Em Là Quả Táo Nhỏ Của Anh

Chương 2.1

Tiêu Quả Quả đem hai cái dây trên thanh kiếm lớn kia buộc vào nhau làm thành một sợi dây dài, quảy lên vai, người bên cạnh nhìn thấy tưởng như là một thanh kiếm di động, nên được nhiều người chú ý đến.

Nguyên bản huyền thiết trọng kiếm mang lại cho người ta cảm giác “thanh kiếm vô song, uy lực vô cùng” nhưng bị Quả Quả quảy lên người như vậy, nháy mắt biến nó thành phiên bản khác, chỉ còn lại một chữ “béo!”

Cô không yên lòng dựa người vào quầy bar uống rượu, không biết sao trong đầu lại hiện lên những gì mà Lương Gia Bình vừa vô ý nói ra lúc nãy, Thẩm Nham thích những nữ nhân như Diệp Vi… Diệp Vi dáng người đẹp, diện mạo thanh tú, lại là hội trưởng hội văn nghệ, thường xuyên chủ trì những buổi lễ tiệc quan trọng, người theo đuổi cũng thật nhiều… Đại khái là sẽ không có nam nhân nào không thích người như Diệp Vi.

Nhưng, Diệp Vi và Thẩm Nham? Cô chỉ biết là Lương Gia Bình vẫn chưa chết tâm với Diệp Vi thôi… Các nữ sinh phòng cô có quan hệ không tệ với các nam sinh ở kí túc xá của Thẩm Nham, với lại Diệp Vi là hội trưởng hội văn nghệ nên cũng tiếp xúc khá nhiều với Thẩm Nham, điều này lại rất bình thường. Bất quá nói hai người họ có cái gì… tại sao mình lại không có cảm giác…?

Tiêu Quả Quả lắc lắc đầu, cố gắng xua đi cái ý nghĩ đó trong đầu, chỉ số thông minh dường như là bị tên Lương Gia Bình đó kéo tục xuống luôn ròi.

“Quả Quả!” Thẩm Nham tìm thấy cô, trên mặt có chút bất an.

“Muốn uống không?” Quả Quả rót một chén cho hắn.

“Cậu cũng biết, tên Lương Gia Bình đó nói chuyện luôn không có chừng mực như vậy, cậu cũng đừng để trong lòng làm gì.”

Tiêu Quả Quả có chút say, chống đầu nhìn hắn nói “Cũng không hẳn vậy, cũng có lúc cậu ấy nói cũng rất đúng.”

Thẩm Nham nhíu mi, các khớp tay nắm chặt lấy ly rượu “Có sao?”

Cô nhìn hắn đôi mắt như nước “Có a, tỷ như cậu ấy nói, trong mắt mình chỉ có Thẩm Nham.”

Dường như Thẩm Nham nhẹ thở ra, lại có chút xấu hổ, ho nhẹ một cái “Khuya lắm rồi, đừng uống nhiều quá, ngày mai là cuối tuần, hội tuyển dụng của trường sẽ có đăng thông báo mới, không phải nói là muốn đi xem một chút hay sao?”

“Xem cái gì chứ? Đại tiểu thư của chúng ta còn phải đi xem thông báo tuyển dụng sao? Đến đến, chúng ta uống tiếp.” Lúc này Lương Gia Bình lại không biết sợ chết bu lại, ân cần rót rượu cho cô.

Tiêu Quả Quả liếc mắt nhìn hắn, lúc này Lương Gia Bình mới vỗ vỗ trán xin lỗi “Xin lỗi nha, mình quên mất cậu vừa mới náo loạn với gia đình. Vậy thì sao chứ, để cục đá nuôi cậu là được nha!”

Nhìn cái người không có lúc nào không làm mình chán ghét, Tiêu Quả Quả lấy di động ra, bật màn hình lên nói với hắn “Cho cậu ba giây, xin mời biến mất trước mắt mình, nếu không sau ba giây cuộc đời độc thân tươi đẹp của cậu xem như chấm dứt.”

Ngay lập tức Lương Gia Bình phun hết rượu trong miệng ra, biến mất không thấy đâu.

“Cậu nha…” Vẻ mặt Thẩm Nham đầy bất đắc dĩ, lắc đầu đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên cách đó không xa có người chạy tới tìm hắn, nói nhỏ gì đó vào tai hắn, sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi đành phải nói xin lỗi với Quả Quả “Quả Quả, mình có chuyện gấp đi trước, lát sau quay lại với cậu.”

“Đi đi, người bận rộn!” Tiêu Quả Quả khoát khoát tay nói.

Tuy rằng cái vũ hội hóa trang này là dành cho các học sinh vui chơi giải trí, nhưng hôm nay cũng có không ít danh nhân trà trộn vào đây góp vui, cho nên trường học cũng sẽ cữ một ít học sinh ra đón tiếp, bọn họ có thể chơi, nhưng nhất định phải tổ chức thật tốt.

Vì vậy một điệu nhảy lại trở thành một lời hứa.

Thẩm Nham nói xin lỗi với Tiêu Quả Quả là bởi vì lãnh đạo trường đã nói, muốn đích thân hắn an bày người đón tiếp, cho nên hắn không thể nhảy một điêụ nhảy này với cô, tuy Quả Quả có chút thất vọng, nhưng phần nhiều vẫn là thở nhẹ ra. Một lí do thật chính đáng, làm cho hắn tránh khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng tốt. Nếu như không có lời nói của lãnh đạo, hắn có muốn nhảy với mình hay không, chính cô cũng không biết rõ.

Cho tới tận hôm nay, hắn luôn hiểu rõ tình cảm của cô, tỷ như vụ mượn kiếm bày tỏ hôm nay, nhưng hắn vẫn luôn không nói là có cần hay không.

Ca sĩ muốn ca hát, vũ công muốn nhảy muốn, kiếm khách muốn kiếm, anh hùng muốn ý chí chiến đấu, chỉ cần còn cơ hội liền không thể từ bỏ được. Như cô vẫn muốn ở bên cạnh người trong lòng như vậy, nhưng ai có thể ngờ, cùng một dạng nữ sinh như vậy, nhưng cô lớn lên lại biến thành một viên thị tròn tròn như vậy…

Mọi người điều hâm mộ cô có một thanh mai trúc mã ôn nhu chăm sóc như vậy, hơn nữa còn ngầm thừa nhận bọn họ là một đôi, nhưng đối với tâm của Thẩm Nham, cô càng ngày càng không thể hiểu được. không biết từ khi nào, trong trí nhớ của cô đã không cón hình ảnh cùng những lời thề bon hẹn biển như trước nữa.

Cô vốn tưởng rằng, sau khi lên đại học, bọn cô đã có thể quang minh chính đại ở chung một chổ, nhưng, tuy hắn vẫn đối xử với cô thật tốt, nhưng hắn vẫn luôn không bao giờ nói là muốn xác nhận quan hệ yêu đương, chỉ nói hiện tại hắn rất bận, không có thời gian nói chuyện yêu đương. Vẫn luốn duy trì quan hệ bạn bè tốt đẹp đến tận bây giờ.

Nhìn ánh đèn đang dần tập chung đến đôi tiên ngọc nữ Thẩm Nham và Diệp Vi đang khiêu vũ trên sân khấu, Tiêu Quả Quả yên lặng đứng dậy rời khỏi. trong lúc này, cũng không biết tại sao đám người trong hội trường đột nhiên kích động đồng loạt chạy ra hướng cửa, cũng có nữ sinh kích động thét chói tai, cũng không biết có bạn học nỗi tiếng nào đó xuất hiện, kỹ niệm ngày thành lập trường, tình huống như thế này đã xảy ra không ít lần rồi.

Trong lúc hỗn loạn, Tiêu Quả Quả bị ngã xuống, ngoài ý muốn không thấy đau gì cả, mơ hồ dưới người cô còn có ai đó.

Cô chống hai tay lên lồng ngực đang đập dồn dập kia, nghe được một tiếng rên dưới người mình, cô nhanh chóng bò đạy, phản ứng đầu tiên cô nhủ thầm, ai mà xui xẻo vậy, bị vũ khí sát thương mạnh như mình đè phải?

Tiêu Quả Quả vốn đang định giải thích, nhưng căn bản chưa nhìn được người đó có bộ dáng như thế nào đã bị đám người đang ùn ùn kéo ra kia đẩy ra, không thể dừng lại được… thiếu chút nữa là bị đám người kia chen đến ốm lại, Tiêu Quả Quả thật vất vả mới thoát khỏi đám người đó. Bởi vì đã uốngg quá nhiều, cô liền trở về kí túc xá, ngủ một giấc không hay trời đất gì.
Bình Luận (0)
Comment