Em Là Mật Ngọt Của Anh 2

Chương 68


“ Anh biết em không muốn về đó, nhưng mà...".
“ Anh không thể chăm sóc tốt cho em trong thời gian tới được, Hứa Thành giờ đây không còn sống chung với chúng ta.

Anh lại bận việc, bụng của em càng ngày càng lớn hơn rồi, nhiều thứ rất bất tiện...Hi Văn, để em ở nhà một mình làm anh lo lắm".
" Ở Mộ thị anh không thể tập trung làm việc được “ Mộ Tần nói.

Anh biết như vậy sẽ làm cô khó xử lần nữa, nhưng anh cũng khổ lắm chứ, nếu cứ như vậy tình hình sẽ không ổn chút nào.

Bụng cô đã như thế này, về sau còn có nhiều thứ thay đổi thì sao? Phụ nữ mang thai mà, vẫn nên cần ai đó ở nhà để chăm sóc sẽ tốt hơn.

Dương Hi Văn quay mặt đi, tay siết chặt váy mình, cô bảo:" Để...!để em suy nghĩ thêm "
Đêm, nằm trên giường cô không thể ngủ được.

Cô bắt đầu nhớ lại những chuyện trước đây, lần đầu tiên cô gặp mặt Mộ Tần.

Nó vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của Vệ Khanh đã đưa ra trước đó, nhưng cô và anh lại vô tình chạm mặt nhau ở con hẻm nhỏ đó.

Những câu những lời mà anh và cô trò chuyện khi ấy cô vẫn còn nhớ kĩ, nghĩ lại thấy thật buồn cười làm sao.

không nghĩ rằng khi ấy cả hai lại nói những điều vớ vẫn như thế.

Sau đó cả hai sống chung một nhà với nhau, khoảng thời gian đầu cô bị giúp việc trong nhà ức hiếp, nhưng may thay đã có anh và Lưu Ly giúp cô thoát khỏi chuyện đó.

Rồi anh giữ cô làm nữ nhân của mình, còn dạy cô học, ngày ngày ở cạnh Mộ Tần được ngắm nhìn vẻ đẹp của anh, được nghe anh giảng bài học, lúc đó cô dường như hoàn toàn quên báng đi nhiệm vụ của Vệ Khanh giao cho mình, cứ như thời gian đã ngưng đọng lại, cô chỉ muốn ở bên cạnh Mộ Tần như thế mãi mãi không muốn ai làm phiền mình.
Dương Hi Văn đưa tay lên trán, cô nhớ lại chuyện hồi chiều anh nói với mình.

Mộ Tần cũng có nỗi khổ riêng, cô cũng có nỗi sợ của bản thân.

Cô nhắm mắt lại rồi kéo mền lên, cô không biết nên làm sao nữa.

Gần đây được làm quen với Tần Chí Khiêm, nhìn bác ấy cô có cảm giác mình đang được ở gần ba mình, cô không
muốn rời đi chút nào.
Ở ngoài phòng khách, Mộ Tần nhìn màn hình laptop cảm thấy thật nhức mắt.

Anh dừng tay lại, ngã lưng ra phía sau đưa tay xoa xoa hai bên để giảm bớt mệt mỏi.
Vì không muốn làm phiền cô nên anh đã ra ngoài đây làm việc, có lẽ Hi Văn vẫn chưa ngủ, anh biết cô đang nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ về chuyện mà anh nói, không ngừng suy nghĩ rồi đắn đo đủ điều.
Mộ Tần đứng lên, anh đóng laptop lại rồi về phòng.

Anh đặt lưng xuống giường, kéo mền lên đắp cho mình.
“ Nếu em không muốn về cũng được, không sao đâu, đừng ép mình" Mộ Tần nói.
Dương Hi Văn từ từ mở mắt, cô đưa tay kéo áo anh:" Thật sao?"
“Ừm, em không thích thì thôi vậy".
“ Anh xin lỗi, anh không suy nghĩ kĩ mà hỏi em thế này, làm em khó chịu trong lòng rồi “ Mộ Tần xoay người ôm lấy cô rồi bảo.
“ Không không, chỉ vì anh lo lắng cho em thôi mà “Hi Văn dụi đầu vào áo anh rồi bảo.
Mộ Tần chỉ cười, anh xoa xoa đầu cô, đúng là không nên đưa cô về đó thì hơn.

Ở đây Hi Văn vui vẻ là được, mọi chuyện còn lại anh từ từ sắp xếp sau vậy.
“ Ngủ đi, bà xã ".

Hứa Thành nằm dưới sàn, anh đưa mắt nhìn Lương Tâm Nhi nằm trên giường.

Bằng cách mặt dày nào đó anh đã có thể ở lại đây cùng cô, mặc dù anh đã bỏ tiền ra mua dãy nhà nơi mà cô thuê rồi.
Hứa Thành thấy Lương Tâm Nhi đã ngủ say, anh ngồi lên, đi đến bên giường nhìn gương mặt của cô.


Anh đang tự hỏi tại sao cô lại giống cô ấy đến như vậy chứ? Nhìn cứ như chị em sinh đôi thất lạc vậy...!
Hứa Thành đưa tay xuống kéo mền lên đắp cho Lương Tâm Nhi, căn phòng này thật sự rất bé.

Chỉ có một cái giường nhỏ, anh ngủ dưới sàn cũng rất bất tiện, lò sưởi còn không có, lạnh như vậy sao cô nhóc này có thể chịu được vậy chứ?
" Cái đồ ngốc" Hứa Thành nhìn cô rồi lẩm ba lẩm bẩm, anh biết mình không nên xem Lương Tâm Nhi là vật thế thân, nếu như cô cũng biết vì mình có gương mặt giống với một người đã mất sẽ phản ứng thế nào đây?
Nhất định Lương Tâm Nhi sẽ từ mặt anh, đuổi anh ra khỏi nơi này ngay và lập tức rồi.
Hứa Thành ngồi xuống, anh thở dài.

Anh thật sự không biết bản thân mình đang muốn gì, anh cũng không biết mình ở đây có phải là đúng hay sai không, nhưng nhìn thấy Lương Tâm Nhi anh cứ cố níu kéo cái cảm xúc đáng ghét đó ở lại, một bước cũng không muốn rời xa cô.
Anh dựa đầu vào tường, trong lòng đầy tâm tư, anh chẳng biết mình sẽ có can đảm nói cho cô biết mọi chuyện hay không nữa.
Tần Chí Khiêm cả đêm không ngủ, ông ngồi ở bàn ăn, trong căn phòng bếp len lỏi một ánh đèn yếu ớt.

Ông nhìn li rượu, lòng đầy khó xử.
Ban nãy người trong nhà gọi đến, vợ ông đã lấy cái chết ra uy hiếp ông.

Còn bảo nếu ông không từ bỏ chuyện nhận con sẽ nhảy lầu cho ông xem.
Tần Chí Khiêm cầm li rượu lên uống hết một hơi.

Đúng là ông không yêu bà, hôn nhân cũng không có tình yêu hay hạnh phúc gì.

Nhưng mà vợ chồng mà, sống chung với nhau cũng đã được tần ấy năm rồi, không còn tình thì cũng còn nghĩa.


Ông biết đến giờ bà vẫn yêu mình, chỉ là ông không yêu bà thôi.

Bà đúng là con người cố chấp, đến tận tuổi này, con cái cũng lớn vậy rồi vẫn chưa chịu từ bỏ chuyện năm đó.

Hi Văn cũng đã trưởng thành, giờ đây ông cũng sắp làm ông ngoại rồi, nói bỏ là bỏ được sao chứ? Ông không biết nên làm gì cho đúng nữa.
“Ba à, sức khỏe của ba không cho phép ba uống nhiều thế đâu " Tần Chí Khương đi ra.

Anh đang ngủ thì giật mình dậy, thấy khát nước nên ra ngoài bếp, không ngờ lại thấy ba mình ngồi đây uống rượu như vậy.
“ Có chuyện gì làm ba phiền lòng sao?" Tần Chí Khương ngồi xuống hỏi.
“ Ba.” Ông quay mặt sang một bên, chuyện về mẹ Chí Khương làm loạn ông vẫn chưa nói cho anh biết, dù sao cũng là mẹ ruột của thằng bé, ít nhiều gì Chí Khương cũng...
“ Là mẹ làm loạn đến rồi sao?" Tần Chí Khương hỏi, thấy ông tránh né như thế anh cũng hiểu rồi.

Ba anh rời khỏi nhà như vậy, còn chạy đến đây tìm con gái của người tình cũ, không sớm thì muộn với cái tính tình của mẹ anh cũng phải làm loạn lên thôi.
“ Con biết ba đang khó xử, nhưng con nghĩ ba nên về nhà nói rõ với bà ấy đi".
“ Ba đừng rời đi âm thầm và tự quyết định như thế "
" Dù sao cả hai người cũng là vợ chồng mà " Tần Chí Khương nói.
“ Còn về Hi Văn, con nghĩ ba nên đợi con bé sinh con xong rồi nói mọi chuyện".
“ Không khéo lại làm ảnh hưởng đến mẹ lẫn con thì khổ".

Bình Luận (0)
Comment