Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 1

#Lý Dịch Cư Hà Tuấn Nghiệp công khai tình cảm# [nóng]

Sáng hôm nay, chủ đề này vọt thành một trong những từ khóa tìm kiếm phổ biến nhất của Weibo.

【Không phải thật đúng không? Sao lại đột ngột thế được! Chẳng phải LDC và BC là một đôi sao?】

【Đậu má, chị gái lầu trên đừng nói nữa, hôm qua tôi còn vừa hít ke của bọn họ cơ đấy! Lệ chảy thành sông rồi, thề, sau này mà còn đu CP nữa thì bà đây là chó!】

【Không nghe không tin mấy lời nhảm nhí! Chúc hai người hạnh phúc, đừng buộc chặt con trai nhà chúng em nữa, xin cảm ơn.】

【Fan CP trật tự một chút được không? BC với LDC có ở bên nhau bao giờ đâu? Chính chủ cũng lên tiếng công khai rồi, chỉ là đóng chung một bộ phim thôi mà cứ ảo tưởng thế nhỉ?】

【{ảnh đính kèm}{ảnh đính kèm}{ảnh đính kèm} xem ánh mắt BC nhìn LDC đi này, cái tình nó bể màn hình luôn! Nói không yêu ai tin? Thẩm mỹ của LDC cũng lạ nhỉ, nhìn HTN chỗ nào cũng chẳng bằng BC! Chao ôi thương bé Chỉ thế, không biết giờ này đang chui vào góc nào mà khóc đây!!】


"Giờ này mà cậu vẫn còn ngồi cười được à?" Người đại diện Lưu Nhất Hải trợn trắng mắt, lo lắng nói, "Cậu ổn không?"

"Làm sao mà không ổn?" Bạch Chỉ trừng lại, "Em đang rất yêu đời."

Mắt Bạch Chỉ to tròn, lúc không cười trông y như nai con, đến khi nhoẻn miệng thì lại cong cong hình lưỡi liềm, nhìn một cái là biết ngay vui buồn.

Trông thế này, chẳng lẽ vui thật?

Lưu Nhất Hải chần chờ nói: "Cậu xem hot search chưa?"

"Hot search?"

Một phút sau, cái đầu đang cắm xuống màn hình của Bạch Chỉ ngẩng lên, ánh mắt sâu xa ý vị, "Anh nghĩ em sẽ trốn dưới gầm giường khóc đấy hả?"

Lưu Nhất Hải ngượng ngùng: "Đấy không phải vì anh lo lắng cho cậu sao."

Bạch Chỉ: "... Không cần đâu."

Đúng là cậu từng hợp tác với Lý Dịch Cư một thời gian ngắn. Vừa đúng lúc hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa nên đoàn phim định tát nước theo mưa, đề nghị hai người thân mật để câu kéo khán giả nhưng không may là cậu từ chối, đó cũng là chuyện đã qua từ lâu. Chỉ là tương tác giữa hai người trong phim có vẻ quá tự nhiên, vậy nên đến giờ họ vẫn có một lượng người hâm mộ nhiệt tình ghép đôi, cầm kính lúp soi hint.


Trên phương diện nào đó, việc công khai tình cảm của Lý Dịch Cư ít nhiều lại giúp cậu cởi trói mối quan hệ này, vậy nên Bạch Chỉ hào phóng tặng cho bài đăng hotsearch một nút like.

"Cậu lại còn like?"

"Trượt tay."

Cú trượt tay của Bạch Chỉ lại khiến cư dân mạng xôn xao suy đoán, nhưng cậu lười để ý mấy chuyện lộn xộn này, thoát weibo mở ứng dụng bản đồ. Đường cao tốc đến sân bay đã bị nhuộm một màu đỏ tím, còn có cả 2 kí hiệu biển báo úp ngược. Bạch Chỉ nhíu mày: "Hình như có tai nạn rồi."

"Tai nạn giao thông?" Lưu Nhất Hải đang lẩm bẩm vẩn vơ thì hoàn hồn, "Làm thế nào bây giờ, chắc không lỡ chuyến đâu nhỉ?"

"Ẩm thực bốn mùa" quay tại vùng núi tây nam, sân bay gần nhất chỉ có một chuyến một ngày, nếu bây giờ lỡ chuyến sẽ làm chậm thời gian của đoàn cả một ngày trời.


Bạch Chỉ không muốn làm phiền người khác, cậu do dự một lát rồi kéo khẩu trang lên mà nói: "Lấy vali ra thôi, em đi tàu điện ngầm vậy."

Lưu Nhất Hải: "Tàu điện ngầm?"

Trời Bắc Kinh tháng sáu đã khá nóng, ánh nắng tạt thẳng lên người, thiêu bỏng cả da. Trên cao tốc đã chật cứng, từng chiếc ô tô xếp hàng như những con mãnh thú hổn hển gầm gừ, hồng hộc phun ra khí thải nóng rực.

Bạch Chỉ kéo hành lí băng qua khói bụi, vừa đi vừa nhắn tin báo trong nhóm chat: 【Ngại quá, trên cao tốc có đụng xe nên tắc đường, tôi đang chuẩn bị đi tàu điện ngầm để kịp máy bay rồi.】

Nhân viên: 【Không sao đâu, cậu cứ bình tĩnh mà đi, chú ý an toàn.】

Đường cao tốc ba làn xe hỗn loạn vì tai nạn giao thông đã lâu, mấy người ngồi sau vô lăng đã sốt ruột hận không thể đạp ga tông vào đít xe đằng trước. Vậy nhưng ở gần lối vào cao tốc lại có một chiếc Rolls Royce chẳng ai để ý tới, không gian xung quanh rộng rãi đến mức có thể len thêm một chiếc ô tô.
"Sớm không tắc muộn không tắc, cứ nhằm vào lúc chúng ta vừa lên thì lại tắc!"

Ngồi trong xe, Lý Thư Hiền cầm điện thoại, mặt nhăn mày nhíu nhìn bản đồ đỏ kịt trên màn hình. Anh chàng vốn dông dài, lại vừa lên chức bố nên càng hay lải nhải: "Không được rồi, máy bay đến khu du lịch chỉ có một chuyến một ngày, hết cách thì đành để mai đi."

Tạ Tư Cẩn đang ngồi xem điện thoại, dáng vẻ vẫn bình thản thong dong, chẳng bị chút việc kia làm ảnh hưởng. Ánh nắng hắt lên mắt kính râm của anh, lấp lánh tựa đuôi cá quẫy nước. Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Lý Thư Hiền thử hỏi: "Hay là tôi gọi điện cho máy bay tư nhân buổi chiều đến nhé, sân bay ở đấy chắc có thể đỗ được."

"Không cần." Tạ Tư Cẩn ngồi thẳng dậy, "Để tôi đi tàu điện ngầm cũng ổn."
"Tàu điện ngầm á?!" Lý Thư Hiền tru tréo, "Anh cứ thế này mà đi tàu điện ngầm? Người ta sẽ ăn tươi nuốt sống anh mất!"

Tạ Tư Cẩn không trả lời, lặng lẽ đeo khẩu trang, mở cửa đi xuống xe.

Lý Thư Hiền đi theo phía sau không ngừng cằn nhằn, bị Tạ Tư Cẩn liếc mắt thì mới không dám nói năng gì nữa. Im lặng được một lúc, anh ta vừa mở cốp lấy vali xuống vừa than thở: "Tàu điện ngầm cũng được, năng lượng xanh ít thải Carbon, tốt cho sức khỏe, phù hợp với thân phận đại sứ bảo vệ môi trường của anh. Hơn nữa che kín như thế, chắc cũng không ai nhận ra. Để tôi đi cùng nhé."

"Tôi tự đi được."

"Nhưng mà..."

"Tôi còn có chút việc nhờ anh xử lí." Tạ Tư Cẩn dặn dò, "Gửi cho tôi xem trước kế hoạch tuyên truyền "Thiên Vấn" nhé."

"Tôi biết rồi." Lý Thư Hiền gật đầu, chần chờ nói, "Còn việc có người nói anh..."
"Nói tôi rửa tiền, chuyện này không cần để ý." Tạ Tư Cẩn tiếp lời, "Nguyên nhân chủ yếu hoãn chiếu "Thiên Vấn" là do xử lí hậu kì CG chưa ổn thỏa, phải đợi hoàn chỉnh thêm các chi tiết."

*CG: hay còn gọi là Computer Graphics (kỹ thuật đồ hoạ vi tính)

"Ừ, hiểu rồi."

"Còn cả buổi đấu giá cuối tháng nữa." Tạ Tư Cẩn đội mũ, căn dặn lần cuối, "Nhớ phải mua chiếc bát hoa cúc giả ngọc trắng và tranh "Hoàng hôn Tuscany". Bát ngọc thì không có dự toán, còn bức tranh mà hơn 10 triệu thì thôi bỏ qua."

"Đã nhớ."

Lý Thư Hiền gật đầu, "Quà mừng sinh nhật sáu mươi của dì, tôi qua loa thế nào được."

"Ừ, vất vả cho anh rồi." Tạ Tư Cẩn xoay người đi về phía trạm tàu điện.

Nhìn cậu ấm được đưa đón bằng xe sang từ nhỏ đang đi về phía tàu điện ngầm mà Lý Thư Hiền cảm động rớt nước mắt. Đây quả là thành tựu để đời của mình, anh tự nhủ. Liệu sếp có biết mua vé tàu không đây? Nhỡ đâu anh ấy lên nhầm toa đi nhầm tuyến thì sao? Ông chủ nhà mình chắc sẽ không bị tàu điện ngầm đông nghịt chèn chết đâu nhỉ?
Lý Thư Hiền như người bố già lo lắng cho đứa con non nớt nhưng Tạ Tư Cẩn lại thấy rất bình thường, bao nhiêu người đi tàu điện ngầm như thế, chẳng lẽ anh lại không đi nổi? Thế nhưng Tạ Tư Cẩn không ngờ có nhiều người xếp hàng mua vé đến thế. Người đàn ông cao lớn đứng trước máy bán vé tự động, trong chốc lát trở thành chú cừu non nớt thơ ngây.

"Anh gì ơi...", một giọng nam thanh niên đột bỗng vang lên, "Nếu đang vội, có thể trả qua liên kết WeChat hoặc Alipay rồi quẹt mã QR để vào ga đấy."

Tạ Tư Cẩn hạ mắt, đáp lại một ánh nhìn trong veo sáng ngời. Ở cách đó không xa là một biển hiệu hướng dẫn liên kết thông tin để lên tàu.

Tạ Tư Cẩn gật đầu, lịch sự nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu."

"Không có gì ạ!" Bạch Chỉ quay sang kiểm tra an ninh vào ga, kéo vali lên tàu trong âm thanh soát vé.
Vào phút chót, chàng trai áo sơ mi trắng cũng xách hành lí lên tàu. Khí chất của anh thật sự là xuất sắc hơn người, sự tương phản với khung cảnh ngột ngạt của tàu điện ngầm khiến mọi người xung quanh đều phải liếc nhìn, có người to gan còn giơ điện thoại lên chụp hình.

Đúng ra mà nói, nhan sắc của Bạch Chỉ xuất hiện trên toa tàu đã đủ chói mắt, nhưng dáng vẻ cậu trai hàng xóm thư thái như mặt trời nhỏ của Bạch Chỉ khi đặt cạnh khí chất hớp hồn của người trước mặt, thì lại không có vẻ gì là rực rỡ.

Chính cậu cũng chú ý đến người này, cũng phải thôi, đẹp trai quá mà. Mặc cho anh ta đã che kín mít thì phong thái nổi trội này vẫn không thể giấu diếm. Xuất sắc như thế, chỉ có Tạ Tư Cẩn mới sánh bằng.

Ê khoan, Tạ Tư Cẩn?

Bạch Chỉ lại liếc nhìn lần nữa, càng nhìn càng thấy giống, dáng người cao ráo này, khí chất đặc biệt này, không phải chứ? Chẳng lẽ người này thật sự là Tạ Tư Cẩn?
Cậu lén hỏi bạn thân Phương Hạ cùng ghi hình với mình: "Thầy Tạ đến rồi à?"

"Chưa, mới có thầy Lục với tớ thôi."

Bạch Chỉ không thể tin nổi, chẳng lẽ đây đúng là Tạ Tư Cẩn? Người có thân phận địa vị như này cũng có ngày đi tàu điện ngầm?

"Có chuyện gì sao?" Có lẽ do ánh nhìn của Bạch Chỉ quá lộ liễu táo bạo, người đàn ông cuối cùng phải để ý tới cậu.

Giọng nam trầm thấp trời sinh, không phải do cố ý hạ tông, chỉ thuận miệng hỏi một câu cũng đủ cuốn hút người nghe.

Bạch Chỉ đấu tranh nội tâm một lúc bèn dồn hết can đảm, kín đáo hỏi nhỏ: "Anh ơi, anh có phải là thầy Tạ không ạ?"

"À." người đàn ông khẽ cười, lộ vẻ bất đắc dĩ, "Bị cậu phát hiện rồi sao."

"!"

Bạch Chỉ há hốc mồm kinh ngạc, thật ư? Cậu gặp được minh tinh Tạ Tư Cẩn trên tàu điện thật sao?
"Suỵt!" người đàn ông đưa ngón trỏ lên ra dấu, trong giọng nói lộ ra ý cười nhẹ, "Cậu có thể giúp tôi giữ bí mật được không?"

Tàu điện ngầm chạy qua đường hầm như một con rồng lao trong lòng đất, phát ra tiếng kêu dữ dội. Bạch Chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt đã bị kính râm tối màu che khuất của đối phương, một lát sau cuối cùng cũng bình tâm lại, gật đầu như gà mổ thóc, "Thầy yên tâm, em đảm bảo sẽ giữ kín miệng."

Nhưng mà nhiệm vụ này đúng là khó quá đi.

Tạ Tư Cẩn vào nghề hơn mười năm, cúp ảnh đế cầm đến mỏi tay, độ phổ biến cao đến mức người qua đường nào cũng biết tiếng chứ chưa nói đến lượng người hâm mộ một lòng trung thành. Hơn nữa hai năm nay việc minh tinh ít xuất hiện trên phim ảnh càng khiến con dân đói khát chờ đợi. Nếu hôm nay bị phát hiện, người ta làm tắc nghẽn cả tuyến tàu chắc cũng chẳng ngoa.
Bạch Chỉ nhận thức sâu sắc trách nhiệm cao cả của bản thân, lập tức lấy cơ thể nhỏ nhắn của mình chắn trước mặt Tạ Tư Cẩn, lo lắng đánh giá tình hình xung quanh. Một chốc tránh đi anh trai này sắp đụng chạm Tạ Tư Cẩn, lát sau lại đề phòng em gái kia sắp chạy tới kéo khẩu trang của thần tượng, lúc nào cũng phải cảnh giác hệt như đặc vụ FBI.

Sau rồi cậu nghe tiếng cười của ai đó. Bạch Chỉ vểnh tai nghe ngóng đầy cẩn trọng: "Thầy kéo mũ sát vào đi ạ, em mới nghe thấy có người cười, có thể là bị phát hiện rồi."

Sau nữa cậu lại nghe thấy mấy tiếng cười từ trên đầu mình, mà âm thanh vui vẻ đó lại phát ra từ người cậu một hai gọi là thầy Tạ.

Bạch Chỉ lúc này mới ngớ ra, hoang mang thốt lên: "Anh cười cái gì?"

"Vậy mà cậu cũng tin thật à?" Người đàn ông hào hứng nâng giọng, cười đến là vui sướng, "Cậu nghĩ anh Tạ sẽ đi tàu điện ngầm thật sao?"
Gì hả? Chẳng lẽ cậu không được tin?

Bạch Chỉ lúng túng há mồm thở hổn hển, cuối cùng cũng nhận ra ý trêu chọc trong giọng điệu của đối phương: "Anh lừa tôi?"

Người đàn ông: "Không thì tôi tháo khẩu trang xuống cho cậu kiểm tra nhé?"

Bạch Chỉ: "..."

Đến bây giờ cậu mới chấp nhận rằng mình bị người ta lừa.

Đáng ghét.

Cậu biết ngay mà, làm gì có chuyện Tạ Tư Cẩn đi tàu điện ngầm bao giờ. Người ta gia thế hiển hách, thành danh từ sớm, có khi còn chẳng biết mua vé tàu như nào!

Bạch Chỉ trừng người đàn ông kia một lúc, vừa ghét bỏ vừa kéo vali lùi về phía sau.

Tiếc là trên tàu điện ngầm chật cứng như nêm, mỗi người đều chỉ có một không gian nhất định. Bạn phá thế cân bằng và chiếm chỗ của người khác, họ cũng sẽ khư khư bảo vệ chỗ đứng của mình. Thế là Bạch Chỉ mới lùi được vài bước đã bị người đằng sau đẩy mạnh, thân thể loạng choạng, cả người đổ lên người đàn ông trước mắt, mặt đối mặt.
Bạch Chỉ gian nan đứng thẳng, vừa ngẩng nhìn thì ánh mắt lại va phải yết hầu gợi cảm và xương quai xanh rắn rỏi của anh trai sơ mi.

Bạch Chỉ: "..."

Hấp dẫn thì hấp dẫn thật, nhưng vẫn không thể bù đắp cho hành động lừa đảo của anh ta.

Cậu chăm chăm nghịch điện thoại để phân tán sự chú ý của bản thân, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình phải kiên nhẫn chờ đến khi tàu dừng ở trạm sân bay. Không lâu sau đó, đoàn tàu lại đột ngột rẽ ngang, Bạch Chỉ bị đẩy một chút, cơ thể lại hẫng hụt mất thăng bằng, cả người ngã vào trong vòng tay của người đàn ông kia.

Cảm giác ấm áp và dày dặn của ngực đàn ông trưởng thành truyền vào lòng bàn tay làm Bạch Chỉ choáng váng. Càng chết là, chiếc điện thoại cứng như cục gạch của cậu đang tì lên cơ ngực nhà nhà thèm khát của người ta, đè đến mức da thịt đàn hồi.
Bạn nhỏ da trắng: "..."

Anh trai sơ mi trắng: "..."

Tình huống trong phút chốc trở nên vô cùng lúng túng.

Bạch Chỉ cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, xấu hổ được hai giây thì lại đưa tay xoa nhẹ ngực đối phương, vừa xoa nắn vừa giải thích: "Xin lỗi anh, tôi không cố ý, anh có đau không ạ?"

Trai trưởng thành mặc sơmi trắng: "..."

Bạch Chỉ hoàn hồn: "..."

Bình Luận (0)
Comment