Hôm sau, Mộ Tần vẫn trưng bộ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Anh đi ngang Lưu Ly, cả hai lướt qua, Lưu Ly quay đầu nhìn anh hi vọng người đàn ông này vẫn nhớ lời nhắc nhở của cô dành cho anh.
Mộ Tần đem bữa sáng lên cho Dương Hi Văn, cô đã thức từ sớm, thấy cô đang loay hoay cột tóc mãi vẫn chưa xong, anh tiến đến.
Nhìn trong gương thấy anh đứng sau mình, cô định quay đầu lại thì anh nắm lấy tóc cô, tiện tay giành luôn lược chải tóc rồi bảo: " Để tôi làm "
Dương Hi Văn chỉ biết ngồi im để anh làm, còn dám làm gì nữa đây? Mộ Tần muốn cô cũng không dám cản lại.
Mộ Tần lần đầu tiên chải tóc cho con gái, anh cũng hơi vụng về, nhưng ít nhất là giỏi hơn cô rồi.
Cột tóc cho cô xong, anh bảo" Lại đây ăn sáng đi".
Nói rồi anh cầm áo vest lên, định đi làm như ngày thường thì Hi Văn gọi anh lại" Ông chủ, hôm nay tôi có thể làm việc bình thường lại chưa?”
" Tôi cũng muốn về lại phòng ngủ của mình".
Anh nhìn cô, lưỡng lự một chút rồi gật đầu” Đây là do cô muốn, nếu như có chuyện xấu xảy ra tôi sẽ không giúp cô nữa".
Thật tình, ở chỗ anh cô thấy ngột ngạt lắm sao?
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông chủ “ Cô cúi người xuống chân thành cảm ơn anh.
Mộ Tần chỉ nhìn không đáp, anh ra khỏi phòng.
Dương Hi Văn cũng ăn bữa sáng trong vội vàng, nhanh chân ôm đồ đạc của mình về lại phòng ngủ cũ, quản gia và mọi người thấy cô đã rời khỏi phòng của anh liền bất ngờ.
" Quản gia, tôi trở lại rồi đây"
Được làm việc trở lại cô không thấy mệt ngược lại còn vui hơn, vận động và bận rộn thế này cô chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Mộ Tần lại ưu ái, cứ bắt cô nằm một chỗ thật ngứa ngáy tay chân làm sao.
Dương Hi Văn đảo một vòng, lúc này cô mới để ý rằng không thấy mặt bốn cô giúp việc kia.
Đám người đó lừa cô đến nhà kho ở đâu rồi chứ? Có phải Mộ Tần đã đuổi việc họ không?
Thấy Lưu Ly đang cắt cỏ ở đó, cô chạy đến hỏi:” Chị Ly, bốn người kia đâu rồi ạ?"
“Em hỏi ai chứ?" Lưu Ly ngẩng đầu lên, cô vẫn chưa biết Dương Hi Văn đang hỏi ai.
“Thì là bốn người đã gạt em đến nhà kho ấy“ Dương Hi Văn nói tiếp.
Lưu Ly khựng lại, nghĩ đến đêm đó Mộ Tần không suy nghĩ gì nhiều đã đưa súng bắn liên tiếp bốn phát cho bốn cô gái tội nghiệp đó.
Cũng do họ mà thôi, Mộ Tần đã tuyên bố không được động vào Dương Hi Văn mà còn cố chấp bày trò hãm hại cô nhóc này làm gì để rồi mất mạng.
"Bọn họ bị đuổi việc rồi “ Lưu Ly nói, cô không thể nói rằng bốn người đó đã chết ngay sau khi Dương Hi Văn qua cơn nguy kịch được.
Hi Văn ô một cái, Mộ Tần đã đuổi họ rồi sao? Lưu Ly nhìn Dương Hi Văn, thấy bản thân của năm năm trước, cô thở dài rồi nói:" Hi Văn này “
“Vâng?" Dương Hi Văn nhìn Lưu Ly, chị ấy hôm nay làm sao thế nhỉ? Cô thấy lạ lạ thế nào ấy.
“Nếu được thì hãy rời khỏi đây đi em "
“ Tránh xa Mộ gia này".
Dương Hi Văn ngồi ăn táo ở xích đu trong vườn, cô nghĩ đến chuyện Lưu Ly nói với mình hồi chiều.
Có lí do gì đó chị Lưu Ly lại muốn cô rời khỏi Mộ gia chứ?
Cô làm sai gì sao? Hay ở đây có bí mật gì đấy không nên cho người mới như cô biết chứ?
Mộ Tần ở phía trên thấy cô đang ngồi ở xích đu anh liền đi xuống.
Trông cô có vẻ lòng đầy tâm sự, anh tiến đến hỏi:" Hôm nay lại có chuyện gì sao?".
Anh đã hứa với lòng mình không quản chuyện của Dương Hi Văn nhưng cứ thấy cô thế này anh lại không kiềm lòng được, cứ tò mò rồi tìm cớ bắt chuyện hỏi.
Dương Hi Văn ngẩng đầu nhìn anh, chuyện Lưu Ly nói với cô, cô không nên cho anh biết.
Nhất định Mộ Tần sẽ tức giận, anh sẽ trách phạt chị ấy mất.
“Không, không có "
“Vậy tại sao giờ này cô còn chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi " Mộ Tần hỏi tiếp.
Cô đang nói dối, có gì không tiện cho anh biết sao?
" Tôi...!chỉ là...!khó ngủ thôi" Dương Hi Văn lấp bấp bảo, tìm cách tránh né ánh nhìn của Mộ Tần dành cho mình.
"Có muốn ra ngoài chơi không?” Anh hỏi tiếp.
Nếu cô không thoải mái anh đành đưa cô đi dạo vậy, như vậy Hi Văn sẽ dễ chịu trong người hơn.
"Được sao?".
"Được chứ".
Ngồi trên xe Hi Văn một lần nữa được ngắm màn đêm của thành phố, thấy cô vui anh biết cách này rất có ích.
Sau này chỉ cần Dương Hi Văn không vui anh sẽ đưa cô ra ngoài.
Ở bên Dương Hi Văn anh mới thấy bình yên làm sao.
Anh cứ để xe chạy trên đường, Hi Văn cứ đưa mắt ngó ra cửa sổ, nhưng đi được một lúc anh mới thấy mình bị bám đuôi, phía sau xe đó là...
Mộ Tần quay ngang nhìn Dương Hi Văn ngồi cạnh, tên tiểu tử thối đó là thứ phiền phức.
Bây giờ cô ở bên cạnh anh, tốt hơn đừng đôi co làm gì.
Mộ Tần bắt đầu tăng tốc nhanh hơn, Dương Hi Văn liền thấy làm lạ, cô ngồi ngay ngắn lại hỏi:" Có chuyện gì sao?”.
“ Không sao “Anh đáp, miệng tươi cười với cô nhưng mắt vẫn đang nhìn vào gương, tên nhóc đó...
Lập Nghị phía sau cũng chẳng phải dạng vừa gì, anh đạp chân ga phóng lên phía trước, thành công chặn đầu xe của Mộ Tần lại.
Không ngờ đang đi thế này lại nhìn thấy Mộ Tần, cơ hội tốt cho anh báo thù.
Xe dừng lại, Mộ Tần nhìn Lập Nghị xuống xe đứng nhìn mình.
Anh bất lực, cởi dây an toàn ra rồi nói:" Ngồi yên trên xe, đừng đi đâu cả, hiểu chứ?".
Hi Văn gật đầu, cảm thấy có điều không ổn.
“Ô, Mộ tiên sinh ngài cuối cùng cũng có bạn gái sao?” Lập Nghị bắt đầu chú ý Hi Văn trên xe, tin nóng đây, người như Mộ Tần cũng có nữ nhân chịu ở bên cạnh sao?
Chuyện hiếm đây.
Anh đang rất tò mò không biết cô gái trong xe là người như thế nào, tiểu thư đài cát của nhà nào.
Mộ Tần thấy Lập Nghị chú ý đến Hi Văn liền đề phòng, tên thối tha!
“Mộ tiên sinh, ngài có muốn chơi một trò chơi không?”.
“Tôi và anh cùng nhau đua xe, nếu như tôi thắng thì cô gái trong xe sẽ thuộc về tôi.
Còn nếu anh thắng, tôi sẽ cho hai người rời khỏi đây “Lập Nghị đưa ra lời thách đấu.
" Nếu tôi từ chối?” Mộ Tần liền đáp, anh không muốn kéo cô vào rắc rối này đâu.
" Anh nghĩ anh sẽ được rời đi sao?".
Lập Nghị ngẩng cao mặt đưa ra ám hiệu, Mộ Tần quay đầu lại thì thấy Dương Hi Văn đã bị kéo ra khỏi xe, đàn em của Lập Nghị từ phía sau từ khi nào mà...
Hi Văn dãy dụa muốn thoát ra, nhưng tên giữ cô sức quá mạnh, một tay bịt miệng cô, tay còn lại kéo hai tay Hi Văn ra đằng sau.
" Đừng làm cô ấy đau " Mộ Tần liền quát lên.
Chết tiệt, anh mất đề phòng quá, không ngờ Lập Nghị lại dẫn theo người đi cùng.
Lập Nghị cười phá lên.
Mộ tiên sinh đã biết sợ sao? Còn lo lắng cho một cô gái?
“Mộ tiên sinh, anh đồng ý tham gia trò chơi rồi chứ?".