Em Mang Thai Con Trai Tôi!

Chương 15

Lưu Dương đứng bên cạnh nhìn chằm chằm chiếc xe Bentley kia, đôi mắt tỏa ra màu xanh lục, mạnh mẽ vỗ cái vai của Đậu Trạch, nói: "Đậu Trạch, cậu được lắm đấy nhá! Nhìn người bằng hữu này của cậu rất kiêu ngạo!"

Hoắc Tư Minh nhìn thấy Đậu Trạch đang đi cùng với bạn cùng phòng, liền bước xuống xe, nói: "Vừa vặn tiện đường, tôi đưa các cậu đi làm."

Lưu Dương cúi đầu tự giới thiệu: "Chào anh, tôi là bạn cùng phòng với Đậu tử, tôi tên Lưu Dương. Vô tình gặp nhau, thật là may mắn!". Sau đó đưa tay ra bắt tay với Hoắc Tư Minh. "Không biết danh tín của anh?"

"Tôi họ Hoắc." Hoắc Tư Minh lễ phép cười cợt, bắt tay hắn, nói: "Mau lên xe, ăn sáng chưa?"

"Tôi ăn rồi, Đậu tử chưa ăn." Lưu Dương bò lên ghế sau nói.

Hoắc Tư Minh nhìn mái tóc ướt nhẹp của Đậu Trạch, không biết từ nơi nào lấy ra cái khăn lông đưa cho hắn, hỏi: "Vừa mới tắm sao?"

Đậu Trạch nhận lấy, nói: "Ừ, mới vừa tắm xong."

Trong xe có một cái túi, bên trong có một chén sữa đậu nành, hai cái bánh bao, một cái trứng gà, còn có một hộp trái cây đã gọt sẵn, Hoắc Tư Minh đưa cái túi cho Đậu Trạch nói: "Ăn đi!"

Đậu Trạch nhận lấy, có chút không tự nhiên hỏi: "Anh ăn gì chưa?"

Hoắc Tư Minh nói: "Tôi đến công ty rồi ăn."

Đậu Trạch không có ý định ăn trong xe, hỏi Hoắc Tư Minh: "Cái túi văn kiện của tôi anh có mang theo không?"

"Có, mang theo cho em, ở trên ghế sau." Hắn đưa tay chỉ về phía sau.

Lưu Dương thật vất vả chờ đến cơ hội để chen vào, lập tức nhìn thấy túi văn kiện của Đậu Trạch, nói: "Ở đây, bởi vậy tôi thấy túi văn kiện này nhìn quen mắt, thì ra là của Đậu tử."

Ánh mặt trời giữa hạ chiếu thẳng vào mặt Hoắc Tư Minh, nhìn nhận rõ ràng đường viền rất sắc bén trên gò má. Hắn đưa tay kéo tấm màn che nắng xuống, liền nghe Lưu Dương phía sau hỏi: "Hoắc tiên sinh có phải là ngoại lai không? Vóc dáng thon dài rất có phong tình, sống mũi lại rất cao."

Hoắc Tư Minh cười cợt: "Ông ngoại tôi là người Bồ Đào Nha, xem như là có một phần thuyết thống bên ngoài."

Đậu Trạch ngồi kế bên xe tài xế, quay đầu nhìn hắn, nói: "Trước đây sao chưa nghe anh nói."

"Cũng không có phải là việc gì quan trọng.". Hắn lại hỏi Lưu Dương: "Cậu cùng Tiểu Trạch ở cùng bao lâu rồi?"

Lưu Dương liền nói: "Cũng gần một năm, từ khi Đậu tử vào công ty chúng tôi làm, tôi liền rủ cậu ấy ở chung, quan hệ rất thân thiết, Đậu tử quả là không tệ, trượng nghĩa lại rất cẩn thận."

Hoắc Tư Minh cười, giống như người nhà Đậu Trạch hỏi: "Cậu ta không có khuyết điểm gì sao?"

Cái này làm sao Lưu Dương dám nói, hắn suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu là có khuyết điểm, chính là quá thành thật, tính khí là quá tốt, ai nhìn thấy cũng muốn bắt nạt cậu ấy."

"Vậy thì nhờ cậu chăm sóc nhiều hơn cho cậu ấy." Hoắc Tư Minh cười ha ha hai tiếng, nói tiếp: "Tôi nghe nói, quãng thời gian trước, có một cô nhân viên cùng văn phòng thầm mến cậu ấy à? Cậu biết việc này không?"

Lưu Dương cả kinh, lại ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, liền nghe được Đậu Trạch mang âm thanh có phần tức giận, nhìn Hoắc Tư Minh nói: "Anh...Chớ nói lung tung! Không phải là thầm mến!"

Hoắc Tư Minh đối xử với hắn như hài tử, bị hắn mắng cũng không tức giận, chỉ là cười cười: "Được rồi, tôi nhớ nhầm, không phải thầm mến. Vậy có phải là công khai yêu đương?"

Đậu Trạch liền tức giận đến mím môi trừng hắn, lúc này cảm thấy bộ dạng quân tử của hắn từ trước đến giờ toàn là giả tạo.

Nếu bây giờ là bình thường, Hoắc Tư Minh cũng sẽ không làm gì, nhưng tình hình lại có người khác trên xe, hắn cố ý muốn trêu đùa Đậu Trạch, đưa tay đụng tới tay của hắn, mang vẻ mặt xin chút khoang dung, cười nói: "Tức rồi sao?"

Đậu Trạch bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn hắn, lại sợ phía sau Lưu Dương nhìn thấy, hắn cố kề sát đầu vào ghế, dùng khẩu ngữ cảnh cáo người bên kia: Chớ làm loạn!

Hoắc Tư Minh liền đưa tay về, khóe môi còn mang theo một vệt cười rõ rệt.

Lưu Dương từ kinh hoảng đến khi lấy lại tinh thần nhìn hai chiếc ghế phía trước chuyển động cùng nhau, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều.

Trong chốc lát, chiếc xe đã vững vàng đậu trước toàn nhà cao tầng, mới vừa xuống xe đi vào công ty, Lưu Dương mang vẻ thần bí hỏi: "Đậu Trạch, vị Hoắc tiên sinh này là thần tiên phương nào thế? Có phải là giám đốc không?"

Đậu Trạch bước vội, tuy không muốn nói nhưng không thể nào không đáp, kiếm một cớ tùy tiện: "...Là con của chiến hữu bạn của cha tôi."

Lưu Dương cười nói: "Cậu ta đối với cậu rất thấn thiết, không biết còn tưởng hai người là cái kia đấy." Hắn đem hai ngón tay xoa xoa, làm ra cử chỉ mơ hồ.

Có lẽ là ở cùng với Hoắc Tư Minh trong một thời gian dài, cũng học được bộ dáng hỉ nộ không rõ ràng kia, tim Đậu Trạch đập rối loạn mấy nhịp, trên trán không khỏi có chút mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố cười để tự trấn an mình: "Tôi có phải là trực nam hay không chẳng lẽ anh không biết sao?"

Lưu Dương làm ra vẻ như ông cụ non, lắc đầu bĩu môi nói: "Cậu và tôi cũng đều biết, hiện tại xã hội này, có tiền thì có thể xui khiến quỷ ma, có phải là trực nam hay không thì có quan hệ gì chứ?"

Đậu Trạch cố nhịn trong lòng, không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

Buổi sáng Đậu Trạch hẹn khách hàng gặp mặt, ngồi ở văn phòng một lúc, đợi đến giờ hẹn liền đi ra ngoài, hắn suy tính buổi trưa có thể quay về, nên cũng không nói cho Bạch Nhược An đưa cơm tới biết chuyện hắn đi ra ngoài.

Thời tiết mùa hè oi bức, càng làm người ta không thể chịu nổi, vừa mới ra khỏi cửa công ty đã bị luồng nhiệt bên ngoài đẩy vào thiếu tí nữa đã bị té ngã. Lại thêm bây giờ hắn mặc bộ đồng phục công ty lại chặt kín, đúng thật là đang chịu tội. Hôm nay khách hàng cũng không khó nói chuyện, là một người thật sự muốn cùng hợp tác, nên tới giờ trưa là đã hoàn thành. Dựa theo nguyên tắc thì hai bên sẽ cùng ăn một bữa cơm, nhưng lần này không ngờ, buổi trưa khách hàng có hẹn, Đậu Trạch liền mừng rỡ trong lòng, ung dung lên xe công cộng về công ty, vừa vặn còn có thể ăn một buổi cơm của Bạch Nhược An mang đến.

Đúng là mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra mà con người chẳng thể lường trước được, hôm nay lại bị táo bón, thời điểm Bạch Nhược An mang cơm cũng đến mà xe công cộng vẫn chưa xuất hiện.

Đậu Trạch đứng ở trạm đợi, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi của hắn, mồ hôi trên trán thì chảy xuống nhễ nhại, ánh mặt trời lại chiếu thẳng lên người, thân thể lảo đảo, đã có chút buồn nôn ói ra.

Cũng trong lúc đó.

Bạch Nhược An mang theo khay cơm đến công ty Đậu Trạch, đang đứng dưới lầu, gọi điện lại không ai nghe máy, bất đắc dĩ liền đi lên lầu hỏi mới biết được Đậu Trạch ra ngoài gặp khách hàng. Vì thế hắn đi cầu thang gọi cho Hoắc tổng: "Cậu ấy ra ngoài gặp khách hàng, điện thoại lại không gọi được, làm sao bây giờ? Tôi để khay cơm ở lại hay mang về?"

Hoắc Tư Minh nghe xong thì có chút sốt ruột, nói: "Cậu ở đó chờ đi.". Sau đó chính mình lại gọi cho Đậu Trạch, bên kia vang lên chừng mười lần mới bắt máy, Đậu Trạch có vẻ uể oải nói: "Điện thoại cài chế độ im lặng, nên không biết, anh giúp tôi nói lời xin lỗi với Bạch tiên sinh, kêu anh ấy để cơm lên bàn của tôi, tôi lập tức quay về."

Hoắc Tư Minh hỏi: "Em làm sao về?"

Mồ hôi Đậu Trạch từ trên trán đã chảy xuống lông mi, suýt chút nữa nhỏ đến bên trong mắt, miệng khô ran, liền nuốt một ngụm nước bọt, có chút khó khăn nói: "Ngồi xe buýt, lập tức về liền."

Hoắc Tư Minh trong lòng bất an, hỏi: "Em ở đâu? Tôi đến đón em."

Đậu Trạch che điện thoại lại, không nhịn được nôn khan, mới nói: "Không cần, anh rất bận, xe đến rồi, tôi đi đây.". Nhưng sự thật là không phải như thế, Đậu Trạch cúp điện thoại, vốn định đi về phía sau tìm bóng râm mát mẻ nghỉ ngơi một tí, nhưng chưa kịp di chuyển thì đầu óc choáng váng, trước mắt là một mảnh màu đen, thân thể trong nháy mắt đều mấy đi cảm giác, ngã xuống mặt đất cũng không cảm thấy đau.

Hắn chỉ nhớ là mình đang đứng ở trạm đợi xe buýt, mọi thứ đến đó liền biến mất. Ở xa kia có một người la lên: "Có người té xỉu!"

Hoắc Tư Minh ngồi trong phòng làm việc, chẳng biết vì sao vô cùng bất an, hắn sợ Đậu Trạch chê hắn phiền, cố kìm nén hơn 20 phút, mới một lần nữa gọi lại, đợi vài giây kết nối với máy bên kia, nhưng không phải giọng của Đậu Trạch, mà là Đậu Nguyên: "Là Hoắc tổng à? Thật không tiện, Đậu Trạch nhà chúng tôi trên đường bị cảm nắng té xỉu, không thể nghe điện thoại..."

"Té xỉu". Hai chữ đó suýt chút nữa cũng đem Hoắc Tư Minh sợ đến ngất đi, hắn hỏi: "Ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện trên đường Trung Châu, cậu muốn qua à? Bác sĩ nói nó không bị gì, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, không cần phiền cậu đâu." Đậu Nguyên không biết được mối quan hệ giữa Hoắc Tư Minh và Đậu Trạch, cho rằng hai người chỉ là quan hệ bạn bè rất thân, liền đứng trên lập trường người nhà mà nói như vậy.

Nàng không biết Hoắc Tư Minh giờ khắc này sắp gấp điên lên rồi, cái gì cũng chưa kịp mang theo, chỉ lấy cái điện thoại di động cùng chìa khóa xe đi xuống lầu, chạy nhanh như chớp liền đến bệnh viện Nhân Hòa, đi chưa đến một khắc (15 phút). Lúc hắn chạy đến thì Đậu Trạch cũng đã tỉnh rồi. trên tay được truyền dịch, Đậu Nguyên mắng hắn: "Em làm sao lại không nghe lời? Sao nhất định phải rút ống tiêm ra làm gì?"

Đậu Nguyên không biết chuyện hắn mang thai, có thể Đậu Trạch tự mình biết, thai kì tựa hồ là không thích hợp để truyền dịch, uống thuốc. Gần 10 phút mà không chuyển được bao nhiêu, còn thuốc uống vào thì hắn nhổ ra. Hai người tranh chấp một hồi, Hoắc Tư Minh đã đi vào phòng bệnh, Đậu Nguyên nhìn thấy hắn, cũng không quở trách Đậu Trạch mà nhiệt tình nói: "Hoắc tổng thật là trọng tình nghĩa! Kỳ thật không phải bệnh năng gì, chỉ là bị cảm nắng, bác sĩ nói để nó nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi."

Hoắc Tư Minh một đường chạy tới, còn thở hổn hển, hắn không để ý đến Đậu Nguyên đang nói cái gì, đi đến bên giường Đâu Trạch hỏi: "Có nơi nào cảm thấy khó chịu không?"

Đậu Trạch cho rằng hắn hỏi đứa bé, liền nói: "Không có, sẽ không có chuyện gì."

Hoắc Tư Minh lại đưa tay sờ sờ trán của hắn, hỏi: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Đậu Trạch cảm nhận được lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi, nói: "Đừng căng thẳng mà."

Đậu Nguyên nhìn cử chỉ hai người, cũng không có gì khác thường, chẳng qua thấy quan hệ giữa vị Hoắc tổng này cùng Đậu Trạch vô cùng tốt, lại nghĩ đến chuyện của Tạ Tiểu Nam, liền cười nói: "Con bé ở nhà vẫn chưa kịp cảm ơn Hoắc tổng đây, hiện tại đã chuyển phòng cho con bé đến kế bên phòng của cha, đa tạ cậu đã giúp đỡ. Nghe Đậu trạch nói, con gấu bông kia là đồ chơi cậu cố ý mua tặng, thực sự là không biết cảm ơn thế nào cho phải, con bé lớn như vậy, cũng không nên mua cho nó một món đồ chơi, cậu đưa cho nó liền mỗi ngày ngủ cũng đều ôm không chịu buông."

Hoắc Tư Minh ngồi bên giường, thật vất vả đem hơi thở hổn hển trầm tĩnh lại, cũng không thèm để ý vẫy vẫy tay: "Con bé gọi tôi là cậu, những chuyện nhỏ nhặt này, thận còn đang tìm, mọi người không nên gấp."

Đậu Nguyên nói: "Không vội không vội, cậu chịu giúp đỡ, chúng tôi rất cảm kích rồi."

Đậu Trạch lẵng lẽ đem kim tiêm nhổ ra, chất lỏng trong bình truyền dịch chảy ra bên ngoài, tí tách rớt xuống sàn tạo thành một vùng nước nhỏ. Đậu Nguyên vừa quay đầu nhìn thấy, lại mắng hắn:"Em làm sao mà vẫn còn muốn rút ra vậy?"

"Truyền dịch này làm em không thoải mái."

Đậu Nguyên nói: "Em lớn như thế, làm sao so với đứa cháu gái còn ấu trĩ hơn vậy?"

Đậu Trạch mím môi không nói lời nào, Hoắc Tư Minh đứng nhìn một bên, nói: "Tôi sẽ khuyên cậu ấy."

Đậu Trạch nhân cơ hội này tiếp lời: "Chị, chị đi về đi, có Hoắc ca ở lại, chị yên tâm đi đi."

Đậu Nguyên nghi ngờ nhìn hắn, nói: "Em như vậy sao chị có thể yên tâm?"

"Tôi chở cậu ấy đến bệnh viện tư nhân xem một chút, nơi đó bác sĩ có quen biết, hoàn cảnh tốt hơn, bệnh nhân bị cảm nắng sợ nhất người bên cạnh ồn ào, nơi đó yên tĩnh một chút."

Đậu Nguyên nghe hắn nói như vậy, trong nhất thời không có gì để nói, há miệng nhìn mặt Đậu Trạch như muốn đuổi mình về, đánh giá hắn cũng không xảy ra chuyện gì nên nói: "Vậy cũng tốt, chuyện này chị sẽ không nói cho cha mẹ." Lại dặn: "Em lớn như vậy đừng có tùy hứng, bé ngoan phải nghe lời bác sĩ.". Sau đó có chút không yên lòng rời đi.

Chờ Đậu Nguyên đi rồi, bầu không khí trên giường Đầu Trạch liền hạ xuống, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Minh một chút, nói: "Tôi không nghĩ sẽ bị té xỉu"

Hoắc Tư Minh nghiêm mặt, mím môi thật chặt không để ý đến hắn, đem giầy dưới giường để ngay ngắn nói: "Đưa chân ra đây."

"Tôi tự mình mang vào được rồi." Hắn sốt ruột muốn ngồi dậy.

Hoắc Tư Minh thật sự có chút tức giận, ngữ khí rất nghiêm túc: "Đừng nhúc nhích!"

Đậu Trạch liền không dám di chuyển, chỉ nghe lời đưa chân xuống, mặc cho Hoắc Tư Minh mang vào cho hắn, nhỏ giọng nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, cái bụng không có gì là không thoải mái..."

Hoắc Tư Minh mang giầy cho hắn, cũng không nói lời nào, đem người từ trên giường nâng lên, Đậu Trạch tự biết đuối lý, cũng không dám nói nữa, rập khuôn từng bước đi phía sau theo hắn ra ngoài.

Hoắc Tư Minh rõ ràng là đang tức giận, dọc theo hành lang cũng không nói lời nào, trực tiếp chở hắn đến bệnh viện tự nhân. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có vấn đề gì.

Đậu Trạch vội vàng nói thật: "Trước khi đến đây tôi được chuyển đến bệnh viện khác truyền dịch, cũng khoảng mười mấy phút, có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?"

"Nếu như dung dịch truyền để là không cấm phụ nữ mang thai dùng, thì không có vấn đề gì. Còn nhớ là thuốc gì hay không?"

Lúc đó Đậu Trạch căn bản không chú ý, Hoắc Tư Minh liếc mắt nhìn dịch truyền bên cạnh, liền nói tên thuốc cho bác sĩ.

"Sẽ không có chuyện gì. Có điều sau này tuyệt đối không để chuyện này xảy ra nữa, có ý thức chú ý thân thể một chút, vốn là tình huống nam nhân mang thai là bất thường cũng nên chú ý."

Đậu Trạch cúi đầu thụ giáo, luôn miệng nói phải, hắn sờ cái bụng, nghĩ thầm: Cũng may là ngươi không có chuyện gì.

Ra bệnh viện, ngồi trên xe Hoắc Tư Minh, Đậu Trạch nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu nhỉ? Bạch tiên sinh có để khay cơm trong phòng làm việc của tôi không?"

Nghe thấy câu nói này, Hoắc Tư Minh nở nụ cười, nói: "Chiều nay em vẫn còn muốn đi làm?"

Đậu Trạch liền không dám nói nữa.

Lát nữa gọi cho lạnh đạo xin nghỉ."

Hoắc Tư Minh chở hắn về khu chung cư cao cấp, Đậu Trạch ngồi trên xe ghìm nén đến tàn nhẫn, trong lòng vô cùng bất an, luôn có một loại suy nghĩ ngày hôm nay sẽ như vậy. Hoắc Tư Minh ngừng xe chờ hắn ở bên ngoài, hỏi: "Còn không xuống?"

Đậu Trạch lúc này nói chuyện vô cùng không có sức, hỏi: "Tôi về chỗ mẹ tôi được không?"

Hoắc Tư Minh mím môi không nói lời nào, xuyên qua kính chắn gió trừng trừng nhìn hắn.

Đậu Trạch bị hắn trừng đến không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là xuống xe.
Bình Luận (0)
Comment