tụng cười nhẹ đi vào phòng, “không muốn đi làm muộn thì nhanh nhanh lên.”
Kiều Ưu
Ưu tiến tới chiếc xe của mình bỗng nhiên phát hiện không thấy chìa khóa xe đâu
nữa.
“Chìa
khóa xe của em đâu?”
“Anh
đưa em đi!”
Kiều Ưu
Ưu chìa tay ra, “trả chìa khóa lại cho em!”
“Ưu Ưu,
anh đưa em đi làm.”
“Trử
Tụng, nếu anh nhàn rỗi quá không có việc gì làm thì về nhà chơi với mẹ đi, hoặc
về uống trà với mẹ chứ đừng có ở đây bám lấy em có được không? Em đi làm chứ có
phải ra chiến trường đâu.”
“Em không
sợ muộn giờ à? Lên xe!” Trử Tụng không đợi cô thỏa hiệp mà trực tiếp kéo cô
nhét vào trong xe. Đối với cái người chỉ biết đến mình, người khác nói gì cũng
không chịu nghe thì không thể nói quá nhiều với họ vì như vậy cũng vô dụng.
Chiếc
xe lăn nhanh trên cầu vượt, Kiều Ưu Ưu nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Sáng
ngày kia em có bận không?”
“Em
đang ngủ.”
“Đi
cùng anh tới một nơi.”
“Em
không rảnh.”
“Chỉ
cần một lát thôi.”
Kiều Ưu
Ưu quay đầu nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ “Em không có thời gian.”
“Đến
lúc đó sẽ có thôi.”
“Trử
Tụng, đến lúc nào anh mới hết ấu trĩ như vậy? Đều trưởng thành cả rồi chứ có
phải học sinh nữa đâu, anh có hiểu làm khó người khác là thế nào không?”
“Khi
nào em hết trẻ con thì lúc đó anh cũng không làm khó em nữa.”
Kiều Ưu
Ưu tức giận ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là chỉ khiến người khác tức
giận! Không biết ai trẻ con hơn ai mới bị bắt vào bộ đội vì đánh nhau, may mắn
trở thành lính không quân, vậy mà còn nghĩ mình giỏi lắm.
“Hứ,
chẳng qua cũng chỉ là oai phong bước trên quảng trường Thiên An Môn, nằm gối
thêu hoa, đẹp trai hơn người một tí thôi chứ có tài cán gì chứ? Có gì đâu mà
đắc ý vậy?” Khi Trử Tụng mới gia nhập quân ngũ, đội nghi thức tam quân đã chọn
anh để xếp hàng đầu. Nhưng anh lại cảm thấy đó như một sự phủ nhận đối với
những tố chất quân sự mà anh có, là vết nhục trong cuộc đời, vậy nên anh đã từ
chối phục tùng quân lệnh, vì thế anh suýt chút nữa đã bị trừng phạt.
Trử
Tụng không nói gì mà chỉ rung nhẹ người. Kiều Ưu Ưu quay lại trừng mắt, “lại bị
làm sao thế?”
“Phải
dương oai đắc chí chứ, em xem đã đủ chưa?”
...
Trử
Tụng hoàn toàn thắng lợi, cười đắc chí, khi Kiều Ưu Ưu xuống xe ở Đài Truyền
hình, anh vẫn còn cười không dứt. Kiều Ưu Ưu đi một đoạn thì nghe thấy anh gọi
lớn: “Tối nay anh tới đón em.”
“Không
cần, anh cứ ở đó mà đắc chí đi, khi nào chưa hết đắc chí thì đừng có tới!” Kiều
Ưu Ưu vuốt tóc, anh bảo ai trẻ con chứ, có anh mới là trẻ con tới mức hết thuốc
chữa.