Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Chương 7

Không để ý đến nụ cười gượng quá đỗi sượng sùng của Tạ Anh Tư, Chu Minh bưng khay đồ ăn, đôi mắt đen sáng lạnh lùng, đôi môi mím lại, không có chút phản ứng gì đối với lời xin lỗi của cô. Thấy thái độ này của Chu Minh, Anh Tư gần như muốn coi anh ta là cái đùi gà trên tay mà gặm cho một miếng. Mẹ kiếp chứ, lòng dạ này có rộng như chiếc bè mảng cũng không thể chịu nổi sự phớt lờ của anh ta, rõ ràng anh ta đang tỏ thái độ thù địch với mình mà.

Tạ Anh Tư thầm cân nhắc trong lòng, hôm nay để công tử bột mất mặt trước tất cả mọi người, nếu cứ theo thủ đoạn độc ác nham hiểm cùng vẻ mặt lạnh lùng có thể giết người của anh ta, e rằng chắc cũng đang coi cô là một con gà mà bóp cho gãy cổ rồi. Tự nhiên cảm thấy cổ như bị thít chặt, Anh Tư khẽ nuốt nước miếng. Cô lăn lộn giang hồ nhiều năm, bản lĩnh nịnh hót hoàn toàn không phải một đêm luyện thành. Cái gọi là bản lĩnh trong tay đó, cô sẽ không lo đói. Hôm nay, thái độ này của anh ta nếu không viện đến sát thủ thì không xong rồi.

Hàn Vân Tiếu đứng ngay bên cạnh thấy bộ dạng nhếch nhác của Chu Minh, ân cần hỏi xin người ngồi bàn bên khăn giấy. Anh Tư thấy có người đưa túi khăn giấy cho cô ta, trong đầu chợt loé lên ý tưởng. Người ta mười năm khổ luyện chỉ để một phút được lên sân khấu, thiết nghĩ bao năm qua cô tu luyện nịnh hót tài đến thế, lúc này chính là thời cơ thử nghiệm thực lực đây.

Nghĩ là làm, Anh Tư đứng dậy cười hì hì, tiến lại gần bên Chu Minh, giả vờ ngây thơ không nhìn thấy tia X quang phát ra rất mạnh từ mắt anh: “Hì hì, tổng biên, thật không phải! Để tôi lau cho anh, ha ha, lau nào, lau nào.” Nói xong, cô khom lưng dùng tay áo lau mỡ gà trên áo khoác Chu Minh. Thực ra trong lòng cô, nước mắt nước mũi đang giàn giụa, nghĩ mình đường đường là một Tạ Anh Tư, vì kế sinh nhai mà trước ánh mắt bao người phải làm một tên nịnh thần.

Đời này không làm được hồ ly tinh, cũng chỉ có thể lùi bước cầu xin làm kẻ nịnh hót thành tinh vậy.

“Không cần đâu, cô Tạ.” Chu Minh lạnh lùng nói, đầy vẻ cự tuyệt xa cách đến cả ngàn mét. Anh lùi lại phía sau khiến nịnh thần Tạ Anh Tư đứng như trời trồng ở đó, như một tảng đá được chạm khắc đẹp đẽ, trưng ra cho mọi người tham quan chiêm ngưỡng.

Ngây ra tại chỗ, trong đầu óc Anh Tư lại lướt qua một bài thơ: “Cuộc sống ơi, chỉ trách ta nhân phẩm quá tốt. Cuộc sống à, dường như ta chưa cầu xin ban cho mình một hung tinh. Cuộc sống ơi, người có thể giúp ta thu hung tinh này lại được không?”

“Chu tổng biên, khăn giấy đây.” Đôi bàn tay thuôn dài ngọc ngà của Hàn Vân Tiếu chuyển khăn giấy cho Chu Minh. Khi mỹ nhân đưa tay ra, một mùi nước hoa nổi tiếng nhè nhẹ lan toả, trong không gian dầu mỡ này quả có thêm chút thi vị.

Nhận tờ khăn giấy từ mỹ nhân Hàn Vân Tiếu, khuôn mặt lạnh như băng của Chu Minh cuối cùng cũng tăng thêm chút nhiệt, anh cười nhạt: “Cảm ơn, cô Hàn.” Vẻ mặt và ngôn từ đối với sự ân cần của mỹ nhân, những người có mặt tại đó đều tận mắt chứng kiến, họ bắt đầu ghé sát tai nhau thì thầm to nhỏ.

Hai tên cẩu nam nữ liếc mắt đưa tình khiến cho nịnh thần Tạ Anh Tư càng thấy vô vị. Trong câu chuyện cổ tích, lúc chàng hoàng tử và nàng công chúa kết thành đôi, luôn xuất hiện một tên hề mũi đỏ nhảy tới nhảy lui, cổ vũ cho sự nên duyên của hai người, làm phong phú thêm đời sống tinh thần văn minh của quảng đại quần chúng. Anh Tư đứng bên cạnh hai người giống như một con gà ngốc, thoáng thấy ánh mắt giễu cợt của Dương Lạp Lạp, ngọn lửa Hỏa Diệm Sơn rừng rực bùng cháy trong lòng nhưng ngoài mặt lại không dám kêu than.

Chu Minh khẽ lau vệt nước mỡ trên mặt: “Cô Hàn, chúng ta ngồi đây đi!” Anh chỉ vào chỗ trống đối diện với Anh Tư, rồi lịch lãm mời mỹ nhân Hàn Vân Tiếu ngồi xuống trước.

“Cô Tạ, qua đây ăn cơm nào.” Chu Minh quay đầu mời gọi, khuôn mặt dịu dàng, ấm áp của anh lại quay về nhiệt độ băng giá. Nịnh thần Tạ Anh Tư thấy vậy đành duy trì nụ cười nghề nghiệp, liến thoắng nói: “Vâng, vâng, tổng biên, mời ngồi trước, anh ngồi trước đi ạ, ha ha.” Thực ra, nội tâm Anh Tư đang ở trạng thái điên dại, những lời nói tục tĩu bậy bạ kiểu Trung, kiểu Tây, kiểu Ả Rập lặng lẽ kêu gào. Cô nguyền rủa Chu Minh như một mụ phù thủy, cái đồ công tử bột “hái hoa tặc” đầu thai nhà ngươi, cẩn thận chết ngạt trong bộ ngực của hồ ly tinh.

Lạp Lạp hỏi thăm Chu Minh một tiếng, những người xem kịch hay cũng không để ý thêm nữa, tiếp tục bữa ăn ngon lành. Còn Tạ Anh Tư thì ủ dột ngồi xuống cười một cách ngốc nghếch, trong lòng lại bắt đầu than vãn. Chu Minh ngồi ngay trước mặt cô, lúc này đang từ tốn ăn cơm, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng lại phảng phất nét xa cách.

Hung tinh ngay trước mặt, Anh Tư vẫn không tỏ chút dáng vẻ thục nữ, thản nhiên cắn một miếng đùi gà đã nguội, chỉ có điều bài học xương máu vừa rồi vẫn còn, nên cô cũng cẩn thận hơn. Trong lòng thầm than vãn, nhà tư bản đúng là nhà tư bản, xương cốt mà đem so với cái đùi gà này, không phải cứng như loại thường, liều mạng mà cắn chắc chắn sẽ gẫy cả răng.

Dưới gầm bàn, Dương Lạp Lạp liên tục giật tay áo Anh Tư nhưng cộ vẫn phớt lờ, thản nhiên phô bày chân tướng trước bàn dân thiên hạ, tiếp tục gặm đùi gà. Lạp Lạp không ngừng kéo kéo, còn Anh Tư vẫn nhất mực không thèm để ý, nhai nhồm nhoàm miếng xương gà hòng trút căm phẫn lên đó.

“Tổng biên Chu, xem ra anh rất thích ăn rau.” Hàn Vân Tiếu luôn cố gắng tìm cơ hội nói chuyện, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn Anh Tư đang gặm xương gà ngấu nghiến. Nhưng lúc quay sang Chu Minh, cô ta lại nở nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế, xinh đẹp, hỏi han với vẻ tràn đầy ngưỡng mộ.

Chu Minh ngước lên, nghiêng đầu cười dịu dàng với mỹ nhân, mỹ nam băng giá gặp được cô gái trẻ nhiệt tình, số trời đã định cá nước gặp nhau. “Cũng bình thường, chủ yếu là do thịt hôm nay đã bị người khác mua hết rồi!” Nói xong, anh ta quay sang nhìn Anh Tư đang vui vẻ gặm xương gà với vẻ ý vị thâm sâu.

Ánh mắt của cô gà ngốc Tạ Anh Tư và cái nhìn sắc bén của Chu Minh gặp nhau, trong đầu sấm chớp nổi lên ầm ầm, còn thêm cả bão tuyết, cô cúi đầu nhìn chỗ thức ăn trong khay mình, củ cải xào thịt heo, thịt bò om, ngoài ra còn có một chiếc đùi gà béo ngậy. Lại nhìn đồ ăn trong khay của Chu Minh, rau xào, trứng xào cà chua, bí đỏ, toàn những đồ Tạ Anh Tư không thích.

Âm thanh gặm xương gà bỗng nhỏ dần đi, Anh Tư cúi đầu gẩy gẩy cơm, vậy có lẽ “người khác” mà tên công tử bột độc mồm vừa thốt ra chính là Tạ Anh Tư? Trong lòng Anh Tư lại rủa thầm một trận, nếu có bản lĩnh anh hãy đến nhà ăn sớm một chút cùng chị đây tranh thịt, với cái cánh tay như cẳng gà non đó của anh, cũng chưa chắc tranh được với bà cô này đâu.

Nghĩ thế nhưng ngoài miệng Anh Tư vẫn khách khí đáp: “Ha ha, tổng biên, ngại quá, đã làm bẩn bộ quần áo của anh, hay là tôi mang đi giặt khô cho anh nhé!” Trong lòng Anh Tư cùng lúc không ngừng xem thường bản thân, bề ngoài và nội tâm sao lại không đồng nhất như vậy, sớm muộn gì cô cũng bị bệnh tâm thần phân liệt mất thôi.

“Không cần đâu, cô Tạ.” Chu Minh vẫn tỏ thái độ băng giá, so với biểu hiện cùng Hàn Vân Tiếu lúc trước tuyệt nhiên không giống nhau. Rõ ràng anh ta chỉ thích ăn bát rau “mỹ nhân”, còn với kiểu con gái canh suông nhạt nhẽo như Anh Tư, anh ta không hề có chút khẩu vị nào hết.

“Chu tổng biên, bộ vest này anh mặc rất vừa, rất có mắt thẩm mỹ… À không, đúng ra nên nói tổng biên là một ma-nơ-canh, khoác cái gì lên người cũng đẹp.” Hàn Vân Tiếu uốn cong bàn tay như bông hoa lan, nhón một miếng rau xanh cho vào miệng, nhếch khóe miệng nịnh ngầm. Cô ta vừa tâng bốc, vừa nhìn Anh Tư ngồi đối diện môt cái, dường như đang khiêu khích: Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là nịnh hót.

“Vậy sao? Cảm ơn cô Hàn quá khen! Có điều, cô Hàn mới là một ma-nơ-canh trời sinh.” Công tử bột băng giá nặn ra một nụ cười, nói câu tâng bốc với cấp độ tương đương làm Hàn Vân Tiếu cười khúc khích: “Ái dà, tổng biên thật biết nói chuyện.” Trên khuôn mặt trái xoan phảng phất nét e thẹn.

Ngồi đối diện, khoé miệng Anh Tư và Dương Lạp Lạp khẽ giật giật, đôi cẩu nam nữ này hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hai người, cứ thản nhiên tán tỉnh nhau. Tạ Anh Tư nhai miếng thịt bò trong dữ dằn, tưởng tượng bản thân là tộc trưởng của bộ lạc ăn thịt người, ra lệnh cho đám lâu la, đem Chu Minh cắt ra thành mấy miếng, rồi ngay đến mông anh ta cũng nhai nát và nuốt chửng.

Dưới chân, Lạp Lạp nhẹ đá giày Anh Tư. Anh Tư đang chán chường chưa có chỗ phát tiết, trầm mặt tiếp tục lờ đi. Lạp Lạp bị vụ scandal làm cho choáng váng đầu óc nhưng vẫn không chịu từ bỏ, lại đá đá Anh Tư. Lần này cô dùng lực mạnh hơn một chút nhưng mặt mũi Anh Tư vẫn tỉnh bơ. Lạp Lạp bị dồn ép, cái chân heo lại lần nữa xuất kích mạnh mẽ.

Cú đá này quá mạnh, đau dữ dội làm Tạ Anh Tư đầu tóc dựng ngược. Đá cái gì mà đá, chẳng qua chỉ là hai tên cẩu nam nữ đói khát, ngang nhiên tán tỉnh trước mặt mọi người, chuyện này đâu có hiếm. Đã làm thì làm đến nơi đến chốn, cái chân dài dưới gầm bàn xoắn lại một vòng, thầm nghĩ nếu hôm nay chị đây không đá què cái chân heo nhà ngươi thì sẽ không phải họ Tạ.

Không ngờ, Anh Tư vừa kích động là liền biến thành một cô gà ngốc, quên béng người đàn ông ngồi đối diện. Vốn dĩ từ nhỏ, mỗi khi đá người, Anh Tư thường thích dùng chân phải. Lúc này, chân phải vừa đưa ra thì lập tức gặp phải vật cản – đó là bắp chân của Chu Minh.

Chân dài vừa chạm vào bắp chân thì nhận được cái chau mày chất vấn của Chu Minh, Anh Tư tức thì chết lặng. Vội thu cái chân gây chuyện lại, run rẩy cầm đôi đũa, suýt nữa thì xoắn gẫy. Chu Minh cúi đầu nhìn xuống, Anh Tư cũng lặng lẽ nhìn gầm bàn, trời muốn tuyệt đường cô thật rồi, trên chiếc quần đen của Chu Minh đã in hình một vết chân.

Tạ Anh Tư – người tạo ra dấu chân chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh sinh ra từ huyệt đan điền rồi mặt bỗng đỏ lựng lên. Cái gọi là nằm trong tình thế nước sôi lửa bỏng chính là đây chứ đâu.

Chu Minh ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tạ Anh Tư đối diện đang ngượng ngùng lúng túng đến nỗi không biết làm thế nào. Khuôn mặt cô đỏ như sắc trời hoàng hôn. Hình như hai người họ cũng tiếp xúc chưa nhiều, cũng giống như lần đầu gặp mặt, nhưng có thể coi đây là một trong số ít những chuyện hài hước suốt ba mươi năm cuộc đời mà anh gặp phải.

Là người luôn tự chủ lại thận trọng, cuộc sống sắp xếp theo một quỹ đạo đã định, nhưng trực giác mách bảo với anh rằng người con gái có tên Tạ Anh Tư này tuyệt đối là loại người không giống anh. Có lẽ chính là “đồ điên khùng” trong câu cửa miệng của diễn viên Murray(*).

(*) Bill Murray – diễn viên nổi tiếng của Hollywood.

Mỗi lần anh gặp người con gái điên khùng này, đều có những rung động buồn cười, gần như muốn cười thật lớn nhưng cứ phải kìm nén lại. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô gái ngồi đối diện, anh đợi xem cô ấy định kết thúc chuyện này ra sao.

Anh Tư buồn phiền gãi mái tóc ngắn, cái ngày bị hung tinh chiếu thế này, thực sự nên trốn trong nhà. Cô lại nặn ra nụ cười thái giám: “Ha ha, tổng biên… chân tôi bị chuột rút… cái này… là do tôi bị thiếu canxi.”

Thấy trong mắt Chu Minh ánh lên thứ ánh sáng lạnh của vùng địa cực, chân Anh Tư thực sự có cảm giác bị chuột rút.

Dương Lạp Lạp và Hàn Vân Tiếu đều không biết hai người họ đang nói chuyện gì, tò mò nhìn sang. Chu Minh lạnh nhạt nói: “Ăn cơm thôi!” Anh cũng chẳng có ý định phủi vết bẩn trên quần.

Cô gà chọi ngu ngốc bị đánh bại liền ngồi im. Bóng tối bao phủ khắp nơi, giờ đây im lặng là vàng. Hờ hững nhai thức ăn, Anh Tư nhớ lại bữa ăn đặc sắc này, mặt mũi khổ não, chẳng còn lòng dạ nuốt nổi khay cơm nữa.

Trong nhà ăn có người đã dùng bữa xong, đang lục tục kéo nhau ra ngoài. Hàn Vân Tiếu ngồi đối diện cười chúm chím, mỗi lần chỉ đưa vài hạt cơm vào miệng, đôi môi lấp lánh lớp son bóng cứ quấn lấy Chu Minh hỏi cái này cái nọ, lúc thì hỏi: “Tổng biên, đồ ăn thế nào?” Một lúc lại nói: “Tổng biên, nếu anh không thích mùi vị đồ ăn ở đây, em có thể đưa anh đến một nhà hàng nhỏ gần công ty, em rất quen ở đó.” Lúc sau lại hỏi: “Tổng biên, anh thích ăn bít tết không?”

Anh Tư cảm thấy trong mớ đầu óc hỗn độn của mình đã bị nhét đầy mấy câu “tổng biên, tổng biên, tổng biên” rồi. Trong lòng cô sốt ruột suýt chút nữa muốn hét ầm lên, hỏi cái gì chứ, tên công tử bột này chẳng thích gì cả, chỉ thích hai quả cầu thịt lớn trước ngực cô thôi.

Mọi người trong nhà ăn lần lượt rời đi, nhưng bữa ăn tán tỉnh của đôi nam nữ trước mặt vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại. Anh Tư đảo tròn mắt, thấy Lạp Lạp cũng sắp ăn xong, liền kéo gấu váy cô ta tỏ ý muốn rời khỏi.

“Ha ha, tổng biên, tôi và Lạp Lạp ăn xong rồi!” Anh Tư đứng lên, cung kính nói: “Anh và cô Hàn cứ từ từ nói chuyện nhé!” Cô nháy mắt với Lạp Lạp ra hiệu nhanh nhanh chuồn thôi.

“Được.” Chu Minh gật đầu, lúc Anh Tư đang quay người đi, Chu Minh lại từ tốn mở miệng: “À, cô Tạ, sau nửa tiếng nữa đến văn phòng tôi một chút.”

Lãnh đạo hạ chỉ, ai dám không theo. Anh Tư khom lưng đáp: “Vâng… vâng ạ.” Quay người đi, khuôn mặt một giây trước vẫn đang cười, chỉ trong chớp mắt đã sụp đổ, biến thành khuôn mặt nhăn nhó khổ sở. Anh Tư hung dữ vỗ vỗ thái dương, bà nhà nó, tất cả chỉ vì một cái đùi gà, chờ lát nữa có khi hôn quân sẽ lấy thượng phương bảo kiếm chặt luôn cái đầu gà này của cô xuống cũng nên.

“Chị Anh Tư, lát nữa tổng biên muốn tìm chị làm gì? Có khi nào…” Ngay cả động vật đơn bào cũng nhận ra Chu Minh muốn xuống đao với cô, đôi mắt đan phượng bi thương của Anh Tư nhìn Lạp Lạp một cái, lại có cảm xúc ngâm thơ rồi.

Ôi, đùi gà!

Vừa lo sợ vừa thận trọng, Anh Tư lọ mọ trong văn phòng nửa tiếng đồng hồ, đứng ngồi không yên. Cô nhìn chằm chằm xuống nền nhà trơn bóng, băn khoăn tự hỏi hay là nằm xuống sàn giả vờ làm xác chết. Thở dài một tiếng, Anh Tư nhìn Lạp Lạp đang lén lút như một tên trộm, moi đồ ăn vặt ra, nhìn hai bên trái phải rồi nuốt một miếng. Được một lúc, cô ta lại nuốt thêm miếng nữa. Cứ như vậy, Anh Tư nhìn Lạp Lạp nuốt mười lăm miếng thì cũng đến lúc gặp Chu Minh.

Ngao ngán đứng dậy, Anh Tư hất mái tóc ngắn, vén mấy sợi tóc ra sau tai, được sống thật là tốt. Bước những bước đi nặng nề về phía văn phòng tổng biên, trông cô không khác gì đang bị đẩy vào đầm rồng hang hổ. “Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh. Nữ tráng sĩ một đi, không trở về.”

Chào mấy đồng nghiệp ở phòng biên tập, hình như quý cô đỏng đảnh sớm đã biết chuyện cái đùi gà, bụm miệng õng ẹo hỏi Anh Tư: “Chị Anh Tư, đùi gà trưa nay có ngon không?”

“Ngon, ngon lắm, là cái ngon nhất mà cả đời này tôi được ăn.” Anh Tư nghiến răng trả lời.

Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào. Chu Minh đang ngồi sau chiếc ghế ông chủ, nhìn ra bên ngoài thông qua cánh cửa sổ kiểu Pháp, bóng dáng cao lớn có chút gì đó thâm khó đoán. Thấy Anh Tư bước vào, anh mời cô ngồi, giọng nói cực kỳ êm tai.

Anh Tư giống như một học sinh tiểu học ngồi đối diện với bàn làm việc, tay ngoan ngoãn đặt trên đùi. Về căn bản, chỉ có trước mặt nhà tư bản cô mới tỏ thái độ như vậy. Lúc này, nhà tư bản Chu Minh ngồi đối diện, lãnh đạm nhìn cô một cái, cuối cùng anh cũng mở lời.

“Cô Tạ, tôi rất tuyên dương biểu hiện công tác của cô trong thời gian qua.” Nghe đến câu này, lòng bàn tay Anh Tư đã lạnh toát.

Bộ phim kinh dị của đạo diễn nhà tư bản lại tiếp tục:

“Ông Từ trưởng phòng của các cô rất vừa ý với biểu hiện của cô, còn cho rằng cô là một nhân tài hiếm có.” Nhiệt độ lòng bàn tay Anh Tư ấm lại đôi chút. “Có điều, tôi phát hiện một tuần sau khi cô chuyển ra khỏi phòng biên tập, hiệu quả làm việc dường như có xu hướng giảm đi.” Nhiệt độ lòng bàn tay đang tăng tức thì giảm. “Tôi đã xác nhận lại với Từ truởng phòng, lúc mới đầu cô tự nguyện chuyển đến phòng biên tập, chắc hẳn do cô Tạ cho rằng ngồi ở phòng biên tập mới có thể phát huy hiệu suất công việc tốt nhất… Cô Tạ, cô biết đấy, tôi rất chú trọng đến vấn đề hiệu suất, vì vậy cô có nghĩ mình nên quay trở về phòng biên tập không? Đương nhiên điều này do cô hoàn toàn quyết định, tôi chỉ đưa ra ý kiến.”

“Tổng biên nói phải, nói phải ạ. Ý kiến này rất hay, tổng biên bận trăm bề như vậy mà còn quan tâm đến sự trưởng thành của tôi, tôi thật… thật quá cảm động. Vâng, vâng, tôi lập tức chuyển về, có thể kề vai làm việc cùng tổng biên là vinh hạnh của Tạ Anh Tư tôi đây.” Tốt, rất tốt, tên công tử bột này đã nhắm vào mình, thậm chí còn chuẩn bị một chỗ lân cận để ngược đãi mình rồi. Nhìn vào khuôn mặt giả dối của Chu Minh, kẻ giả dối không có giới hạn Tạ Anh Tư nói ra một câu giả dối, ghê tởm đến nỗi bản thân cô suýt muốn nôn cả cái đùi gà trưa nay ra.

“Xem ra cô Tạ cũng nhận thức đến vấn đề của bản thân rồi. Được, cô đi làm việc đi!” Nhà tư bản đã đạt được mục đích liền đưa lệnh trục xuất.

Nắm nắm đấm bước ra khỏi cửa, trong lòng Tạ Anh Tư gầm thét đến long trời lở đất: “Từ nay về sau, chị đây sẽ không gặm đùi gà nữa, chị sẽ chuyển sang gặm móng giò.”
Bình Luận (0)
Comment