Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

Chương 2.2

Anh cũng biết sợ rồi, tôi bây giờ đang đến văn phòng An Tử Yến, nếu như anh trong vòng 10 phút nữa không đến tôi tuyệt đối sẽ nói ra." Mạch Đinh không thèm quan tâm Tào Thành Nghị lớn tiếng hét liền cúp điện thoại, đi thẳng đến văn phòng An Tử Yến, muốn đem chuyện xảy ra nói với anh ấy. Mạch Đinh thở phì phò đẩy cửa văn phòng An Tử Yến: "Anh, anh nghe em nói, anh biết Tào Thành Nghị đã làm chuyện gì không?"

"Sao rồi." An Tử Yến lật văn kiện hỏi cho có lệ, Mạch Đinh đóng cửa văn phòng lại, muốn đợi sau khi hô hấp bình ổn lại mới nói, lúc này, Tào Thành Nghị thở hổn hển đẩy cửa ra: "Yến, cậu nghe tôi nói, tôi tuyệt đối không có động tay động chân với Mạch Đinh, cũng không có thò tay vào quần cậu ta sờ bậy bạ, toàn là Mạch Đinh vu khống, đừng tin lời cậu ta!" An Tử Yến ngẩng đầu lên, dường như bắt đầu có chút hứng thú, cậu còn chưa kịp nói, Phạm Thiếu Quân xông vào nói: "Yến, cậu nghe tôi nói, tôi không có bị Tào Thành Nghị cưỡng hiếp, toàn là Mạch Đinh suy nghĩ bậy bạ, đoán lung tung thôi, đừng tin lời cậu ta."

đây...đây xem như là tu la chưởng sao?

Mạch Đinh sững sờ: "Anh không có bị cưỡng hiếp hả, nhưng..."

"Gì mà cưỡng hiếp, tôi cũng không phải phụ nữ!!"

"Vậy hai người la tự nguyện phát sinh quan hệ?" câu hỏi của Mạch Đinh khiến PHạm Thiếu Quân tức đến bộc phát núi lửa: "Chúng tôi cái gì cũng không hề xảy ra!!"

"Là, là vậy sao?" lúng túng, thật lúng túng, bầu không khí trong văn phòng đông đặc, An Tử Yến đóng văn kiện lại, dựa lên lưng ghế: "Cho nên đây là chuyện gì." Phạm Thiếu Quân giải thích: "Đêm qua tôi vô tình gặp giám đốc Tào, sau đó cùng nhau uống rượu, kết quả tôi say, lúc tỉnh lại thì đã ở nhà giám đốc Tào, sau đó chúng tôi lại uống tiếp, cho nên hôm nay vẫn cứ trong trạng thái say rượu, rất khó chịu, tôi không biết Mạch Đinh hiểu thế nào, vậy mà lại chạy đến đây tố cáo, cậu ta nhất định là muốn báo thù tôi, bịa đặt rắc rối."

"Tôi mới không làm loại chuyện đó."

"Tôi từ lúc ban đầu chính là thanh thanh bạch bạch, là Mạch Đinh vu khống tôi." Tào Thành Nghị bỏ tay ra.

tiếng ồn ào trong văn phòng khiến An Tử Yến đau đầu, anh khoanh tay nhìn ba người bởi vì chạy loạn mà nhếch nhác: "Mấy người cho rằng đây là nơi nào, là nơi để mấy người diễn kịch cẩu huyết sao, đi ra ngoài suy nghĩ lại cho tôi." Mạch Đinh xấu hổ đi ra khỏi văn phòng, Tào Thành Nghị đi ở phía sau không chịu bỏ qua cho cậu: "Đều là chuyện tốt của cậu làm, tôi đường đường là giám đốc bộ phận kinh doanh, trước mặt mọi người bị Yến giáo huấn cũng quá mất mặt rồi, cậu phải bồi thường tổn thất của tôi thế nào."

"Ai kêu anh bình thường tác phong cuộc sống không tốt." Mạch Đinh chột dạ nói, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không đúng với Tào Thành Nghị, anh ta cái gì cũng không làm, còn bị mình vừa hét vừa mắng nữa.

"Cậu nợ tôi một phần nhân tình." Tào Thành Nghị sau khi bỏ lại câu đó thì rời đi. Mạch Đinh quay đầu lại, thấy Phạm Thiếu Quân thở hổn hển trừng mình, cười gượng nói: "Tôi chỉ là quan tâm anh." Quách Bình miễn cưỡng cười, an ủi Phạm Thiếu Quân chân thành: "Phải đó, Mạch Đinh cũng là quan tâm cậu, cậu đừng trách cậu ta, chỉ có điều là hiểu lầm cậu bị giám đốc Tào cưỡng hiếp mà thôi, chỉ có điều bây giờ cả bộ phận quan hệ xã hội đều biết mà thôi, không có gì lớn lao hết." anh ta nói xong cuối cùng nhịn không được, cười đến chảy nước mắt, người khác cũng không biết đi nơi nào, ngay cả Cao Sảng bình thường u ám cũng hiện ý cười trên mặt.

"Xem cậu làm chuyện tốt gì kìa, còn chê tôi thất tình không đủ thảm sao?" Phạm Thiếu Quân nói rồi nói, bụng lại một trận đau nhói, vốn dĩ chính là còn say cộng thêm tâm lý tức giận, anh ta che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

"Ngay cả con cũng có rồi sao, haha, tôi không được rồi."

Cảm giác tội lỗi đè nặng lên đầu Mạch Đinh, cậu là thanh niên chính trực lương thiện mà, đồng thời hại hai người, đồng thời nợ hai phần nhân tình. Đợi sau khi Phạm Thiếu Quân từ nhà vệ sinh đi ra, Mạch Đinh thành thật nói: "Tôi không phải là cố ý, làm sai phải chuộc lỗi, hôm nay sau khi tan ca tôi mời anh đi ăn cơm." Phạm Thiếu Quân lắc tay: "Không cần, tôi hôm nay cái gì cũng không muốn ăn."

"Phải rồi, anh hôm qua chắc đã ăn nhiều rồi." Liễu Vĩ châm thêm dầu vào lửa, Mạch Đinh ngăn cản bọn họ: "Mọi người đừng nói nữa, là tôi hiểu lầm, nếu như bị bộ phận khác nghe thấy, không biết sẽ truyền thành kiểu gì nữa." Mạch Đinh cũng đã sâu sắc biết được lợi hại của nói dối hại người.

"Muốn bịt miệng của bọn tôi, vậy phần của chúng tôi cũng mời luôn đi." xem ra bộ phận quan hệ xã hội Mạch Đinh là người duy nhất có lương tâm, cậu vẫn chưa đồng ý yêu cầu của nhóm Liễu Vĩ, bọn họ đã tự động chủ trương: "Đợi thân thể Thiếu Quân khôi phục rồi đi, đã một thời gian không đi nhà hàng kia rồi."

"Tiệm đó mắt chết được, hơn nữa tôi vẫn chưa đồng ý mà, tôi là chuộc lỗi với Thiếu Quân, cũng không phải với mấy người." Phạm Thiếu Quân ấn huyệt thái dương nói: "Vậy thì ngày mai đi đi."

"Anh cũng khách khí một chút đi!" lúc này đây Mạch Đinh tổn thất nghiêm trọng.

hôm nay, là ngày Mạch Đinh chấp hành lời hứa, cậu thương xót tiền mình nên xin An Tử Yến trợ giúp, cậu tìm đúng thời gian, nhìn thấy An Tử Yến đi vào nhà vệ sinh, cũng lén lén đi theo, đứng bên cạnh An Tử Yến kéo khóa quần xuống, cười hì hì nói: "Anh hay là tài trợ cho em chút đi." ánh mắt An Tử Yến nhìn Mạch Đinh như đang nhìn biến thái: "Em ngay cả loại nước này của anh cũng cần?"

"Phi, phi, phi, phi! Em là muốn anh trợ giúp tiền, không phải trợ giúp nước tiểu!!"

"Vậy em nói lời câu dẫn người như vậy làm gì."

"Em cảm thấy người bình thường sẽ không có hiểu lầm kiểu này đâu!" Mạch Đinh tức giận đến không biết nói gì cho đúng, nhưng nghĩ đến tiền của mình lại đem khẩu khí này nhịn xuống, An Tử Yến kéo khóa quần lên, đi đến bồn rửa tay, Mạch Đinh cũng đi theo qua: "Đêm nay em phải mời bọn họ ăn, chúng ta dù sao cũng là quan hệ đó, trợ giúp em một chút tiền cũng là hợp lý." Mạch Đinh và An Tử Yến tuy rằng đã kết hôn rồi, nhưng tiền của mỗi người vẫn do tự mỗi người quản lý, không có ý muốn chia ra, chỉ là tự nhiên mà sống như vậy.

"Anh không cho rằng hợp lý, hơn nữa, là em tự mình đồng ý"

"Không ngờ rằng anh vô tình vô nghĩa như vậy."

"Em nên nghĩ tới mới đúng chứ."

"Vậy em lùi một bước, anh kêu Chu Cách tính giá hữu nghị cho em."

"Em rốt cuộc là muốn đem tiền tiết kiệm dùng làm gì hả?"

"Vẫn chưa tính dùng vào cái gì, nhưng thời thời khắc khắc tiết kiệm là mỹ đức." Mạch Đinh tiết kiệm chỉ là thói quen mà thôi, nếu thật sự hỏi cậu tiết kiệm dùng làm gì, thì cậu không trả lời được. An Tử Yến vung nước lên mặt Mạch Đinh rồi đi, Mạch Đinh vẫn không quên nhắc nhở anh gọi điện thoại cho Chu Cách. Nếu không phải tình hình đặc biệt, Mạch Đinh cũng không muốn gặp Chu Cách và Ellen, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều khiến Mạch Đinh đưa ra một câu cảnh báo: vì sức khỏe của anh, xin cách xa chất gây nghiện. Mạch Đinh vì sức khỏe và tinh thần bản thân cho nên nhất định phải cách xa Chu Cách và Ellen. Nhân viên phục vụ mặc kimono nhìn thấy An Tử Yến, thì ngay cả hỏi đặt phòng rồi hay chưa cũng không hỏi, trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng bao.

"Mời Yến tới quả nhiên là lựa chọn sáng suốt." Quách Bình vỗ mông ngựa, Mạch Đinh không nói gì chỉ thấy đau khổ, vốn tưởng chỉ có mấy người nhóm Quách Bình, kết quả hầu như cả bộ phận quan hệ xã hội đều đến, hai phòng bao to mới miễn miễn cưỡng cưỡng chứa đủ, cũng không phải là yến tiệc công ty, ngay cả mấy tiền bối cũng mặt dày như vậy sao! Vốn dĩ hi vọng An Tử Yến giúp đỡ, nhưng anh cũng chỉ làm thêm phiền phức, mấy món giá cáo mà lại ít nữa, Mạch Đinh hối hận không đem dao thức ăn trong nhà tới, vung loạn chém An Tử Yến.

Quách Bình nâng ly rượu lên: "Ly đầu tiên đương nhiên phải kính..." Mạch Đinh vội vàng đứng dậy: "Hôm nay tuy nói là tôi mời khách, mọi người cũng đừng khách khí, tôi thấy mọi người gần đây cũng mập lên không ít rồi, vẫn là ăn ít chú ý hình dáng, suy cho cùng chúng ta là bộ phận quan hệ xã hội, hình tượng rất là quan trọng." Phùng Phi Mông ra hiệu Mạch Đinh ngồi xuống, Quách Bình tiếp tục nói: "Ly đầu tiên kính cấp trên vĩ đại của chúng ta."

"Là tôi mời khách, ly đầu tiên phải nên kính tôi chứ?" Mạch Đinh vừa nãy tự mình đa tình nuốt không nổi khẩu khí này, đám người bọn họ vuốt mông ngựa dùng từ vĩ đại để hình dung An Tử Yến có phải là quá khoa trương rồi không, cũng chỉ là một giám đốc bộ phận quan hệ xã hội mà thôi. An Tử Yến hơi ngẩng đầu nhận ly rượu, Chu Cách mở cửa giấy, phía sau còn có mấy phục vụ nữ mặc kimono tiêu chuẩn.

"Đến thì thông báo một tiếng chứ." Chu Cách nói, Liễu Vĩ lịch sự nhường vị trí bên cạnh An Tử Yến: "Hôm nay Mạch Đinh mời khách, nếu không chê thì mời ông chủ uống một ly." Chu Cách ngoài là ông chủ nhà hàng ra còn là khách hàng của công ty, mọi người trong chớp mắt theo quán tính thay đổi thành tác phong làm việc, Mạch Đinh cảm thấy đám người này bình thường hihi haha, vừa gặp được chuyện có liên quan đến bộ phận quan hệ xã hội liền trở nên không giống vậy, quả nhiên ở phương diện này năng lực của bản thân vẫn chưa đủ.

"Mạch Đinh, là ai?" vẻ mặt của Chu Cách như lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Phạm Thiếu Quan dùng lực đá chân Liễu Vĩ ở dưới bàn, lần trước chuyện Mạch Đinh dụ dỗ bạn gái ông chủ, vậy mà ông chủ lại quên, thì cũng không cần lúc này nhắc lại, Liễu Vĩ thiếu chút nữa quên mất còn có chuyện này, lắc lắc tay: "Ai cũng không phải, Mạch Đinh chỉ là tên một cái bồn cầu." Mạch Đinh nắm chặt tay, sợ nhịn không được túm tóc Liễu Vĩ kéo đến trước mặt ba mẹ mình, bắt anh ta quỳ xuống tạ lỗi, tên tôi mới không phải là tên bồn cầu gì đó!! Chu Cách hất hất cằm với mấy cô gái phía sau, mấy cô gái tiến lên rót rượu cho bọn họ, cùng bọn họ chơi trò chơi, nam thì chơi rất vui, còn mấy cô gái đám Phùng Phi Mông thì nhìn không vô: "Nhìn bộ dáng hạ lưu vô sĩ của mấy người kìa."

"Phải đó, mấy người chưa nhìn qua phụ nữ sau, sau này đừng đến mấy loại nhà hàng này, một chút cũng không đứng đắn." Mạch Đinh vô cùng tán thành lời của Phùng Phi Mông, trong phòng bao náo loạn lên, Chu Cách nói với người bên ngoài gì đó rồi quay đầu lại: "Là tôi suy nghĩ không chu đáo, lần này không ngờ còn có mấy mỹ nữ cũng đến không ít." cậu ta nói xong chưa được mấy giây, mấy anh đẹp trai trẻ tuổi da mị thịt mềm đi vào, vẻ mặt của Phùng Phi Mông lập tức thay đổi: "Ông chủ cũng thật là, sớm biết có loại phục vụ này, tôi mỗi ngày kêu bọn họ đến đây rồi."

"Rốt cuộc đây là nhà hàng gì hả!!" chỉ mỗi Mạch Đinh là vẫn giữ vững lập trường.

Chu Cách đem lời của Mạch Đinh xem như gió thổi bên tai, quay sang An Tử Yến: "Yến, chúng ta nói chuyện riêng chút đi!" An Tử Yến không thích quá ồn ào cho nên nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, Chu Cách lại nói: "Trong nhà hàng không đủ nhân viên phục vụ, người tên gì đó lại đây, nắp bồn cầu phải không, qua giúp chúng tôi rót rượu đi." Mạch Đinh ngồi bất động không nhúc nhích, tuyệt đối không muốn thừa nhận mình tên nắp bồn cầu. Cao Sảng nhìn Mạch Đinh bên cạnh: "Kêu cậu kìa, nắp bồn cầu, hiếm khi ông chủ Chu nhìn tới cậu đó."

"Tôi không đi." vẻ mặt Quách Bình trở nên nghiêm túc: "Bình thường tôi dạy cậu thế nào, ông chủ Chu nói thế nào cũng là khách hàng." dùng công việc bộ phận quan hệ xã hội để đè ép mình, Mạch Đinh bất đắc dĩ đứng lên, lúc đi qua phòng cách vách, cậu lén đẩy cửa nhìn lén vào trong, không giống như phòng kế bên, không có phục vụ đặc biệt cũng không có ồn ào, các tiền bối uống rượu bàn luận chuyện thời sự, đây chính là khác biệt tuổi tác sao, Mạch Đinh đóng cửa lại. "Người lớn tuổi rồi sẽ trở nên vô dục vô cầu sao, chỉ ngồi buồn chán như vậy đã thỏa mãn rồi." Mạch Đinh tự mình lẩm bẩm, Chu Cách phát ra tiếng cười nhạo: "Gì mà vô dục vô cầu, rượu và thức ăn trong phòng bao bọn họ là ngon nhất đó."

"Anh cân nhắc đến tiền tôi một chút."

"Muốn từ trên người con chim keo kiệt như cậu lấy được tiền thật không dễ dàng, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy."

"An Tử Yến, anh xem anh ta đã làm gì kìa."

"Cậu kêu Yến nhìn tôi làm gì, nếu như cậu ta mê tôi, khóc chính là cậu đó."

"An Tử Yến sẽ không mê anh, anh đừng chọc cười chết người." Mạch Đinh cười đả kCậu ta ngay cả nắp bồn cầu cũng mê, mê tôi thì cũng không phải không có khả năng."

"Anh nói ai là nắp bồn cầu hả!!"

"Hai người các người, xem tôi không tồn tại sao?" An Tử Yến nhìn hai người một cái, hai người đều ngậm miệng, không dám ồn ào nữa.

(CÒN TIẾP...)
Bình Luận (0)
Comment