Trúng tuyển….
Thế nhưng lại được tuyển, hơn nữa còn là trả lời trực tiếp, chuyện này quả thật là như đang nằm mơ!
Tiêu Quả Quả choáng váng ra khỏi công ty, hơn nữa ngày mới khôi phục tinh thần móc điện thoại ra điện cho các nàng trong ký túc xá thông báo tin tức tốt lành này.
Tiêu Quả Quả: ha ha ha ha… mau ra đây mà xem nhân loại ngu xuẩn kia! Tôi đã được tập đoàn Phương thị tuyển dụng!
Hùng Bảo Đình: giữ cổng?
Diệp Vi: phát tờ rơi?
Tống Kiêm Giai: quét nhà vệ sinh?
Tiêu Quả Quả: khốn kiếp, các người là ghen tị, ghen tị ra mặt! Người ta là trợ lí tổng giám đốc không được sao?
Tống Kiêm Giai: “Trợ lí tổng giám đốc?”
Tiêu Quả Quả: sao cậu lại thêm dấu “” vào đó trông thật mờ ám?
Tống Kiêm Giai: tớ đang sáng tác hơn 100 vạn chữ ngôn tình tổng giám đốc!
Hùng Bảo Đình: có năng lực a, đối với người như Cầu Quả Quả mà cậu cũng có thể tưởng tượng ra được chuyện này sao?
Tống Kiêm Giai: gần đây khẩu vị của tớ tương đối nặng!
Tiêu Quả Quả: tối nay mình mời khách, các cậu đang nghĩ muốn thanh toán sao?
Hùng Bảo Đình: chúc mừng!
Tống Kiêm Giai: chúc mừng!
Diệp Vi: chúc mừng nha Quả Quả, cậu thật tốt số!
Bởi vì lời nói thẳng hôm trước của Diệp Vi, làm Tiêu Quả Quả có chút khổ sở, bất quá nghĩ lại cũng là do cô ấy có ý tốt, lúc này cô ấy thật tâm chúc mừng mình, nên Tiêu Quả Quảcũng cảm thấy bình thường trở lại.
Tiêu Quả Quả: ^-^ cảm ơn, tiểu Vi tốt nhất, đêm nay mọi người muốn ăn gì cứ chọn nha!
*
Cùng lúc đó, văn phòng tổng giám đốc…
Mục Dao đẩy cửa bước vào, đứng trước mặt nam nhân dường như đang phát xuân lại có chút tươi cười kia, trong lòng phát lạnh “Mặt trời mọc ở hướng tây sao? Mấy hôm nay vẻ mặt thối như ai cướp vợ, sao đột nhiên tâm tình lại tốt như vậy?”
Phương Cảnh Xán quả nhiên là tinh thần không tệ, bị người ta châm chọc như thế mà vẫn còn rất vui vẻ “A, không ai muốn, cô đến rồi à, nghĩ sẽ biết, cô tự mình đoán đi nha!”
Mục Dao thầm rủa một tiếng “Phương Nhị, cậu không đặt biệt danh người khác sẽ chết à? Còn dám bảo mình là không ai muốn, có tin mình đánh chết cậu hay không?”
“Rõ ràng là sự thật vậy mà.”
Mục Dao khinh thường xuy một tiếng “năm đó không biết là ai không biết xấu hổ đeo bám mình không buông, còn nói lớn lên muốn cưới mình?”
Phương Cảnh Xán vẻ mặt tiếc nuối “Khi đó còn bé cậu nhiều thịt thật đáng yêu, hiện tại lớn lên đã tàn!” (ốm lại xấu rồi)
“Cậu mới đã tàn! Thời điểm mình béo thì gọi là Điềm Tâm, gầy một chút liền gọi là không ai muốn. cậu là một người đàn ông có thẩm mỹ kì quái lại đáng giận! Cười sáng lạng vậy chắc là do tuyển được trợ lí nhỏ kia chứ gì? Mình vừa nhìn ảnh chụp liền biết là do cậu giở trò! Dám lấy quyền mưu lợi riêng tư, đám nhân viên kia của cậu, phỏng chừng còn đang cho làcậu hi sinh lợi ích riêng vì lợi chung nữa kìa! Mình vừa nhìn thấy cô ấy thoáng qua cửa kính, là một cô gái dễ nhìn, cân nặng bao nhiêu?” Mục Dao hỏi
“Trên giấy viết là 160 cân, bất quá nhìn vẫn không đúng, vẫn còn có chút hơi gầy.” Phương Cảnh Xán than nhẹ.
Mục Dao khoanh tay trước ngực, đứng trước bàn nhìn hắn “Có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, bình thường những người mập mạp đều thích ăn, cho nên mình đề nghị cậu muốn theo đuổi được người ta thì cũng nên dành chút thời gian học chút tay nghề nấu nướng đi, đừng có suốt ngày mười ngón tay cũng không dính chút nước.”
Phương Cảnh Xán khó hiểu “Nấu nướng? tại sao?”
Mục Dao trợn mắt “Chưa nghe qua câu muốn nắm được trái tim của nam nhân trước tiên phải nắm được dạ dày sao? Nữ nhân cũng vậy!”
Phương Cảnh Xán nghe vậy khẽ nhướng nhướng mắt “Dựa vào nhan sắc cùng sức quyến rũ của mình, còn cần phải dùng cái khác sao?”
Mục Dao “…”
Phương Cảnh Xán bước lại gần vỗ vỗ vai cô, nói lời sâu sắc “Còn có, mình cũng có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, nếu đến bây giờ mà cậu còn ngây thơ cho rằng muốn nắm lấy tim đàn ông trước tiên phải nắm được cái dạ dày của hắn, mình đây nói có cậu biết, cậu lạc hậu rồi.”
“…” trán Mục Dao nổi đầy gân xanh, đưa tay đánh hắn. “Lưu manh, cô gái nào bị cậu coi trọng đúng là bị xui tám đời, may mắn lão nương đây giảm béo thành công.”