Em Là Người Tôi Yêu

Chương 24.1

Trần Tri Tri nhìn bà hồi lâu, đột nhiên quay đầu bước đi. Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, là Chu Đông mua thức ăn trở lại, vừa nhìn thấy cảnh đó liền hỏi: "Hai người sao vậy?"

Mẹ Chu lại đeo kính lên mắt tiếp tục xem báo nói: "Các cô gái bây giờ mới nói có mấy câu đã không chịu được rồi ."

Chu Đông để đồ ăn xuống, đi tới bên cạnh Trần Tri Tri, "Tri Tri, em làm sao vậy?"

Trần Tri Tri quay mặt đi, không trả lời.

"Mẹ, đang yên lành mẹ nói cô ấy làm gì?" Chu Đông nhìn về phía mẹ Chu.

"Ý của con là mẹ không được nói gì với cô ấy sao? Chu Đông, lần này mẹ tới đây thật sự muốn thử sống cùng người con định lấy làm vợ. Nhưng cô gái này làm cho mẹ quá thất vọng. Con thấy đấy, cô ấy đứng đó nửa ngày có thèm quay đầu lại nói với mẹ một chữ không?"

Chu Đông liếc mắt nhìn Trần Tri Tri, mặt cô vẫn lạnh lùng, anh biết tính của Trần Tri Tri, khi đã thật sự phát cáu cho dù có mang tới mười đầu bò cũng không kéo cô lại được, nhưng mà mẹ của anh cho tới bây giờ vẫn luôn thích mềm không thích cứng.

"Tri Tri, em nói xin lỗi mẹ đi."

Trần Tri Tri vẫn quay đầu sang chỗ khác, Chu Đông kéo tay của cô: "Tri Tri, nói xin lỗi đi."

Trần Tri Tri rốt cục mở miệng: "Em không xin lỗi." Tại sao cô phải nói xin lỗi chứ?

"Tri Tri, nói xin lỗi!" Chu Đông siết chặt cổ tay của cô. Anh bóp quá chặt giống như muốn cưỡng ép cô vậy. Trần Tri Tri nghĩ thầm: Chẳng lẽ ở trong mắt anh, em thực sự là một người cố tình gây sự như vậy hay sao? Anh cũng không đi hỏi mẹ anh xem vừa rồi bà ấy đã nói với em cái gì? Rốt cuộc bà ấy đã coi thường em đến mức nào?

"Thôi đi, mẹ cũng không cần thiết phải so đo với một cô gái trẻ như vậy. Chu Đông, chuyện kết hôn, mẹ khuyên con hãy suy nghĩ cho kỹ đi."

Tối hôm đó, sau khi Trần Tri Tri tắm rửa qua quít, liền vùi người vào trong chăn. Chu Đông từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy cô vẫn giữ bộ dáng đầy tức giận như vậy, ngồi ở mép giường nói: "Tri Tri, hôm nay em đã quá nóng giận rồi, mẹ anh tới ở đây có vài ngày thôi, có cái gì mà không thể nhẫn nhịn đi?"

Cho nên đây đều là lỗi của cô sao? Mẹ con họ đúng là một lòng? !

"Tri Tri." Chu Đông thở dài, vịn vào bả vai của cô nói: "Mẹ anh nói, nếu như chúng ta kết hôn, nhất định phải thôi việc ở đây, trở về nhà sống với ba mẹ, phát triển ở quê mình. Em thấy thế nào?"

"Em không muốn trở về."

"Chẳng phải em đã nói, chỉ ở Bắc Kinh vài năm sẽ trở về đó sao?"

"Hiện giờ em không muốn."

Chu Đông biết Trần Tri Tri lại tức giận, đành thở dài. Anh đang ở thế kẹt giữa cô và mẹ của mình,thật sự cả hai đầu đều rất khó khăn. Kỳ thực mấy ngày trước mẹ anh cũng đã tìm anh nói chuyện riêng, bà nói nhìn anh và Trần Tri Tri không được xứng đôi.

Chu Đông tắt chiếc đèn ở đầu giường nằm xuống, suy nghĩ lại lời mẹ đã nói: Mẹ anh cảm thấy Trần Tri Tri tính cách rất thẳng thắn, tính khí có chút hơi trẻ con, hoàn toàn không hề thích hợp với kiểu sống của nhà bọn họ, vì nhà họ thường hay có rất nhiều người lui tới.

Vốn dĩ anh cho rằng nếu như hai người cư xử với nhau tương đối một chút, những thứ mà ở trong mắt mẹ Chu bị coi là khuyết điểm gì đó rất lớn, cũng có thể được từ từ mài bằng, không ngờ hai người đã có mâu thuẫn nhanh như vậy.

Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Tri Tri lại nhận được điện thoại của mẹ Trần thúc giục phải nhanh chóng, cô mới chợt nhớ ra nhà mình đang còn có một sự kiện lớn như vậy vẫn chưa giải quyết được, nhưng do lần trước đã gây chiến tranh lạnh với mẹ Chu rồi, hiện tại ngay cả việc nói chuyện cũng rất ít, mà cô lại chưa xin lỗi mẹ Chu.

Trần Tri Tri vốn định đẩy Chu Đông đi hỏi hộ mình một chút, không ngờ buổi tối khi Chu Đông về nhà đã nói với cô: "Tri Tri, anh cảm thấy em vẫn nên nói với mẹ một lời xin lỗi đi. Ngày mai mẹ anh phải đi rồi, vướng mắc giữa hai người hiện tại mà không giải quyết được, sợ rằng, cuộc sau này sống chung sau này lại càng vướng mắc hơn."

Trần Tri Tri cúi đầu: "Tại sao em nhất định phải đi nói xin lỗi?"

Chu Đông vuốt ve đầu của cô: "Tri Tri, em là phận con cái, mẹ anh là bề trên, đây là sự lễ độ tối thiểu."

Trần Tri Tri do dự mấy lần mới gõ cửa phòng.

"Vào đi."

Mẹ Chu đang đắp mặt nạ.

Trần Tri Tri có chút e dè, đứng ở cửa nhìn vọng vào, cho đến khi mẹ Chu quay đầu lại nhìn, hỏi từ xa: "Chuyện gì vậy?"

"Cháu xin lỗi dì. Chuyện ngày hôm qua cháu hờn dỗi như thế là rất xấu." Trần Tri Tri siết chặc tay, thấp giọng nói.

"Vậy sao?" Mẹ Chu có vẻ như không chút hứng thú, "Không sao hết." Bà thấm một chút dịch trong suốt trên lớp mặt nạ quẹt nhẹ vào khóe mắt, "Mấy cô gái trong cục lúc mới đầu cũng thường như vậy, cũng chỉ qua mấy năm đã bị tôi rèn giũa đến mức không còn dám quậy nữa."

Trần Tri Tri cười cười, vốn đã định xoay người rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra: "Dì Chu, dì đã hỏi chuyện kia giúp nhà cháu chưa ạ..."

Trần Tri Tri nghe thấy một tiếng cười khẩy đầy lạnh lùng từ xa vọng lại. Mặc dù mặt bà đã bị che bởi lớp mặt nạ, nhưng khóe mắt đuôi lông mày, kể cả ý cười nơi khóe miệng, cô cũng nhìn thấy rất rõ.

"Hóa ra cô nói xin lỗi tôi chính là vì chuyện này hả. Yên tâm đi, khi trở về thì tôi sẽ hỏi cho."

Trần Tri Tri đi ra khỏi cửa phòng, đột nhiên cô cảm thấy toàn bộ lòng tự trọng của mình đã bị đạp xuống mặt đất, vỡ vụn thành mảnh nhỏ. Đúng thế, quả thật mẹ Chu nói không hề sai, bà là người làm quan, lại có có quyền thế trong nhà. Còn nhà cô chẳng qua chỉ là lập xưởng sản xuất, hàng ngày ba mẹ cô đều đi sớm về tối,làm việc vất vả cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Cô nhìn thấy thứ mặt nạ dưỡng da mà mẹ Chu dùng là nhãn hiệu Lan Khấu, giá bán phải đến hai ngàn tệ có khi còn hơn ba ngàn tệ. Nhưng mẹ của cô thì sao, đến bây giờ vẫn chỉ dám dùng nhãn hiệu Đại Bảo, chưa bao giờ chịu mua cho mình sản phẩm bảo dưỡng cao cấp một chút, chứ đừng nói đến mỹ phẩm.

Trần Tri Tri trở về phòng, Chu Đông hỏi cô: "Em nói xin lỗi mẹ rồi chứ?"

"Ừ." Trần Tri Tri chỉ gật đầu một cái, đi tới mép giường kéo chăn lên nằm nghiêng người ngủ. Chu Đông cũng chuẩn bị đi ngủ, suy nghĩ một chút lại nói với cô: "Tri Tri, sau này em cũng đừng quá cáu kỉnh với mẹ anh, bà là người chỉ thích mềm không thích cứng. Em ương ngạnh với mẹ cũng không có lợi."
Bình Luận (0)
Comment