Em Là Quả Táo Nhỏ Của Anh

Chương 3.1

Hai ngày nay, ba người còn lại trong phòng kí túc xá đều nhận được lịch phỏng vấn, nhất là Diệp Vi, đã có đến vài công ty lớn, lại nổi tiếng gọi điện hẹn phỏng vấn. Đám bạn cùng phòng ai cũng lục tục bận rộn, chỉ có mình Quả Quả là không có động tĩnh, sơ yếu lí lịch trên mạng cũng im lìm, Tiêu Quả Quả gấp đến độ cả ngày than thở, khó có được lúc nào làm hết bảy đề thi trong vòng 1 ngày. Lúc tâm tình không tốt cô thường thích làm bài thi, mặc kệ tâm tình tốt hay không tốt đều thích ăn.

“Làm sao đây, xong đời rồi, không có công việc, mình sắp hết đạn hết lương thực rồi…”

Hùng Bảo Đình cảm thấy kì quái hỏi “Quả Quả, thành tích của cậu tốt như vậy, hằng năm đều có học bổng, không có cớ gì đến bây giờ vẫn không có công ty mời cậu phỏng vấn?”

Tiêu Quả Quả đem bài thi đầy mặt bàn đẩy ra, ngồi thẳng dậy “Mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hình như gần đây đặc biệt xui thì phải, Chẳng lẽ gặp phải báo ứng do chuyện hôm trước?”

“Chuyện hôm trước? chuyện gì thế?” Hùng Bảo Đình lập tức nhiều chuyện hỏi

Tiêu Quả Quả do dự giải thích “Hôm vũ hội hóa trang kĩ niệm thành lập trường có một đàn anh khóa trên thật đẹp trai xuất hiện a, những nữ sinh kia bị điên rồi, ra sức mà chen lấn, mình không cẩn thận bị chen đến ngã luôn, giống như là… ngã lên người một bạn nam thì phải, sau đó có nhiều người chen quá nên lấn cả mình ra ngoài luôn, mình vẫn chưa kịp giải thích với người kia, từ đó về sau trong lòng mình vẫn cảm thấy không tốt…”

Hùng Bảo Đình “Ách…”

Tống Kiêm Giai đang ngồi trước máy tính “Ha ha…..”

“Câu ha ha là có ý gì hả?” Tiêu Quả Quả phẫn nộ

Tống Kiêm Giai một bên cạch cạch gõ chữ, một bên trả lời cô “Nếu như lấy thể trọng của cậu chia làm đôi, thì tình cảnh cậu vừa kể, chính là tình tiết mở đầu của câu chuyện tổng giám đốc đại nhân thật lãng mạn kinh điển. Nhưng nếu vai nữ chính là cậu, thì câu chuyện trên đã có thể viết kết thúc rồi.”

“Tại sao vậy?”

Tống Kiêm Giai quay đầu lại, dùng ánh mắt như nhìn kẽ ngốc liếc nhìn cô “Này còn phải hỏi sao? Nam chính bị cậu trực tiếp đè chết rồi!”

Tiêu Quả Quả che ngực hộc máu “Tống Kiêm Giai, cuộc đời này, sao lại cho mình gặp cậu chứ?”

Bạn học Tống Kiêm Giai không có chút đồng tình nào tiếp tục bổ một đao “Mặt khác mình có một chuyện muốn nhắc nhở cậu, lấy kinh nghiệm bao năm đọc tiểu thuyết ngôn tình tổng giám đốc của mình nói cho cậu biết, sở dĩ cậu không tìm được việc, quả thực là do có người ở sau lưng động tay động chân, cho nên cậu đừng có tốn công sức nữa.”

“Quả Quả, cậu bây giờ như vậy cũng không được, hay là cậu giả bộ đồng ý đi xem mắt đi, đến khi đó nói rằng không hợp ý nhau là được.” Diệp Vi đề nghị

Tiêu Quả Quả nghĩ nghĩ, lắc đầu “Như vậy anh mình sẽ làm đến mức mình hợp ý thì thôi. Vẫn phải tiếp tục chờ thôi….”

“Vậy Thẩm Nham nói sao?” Diệp Vi có chút suy nghĩ hỏi

Tiêu Quả Quả nhún nhún vai “Cậu ấy khuyên mình đi nói chuyện với anh, kính nhờ đi, anh mình đáng sợ như vậy, mình sao dám chứ? Chính cậu ấy còn không phải sợ anh mình muốn chết sao…”

Một tuần sau, người sắc mặt xám trắng trong trạng thái sắp chết gồi trước máy tính bỗng nhiên hưng phấn không thôi hét to một tiếng “Oa, mình thấy cái gì đây? Các cậu mau đến xem, mình nhận được thư mời phỏng vấn của tập đoàn Phương thị!!!”

Hùng Bảo Đình buông nhanh cuốn tạp chí chạy lại “Thật hay giả vậy?”

Tống Kiêm Giai đến mông còn không dịch chuyển hỏi “Cậu xác định là Phương thị, không phải là Viên thị hau Cầu thị đó chứ?”

Tiêu Quả Quả ném một cái gối qua “một ngày cậu không bôi đen mình không thoải mái à!”

Diệp Vi cũng sang nhìn thư gửi đến, xác định là sự thật, có chút cứng ngắt nói “Thư dự tuyển của Phương thị tất cả chúng ta đều có điền, nhưng chỉ có mình cậu là được hẹn phỏng vấn a! Quả Quả cậu điền như thế nào? Dạy mọi người chút đi?”

Tiêu Quả Quả gãi gãi đầu “Thì mấy câu hỏi đó, nên trả lời như thế nào thì trả lời vậy thôi. Mình cũng có chút khó hiểu nha!”
Bình Luận (0)
Comment