Em Là Mật Ngọt Của Anh 2

Chương 108


Dương Thiên Bác chính thức là thành viên của Tần gia.

Bây giờ anh đã trở thành một người không thể thiếu trong căn nhà này, Tần Chí Khiêm đã nói sẽ bù đắp cho anh, những thứ anh đáng nhận được ông sẽ cho anh hết.

Ông tuyên bố anh chính là con trai mình, còn ưu ái sắp xếp công việc cho Dương Thiên Bác ở Tần thị.
Tần phu nhân đúng là một tay đào tạo người giỏi, không những biến con trai mình thành tay giết người không chớp mắt còn có học thức xuất sắc.

Tần Chí Khiêm kiểm tra trình độ của Dương Thiên Bác, khả năng của anh làm ông thật sự bất ngờ không tin được một người thông minh và tài giỏi như thế này mà vợ ông luôn tìm cách hủy hoại cuộc đời của thằng bé, năm lần bảy lượt còn muốn đẩy Dương Thiên Bác vào con đường cùng.
Dương Thiên Bác được nhận vào Tần thị, Tần Chí Khiêm xếp cho anh vào phòng tài vụ của công ty để xem thực lực và trình độ làm việc của Dương Thiên Bác đến đâu.

Dương Thiên Bác cũng không hề chê bai công việc này, cho dù là nhân viên cấp thấp đi nữa anh cũng rất vui, vì đây chính là cuộc sống anh ước mơ bao nhiêu năm qua, ngày ngày trải qua cuộc sống bình yên, có công việc bình thường, mỗi khi tan làm trở về nhà đều có người thân chào đón, hỏi anh hôm nay anh đi làm như thế nào.
Anh đứng trước gương, tuy chỉ mới sáu giờ ba mươi nhưng Dương Thiên Bác đã chuẩn bị xong cả, anh chỉnh lại cổ áo sơ mi.
Lạc Linh Lung đứng cạnh thấy anh hồi hộp như thế, cô mỉm cười tiến đến đeo cà vạt giúp anh.
Lạc Linh Lung nhón chân lên một chút, giúp anh thắt cà vạt, Dương Thiên Bác thấy rất vui.

Đây chính là gia đình mà anh muốn có bấy lâu nay.

Dương Thiên Bác ôm lấy cô để tiếp cho mình một chút dũng khí, lần đầu làm việc như một người bình thường anh thấy rất vui, nhưng cũng hồi hộp vì trước giờ chưa từng bước chân vào việc thế này, cũng chưa từng nghiêm túc thử qua, trước kia toàn qua loa cho qua chuyện mà thôi.
“Cố lên, em sẽ đợi anh về dùng bữa tối" Lạc Linh Lung vỗ vai anh.
Dương Thiên Bác gật đầu, Lạc Linh Lung đẩy anh ra rồi quay người lấy áo khoác cho anh, Dương Thiên Bác nhận lấy xong mặc vào.

Nhìn mình trước gương, anh thở nhẹ ra rồi hôn lên trán Lạc Linh Lung: "Anh đi làm đây bà xã”.
Lạc Linh Lung gật đầu, cô tiễn anh ra cửa.

Thấy anh trở về trạng thái ban đầu cô rất vui,cửa đóng lại, Lạc Linh Lung quay người vào bếp mang tạp dề vào.
“Được rồi cố gắng thôi".
“Anh ấy đang phấn đấu hết mình mày cũng không được bị bỏ lại phía sau”.
“Phải cố gắng như anh ấy để bắt kịp tiến độ chứ?".
Dương Thiên Bác xuống nhà, xe của Tần Chí Khiêm đã đến đợi anh từ trước đó.

Ông không muốn phá hoại tình yêu đôi lứa nồng nàn của con trai nên không ép anh phải về nhà sống chung với mình, biết hôm nay ngày đầu đi làm của con trai nên Tần Chí Khiêm đã lái xe đến đây đưa anh đi.
Dương Thiên Bác mở cửa đi vào, anh nói: “Con xin lỗi, con xuống trễ rồi ."
“Không sao, vẫn kịp giờ mà" Tần Chí Khiêm vui vẻ nói, tài xế cũng nhanh chóng cho xe lăn bánh rời đi.
Dương Thiên Bác ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, sáng sớm người người đều phải đi làm, ai cũng bận rộn, nhưng đây là quy luật cuộc sống, có cố gắng thì mới có thành công mà.
Vả lại...nếu không thay nhau làm việc thì lấy gì duy trì sự sống chứ?
"Con đang hồi hộp sao?" Tần Chí Khiêm hỏi.

“Có một chút" Dương Thiên Bác nói.
Tần Chí Khiêm bật cười, trước kia cuộc sống của Dương Thiên Bác ra sao ông cũng hiểu rõ, bây giờ trở về cuộc sống như bao người khác đúng là khó thích ứng kịp được.
Ông đưa tay vỗ vai anh: “Đừng lo, rồi con sẽ quen thôi”.
“Cứ cố gắng hết mình là được, ta không tin con trai của Tần Chí Khiêm này lại không làm được những chuyện nhỏ nhoi như vậy" Tần Chí Khiêm nói.

“V...vâng” Dương Thiên Bác gật đầu, nói thì nói vậy thôi, nhưng trước kia anh luôn làm việc một mình.

Anh chưa bao giờ có đồng đội, luôn âm thầm cô đơn trong đêm hoàn thành nhiệm vụ của mình.


Bây giờ phải làm việc với nhiều người, đúng là có chút áp lực cho anh, anh sợ bản thân mình không hòa hợp với môi trường làm việc, sợ bản thân chậm chạp rồi gây ảnh hưởng đến những người khác.

Đúng là...có nhiều thứ để con người ta suy nghĩ mà.
Xe dừng lại, Dương Thiên Bác và Tần Chí Khiêm bước xuống xe.

Anh hít thật sâu rồi thở nhẹ ra để lấy bình tĩnh, anh cùng Tần Chí Khiêm bước vào trong, đến phòng làm việc của mình.
Nghe tin có nhân viên mới đến phòng của mình, mọi người ai ai cũng đi sớm, vì nhân viên này còn là con trai của Tần chủ tịch, bọn họ dĩ nhiên biết điều, phải chào đón làm sao cho đúng rồi.
Ít nhất cũng nể mặt Tần Chí Khiêm, tin động trời khi ông có thêm một đứa con trai mà, còn đặc biệt sắp xếp đưa vào Tần thị làm việc thì ai chẳng thấy rõ ông đang ưu ái cho người con từ trên trời rơi xuống này rồi.
Dương Thiên Bác đứng trước mọi người, anh cúi đầu chào rồi cất tiếng giới thiệu: "Xin...xin chào mọi người".
“Tôi là Dương Thiên Bác..."
Tần Chí Khiêm phía sau đưa tay vỗ vai anh.

“À không...tôi là Tần Thiên Bác".

“Mong mọi người sau này giúp đỡ và chiếu cố ".
“Cảm ơn mọi người".
Anh quên mất...!mình đã là Tần Thiên Bác rồi!
Lạc Linh Lung nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy Dương Thiên Bắc đâu.

Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, không biết người đàn ông của mình ngày đầu đi làm như thế nào rồi.


Cô chống tay lên bàn, chờ đợi Dương Thiên Bác về nhà.

Đợi mãi cuối cùng anh cũng về nhà rồi, Dương Thiên Bác đẩy cửa đi vào, nghe tiếng động Lạc Linh Lung liền đứng lên, từ bếp chạy ra ngoài liền ôm lấy anh.
Được Lạc Linh Lung ôm lấy anh cảm thấy được tiếp thêm năng lượng, Dương Thiên Bác cũng ôm lấy cô: ”Sao vậy?".
“Hôm nay anh đi làm thế nào rồi?”.

"Công việc có ổn không?".
“Còn nữa...mọi người ở công ty...".
“Rất tốt, rất suông sẻ, mọi người cũng rất nhiệt tình giúp anh” Dương Thiên Bác xoa đầu cô bảo.
“Vậy sao...!tốt quá rồi, cuối cùng anh cũng có được cuộc sống mình ao ước từ lâu rồi" Lạc Linh Linh thở phào nhẹ nhõm bảo, ở nhà cô không ngừng lo lắng, đứng ngồi không yên, cứ sợ Dương Thiên Bác đi làm không ổn, cũng may là mọi chuyện ổn, một ngày dài cũng kết thúc rồi.
“Vậy là tốt rồi, chúng ta dùng bữa tối thôi, anh đi tắm đi, em hâm nóng đồ ăn lại" Lạc Linh Lung bảo.
“Anh biết rồi, cảm ơn em" Dương Thiên Bác ôm lấy cô.

Một ngày cuối cùng cũng kết thúc rồi, công việc này, cuộc sống này, Lạc Linh Lung của anh...
Mọi thứ thật bình yên làm sao!

Bình Luận (0)
Comment