Vu Đồ rơi vào trạng thái bận rộn chưa từng thấy. Các đồng nghiệp ở Sở nghiên cứu sớm có thói quen với phương thức tăng ca "ngày cũng như đêm" "sáu thêm một"(六加一), nhưng nhìn thấy dáng vẻ hắn toàn tâm điên cuồng như vậy vẫn hoảng hốt.
Từ phòng thí nghiệm đi qua, Đại Mạnh không nhịn được khuyên anh: " Vừa phải thôi, đừng dày vò như lão Quan rồi lại vào bệnh viện."
Cậu ta còn chưa biết bệnh tình thật sự của Quan Tại.
Vu Đồ nói: "Không sao, tôi có chừng mực."
Anh dĩ nhiên không đem thân thể mình làm trò đùa. Sau khi trở về Sở nghiên cứu, cuộc sống của anh so với trước kia càng quy luật hơn. Trước kia có lúc vẫn cùng Quan Tại quên ăn quên ngủ, bây giờ lại đúng giờ ăn cơm nghỉ ngơi, vận động tăng cường sức khỏe.
Anh đem thời gian của mình sắp xếp chặt chẽ nghiêm ngặt, không lưu lại kẽ hở nào, sau đó nghiêm khắc thực hiện.
"Mấy ngày nghỉ phép cậu cũng không nghỉ ngơi hả?" Đại Mạnh nói.
"Làm sao?"
"Sau khi trở lại như có thần trợ giúp đó, một hai ba bốn năm, những vấn đề mắc kẹt trước giờ đều giải quyết. Lão Vu cậu hăng hái như vậy, có phải muốn thừa dịp lão Quan nằm viện mưu triều soán vị hả?"
"Cút đi." Vu Đồ trả lời hắn hai chữ.
Chờ Đại Mạnh lăn đi thật, anh lại đứng tại chỗ hồi lâu, cười tự giễu.
Chiều thứ bảy giữa tháng, Vu Đồ nhận được điện thoại của Địch Lượng.
"Hạ Thanh tới Thượng Hải rồi, nói muốn bổ sung chầu lần trước, mời mọi người ăn cơm, để tôi kêu cậu, hôm nay hoặc ngày mai điều được."
Vu Đồ trực tiếp cự tuyệt, "Mình không có thời gian."
"Vậy được, tôi hỏi vậy thôi, cậu không đi cũng tốt, tránh cho tiện nhân Khúc Minh kia coi thường." Địch Lượng sảng khoái cúp điện thoại. Nhưng tới hơn 10 giờ tối, anh đang muốn tan ca, điện thoại của Địch Lượng lại gọi tới.
Vu Đồ nhận điện, bên kia lại truyền tới thanh âm của Hạ Thanh, cô ta tựa hồ mang theo mấy phần men say, lại hỏi:" Vu Đồ, Kiều tiểu thư.. Kiều tiểu thư là ai?"
Kiều tiểu thư..
Anh đã rất lâu không nhớ tới Kiều tiểu thư, nhưng lại có nhiều người thích nhắc tới cô như vậy. Bạn học trung học, bạn học đại học, luôn nhìn thấy họ liên tục thảo luận.
Anh rõ ràng không muốn nghe thấy tên cô, nhưng khi họ nhắc tới cô, trong lòng lại anh lại vui mừng. Có lẽ bởi vì chỉ có những lúc đó, anh mới có thể phóng thích những ưu tư mình đã che đậy.
Vu Đồ nâng tay, tắt đèn phòng làm việc, trong không gian tối tăm, anh nắm điện thoại, trấn định mà thản nhiên nói:"Đương nhiên là Tinh Tinh."
Vu Đồ không nghĩ tới ngày hôm sau còn nhận được tin nhắn của Hạ Thanh, khi đó anh đang muốn vào phòng họp.
"Địch Lượng nói cậu tăng ca, có rảnh rỗi uống ly trà không?"
Anh nhìn tin nhắn, hờ hững đem điện thoại khóa trong tủ chống nhiễu sóng tín hiệu. Hội nghị kết thúc đã hơn 8 giờ tối, lấy lại điện thoại, wechat lại có thêm hai tin nhắn.
"Mình ở quán cafe bên cạnh đơn vị cậu chờ cậu."
Một cái khác là tin nhắn định vị, thời gian gửi là 6:50 chiều.
Hạ Thanh mặc một chiếc áo choàng lông dê mỏng ngồi trong quán cafe, toàn thân đều là cẩn thận chỉnh lý tinh xảo, cùng quán cafe tương đối đơn sơ hoàn toàn không hợp nhau.
Nhưng ở gần đây có thể tìm được một quán cafe cũng không dễ dàng.
Sẽ tới nơi này, cô cảm thấy mình hẳn đã bị ma quỷ mê hoặc.
Nhưng coi như cô bị ma quỷ mê hoặc, giờ phút này cô cũng muốn gặp Vu Đồ. Nếu không, từ khi nhìn thấy video kia lòng như lửa đốt, không có cách nào bình tĩnh.
Cô một mực không dám tin tưởng.
Cô đã sớm nghe Khúc Minh nhắc tới "Kiều tiểu thư", là Kiều tiểu thư từng cùng uống Romanee Conti với Vu Đồ, cô hoài nghi có phải Kiều Tinh Tinh hay không, nhưng điều này sao lại có thể?
Vu Đồ sao lại cùng Kiều Tinh Tinh trộn cùng một chỗ, anh trước nay chưa từng thích cô ấy.
Đối với Kiều Tinh Tinh, Hạ Thanh vẫn luôn có một có một loại cảm xúc khác biệt. Lúc học trung học cô là thiên chi kiêu nữ chân chính(con cưng của trời), thông minh nhất cũng xinh đẹp nhất, nhưng đến cao trung (cấp 3), trong lớp có một nữ sinh xinh đẹp hơn cô, hơn nữa mọi người rất hoan nghênh, Hạ Thanh rất khó sinh ra ý tưởng khác. Nhưng vẫn còn tốt, thành tích của cô bỏ rơi cô ấy một đoạn, vẫn tốt, cô ấy bày tỏ với người mình thích thất bại.
Cho nên khi cô bày tỏ thành công với Vu Đồ ở Đại học, trước tiên liền nói với bạn học ngồi cùng bàn cao trung. Cô biết cô ấy miệng rộng lại bát quái, nhất định sẽ nói với tất cả mọi người trong lớp cao trung.
Khi đó, cô trừ vui mừng khi tâm nguyện được đền bù, còn nhớ tới lúc Kiều Tinh Tinh bày tỏ thất bại, vui vẻ gấp đôi.
Nhưng mấy năm sau, Vu Đồ lại cùng Kiều Tinh Tinh? Bọn họ uống rượu với nhau, cùng nhau chơi game, cùng nhau phách lối( cao giọng) xuất hiện trước mặt công chúng...
Hạ Thanh cả đêm khó ngủ.
Có thể là bất kỳ ai, tại sao lại là Kiều Tinh Tinh.
Cậu nói "Đương nhiên là Tinh Tinh"—— dựa vào đâu mà nói đương nhiên, cũng bởi vì hiện nay cô ấy là minh tinh?
Chuyện này quá buồn cười.
Cô như cảm giác được quay đầu nhìn về phía cửa sổ, phía đường đối diện, Vu Đồ đang đi tới quán cafe. Áo choàng trên người cậu không hề cao cấp, nhưng trời sinh như cái móc áo, y phục thông thường hơn nữa mặc lên người vẫn thẳng tắp hiên ngang.
Trên đường có cô gái quay đầu nhìn cậu, cậu cũng không có cảm giác gì, thuở thiếu thời bị cuốn hút bởi cậu ấy, đây cũng là một điểm cộng, nam nhân được nhiều người thích...
Thực ra trong những năm đầu, Hạ Thanh chưa từng hối hận vì chia tay với Vu Đồ.
Tại sao phải hối hận chứ? Một người đàn ông, rõ ràng có thể có được lương cao, lại vì cái gọi là lý tưởng của bản thân, trông mong nửa kia gánh vác trách nhiệm gia đình nhiều hơn, quá ngây thơ cũng quá ích kỷ.
Chi tiêu ở thành phố lớn tăng cao cho tới hiện nay cũng không bởi vì lý tưởng của cậu ấy mà bớt đi, bọn họ xuất thân từ gia đình bình thường ở thành phố tuyến 3 tuyến 4, không cùng nhau dốc sức vươn lên, sao có thể đặt chân ở những thành phố lớn như Bắc Kinh Thượng Hải?
Nhà, giáo dục con cái trong tương lai, bên nào chẳng phải chi ra các khoản lớn, tiền lương Viện nghiên cứu sao có thể gánh vác được. Chẳng lẽ toàn bộ đều dựa vào cô? Dựa vào đâu chứ?
Sau khi chia tay cô không chỉ một lần cùng bạn bè nhắc tới Vu Đồ.
Bạn ngồi cùng bàn cao trung, bạn cùng phòng đại học, đồng nghiệp... Thời điểm cùng bọn họ nói chuyện phiếm cô không thể tự chủ sẽ nhắc tới Vu Đồ —— bạn trai cũ của mình, trình bày lý do cô chia tay.
Bọn họ dĩ nhiên đều đồng ý với cô, cô cũng càng cảm thấy bản thân đúng đắn.
Cô một chút cũng không hối hận.
Việc làm cho cô không cam lòng nhất, chính là lúc cô nói chia tay, anh lại trực tiếp đồng ý, không có ý giữ lại.
Cho đến một ngày, cô phát hiện cô phải qua sinh nhật tuổi 30. Nhưng trong mộng tưởng kia, cùng Vu Đồ thông minh ưu tú, người thông minh ưu tú thành công của cô lại không có xuất hiện.
Xung quanh cô không phải không có người theo đuổi, cô cũng từng lại yêu đương, nhưng những người đó, không phải không đủ thông minh, lại không không đủ thú vị, so với Vu Đồ, mỗi mặt mũi mỗi người đều bình thường.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, thật ra thì Vu Đồ cũng được, mặc dù không có tiền, nhưng khuyết điểm này, sau khi so sánh một vòng, hoàn toàn có thể dùng những ưu điểm khác để bù đắp. Trình độ học vấn cao, không có tiền nhưng công việc có thể diện, hơn nữa, so với chồng những đồng nghiệp khác đều đẹp trai hơn hẳn.
Dù sao hiện nay cô đã nhận lương mỗi năm bảy chữ số, mấy năm trước không cam lòng bản thân phải gánh vác nhiều hơn, lúc này lại có thể tiếp nhận được. Cô đã có đầy đủ thực lực kinh tế.
Đoạn thời gian đó cô đã rục rịch, cực kỳ chú ý đến nhóm bạn cao trung cùng đại học, thậm chí có hai lần cố ý nói lên đề tài.
Nhưng khi nhìn thấy Vu Đồ bị bạn học kêu gào đi sửa máy lọc không khí, trong lòng cô lại có chút chần chờ.
Lúc đương do dự, cô nghe nói Vu Đồ muốn đi ngân hàng đầu tư rồi.
Gần như trong nháy mắt, cô quyết định thay đổi hành trình đi Thượng Hải.
Cô biết rõ, khi Vu Đồ bước ra khỏi viện nghiên cứu khép kín, tiến vào giới tài chính, sẽ được hoan nghênh nhiều như thế nào.
Lần đó gặp mặt không được như ý. Cô tự có thận trọng và kiêu ngạo, tự nhiên sẽ không theo dõi người khác, nhưng nếu như lúc này cô buông tay, chẳng lẽ lại để cho người lạ chưa từng trả giá gì, người sau đó, ngồi không hưởng lộc?
Cô do dự đắn đo.
Nhưng mọi do dự cùng đắn đo vào lúc cô nhìn thấy video của Vu Đồ và Kiều Tinh Tinh liền hoàn toàn kết thúc.
Vu Đồ đẩy cửa tiến vào.
Hạ Thanh thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn. Cô hít sâu một hơi, ngày hôm qua uống say thất thố, bây giờ là thời điểm cứu vãn tư thái.
Cô cười dịu dàng nhìn Vu Đồ ngồi xuống, nói ra lời mở đầu đã sớm chuẩn bị xong.
"Địch Lượng nói điện thoại anh thường xuyên không có tín hiệu, quả nhiên là như vậy. Đây là biện pháp giữ bí mật của bọn anh? Không thể mang điện thoại vào phòng thí nghiệm?"
Vu Đồ gật đầu một cái, nói thắng: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
"Em đợi anh hai tiếng, chẳng lẽ nói mấy câu xong chuyện liền rời đi?" Thái độ của Hạ Thanh cùng lần trước không giống nhau, "Anh ăn tối chưa? Có muốn gọi mấy món không?"
"Ăn ở nhà ăn rồi."
Nhân viên phục vụ đi tới, Vu Đồ tùy tiện gọi một ly trà.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Thanh nói: "Tụ họp hôm qua kết thúc, em cùng Địch Lượng tìm một chỗ uống rượu rất lâu, nghe nói anh lại trở về Viện nghiên cứu rồi?"
"Ừ."
"Hắn thật ra rất lo lắng cho anh, nói trạng thái của anh không đúng lắm, nhưng lại không tiện hỏi nhiều." Hạ Thanh tựa như bạn bè ân cần, "Là trung x bên kia có vấn đề gì sao?"
Vu Đồ ngước mắt nhìn cô.
Địch Lượng lo lắng cái gì, còn cần người khác tới vòng vo làm người ta khó chịu. Anh nhìn đồng hồ, định sớm kết thức lần gặp mặt này, hết sức ngắn gọn nói:"Không vấn đề gì, tôi tương đối thích hợp với Viện nghiên cứu."
Chú ý tới vẻ mặt anh, Hạ Thanh quyết định lập tức đổi đề tài—— đề tài này căn bản không trọng yếu, cô cũng không có hứng thú nghe, nhưng là lấy Địch Lượng làm cớ, để cho lần này cô tìm anh được hợp lý thôi.
Cô bờ môi lộ ý cười, tiến vào vấn đề chân chính cô để ý: "Đúng rồi, anh làm sao lại cùng Kiều Tinh Tinh chơi game với nhau? Ngày hôm qua mọi người tụ họp thảo luận nửa ngày, trách chúng ta không nói sớm Kiều Tinh Tinh là bạn học cấp 3. Nhưng chuyện này chúng ta nói thế nào nha, vẫn là không quen thân với cô ấy."
"Nghe nói hai người còn cùng uống rượu? Em nghĩ tới nghĩ lui cũng thật không có khả năng này, cho nên đợi bọn họ vừa đi, cố ý tìm anh chứng thực." Cô vòng qua cuộc điện thoại thất thố sau say rượu ngày hôm qua, mỉm cười nói, "Không nghĩ tới thật sự là cô ấy."
"Hai người làm sao gặp được nhau vậy?" Cô giống như tò mò, lại hỏi lần nữa.
Vu Đồ lãnh đạm nói: "Tôi và cô ấy là bạn học cao trung, có liên hệ cũng không kỳ quái."
Hạ Thanh bị chặn họng.
Anh cùng cô ấy là bạn học trung học, chẳng nhẽ cô không phải? Đáp án này có phải qua loa lấy lệ quá không?
"Cũng đúng." Hạ Thanh đồng tình, "Nhưng cho tới bây giờ cô ấy cũng không ở trong nhóm bạn học, em còn tưởng rằng cô ấy không thích chơi với bạn học trước kia."
"Lại nói tới, lớp chúng ta bây giờ thành công nhất là cô ấy." Cô khuấy đều ly cà phê cảm thán, "Ngược lại chúng ta lại chẳng có tiền đồ rộng lớn, ra xã hội, thành tích tốt có ích lợi gì, vẫn là phải nhìn tình hình thôi."
Vu Đồ hơi rũ mắt: "Cô ấy tốt nghiệp đại học trọng điểm."
"Phải không?" Cô bày ra dáng vẻ dừng tỉnh, "Thời điểm học hành không có cách nào chú ý. Nhưng em rất bội phục cô ấy, giới giải trí phức tạp như vậy, rồng rắn hỗn tạp, loại người gì cũng có, cô ấy có thể lăn lộn tốt như vậy, nổi tiếng như vậy, khẳng định phải trả giá rất lớn đi."
Cô giọng nói nhẹ nhàng, giống như thuận miệng tán gẫu.
"Hạ Thanh."
Vu Đồ bỗng nhiên kêu tên cô.
Hạ Thanh dừng lại.
"Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên cùng cô nói tiếng xin lỗi."
Dưới ánh mắt bất ngờ của Hạ Thanh, Vu Đồ nhìn thẳng cô, không nhanh không chậm nói: "Năm đó tôi đồng ý quá tùy tiện, chỉ cân nhắc đến cô đủ độc lập, nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân phải bỏ ra cái gì, Sự thật chứng minh, tôi thật sự không phải lựa chọn tốt. Thật may, cô luôn luôn thông minh, kịp thời ngăn lại tổn hại."
Anh trong miệng nói lời xin lỗi nhưng trong mắt lại là một mảnh khí lạnh, đâu có chút nào áy náy.
Hạ Thanh đột nhiên hiểu ra, anh căn bản không phải đang nói lời xin lỗi, rõ ràng vừa rồi cô đang ám chỉ Kiều Tinh Tinh có thể nổi tiếng bất chính, anh liền không kịp đợi vì cô ấy phản kích.
Mà đoạn này nhìn như lời xin lỗi, từ đầu tới đuôi đều nói cho cô, anh cho tới bây giờ không có chân chính yêu cô.
Trong nháy mắt, trong lòng cô tựa như kim đâm.
Cô chẳng qua chỉ ám chỉ một câu, anh lợi có thể nói lời tổn thương người như vậy.
Hạ Thanh thật là muốn cười gằn: "Vu Đồ, đây chính là phong độ của anh?"
Vu Đồ thần sắc dửng dưng: "Chúng ta rất lâu không liên lạc rồi, cô hà tất phải?"
Hạ Thanh không nói thêm gì nữa, tất cả những dò xét đã chuẩn bị xong lúc này đều vô nghĩa, cô không cam lòng như cỏ hoang mọc lên trong những ngày qua trong nháy mắt bị tưới tắt, lạnh lẽo triệt để.
Cô biết cô hoàn toàn đánh giá sai sức nặng cũng như cảm tình còn xót lại trong lòng Vu Đồ, anh thận chí ngay cả giữ kiên nhẫn với cô cũng không có, vì vậy liền thua cả vốn lẫn gốc. Nhưng vậy cũng tố, thất bại không bị người khác nhìn thấy.
Cô hết sức ưu nhã uống hết cà phê, vẫy phục vụ trả tiền, lúc đứng dậy ám chỉ nói: "Khó trách anh sẽ trở về Viện nghiên cứu, dẫu sao cũng không cần vì vật ngoài thân lo lắng nữa, chúc anh có thể vững vàng nắm chặt."
Nói tới mức này, đời này chắc chắn không gặp lại.
Vu Đồ ngồi lại trong quán cà phê một hồi.
Lúc rời đi bên ngoài có mưa nhỏ, Vu Đồ đứng dưới mái hiên, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như lúc này anh đã cùng cô ấy ở bên nhau, có phải nên báo cáo với cô chuyện hôm nay?
Anh phải nói như thế nào? Cô ấy làm sao sẽ trở lại?
Chẳng qua, cuối cùng anh hẳn sẽ chọn không đề cập tới thôi.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cô...
Anh bàng hoàng hồi lâu, rất nhanh phát giác mình thật tức cười, dựng cổ áo lên, cúi đầu đi vào trong màn mưa.
Về nhà, anh cả người đều ướt đẫm. Địch Lượng hơi ngượng ngùng chào đón, thấy dáng vẻ của anh lại chuồn đến nhà vệ sinh lấy khăn lông cho anh.
"Mình nói cho Hạ Thanh địa chỉ đơn vị của cậu không sao chứ? Dù sao cô ấy cũng tra được trên mạng."
"Không sao. Sau này cô ấy hẳn sẽ không tìm mình."
Địch Lượng một hiểu ba không nhịn được cảm thán:"Lòng dạ sắt đá rồi."
"Ngày hôm qua cậu không nhắc đến Tinh Tinh với bọn họ", động tác lau tóc của Vu Đồ dừng một chút, "và chuyện chúng ta chơi game chứ?"
"Dĩ nhiên không có, cậu cũng dặn dò mình, mình coi như không quen biết "cây bông" nha, càng không nói cô ấy trước kia chơi nát bao nhiêu."
Ánh mắt Vu Đồ nhìn sang, Địch Lượng vội làm một động tác tay ém miệng.
"Mình nói này, cậu sẽ không trong lòng, hắc~~~" hắn lắc đầu một cái, "Lại nhắc tới, "cây bông" thật đáng yêu, hoạt bát lại bán manh, giống như một cô gái nhỏ, mình đến bây giờ còn chưa có cách nào liên hệ cô ấy với một đại minh tinh."
"Nhưng, tuy cô ấy là bạn học cao trung của cậu, bây giờ cũng cách quá xa, không thể với cao được. Chúng ta giúp cô ấy chơi game hai tháng đi, lúc này liền chào hỏi một câu cũng không có, người đã không thấy tăm hơi rồi." Địch Lượng nhún nhún vai, "Đại minh tinh quả nhiên không thể tiếp cận."
"Trong game... Cô ấy không lên nữa sao?"
"Không nha, mình nhìn ghi chép lịch sử của cô ấy, còn dừng lại ở ngày các người đấu tranh giải thôi, hai tràng chiến tích cuối cùng khá trâu."
Vu Đồ trầm mặc lau tóc, một lát sau nói:"Cô ấy cho mình hai vé vào cửa kpl, để mình mang cậu cùng đi, mình không gọi cậu."
Địch Lượng trợn to mắt: "Cái gì?"
Hắn không dám tin: "Cô ấy cho mình vé?"
"Vé ở dưới bàn uống trà nhỏ ở phòng khách." Vu Đồ ở dưới khăn lông nhắm mắt lại, "Địch Lượng, là mình làm cô ấy tức giận nên mới không xuất hiện, cậu đừng hiểu lầm cô ấy."
- -------
Editor: #3793. Bàn phím lap không nhạy lắm.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
- ---------