Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 58

"À đàn anh, anh chờ một chút..."

"Sao vậy?"

"Giai Nhạc gửi tin nhắn cho em, em phải xem cậu bé nhắn cái gì." Kiều Tẫn nửa quỳ đứng dậy, cúi đầu xem tin nhắn. Ở bên phía Lục Hàm Châu có thể nhìn thấy mặt cậu cách màn hình rất gần.

Đường truyền không tốt làm mặt cậu không quá rõ nét, chỉ có chóp mũi cao cao và da dẻ tinh tế là vẫn nhìn ra, còn có cổ áo hơi trễ hở ra một mảng da trắng nõn.

"Giai Nhạc." Lục Hàm Châu lặp lại một lần tên kia, "Là nhóc con kia?"

Kiều Tẫn "Vâng" một tiếng, lại kêu hắn chờ một lát để mình nói chuyện với Giai Nhạc chút đã.

Lục Hàm Châu chỉ kiên trì được hai giây, "Không cho xem, hết giờ học rồi thì không thuộc quyền quản lý của em nữa, giờ em chỉ được quan tâm tôi."

Kiều Tẫn ngẩn ngơ, "Ơ?"

Lục Hàm Châu lặp lại một lần, "Giáo viên chỉ cần quan tâm khi ở trên lớp, hết giờ học nhóc con kia đi tìm mẹ mà chơi. Em đang ngồi trên giường chúng ta, em phải quan tâm chồng em, hay là Kiều Kiều chơi chán tôi rồi nên không cần tôi nữa."

Kiều Tẫn đỏ mặt nhìn kĩ vào màn hình điện thoại, thấy Lục Hàm Châu bên kia có chút không vui, lấy lòng hỏi hắn: "Anh... Anh không ở nhà em sao có thể... sao có thể quan tâm anh. Vậy chờ, chờ đến khi anh về em nhảy cho anh xem, được không?"

Lục Hàm Châu nói: "Đầu tiên phải xóa số nhóc con kia trước đã."

Kiều Tẫn lâm vào thế khó thương lượng với hắn: "Như vậy không hay lắm, em... Em, lần sau hết giờ học em sẽ không nhắn tin với Giai Nhạc nữa, anh đừng giận."

Lục Hàm Châu có chút bất đắc dĩ, Kiều Kiều của hắn thật đúng là ngốc.*

*Câu này Lục tổng nói Kiều Kiều là 电线杆粗 mà mình không biết là gì TT.

"Không muốn tôi giận cũng được, hôn tôi một chút tôi sẽ cân nhắc tha thứ cho em."

"Nhưng... Nhưng hôn như nào?"

Lục Hàm Châu hai tay ôm ngực dựa lưng vào ghế, bỗng nhiên thở dài nói: "Kiều Kiều, có nhớ tôi không?"

"Nhớ."

"Nhớ như nào?"

Kiều Tẫn lui vào trong chăn, đặt điện thoại bên gối, lớn mật nói: "Không ngủ được, muốn anh ôm, phòng quá lạnh."

Lục Hàm Châu bị Kiều Tẫn chọc đến thiếu chút nữa có phản ứng, khàn giọng hỏi cậu: "Trong phòng không mở hệ thống sưởi sao?"

Kiều Tẫn khẽ hít một hơi, thanh âm hơi mang theo một chút làm nũng, "Không có anh ôm không ấm. Đàn anh ơi, em nhớ anh, bao giờ anh mới về?"

Lục Hàm Châu cũng muốn về nhanh, chỉ có điều lần này hắn nhất định phải đi, đành thở dài nói: "Tôi không ở nhà không tốt sao? Ôm em em lại sợ tôi làm chút chuyện với em, cuối cùng em cũng có thể không cần khóc."

Kiều Tẫn hậu tri hậu giác có chút thẹn thùng, nằm úp sấp bên gối nhìn mặt Lục Hàm Châu trong màn hình, nhỏ giọng nói: "Thật ra em... Thích bị đàn anh... làm vậy."

Hô hấp Lục Hàm Châu ngay lập tức chìm xuống, ánh mắt khóa chặt trên người cậu, thấp giọng hỏi: "Không sợ đau?"

Kiều Tẫn cắn môi, tự lừa mình dối người che lại khuôn mặt Lục Hàm Châu, hô hấp hơi loạn: "Em... Em chịu được."

"Kiều Kiều."

"Ưm... Dạ."

"Những câu thế này, lần sau để giành đến lúc trên giường với tôi hãy nói."

Kiều Tẫn một bên tránh đi, một bên nhỏ giọng đáp ứng, "Vâng.". Lục Hàm Châu bị sự ngoan ngoãn mềm mại của cậu chọc đến nóng cả người, một bên dụ cậu nói chuyện, một bên cầm lấy chầm chậm di chuyển.

Kiều Tẫn đang nói chuyện bỗng nhiên dừng lại, cảm giác được hô hấp Lục Hàm Châu trầm đến đáng sợ, nghi ngờ hỏi: "Đàn anh, anh đang làm gì vậy?"

Thanh âm Lục Hàm Châu khàn khàn, "Không có gì, em nói tiếp đi,"

"Vâng." Kiều Tẫn không nghi ngờ, tiếp tục kể về việc dạy Lục Mặc điêu khắc, thật sự là nói rất lâu không ngừng một phút nào.

Điện thoại bỗng nhiễn phát ra tiếng hô hấp nặng một cái nhanh vô cùng. Kiều Tẫn cẩn thận nghe một lần liền phát hiện ra hình như cậu đã nghe thấy tiếng hít thở này ở đâu rồi.

Hắn đang!!

Kiều Tẫn trừng lớn hai mắt, mặt nhất thời hồng thấu. Ngay sau đó lại nghe được một thanh âm khàn đến cực điểm làm trái tim cậu đập nhanh, "Kiều Kiều."

"Dạ, em..."

"Chờ đến thời kỳ động dục của em, để tôi đánh dấu triệt để, được không?"

Kiều Tẫn đỏ mặt, đặt tay ở vị trí tim, thấp giọng đáp, "Vâng."

**

Lục Hàm Châu mới rời đi ngày đầu tiên Kiều Tẫn đã rất nhớ hắn rồi. Tối muộn chỉ có mình cậu ngủ trên giường, sáng sớm hôm sau cũng chỉ một mình cậu tỉnh dậy, không có hắn tận dụng mọi cơ hội đòi hôn làm cậu luôn cảm thấy trống rỗng.

Trong phòng vốn trang trí đơn giản giờ bày đày búp bê cậu điêu khắc, còn có một chút công cụ điêu khắc. Phong cách rõ ràng đối lập lại hòa hợp cùng nhau trong một căn phòng.

Cô cô ló đầu trước cửa sổ, oan ức "Meo meo" một tiếng, móng vuốt víu lấy mành cửa nhìn chủ nhân của mình.

Ngay cả dấm chua của con mèo Lục Hàm Châu cũng ăn, từ sáng đến tối nhất định phải ném nó đi, sau đó liền bá đạo độc chiếm Kiều Tẫn.

Nếu nó có thể nói, bây giờ Lục Hàm Châu đã bị mắng đến máu chó đầy mặt.

Kiều Tẫn xuống giường, ôm Cô Cô vào, nó lập tức nhảy lên khuỷu tay, ủy khuất cọ cọ trên cánh tay cậu.

"Meo meo."

Kiều Tẫn cũng học theo dáng vẻ oan ức của nó "meo meo" một tiếng, lập tức nở nụ cười. Lại nhớ đến thời điểm mới gả vào đây, Cô Cô thiếu chút nữa đã ăn mất con huyền phượng của Lục Hàm Châu.

Cậu liền sợ hãi giấu Cô Cô trong phòng sợ bị hắn bắt lấy nấu canh. Sau đó rất lâu mới phát hiện ra lúc đó Lục Hàm Châu chỉ là thuận miệng nói ra, chứ căn bản cũng không có ý định trách cứ cậu.

"Cô Cô nói xem, đàn anh có phải là người tốt nhất thế giới không?"

Nếu có thể, Cô Cô bây giờ hẳn là trợn trắng mắt, ngay cả con người đều có thể trợn đến bắn ra ngoài.

"Ngài mai mình đến sân bay đón anh ấy được không?" Kiều Tẫn ôm Cô Cô suy nghĩ một chút, Lục Hàm Châu sẽ vui vẻ hay sẽ trách mắng cậu chạy loạn?

"Chị Ninh Lam nói đàn anh rất thích bộ dạng làm nũng, nếu anh ấy hung dữ mình, mình liền làm nũng với anh ấy, Cô Cô thấy thế nào?"

Cô Cô thật sự không nghe nổi nữa, duỗi một chân nhảy xuống, quyết đoán nhảy lên bệ cửa sổ bước ra ngoài, hòa mình với gió rét.

**

Dương Cần nghe nói Lục Hàm Châu đi công tác mấy ngày không về, liền chọn thời gian đến tìm Kiều Tẫn, kết quả đến quá muộn cậu đã ra khỏi cửa.

Ngày hôm sau đành tới rất sớm, thời điểm gõ cửa Kiều Tẫn vừa mới rời giường, ngáp dài ngáp ngắn khoác áo khoác len xuống lầu.

Dương Cần được dì Lý đưa vào, đứng ở trong phòng khách nhìn Kiều Tẫn đi xuống.

Quần áo trên người cậu mặc không phải quần áo bà mua, thoạt nhìn đều rất có giá trị, hẳn là Lục Hàm Châu mua.

Kiều Tẫn ngáp xong, thoáng nhìn qua, "Mẹ!"

Dương Cần mỉm cười đưa tay về phía cậu, "Kiều Kiều."

Kiều Tẫn bước nhanh xuống lầu, mừng rỡ nhìn Dương Cần, nói năng lộn xộn hỏi bà: "Con... Sao mẹ lại đến sớm như vậy... Mẹ đến có chuyện gì ạ?"

Dương Cần lắc đầu một cái, trìu mến xoa xoa mặt cậu, viền mặt đỏ ửng nở nụ cười, "Gầy đi rồi."

Kiều Tẫn cúi đầu nhìn chính mình một chút, không, không có gầy đi? Giống như hơi mập lên một chút.

Lục Mặc cũng vừa rời giường, từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Dương Cần liền hơi dừng lại một chút, không chủ động chào mà lại gọi Kiều Tẫn, "Thẩm thẩm, chào buổi sáng."

Cậu bé rất ít gọi Kiều Tẫn như vậy, bị Lục Hàm Châu giáo huấn cũng phải miễn cưỡng gọi anh hoặc gọi chú. Lung ta lung tung gọi một lượt, cuối cùng mỗi lần gọi như vậy cũng là đều có ý tứ riêng.

Kiếu Tẫn EQ vẫn luôn thấp đương nhiên sẽ không giới thiệu bọn họ, vẫn là Dương Cần chủ động hỏi, "Ôi, đứa nhỏ đáng yêu này là con nhà ai thế?"

Lục Mặc nhíu mày né tránh tay Dương Cần đang muốn sờ mặt mình, lùi lại đứng ở phía sau Kiều Tẫn.

Kiều Tẫn vội nói: "Là con trai của anh trai Lục tiên sinh, tên là Lục Mặc." Nói xong liền quay người nói với Lục Mặc, "Đây là mẹ của thẩm."

Lục Mặc "Dạ" một tiếng, thờ ơ nhìn Dương Cần, "Con chào bà."

Dương Cần trìu mến cười, "Thật là một đứa nhỏ ngoan, bà không biết con ở đây nên không mua quà, để lần khác bà mua quà cho con nhé."

Lục Mặc "Vâng" một tiếng, xoay người hỏi dì Lý xong bữa sáng chưa, đói bụng.

Kiều Tẫn vội hỏi Dương Cần đã ăn cơm chưa, chưa thì cùng nhau ăn. Dương Cần ăn không biết vị uống vào mấy ngụm cháo liền dừng lại không ăn nữa, thấy dì Lý đi vào phòng bếp liền không để Lục Mặc trong mắt nữa. Một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh thì có thể biết cái gì.

Vì vậy nhỏ giọng nói: "Hôm nay rảnh không? Mẹ dẫn con đến một nơi."

Kiều tẫn nói: "Buổi sáng con phải giúp Chu Tố dạy học... Buổi chiểu được không ạ?"

Dương Cần chần chờ vài giây, nói: "Được." Dừng một chút lại nhắc nhở, "Chuyện này đừng nói cho Lục Hàm Châu biết, nghe chưa?"

Kiều tẫn nghi hoặc: "Ngay cả đàn anh cũng không được biết sao?"

Dương Cần nói: "Chúng ta phải đi thăm môt người bạn của mẹ, người ấy sắp chết rồi, mẹ không muốn làm nhiều người buồn theo. Để tốt cho người kia, con phải bảo vệ bí mật này, nghe chưa? Con cũng không muốn Lục Hàm Châu không vui phải không?"

Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, "Vâng."

Dương Cần thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy giấy ăn lau miệng, đứng lên nói: "Vậy chiều mẹ đến đón con, à đúng rồi, chuyện này không được nói cho ai, bao gồm cả Ninh Lam."

Kiều Tẫn không muốn người khác phải đau khổ nên cũng không nghi ngờ Dương Cần mà gật đầu: "Vâng."

Bốn giờ chiều, Ninh Lam đưa Kiều Tẫn về nhà liền đi.

Lục Mặc ở trong phòng khách học điêu khắc, nhìn cậu muốn đi ra ngoài bỗng nhiên ngẩng đầu, "Con cũng muốn đi."

"Nhưng mà..."

Lục Mặc nhìn cậu, dường như quấy nhiễu mà nói: "Lúc đi Lục Hàm Châu dặn thẩm chăm sóc con, con không quan tâm, con phải đi."

Kiều Tẫn hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn làm đưa cậu bé theo. Thời điểm Dương Cần nhìn thấy Lục Mặc sắc mặt liền hơi đổi một chút, dường như lóe lên một tia bối rối.

"Con chào bà ạ." Lục Mặc ngoan ngoãn chào hỏi, thật giống như một công tử lễ phpes, so với dáng vẻ lúc bình thường không sợ trời không sợ đất kia khác một trời một vực.

"Kiều Kiều, sao con lại mang nó theo?"

Kiều Tẫn nói: "Mặc Mặc rất ngoan... Muốn theo con..."

Dương Cần biết Kiều Tẫn không biết từ chối người khác, bất kể là cứng rắn hay làm nũng cậu cũng đều sẽ đồng ý cho nên cũng không uốn nắn nữa, chỉ nói: "Được rồi, vậy thì cùng đi."

Dương Cần lái xe, Kiều Tẫn ngồi ghế phó lái, Lục Mặc ngồi phía sau nghịch đồng hồ đeo tay của mình, rất yên tĩnh.

Kiều Tẫn ít lời, Dương Cần cũng không có tâm tư tán gẫu, trong xe chỉ còn âm nhạc trò chơi của Lục Mặc, không khí tự nhiên có chút căng thẳng.

Lái xe tròn nửa giờ mới đến nơi, Kiều Tẫn xuống xe đầu tiên là sững sờ, tại sao lại là nhà giam?

Người Dương Cần mang cậu đến thăm là... Là tội phạm?

"Mẹ, chúng ta phải gặp người nào ạ?" Kiều Tẫn có chút khiếp sợ lùi về phía sau một bước, không quá muốn đi, theo bản năng nắm lấy tay Lục Mặc.

Dương Cần cúi thấp đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Người kia tên là Kiều Chấn Hoa, là cha con."

02/07/2020, hôm nay có bất ngờ, mọi người đoán xem UwU.
Bình Luận (0)
Comment