*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Tiểu Nam bị bệnh lâu nay làm cả nhà Đậu gia rất buồn phiền, giờ được Hoắc Tư Minh hứa sẽ giúp, làm Đậu Trạch nhất thời vui vẻ vô cùng, đang khoái trá với lời hứa của hắn, cũng quên đi sự mệt mỏi trong nhất thời.
Hắn mịt mờ hướng theo tầm mắt của Hoắc Tư Minh, nhìn về phía khu dân cư tồi tàn kia, trả lời: "Tôi ở cùng với một đồng nghiệp.". Lại bổ sung: "Bên ngoài nhìn thì có vẻ cũ nát nhưng bên trong vẫn rất đầy đủ tiện nghi: nước nóng, thiết bị sưởi ấm, nhưng không có máy điều hòa, mùa hè thì hơi nóng nực một tí, có điều cũng tốt, chủ yếu là gần công ty, sáng sớm không cần phải chen lấn đi xe công cộng."
Hoắc Tư Minh nghe hắn giải thích, lại nhìn ra phía trước một lần nữa, nói: "Tòa chung cư này phỏng chừng đã xây rất nhiều năm? Bên ngoài tường đều bị bong tróc, nhìn có vẻ không được an toàn."
"Rắn chắc lắm.". Đậu Trạch cười cợt, đẩy cửa xuống xe, căn dặn: "Anh chạy xe trên đường chậm một chút, chú ý an toàn."
Hoắc tổng gật đầu đáp ứng, trên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ chuyện này.
Ngày thứ hai đi làm, nhìn cái đồng hồ chữ số Ả Rập, kim đồng hồ chỉ giữa số 11 và 12. Điện thoại Đậu Trạch vang lên, là số lạ. Bọn họ làm nghề này cũng không treo máy với số lạ, bất luận ở đâu cũng có thể tiếp máy, bởi vì không chắc số điện thoại nào đó quấy rầy hay là số của khách hàng gọi đến. Đậu Trạch vừa mới chào một tiếng, bên kia liền nói: "Đậu Trạch, tôi đang đứng dưới lầu ở công ty cậu, cậu xuống đây lấy cơm hay tôi đem lên?"
Bạch Nhược An mang âm sắc khoa trương lại sáng sủa, truyền vào trong màng tai Đậu Trạch, làm hắn cau mày nặng nề thở dài. Hắn đóng lại xấp văn kiện đứng lên, chiếc ghế theo động tác của hắn sinh ra âm thanh kẹt kẹt. Lưu Dương bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: "Đi đâu vậy? Không cùng đi ăn cơm sao?"
Đậu Trạch lúng túng, mơ hồ nói: "Đi lấy đồ, lập tức quay trở lại."
Chuyện như vậy kỳ thực không thể che giấu mọi người được, chốc lát một bàn ăn thế gia vọng tộc bày ra thì cũng lộ tẩy. Lưu Dương nghe hắn nói như vậy cũng không hỏi nữa.
Đậu Trạch bước ra thang máy, liền nhìn thấy bóng dáng Bạch Nhược An kiên cường đứng đó như cây tùng bách, trong tay chính là cầm theo một khay cơm lớn, thấy hắn tiến lại, vui vẻ vẫy tay một cái, hỏi: "Bộ khay cơm hôm qua đó? Tôi mang về."
Đậu Trạch bị hắn hỏi mới nhớ ra: "Ở trên lầu, cậu chờ một chút."
Bạch Nhược An cũng không thèm để ý, vẫy tay, đưa đến tay hắn khay cơm, nói: "Được rồi, ngày mai đến lấy 2 cái luôn, cậu ăn rồi cứ để đó, không cần rửa."
Đậu Trạch cúi đầu liếc nhìn trong tay mình đang cầm khay cơm lớn, phát hiện ngày hôm nay tuy là đóng hộp rất cẩn thận, nhưng nhãn mác thì có vẻ không có tiếng tăm lắm, nên an tâm một chút, nói: "Để cậu mỗi ngày như vậy, chạy tới chạy lui thật sự cực khổ rồi."
Bạch Nhược An cười đùa nói: "Làm việc có tiền mà, có tiền thưởng nữa, mỗi ngày đưa cơm cho cậu tôi cũng kiếm được một ít."
Đậu Trạch không dám tin lời này, chỉ là khách khí nói vậy thôi, hắn cũng chỉ đành nói: "Vậy cậu quay về cẩn thận, giờ này giờ cao điểm, xe nhiều."
"Đừng lo, tôi không đi xe, chỉ cần qua đường đến là tới tòa nhà cao tầng kia rồi."
Lúc này Đậu Trạch mới chợt hiểu ra, hỏi: "Cậu làm việc ở văn phòng Vạn Cơ à?"
"Đúng vậy, nào có thời gian sang chơi."
Công ty Hoắc Tư Minh ngay bên kia đường, vậy mà từ trước đến giờ hắn không biết gì cả. Bạch Nhược An đi rồi, hắn sửng sốt cả nửa ngày trời, thoảng qua có chút thần kì, hoảng hoảng hốt hốt mang khay cơm lên lầu. Lưu Dương vẫn đang làm nóng người ngồi đó đợi hắn, thấy hắn mang khay cơm trở về, cười đùa nói: "Tôi biết là có người mang cơm cho cậu mà. Hôm nay ăn món gì?"
Đậu Trạch mang khay cơm để trên bàn, Lưu Dương đi lại thay hắn mở nắp ra, cũng không biết Bạch Nhược An mua cơm ở đâu, hộp cơm bên trong rất lớn, một tầng cơm, ba tầng đồ ăn: cải thìa xào mỡ, sườn kho, cá xào thái sợi. Tất cả đều là những món Đậu Trạch thích ăn. Tầng cuối cùng là hương vị còn nồng nàn hơn những món ở trên, đó chính là súp cá trích thang.
Cải thìa xào mỡ
Cá xào thái sợi
Sườn kho
Súp cá trích thang
Lưu Dương nhìn từng tầng từng từng xốc lên mùi vị khó từ chối, hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Đậu Trạch a..."
Đậu Trạch cũng không trả lời, cười cợt, mang khay cơm lên, cùng Lưu Dương đi xuống căn tin.
Sau khi ăn xong, Đậu Trạch do dự nửa ngày, vẫn là không gọi cho ai đó.
Hôm nay Di Lặc tan tầm sớm, trong phòng làm việc người thông hiểu cũng có thể về sớm toàn nhờ kiếm cớ chuồn mất.
Cách lúc tan ca cũng còn hơn 30 phút, Đậu Trạch nghĩ rằng Hoắc Tư Minh đã đứng dưới lầu chờ, liền cũng thu dọn đồ đạc đi xuống dưới lầu, còn mang theo hai khay cơm. Không ngờ hôm nay Hoắc tổng lại đến muộn, mới tin nhắn đến: "Hôm nay có chút việc cần phải xử lý, em muộn chút hả xuống lầu."
Đậu Trạch ở dưới lầu đi qua đi lại hai vòng, suy nghĩ một chút, đi đứng không được tự chủ liền tự đi qua công ty Vạn Cơ. Khu trung tâm ở đây rất nhiều tòa cao ốc san sát nhau, hắn đi gần 10 phút đã đến. Công ty Vạn Cơ nhìn rất hoành tráng, bao phủ bên ngoài toàn màu trắng, lại nằm ngay khu đất tốt. Các công ty khác đều thuê một tòa nhà để làm văn phòng, chỉ có Vạn Cơ, hai tòa nhà 18 tầng đều của công ty Vạn Cơ.
Hắn đứng ở trước cửa công ty Vạn Cơ chần chừ nửa ngày, liếc nhìn cửa bảo vệ một cái, cuối cùng vẫn do dự gọi cho Hoắc Tư Minh, bên kia đại khái đang làm việc, mấy xấp văn kiện xung quanh chuyển động. Hoắc Tư Minh mang âm thanh không nhanh không chậm, nói xin lỗi: "Bên tôi chút nữa sẽ kết thúc, mười phút nữa, nếu như em đói bụng..."
Bên kia còn chưa nói hết, Đậu Trạch liền lưỡng lự đáp: "Tôi đang đứng dưới lầu của công ty anh, ở bàn tiếp tân... Phải hẹn trước mới có thể vào."
Hắn lập tức nghe được bên kia âm thanh mấy trang giấy ngừng lại, xung quanh hô hấp của mọi người cũng dừng lại, Hoắc Tư Minh quá hai giây sau mới nói: "Em đứng dưới lầu chờ tôi, tôi xuống đón em."
Toàn bộ nhân viên đang họp không ai ngờ rằng Hoắc tổng lại ném công việc sang một bên mà tự mình đi xuống dưới lầu gặp mặt một nhân viên bán hàng. Trong phòng họp mọi người nhìn thấy Hoắc tổng nghe điện thoại trong lúc họp đã là ngoại lệ trước nay chưa từng có, bây giờ thảo luận chỉ mới một nửa đường lại bất ngờ vứt bỏ, càng làm mọi người trố mắt ngoác mồm.
Hắn bỏ lại một phòng hỗn độn, nhìn Bạch Nhược An nói: "Cậu tiếp tục quản cuộc họp, đến khi thương thảo đưa ra phương án giải quyết."
Bạch Nhược An tiếp nhận nhiệm vụ.
Hoắc Tư Minh sửa sang lại cà vạt, ra cửa phòng họp lại hướng về phía thang máy, nhìn vào cửa thang máy chỉnh sửa máy sợi tóc rối. Trong thang máy bước ra, liền nhìn thấy Đậu Trạch vóc dáng cao gần 1m90, mặc một bộ đồ nhân viên, trong tay mang theo hai khay cơm lớn. Hoắc tổng nhìn thấy có chút bối rối, tăng nhanh bước tiến, chạy tới bên cạnh Đậu Trạch, cầm lấy 2 khay cơm hộ hắn, nói: "Sao em lại đem cái này đến đây?"
Đậu Trạch cho rằng hắn oán trách, có phần ngượng ngùng nói: "Tôi nghĩ đến rồi thì tiện đường mang tới. Không lại để Bạch tiên sinh kia thân thể nhỏ bé, ngày mai một mình xách 2 cái khay cơm to này sợ chịu không nổi."
Hoắc Tư Minh nghe hắn tự giảng như vậy, có chút không vui, nói: "Đó là việc của cậu ta, sau này em không cần lo."
"...". Đậu Trạch há miệng, chính là trong lòng muốn nói người đó là chính cung nương nương sao lại bắt làm việc này.
"Không phải là hôm nay anh không thể đến rước tôi sao, anh lo công việc đi, tôi về chỗ mẹ tôi ăn, ở nhà làm, nhất định có thể an tâm."
Hoắc Tư Minh hiển nhiên không nghe hắn, một tay mang hai khay cơm đến bàn tiếp tân, nói với nhân viên: " Một lúc Bạch thư ký tan tầm đưa cái này cho cậu ta, còn nữa...." Hắn nhẹ nhàng kéo cánh tay Đậu Trạch lại, nói: "Sau này cậu ta lại đây, không cần hẹn trước, dẫn cậu ta trực tiếp đến thằng phòng tổng giám đốc."
Cô nhân viên ở bộ phận tiếp tân đứng nhìn, một phút trước còn cho rằng nhân viên thức ăn mang đồ ăn khuya đến, nhất thời không phản ứng kịp.
Hoắc Tư Minh vẫn đứng nhìn đợi nàng, hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"
Đậu Trạch có phần lúng túng, đẩy tay Hoắc Tư Minh ra, nói: "Anh...Tôi hôm nay đến đây lại không báo trước..."
Hoắc tổng nói:"Được rồi, lần sau có cơ hội đến nữa thì sao."
Trước bàn nhân viên đã phục hồi tinh thần, khom lưng nói: "Thưa Hoắc tổng, tôi đã nhớ rồi."
Hoắc Tư Minh để một tay trong túi quần, tay còn lại bất chấp nắm lấy tay Đậu Trạch, tâm tình rất tốt, đi vào thang máy còn nhìn lên cửa thang máy, phản chiếu thân ảnh của mình, khóe miệng hình như mang nụ cười. Đậu Trạch đi phía sau hắn, nhẹ nhàng lấy cổ tay mình ra, vẻ mặt có phần lúng túng, nói: "Anh ở công ty thật uy phong."
Hoắc tổng bỗng chốc nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa bao dung, sau đó liền hỏi: "Tôi trước mặt em có khi nào quá uy phong chưa?"
Bởi vì câu hỏi này, Đậu Trạch trố mắt, hắn nhớ lại từ lúc hai người quen biết nhau, Hoắc Tư Minh đều mang vẻ ôn nhu trầm mặc, chưa bao giờ tỏ vẻ là nhà tư bản giàu có, ăn cơm cũng cùng hắn ăn những món đơn giản ở ven đường, chưa bao giờ có một câu oán giận. Trái tim Đậu Trạch vô thức lại dao động, sau mọi chuyện, hắn vẫn đối xử rất tốt với mình.
Đích thân Hoắc tổng dẫn hắn đến phòng tổng giám đốc, trên đường đi ngang qua phòng họp, mà cửa phòng họp lại được làm toàn cửa kính, nên không tránh khỏi những khuôn mặt hiếu kỳ, Bạch Nhược An ngồi ở ghế tổng giám đốc, cũng quay đầu sang nhìn hắn, lộ ra nụ cười chế nhạo. Thật giống như toàn công ty đều biết hắn mang thai con của Hoắc Tư Minh, Đậu Trạch bị ánh mắt của mọi người dò xét bất chợt chột dạ thấp đầu.
Đi thêm mấy bước, Hoắc Tư Minh mở cửa một văn phòng làm việc, lộ ra bên trong một phần kiến trúc, Đậu Trạch đứng ở ngoài cửa, chỉ thấy để một cái bàn làm việc nặng lớn, trên đó để một tấm bảng mang tên Hoắc Tư Minh, chức vụ là "Giám đốc điều hành". Hắn lại hơi chếch nghiêng người, liền nhìn thấy bên góc khác của văn phòng là một phong cảnh, cửa sổ hình cung sát nền chiếm hết một mặt tường, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng làm việc hầu như không có góc chết. Hoắc Tư Minh nửa người đứng bên trong, nói: "Vào đi."
Đậu Trạch theo sau hai bước, bỗng phát hiện hầu như quan sát hết toàn bộ quan cảnh trong văn phòng mà không bị vật gì cản tầm nhìn. Hắn hỏi: "Sao lại lắp cửa kính toàn bộ như thế? Cũng không có cái gì che chắn."
Nghe hắn nói vậy, Hoắc Tư Minh không biết ở nơi nào liền bật công tắc, bên ngoài truyền vào ánh mặt trời ảm đạm. Hắn hỏi: "Không thích sao? Tôi nhìn ánh mặt trời, cảm thấy tâm tình cũng rất tốt."
Đậu Trạch cười cợt, nói: " Nếu tôi ngồi vị trí này, tâm tình chỉ sợ cũng rất tốt."
"Em cứ ngồi đi." Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào ghế tổng giám đốc, lại chỉ vào phía sau của văn phòng nói: "Nếu như mệt mỏi thì vào bên trong nghỉ một lát, trong đó có giường, đại khái tôi vẫn phải đi một chút. Có đói bụng hay không? Có muốn hay không cho người mang đồ ăn đến?"
Đậu Trạch cũng không dám ngồi vào ghế tổng giám đốc, nhìn Hoắc Tư Minh dáng vẻ thân thiết, nói: "Không đói bụng, cứ để tôi tự nhiên, tôi ở đây được rồi, anh có việc thì cứ đi đi."
"Trong phòng nghỉ ngơi có một tủ lạnh, bên trong có đồ ăn với nước uống, em cứ thoải mái." Hoắc Tư Minh nói xong, lại nhịn không được đi tới trước mặt hắn, vui vẻ nhẹ nhàng vỗ cánh tay của hắn, dặn dò: "Em ở đây làm gì cũng được, chờ tôi một lát."
"..."Đậu Trạch cảm nhận được tâm tình của hắn, nhìn vẻ mặt của hắn, không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là kéo khóe miệng cười cợt nói: "Được."
Trong cuộc họp không biết là bởi vì có sự tham gia của Đậu Trạch hay không mà đã tìm được phương án giải quyết, kết thúc rất nhanh, Đậu Trạch đại khái chỉ chờ tổng giám đốc hai mươi phút, liền nghe tiếng Hoắc Tư Minh gõ cửa, hắn cười hỏi: "Đây là phòng của anh, sao đi vào còn gõ cửa?"
Hoắc tổng có phần tự ngượng ngùng, loan khóe miệng cười, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm, đói bụng không?"
Đậu Trạch nói: "Cũng chưa đói, có nhân viên chuẩn bị cho tôi một ít hoa quả." Hắn chỉ trên khay trái cây đã gọt vỏ, có một phần đã bị hắn ăn một nửa, hắn lại hỏi: "Anh có đói bụng hay không? Ăn chút gì đi?"
Hoắc Tư Minh thật sự chếch miệng lên nở nụ cười, dùng cây tăm đâm vào một miếng xoài rồi đưa vào miệng, vị ngọt làm cho cả khoang miệng đều hạnh phúc lên.
"Xoài rất ngọt." Đậu Trạch chợt nhớ đến ngày hôm qua Hoắc Tư Minh từ bệnh viện mang về một trái chuối tiêu, cười nói: "Trái chuối tiêu hôm qua anh đã ăn chưa?"
Hoắc Tư Minh để cây tăm lên đĩa, một bên chỉnh lại cà vạt ra hiệu Đậu Trạch cùng ra ngoài, vừa nói: "Sáng hôm nay với buổi trưa đã ăn rồi, một nửa ăn với điểm tâm, một nửa ăn sau buổi trưa, rất ngọt."
"..." Đậu Trạch bị hắn làm cho không thể nào nói thành lời.
Hoắc Tư Minh tâm tình rất tốt, khi ra cửa gặp phải Bạch Nhược An vừa chỉnh lý văn bản cuộc họp, còn căn dặn: "Tiểu Trạch đem khay cơm đến, tôi cho người để ở quầy tiếp tân, nhớ tới mang về."
Bạch Nhược An không ngần ngại, gật đầu cười.
Chờ đi khoảng xa, Đậu Trạch suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: "Sau này có thể kêu Bạch tiên sinh đừng mang cơm đến cho tôi không?"
Hoắc Tư Minh vừa đi một bên nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Tại sao?"
"Cậu ta là thư ký trợ giúp anh, quản lý việc lớn nhỏ trong công ty cùng anh, làm sao có thể kêu cậu ta ngày nào cũng mang cơm đến cho tôi? Như vậy không tốt lắm!"
Hoắc Tư Minh liền dừng bước, đứng đối diện nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Người khác đi, tôi không yên lòng."
Đậu Trạch há miệng, không lên tiếng, lại nghi ngờ suy đoán của mình về mối quan hệ của hắn cùng Bạch Nhược An, lại im lặng không muốn nhấc đến chuyện này nữa.
Hai người từ thang máy đến chỗ đậu xe, nhà để xe dưới hầm lành lạnh, không như trên đường oi bức, trong buồng xe cũng duy trì nhiệt độ thoải mái. Chờ hai người yên vị trên xe, Đậu Trạch hỏi: "Hôm nay ăn món gì?"
"Hoắc Tư Minh ngoáy đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Đi nhà tôi ăn, có được hay không?"