Trần Tri Tri say rượu rồi.
Cả cô và Bạch Tề, hai người đến khúc sau thì như đã hoàn toàn phát điên rồi, cảm giác mạnh khi đua xe cũng hưng phấn giống như uống rượu vậy. Trần Tri Tri cũng chưa bao giờ điên cuồng như thế. Từ phía sau, chiếc xe chạy gần đến bên cạnh đang luôn luôn ấn còi, Trần Tri Tri và Bạch Tề lại coi nó như âm thanh của một bản nhạc trong bầu trời đêm, thiếu chút nữa thì mở mui xe mà khiêu vũ. ๖ۣۜdiendanlequydncm Sau đó, do chạy quá tốc độ nên hai người liền bị cảnh sát giao thông gọi bắt dừng xe.
Bạch Tề nộp một khoản tiền phạt không ít, xem chừng trải qua lần này hai người đã an phận rồi.
Cười cười nói nói, dừng xe ở ven đường, tìm một quán còn bán hàng ngồi xuống uống rượu.
Hình như hai người đã bàn luận với nhau rất nhiều chuyện, Trần Tri Tri cũng không nhớ rõ, mặc dù gần như chỉ có mình cô nói, còn Bạch Tề luôn luôn lắng nghe, cuối cùng dường như cô say quá nên Bạch Tề đã đưa cô về nhà.
Thật ra thì cô cũng biết, Bạch Tề đang muốn khuyên nhủ nên cố ý ở bên cạnh đả thôngtư tưởng cho cô.
Nhưng hậu quả của việc say rượu là Trần Tri Tri ngủ thẳng một mạch qua trưa, đến hơn hai giờ chiều mới tỉnh, lại phát hiện ra trên điện thoại di động của mình có tới năm cuộc gọi nhỡ, đều là của quản lý và Khâu Đình gọi tới.
... cô lại nghỉ làm không xin phép rồi.
Trần Tri Tri vội vàng gọi lại, liên tục nói xin lỗi. Cũng may quản lý là người tốt cũng không so đo gì nhiều, chỉ trừ tiền lương của cô ngày hôm đó.
"Tiền lương a.a.." Trần Tri Tri rời giường thở dài đánh sượt một cái. Thứ hai tuần trước không đi làm, thứ năm tuần này lại cũng không đi, toàn bộ sự chuyên cần của cô đã sớm thành trò đùa. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Mất luôn toàn bộ khoản chuyên cần mà cô vẫn luôn giữ gần một năm nay! ! !
Cô nắm tóc, định nằm xuống ngủ tiếp.
Leng keng leng keng, chuông cửa vang lên.
Trần Tri Tri cảnh giác, chạy đến bên cửa, "Ai vậy?"
"Tri Tri?" Là giọng của lão Vương.
Trần Tri Tri vội vàng mở cửa: "Lão Vương, sao anh lại tới đây?"
Vừa nhìn thấy Trần Tri Tri vẫn còn mặc áo ngủ trên người, liền nói: "Em còn chưa dậy cơ à? diễn☽đàn☽lê☽quý☽đôn Anh đã tới đây lâu rồi, tối hôm qua ngủ ở nhà Chu Đông, vẫn cho rằng nhà em không có người, vừa mới rồi nghe thấy tiếng động liền thử một chút, không ngờ em ở nhà thật."
Lão Vương đi tới, "Cho anh chén nước uống, sắp chết khát rồi. Nhà của Chu Đông giống như cái nhà hoang vậy, gần như không có cái gì cả." Trần Tri Tri xoay người đi rót nước, thử hỏi thăm dò: "Không đến nỗi như vậy chứ?"
"Làm sao lại không chứ?" Lão Vương ngồi ở trên ghế sa lon, nhận cốc nước: "Nhà cậu ta hoàn toàn như không có người ở vậy, anh cảm thấy có khi anh ra ở ngoài khách sạn còn hơn. Đúng rồi, sao em không đi làm?"
"À, em ngủ dậy muộn không muốn đi làm nữa." Trần Tri Tri gãi gãi đầu, ngồi xuống sofa đối diện với anh: "Thế tại sao anh không đi ra ngoài?"
“Em đừng hỏi nữa. Ngày hôm qua đi đến thôn Tam Lý, đụng phải một nhóm muốn ăn thịt khách. Bọn chúng ngăn đường nói không nộp tiền thì sẽ không cho đi, thiếu chút nữa bọn anh động thủ. Cuối cùng khi quản lý của bọn chúng tới, hoà giải với bọn anh mới giải quyết được. Sau đó bọn anh chọn quán ở bên cạnh vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu, giống như ở dãy phố nhỏ sau trường đại học ngày trước kia ấy. Một nhóm người say như chết, phải đến hơn hai giờ đêm hôm qua anh và Chu Đông mới trở về, em không nghe thấy à?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, ngay cả mình trở về nhà lúc nào cô cũng không biết.
Lão Vương uống sạch cốc nước, sau khi nhìn quanh một vòng, mới nói: "Không ngờ bố cục ở bên này cũng hơi giống bên Chu Đông đấy nhỉ. Nhưng bên Chu Đông bây giờ quá vắng lạnh, cũng sắp đến mùa đông mà ngay cả chăn bông cậu ta cũng không mua, làm hại anh tối hôm qua chỉ đắp có mỗi một cái mền, ngủ sắp chết rét luôn. Quá muộn nên ngại không muốn tới gõ cửa nhà em. À, mà này, Tri Tri, em có cái gì ăn không? Anh sắp chết đói rồi đây, cả một ngày trời chưa ăn một cái gì."
Trần Tri Tri cười, vừa mới ở bên nhà Chu Đông có một đêm, lão Vương đã giống như chạy nạn vậy: "Anh chờ một chút." Trần Tri Tri lấy từ trong tủ lạnh ra một chút bánh bích quy chocolate, mang thêm bánh bao và đồ ăn vặt đặt lên bàn, lão Vương cầm lấy bánh bao lập tức gặm lấy gặm để.
"Sao anh cả một ngày trời mà cũng không ăn cái gì thế?"
"Tối hôm qua say quá, vừa rồi anh cũng mới tỉnh lại."
"À..." Trần Tri Tri gật đầu một cái. Leng keng leng keng, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là của lão Vương.
Lão Vương bắt máy điện thoại, "A lô, Chu Đông, cậu tan việc rồi hả. Ờ, tôi đang ở nhà Tri Tri đây, cậu cũng tới đi. Hôm nay cô ấy không đi làm. Đúng rồi, lúc cậu về nhớ mang chút đồ ăn nhé, tôi và Tri Tri cũng chưa ăn cơm đâu. Cứ như vậy, cúp máy nhé!"
Lão Vương nói chuyện điện thoại xong, đặt điện thoại xuống đó, ngẩng đầu nhìn Trần Tri Tri, "Anh bảo Chu Đông tới đây, em không ngại chứ?"
Trần Tri Tri lắc đầu nói: "Không sao đâu."
Lão Vương cười: "Em nói xem, hai người bọn em, rõ ràng là tình nhân lại còn ở cửa đối diện nhau, tốn tiền quá!"
Trần Tri Tri không trả lời, lão Vương lại nói: "Chúng ta lâu lắm rồi không tụ tập, thừa dịp anh còn ở Bắc Kinh ba ngày, chúng ta hãy đi ăn một bữa thật ngon đi."
"Mọi người phải mời anh mới phải."
"Cái này không cần quan tâm, được mọi người hoan nghênh mới là điều quan trọng nhất."
Lão Vương lại vùi đầu ăn bánh bao, ăn được một lát, anh lắc đầu đặt bánh bao xuống: "Không được, bây giờ mà ăn no, chút nữa lại không ăn được."
Trần Tri Tri cười: "Lão Vương, hình như anh đã mập ra nhiều rồi."
"Vậy sao?" Lão Vương vừa sợ vừa nghi ngờ, "Biết làm sao được, mấy năm qua, hàng ngày toàn chạy đi làm những công việc ở bên ngoài, muốn không mập cũng khó."
Nói qua nói lại hàn huyên quanh chuyện công việc của lão Vương khoảng chừng được hơn bốn mươi phút, thì có tiếng gõ cửa.
"Chắc là Chu Đông tới." Lão Vương đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Chu Đông. Anh xách theo một túi lớn đồ ăn, tay còn xách theo mấy lon bia, "Mua đồ gì mà nhiều thế, vất vả, vất vả quá." Lão Vương vội vàng chào đón.
"Không có gì, vốn định hôm nay tan ca sớm mời anh đi ăn bữa tiệc lớn, đổi lại thế này cũng không tồi." Trần Tri Tri đứng dậy, "Để em đi lấy bát đũa."
Chu Đông chọn món ăn rất phong phú, có dưa chua cá, gà hầm, cà nhồi thịt, ngó sen om tương, thịt kho, còn có một đĩa nộm cải bó xôi trộn lạc.
Lão Vương bụng trống rỗng suốt một ngày hôm nay, lập tức hưng phấn thưởng thức luôn. Trần Tri Tri cũng giống vậy, cô đã sớm đói bụng.
"Tri Tri, chẳng phải em thích ăn cá nhất hay sao? Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút." Lão Vương gắp thức ăn cho Trần Tri Tri, anh còn giống chủ nhà hơn cả Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri cười nhận lấy. Lão Vương lại bảo Chu Đông: "Cậu nữa cũng ăn nhiều một chút đi."
Lúc này quả thực giống hệt như hồi còn cùng học đại học ngày xưa Bọn họ thường cùng lão Vương đi ra ngoài, lão Vương nói nhiều, đi ra ngoài với anh cũng không xấu hổ. Khi sắp tốt nghiệp, cả ngày hôm ấy ba người cùng đi dạo ở bên ngoài, lão Vương giống như người anh cả dắt cô và Chu Đông đi chơi vậy.
Lão Vương ăn cơm rất nhanh, không đầy mấy phút đã no, vuốt vuốt cái bụng tròn vo, thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn: "Cuối cùng đã thoải mái rồi. À này, Tri Tri, em có chăn bông không vậy, cho anh mượn một cái, anh thật sự không muốn chết rét nữa."
"Có, để em lấy mang cho anh luôn."
"A, thật tốt quá!"
Lão Vương liếc mắt nhìn Chu Đông, lại liếc nhìn Trần Tri Tri. Sau khi Chu Đông đi vào nhà, bọn họ gần như không từng nhìn nhau, ngay cả nói cũng không nói một câu. Từ khi biết bọn họ tới nay, thật sự đây là lần đầu tiên.
Lão Vương móc túi lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu.
Vốn đã sắp ngậm vào trong miệng, nửa chừng chợt nhớ ra: "Tri Tri, anh hút điếu thuốc em không ngại chứ?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái: "Anh hút đi."
Lão Vương châm lửa rít một hơi: "Cả ngày ở nhà một mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, thiếu chút nữa quên mất cảm nhận của người khác."
Trần Tri Tri biết sau khi lão Vương đi Thượng Hải, do bận rộn công việc nên cũng không nói chuyện yêu đương gì nữa. Trần Tri Tri cũng không tiện hỏi nhiều về chuyện này, chỉ nhìn anh nói: "Anh cũng đừng hút thuốc nhiều như vậy, dù sao hút thuốc lá cũng không tốt cho sức khoẻ."
"Đúng vậy" lão Vương gật đầu một cái: "Nhưng trong lòng phiền muộn, áp lực công việc lại lớn, có những lúc vắng lặng đến mệt mỏi, bên cạnh lại không có một ai. Anh bây giờ cũng đã 28 tuổi rồi, trong nhà vẫn luôn luôn thúc giục." Lão Vương phun ra một luồng khói thuốc, chậm rãi thở dài: "Cho nên trước khi anh tới Bắc Kinh, thật sự rất hâm mộ hai người. Học cùng nhau từ sơ trung cho đến đại học, rồi lại từ đại học đến khi tốt nghiệp, sau đó cùng đi Bắc Kinh, ở cùng với nhau, chuyện gì cũng có bàn bạc qua lại. Anh còn tưởng rằng không đến mấy năm là có thể được uống rượu mừng của hai người nữa kia." Lão Vương gạt gạt tàn thuốc lá, vẻ mặt không muốn nhìn bọn họ.
Động tác ăn cơm của Trần Tri Tri dần dần chậm lại. Cô biết chuyện phải tới sẽ tới, rốt cuộc lão Vương cũng đã nói với cô chuyện này.
Lão Vương nói tiếp: "Rốt cuộc nguyên nhân là gì vậy, đang yên lành làm sao lại chia tay, làm một chuyện lớn đến như vậy, ngay cả nói cũng không nói ra. Chu Đông, có phải là cậu đã chọc tức Tri Tri hay không hả ?"
Trần Tri Tri đã sớm quen với cách nói chụp mũ của lão Vương. Mỗi lần khuyên giải đều mắng bên nữ trước rồi mắng bên nam. Mắng xong bên nam sau đó quay đầu, lại lấy lòng bên nữ, sau đó lại thuyết phục bên nam, gần như chưa bao giờ sai.
Hồi còn học năm thứ tư đại học, Trần Tri Tri đã từng xem lão Vương hoà giải nam nữ chia tay, sau đó khi hoà hợp lại họ đều phải thừa nhận anh xứng đáng với danh hiệu "Huy chương vàng cho người hoà giải", chỉ có điều cô không ngờ rằng, lần này lại đến lượt bản thân mình.
Nhưng người đầu tiên không nể tình lại là Chu Đông, "Lão Vương, anh đừng tham gia vào chuyện này. Khó khăn lắm mới anh ở đây được ba ngày, chúng ta nên ra ngoài chơi nhiều hơn một chút."
Câu nói của Chu Đông dường như đã nằm trong dự liệu của lão Vương. Anh bóp trán: "Đúng thật là, mấy hôm trước anh đã từng vặn hỏi Chu Đông rất lâu về nguyên nhân hai người chia tay, cậu ta cũng không chịu nói.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lần này chuyện xảy ra là thật sao?"
Sau đó anh nhìn Trần Tri Tri, cách nói thoáng cái đã thay đổi : "Tri Tri, không phải là anh chê em đâu, nhưng thực sự em cần sửa lại tính cách của mìnhmột chút, em quá kiêu ngạo. Bất cứ một chuyện gì Chu Đông cũng phải dỗ dành, nhường nhịn em mới được. Anh kết nghĩa anh em với Chu Đông đã lâu, thật sự thấy cậu ấy rất quan tâm đối với em, có lúc anh cũng không nghĩ ra cậu ấy đã làm gì mà lại có thể chọc giận em?"
"Đúng ạ!." Trần Tri Tri bưng chén, đối với lời nói kia chỉ gật đầu một cái vẻ rất đương nhiên.
Khiến Chu Đông phải ngẩng đầu nhìn cô một cái, ngay cả lão Vương cũng cảm thấy kỳ lạ: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh nhìn mà cũng không hiểu ra làm sao nữa!" di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn Anh và Chu Đông, Trần Tri Tri chung sống cũng đã nhiều năm, mỗi lần bọn họ giận dỗi cũng chỉ có một mình Chu Đông vô cùng lo lắng nóng ruột, chỉ sợ cô phải chịu uất ức, không ngờ lần này Chu Đông không vội, mà đột nhiên Trần Tri Tri lại thản nhiên như vậy.
"Tri Tri nói đi, có phải đã có chuyện gì xảy ra với em hay không?"
Trần Tri Tri đặt chén xuống, nói rất thành khẩn: "Lão Vương, em cảm thấy anh nói rất đúng. Thực sự Chu Đông rất tốt."
Lão Vương cười một tiếng, "Vậy thì tốt rồi. Tất cả đều vui vẻ. Không cần phải khuyên nhủ gì nữa rồi."
Chu Đông vừa nghe thấy lời này cũng không khỏi xúc động, trong lòng bừng lên niềm vui sướng, thiếu chút nữa trực tiếp đưa tay ra nắm tay cô. Ai ngờ Trần Tri Tri nói tiếp: "Là em không xứng với anh ấy."
Lúc này lão Vương đã bị làm cho hỗn loạn rồi:diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Không xứng với cậu ấy là có ý gì? Tri Tri, từ đầu năm nay cũng không còn phát hành tạp chí Người tốt nữa đâu."
"Điều em nói là sự thật, em cảm thấy mình không phù hợp với Chu Đông, Chu Đông xứng đáng có một cô gái khác tốt hơn em."
Tim Chu Đông dần dần lạnh xuống.
Hiện tại lão Vương cảm thấy mình thực sự không thể hiểu nổi đầu óc của phụ nữ nữa rồi. Rõ ràng đã là phụ nữ, làm gì có ai không muốn người đàn ông đối xử với tốt với mình, dỗ dành, nhường nhịn, yêu thương mình chứ? Trước sau đều rất hay buồn bực oán trách đàn ông không biết lãng mạn, hoặc oán trách đàn ông quá bận rộn công việc mà không chịu quan tâm đến mình. . Còn có một số khác tương đối thực tế hơn, ý nghĩ đầu tiên là nghĩ về gia thế của đối phương hay công việc thế nào ... toàn những yếu tố thực tế.
Hiện tại Chu Đông là người hoàn toàn phù hợp, vậy thì Trần Tri Tri còn có gì muốn oán trách gì đây?
"Tri Tri, anh thật không hiểu ý em muốn nói gì, em có gì không tốt nào? Em nhìn lại em xem, vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, tính tình lại tốt, nếu không Chu Đông sẽ không thích em như thế. Nhiều năm qua, hai người cũng đã từng chung sống với nhau, còn có điều gì không xứng với nhau đây?"
Trần Tri Tri ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon, không trả lời.
Kỳ thực lão Vương đã có chút tức giận, anh có ý tốt tới khuyên giải, cô lại còn tỏ ra không chút mảy may động lòng."Tri Tri, em có thể giải thích rõ ràng cho anh được không? Đang yên lành tốt đẹp tự nhiên lại vứt bỏ Chu Đông, ngay một lời giải thích cũng không có, việc này thật là quá đáng. Em có biết rằng, em đã làm tổn thương người anh em của anh đến mức nào không? Nhiều năm qua, chưa từng bao giờ anh nhìn thấy cậu ấy quá khó chịu đến vậy!"
"Thôi được rồi, lão Vương!" Chu Đông lên tiếng ngăn lại, "Chuyện này thôi đừng nói nữa."
"Không được, nhất định cô ấy phải có lời giải thích với cậu. Làm người không thể như vậy, Tri Tri, sao em chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, em có từng nghĩ đến cảm xúc của Chu Đông không? Cậu ấy điểm nào không đúng với em? Bao nhiêu năm qua, cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề nhìn thấy cậu ấy có chút cáu giận nào với em! Người đàn ông như vậy em còn muốn đi tìm ở đâu nữa? Đến tột cùng, trong đầu óc em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Lão Vương." Chu Đông kéo lão Vương, anh biết mặc dù lão Vương thoạt nhìn lúc bình thường thì cứ hi hi ha ha, nhưng khi đã nổi cáu thực sự thì đặc biệt đáng sợ, "Anh hãy bình tĩnh lại, để em sẽ nói với Tri Tri."
"Cô ấy sẽ để ý cậu sao? Cậu nhìn xem, đến nửa ngày ngay một câu nói cô ấy cũng không buồn nói ra! Chính cậu đã quá nhân nhượng với cô ấy, nhượng bộ cô ấy qua mức, cho nên bây giờ cô ấy mới chà đạp cậu như vậy đấy! Trước kia tôi đã cảm thấy cậu không nên để mọi chuyện đều theo ý cô ấy, khiến giờ cô ấy cưỡi lên trên đầu cậu rồi đó. Hôm nay bất kể thế nào tôi cũng phải mắng cho cô ấy tỉnh ra. Nếu như cô ấy không phải là bạn gái của cậu, tôi đã quật cô ấy từ lâu rồi!"
Trần Tri Tri không nói một lời, đứng lên đi vào phòng trong, đóng cửa lại.
"Cậu nhìn xem, cô ấy có thái độ ấy là muốn gì đây?!"
Một hồi rất lâu, nhưng trong phòng cũng không hề có động tĩnh gì. Tiếp đó đột nhiên lão Vương cũng không mắng mỏ gì nữa. Chậm rãi rút trong túi ra bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa rít một hơi, trên mặt khôi phục lại vẻ ôn hòa, nặng nề thở dài, "Lâu lắm rồi không đóng giả người có bộ mặt đen (nhân vật đóng vai ác), thật quá không quen chuyện này."
Lúc này Chu Đông mới biết, lão Vương giả vờ, thật dở khóc dở cười.
Lão Vương vỗ vỗ vai anh: "Người anh em, chuyện phía sau để lại cho cậu, tôi đi đây." Lão Vương đi ra ngoài, còn thuận tay giúp khép cửa phòng lại.
Chu Đông nhìn về cửa phòng ngủ của Trần Tri Tri, đứng lại trong chốc lát, sau đó nhấc chân đi tới. Gõ vào cửa phòng một cái. Không thấy tiếng đáp lại, anh nắm vào tay cầm, nhận ra cửa phòng không khóa.
Anh bước vào, Trần Tri Tri đang ngồi ôm đầu gối ở đầu giường.
Nhìn thấy anh, cô ngẩng đầu lên.
Chu Đông đi tới ngồi ở mép giường, "Em đừng nóng giận, không phải lão Vương cố ý đâu."
Trần Tri Tri vẫn không muốn nói chuyện.
Chu Đông vỗ vỗ vai của cô: "Em đừng tức giận nữa."
Trần Tri Tri ngồi yên một lát, rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Có phải ở trong mắt mọi người, em thực sự là một người làm người ta chán ghét hay không? Em chưa bao giờ biết thông cảm hay quan tâm đến anh, làm chuyện gì cũng phải dựa vào anh! Nếu như không có lời nói của anh, ngay cả làm bạn bè thôi, bọn họ cũng không muốn kết bạn với em, đúng không ?!"
Lúc này Chu Đông mới nhìn thấy cô khóc, từng giọt, từng giọt nước mắt to tròn từ trong mắt cô lăn xuống. Cô khịt khịt mũi, lấy tay lau mãi mà không ngừng được.
"Không phải vậy đâu, chẳng qua lão Vương chỉ nói như vậy mà thôi, em đừng để trong lòng."
"Không chỉ một mình anh ấy nói, kể từ ngày em nói chia tay với anh, tất cả mọi người đều nói như vậy. Tất cả đều là lỗi của em, đều do em, là em đã không biết quý trọng, em đã làm tổn thương anh, làm trong lòng anh rất khổ sở. Nhưng Chu Đông à, bình tĩnh xem xét một chút, khi mình chung sống với nhau anh cũng chưa từng có lỗi sao?"
Chu Đông lẳng lặng nhìn cô.
Ngày đó cô cũng khóc thế này, nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống. Đột nhiên cô đẩy anh ra lao vào nhà vệ snh, sau đó anh cũng chỉ có thể nghe thấy trong tiếng nước chảy róc rách, mơ hồ có lẫn tiếng khóc của cô.
Thế nhưng anh lại chỉ có thể đứng ở cửa phòng tắm, nghe tiếng cô khóc ở trong đó vọng ra. Không thể đẩy cửa được, anh đành gõ cửa: "Đừng khóc, Tri Tri, đừng khóc." Giọng nói của anh rất yếu ớt vô cùng yếu ớt. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thương tâm khổ sở như vậy mà mình lại không có một mảy may biện pháp giải quyết.
Anh biết tất cả đều là lỗi của mình.
Dần dần, rốt cục tiếng khóc của cô cũng ngừng lại. Sau đó cô mở khóa cửa bước ra, sắc mặt cô tái nhợt còn mang theo dấu vết nước mắt mờ mờ, nhưng trong khoảnh khắc giọng nói của cô trở nên cực kỳ bình tĩnh, hơi khàn khàn một chút, cô nói: "Chu Đông, chúng ta chia tay đi."
"Anh đã làm em quá sợ hãi đến mức như vậy sao?" Chu Đông nói. Anh thật không ngờ, lần ấy anh cực kỳ tức giận, chỉ vì chuyện giữa cô và Từ Trì, anh đã giam cô ba ngày liền không cho cô đi ra ngoài. Cuối cùng đêm hôm đó cô đã đối xử với anh đầy lạnh lùng, chán chường mệt mỏi, cũng không có tâm trạng nào để nói chuyện với anh nữa, lúc ngủ cô cũng quay lưng về phía anh, vì vậy anh mới có chút nóng giận ...
Rồi... cho dù không được sự đồng ý của cô, anh vẫn lật cô lại...
Nửa chừng, vừa nhìn thấy cô khóc, anh liền hối hận.
Cô nói: "Không phải anh đã đồng ý với em là sẽ không đối xử với em như vậy nữa hay sao?"
Đúng vậy, lần đầu tiên của cô đã trải qua trong một tình huống không được tốt đẹp, anh đã từng bảo đảm với cô sau này sẽ không còn có chuyện như vậy nữa, cả đời này anh sẽ luôn đối xử tốt với cô.
Vậy mà anh lại vẫn... anh lại vẫn...
Sau đó, anh rất hối hận, rất hối hận, Trần Tri Tri nói muốn chia tay, đến một câu anh cũng không nói ra nổi. Đêm hôm đó anh ngồi ở trong phòng khách, suốt một đêm cũng không ngủ, ngày hôm sau thấy cô một mình dọn dẹp hành lý ở phòng khách, anh nói với cô: Em đừng đi, để anh đi. Sau đó anh dứt khoát thu thập hành lý dọn ra ngoài ở. Anh ở ngay cửa đối diện với cô, muốn qua một khoảng thời gian dài dài một chút, cô lại sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng có lẽ, chuyện kia cũng như lần đầu tiên của cô, đã hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng cô, cũng không thể nào đền bù được nữa.
"Thật xin lỗi, Tri Tri, thật xin lỗi."
Chu Đông có thể nói chỉ có những từ này, nhưng anh cũng biết, cho dù mình có nói bao nhiêu câu thật xin lỗi cũng không làm nên chuyện gì.
Anh đứng dậy, rời phòng.
Trần Tri Tri vẫn không nhịn được, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Giờ phút này bóng lưng của anh mới cô độc và vắng lặng làm sao.
Trần Tri Tri biết, mình đã làm cho anh khó chịu, khó chấp nhận.
Anh đau lòng, trong lòng cô cũng đau .
Nhìn bóng lưng của anh hoàn toàn biến mất ở cửa, Trần Tri Tri xoay đầu lại, ôm chặt lấy mình.