Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 25

Hai ngày sau, Bạch Chỉ chuyển vào ở chung cư của Tạ Tư Cẩn.

Tạ Tư Cẩn có việc cần xử lý, sau khi đưa cậu về thì anh đến phòng làm việc luôn, chỉ còn Bạch Chỉ ở nhà. Thu dọn đồ đạc xong vẫn còn chút thời gian, Bạch Chỉ chuẩn bị nấu cơm đợi Tạ Tư Cẩn về.

Khoảng 6 giờ tối.

Bạch Chỉ đeo chiếc tạp dề màu vàng nhạt đứng trong gian bếp, khắp căn hộ xa hoa ấm áp tràn ngập mùi thơm nức mũi.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Bạch Chỉ, có việc lớn xảy ra rồi! Giọng nói vội vã của Lưu Nhất Hải vang lên, "Phòng Quan hệ công chúng có vấn đề!"

Bạch Chỉ: "Chuyện gì thế ạ?"

Lưu Nhất Hải: "Bọn anh nghe tin Chu Kim tham gia chương trình phỏng vấn phát sóng trên truyền hình tối nay."

Bạch Chỉ hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Các lãnh đạo nói gì ạ?"


Lưu Nhất Hải: "Bây giờ cậu đang ổn định nên đương nhiên là họ sẽ đứng về phía cậu. Nhưng chương trình kia do công ty Giải trí Phương An rót tiền, bên đó là đối thủ cạnh tranh trực tiếp của Duệ Tân, chúng ta không thể ngăn phát sóng được, chỉ có thể bàn phương án xử lí đón đầu mà thôi."

Bạch Chỉ im lặng một lát, một tay cởi tạp dề: "Em biết rồi, em tới công ty ngay."

Cậu cất thức ăn vào nồi giữ nhiệt, gửi tin nhắn báo cho Tạ Tư Cẩn biết mình có việc phải đi.

Bảy giờ tối, Lưu Nhất Hải vội vã đón Bạch Chỉ ở tòa nhà Duệ Tân.

"Chương trình sẽ lên sóng lúc 8 giờ!" Lưu Nhất Hải dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt, "Đây là chương trình tâm lí tình cảm, nội dung chủ yếu là mấy chuyện tình cảm li kì hiếm có. Nào thì giúp đỡ nàng dâu bị chồng bạo hành về nhà mẹ đẻ, rồi thì giúp gia đình của nữ nạn nhân buôn người trốn thoát khỏi núi đoàn tụ với nhau.."


Lưu Nhất Hải tự thấy tức giận: "Chương trình đó bị dân mạng chửi nhiều lần là suy đồi đạo đức nhưng tất nhiên vẫn có rất nhiều người xem, là con át chủ bài của đài truyền hình."

"Đừng cuống, em đều giữ hết tất cả các chứng cứ." Lúc này, Bạch Chỉ vẫn không tỏ thái độ gì, đôi mắt đen nhánh vẫn tĩnh lặng như nước, bình tĩnh khiến người ta giật mình.

Lý Nhất Hải bất ngờ, mãi sau mới hỏi lại: "Chứng cứ gì?"

Năm phút sau, Bạch Chỉ họp mặt cùng Phòng Quan hệ công chúng.

Bạch Chỉ: "Chu Kim chỉ muốn tiền. ông ấy là bố đẻ của tôi, tất cả những gì ông ấy có thể làm cũng chỉ là lên án tôi không phụng dưỡng cha mẹ."

Mọi người gật đầu, mặc dù họ biết danh tiếng của Bạch Chỉ rất tốt, bên kia chỉ là hắt nước bẩn, nhưng dù sao mấy chuyện tố cáo thật giả lẫn lộn đều ảnh hưởng xấu đến nghệ sĩ.


"Có thể ông ấy sẽ phóng đại hoặc hoàn toàn bôi nhọ tôi, kích động dư luận lên án tôi, nhưng cũng không thể nói là chúng ta không thể tung ra đòn phản kích nào được."

Bạch Chỉ mở điện thoại, đưa ra một loạt sao kê chuyển khoản, nói: "Đây là ghi chép những khoản tiền tôi đã gửi cho ông ta lúc trước, dù cho 2 năm sau đó chúng tôi không còn liên hệ gì thì tôi vẫn gửi mức phí sinh hoạt tối thiểu đều đặn mỗi tháng."

"Vậy là tốt rồi." Phòng Quan hệ công chúng thở phào nhưng vẫn không yên lòng, "Nhưng thế này chưa đủ, dù cậu không làm trái đạo đức nhưng việc này sẽ khiến cậu đánh mất tình cảm của công chúng."

"Đúng thế." Lưu Nhất Hải cũng rất lo lắng, "Sau này mọi người sẽ có thành kiến với cậu, họ sẽ chỉ nghĩ tới việc cậu có thu nhập cao, đưa cho cha mẹ thì cũng là lẽ đương nhiên mà thôi."
Bạch Chỉ: "Vì thế nên em vẫn còn bước tiếp theo."

Cậu đã không còn ôm ấp hi vọng gì với Chu Kim từ lâu.

Bạch Chỉ lần lượt đưa ra các bằng chứng, như thể giải quyết một chuyện chẳng hề liên quan tới mình. Các bằng chứng bao gồm ghi chép việc cậu bị bạo hành khi còn bé, bị Chu Kim cố ý thả chó cắn, kết quả giám định thương tật vết cắn suýt hỏng cả gương mặt, còn cả file ghi âm cãi nhau khi cậu đáng ra có thể học đại học top đầu nhưng lại bị ép bỏ học làm nghề.

Nhìn những chứng cứ này, gương mặt của mọi người dần dần tối lại.

Lưu Nhất Hải nghiến chặt hàm răng, kiềm chế tiếng gào thét phẫn nộ của mình. Quả nhiên dân mạng nói không sai, không phải ai cũng có tư cách làm cha mẹ.

Lưu Nhất Hải hiểu rõ hơn ai hết Bạch Chỉ tránh nói chuyện quá khứ, tiết lộ đời sống riêng tư của mình tới cỡ nào. Nhưng bây giờ, cậu lại tự vạch áo cho người xem lưng, phơi bày hết thảy thương tích của mình, để mặc cho người săm soi.
Phương Viên đứng cạnh cậu, hai tay để trước ngực của cô nắm chặt lại, nước mắt nước mũi lem nhem.

Cô gọi Bạch Chỉ một tiếng "anh", thế nhưng cậu còn nhỏ hơn cô vài tuổi. Rõ ràng mới chỉ là một cậu em nhưng lại xử lí lưu loát loại chuyện này, thật làm người đau lòng.

Giữa bầu không khí trầm lắng đó, Bạch Chỉ từ từ nói: "Đây là những bằng chứng tôi có trong tay, sử dụng thế nào, mọi người chuyên nghiệp hơn tôi, nhờ cả vào mọi người vậy."

"Yên tâm, để chúng tôi hành động." Cô gái phòng ban cắn răng, "Bà đây tuyệt đối sẽ không để bất kì ai mắng cậu câu nào!"

Hiện giờ là 7 rưỡi tối, thời gian cách lúc phát sóng chưa tới nửa tiếng.

Phòng Quan hệ công chúng đều đã chuẩn bị ứng phó đầy đủ, Bạch Chỉ để Phương Viên mua cho họ bánh kem và trà sữa, sau đó nhốt mình trong phòng.
"Anh Bạch Chỉ không sao chứ?" Phương Viên nhìn cửa lớn đóng chặt, lo lắng đi lại trước cửa ra vào.

Trong đầu Lưu Nhất Hải nhớ lại thái độ xử lý vấn đề của Bạch Chỉ, trầm tư rất lâu. Mãi sau anh ta mới thở dài, giao cho Phương Viên: "Được rồi, để cậu ấy như vậy một lúc đi."

Trong căn phòng mờ tối, Bạch Chỉ yên lặng ngồi trên sô pha. Ánh đèn thành thị xuyên qua cửa chớp, hắt lên bóng dáng thon gầy của Bạch Chỉ, mắt cậu nhìn chằm chằm ống đựng bút trên bàn, trong đôi mắt đen nhánh không hề có tiêu cự.

Mười phút.

Còn chưa đến mười phút.

Quá khứ xấu hổ của cậu sẽ hoàn toàn hiện ra trước mắt công chúng.

Ting ting.

Điện thoại chợt rung lên.

Sau tiếng sột soạt, ánh sáng xanh yếu ớt chiếu sáng gương mặt vô cảm của Bạch Chỉ.

Tạ Tư Cẩn: "[Ừ, anh về nhà rồi.]

Bạch Chỉ mấp máy môi, rõ ràng là một câu bình thường, lại khiến mũi cậu cay cay.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cười nhắn lại: [Ừ, em đang khá bận, chắc sẽ về muộn.]

Tạ Tư Cẩn: [Muốn anh giúp không?]

[Muốn.]

Bạch Chỉ khịt mũi, giả bộ điềm nhiên nhắn lại: [Đêm nay anh tắm xong đừng mặc quần áo được không?]

"Được, anh không mặc." Tạ Tư Cẩn gửi tin nhắn thoại, mang theo tiếng cười khẽ: "Em phải chắc chắn đó."

Kim đồng hồ chỉ hướng tám giờ tối, Bạch Chỉ bật chế độ máy bay trên điện thoại.

Cậu co mình trên sô pha, đeo tai nghe, để tiếng nhạc rock đinh tai che lấp thế giới của mình.

Cậu gần như đã có thể tưởng tượng tình cảnh trên mạng, đầu tiên là Chu Kim tố cáo cậu vô trách nhiệm thế nào trên sóng truyền hình, sau đó dân mạng sẽ dùng ngôn từ làm vũ khí công kích cậu.

Chờ dư luận lên men tới trình độ nhất định, phòng Quan hệ xã hội sẽ dùng tài khoản của cậu chứng minh dòng tiền Bạch Chỉ gửi cho Chu Kim, thuê blogger nhắc lại chuyện cậu kiện công ty quản lý và Chu Kim hai năm trước.
Đương nhiên Chu Kim sẽ không từ bỏ ý đồ, có lẽ ông ta sẽ chơi bài tình cảm, khóc lóc than thở, nhưng nhất định sẽ ra vẻ đạo đức nói Bạch Chỉ bất hiếu thế nào, đạo đức cá nhân suy đồi, định hướng dân mạng đứng về phía ông ta.

Nhưng đây cũng là điều Bạch Chỉ và phòng xã hội mong muốn, họ muốn Chu Kim đưa ra tất cả chứng cứ, từng bước đẩy lão vào đường cùng.

Sau đó, tuổi thơ bị bạo hành của Bạch Chỉ sẽ bị phơi bày, nguyên nhân sợ chó của cậu được công bố, các hồ sơ xuất cảnh, bệnh án... Chứng cứ khách quan và một bản thảo cảm động lòng người, ngoài ra còn có sự chỉ đạo âm thầm và sắp xếp của đoàn đội...

Truyền thông Duệ Tân có đội ngũ quan hệ công chúng vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa cậu cung cấp tư liệu, nhất định sẽ khắc phục khó khăn thành công.
Nhưng vậy thì sao?

Bạch Chỉ nhắm mắt lại, cậu cũng không cần mọi người đồng cảm. Nếu có thể, cậu mong mãi mãi không ai biết quá khứ của mình.

Bạch Chỉ mở âm lượng nhạc tối đa, không nghe thấy tiếng đập cửa ngày một gấp gáp bên ngoài.

Ánh đèn ngoài hành lang tràn vào căn phòng mờ mịt, Lưu Nhất Hải không biết đã vào từ bao giờ, miệng hé rồi lại mở.

Bạch Chỉ mơ màng ngẩng đầu, đôi mắt nai đen nhánh hiện lên vẻ mông lung.

Lưu Nhất Hải còn đang hô lên, gương mặt đan xen lo lắng và mừng rỡ, nhìn khẩu hình như đang gọi tên cậu.

Bạch Chỉ: ?

Lưu Nhất Hải tháo tai nghe của Bạch Chỉ xuống, tiếng ồn đing tai nhức óc đi xa, Bạch Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, ngoài cửa là âm thanh xe cộ, còn cả tiếng hoan hô gần như phát cuồng của Lưu Nhất Hải.

Bạch Chỉ: "Sao thế ạ?"
"Chắc chắn cậu không thể nghĩ ra chuyện này!" Lưu Nhất Hải lắc tay Bạch Chỉ, vẻ mặt khó tin, "Chương trình không hề phát sóng!!"

Vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Chỉ cuối cùng cũng thay đổi, cậu ngơ ngác trừng mắt: "Anh nói cái gì?"

"Kì diệu thật sự, có người giải quyết đài truyền hình kia! Đã gỡ bỏ tiết mục rồi!" Hai mắt Lưu Nhất Hải sáng rỡ, "Trên mạng cũng sóng yên biển lặng, không có bất kỳ thứ gì liên quan đến cậu hết!"

Bạch Chỉ ngẩn người, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

Lưu Nhất Hải: "Không ngờ sao? Anh với phòng Quan hệ công chúng cũng sốc lắm, đang tra xem ai đã giúp em!"

"Tra được rồi!" Chị gái quan hệ công chúng giơ điện thoại xông tới: "Là người bên ông Tạ, đại gia giàu nhất Bắc Kinh trước đây."

Lưu Nhất Hải sợ đến ngây người, lại nhìn Bạch Chỉ với cặp mắt khác xưa, "Cậu còn có quan hệ thế này?"
Đại gia giàu nhất Bắc Kinh trước đây...

"Tạ Tư Cẩn..." Bạch Chỉ lẩm bẩm, im lặng vài giây rồi vọt thẳng ra ngoài, "Tối nay cảm ơn mọi người, tôi về trước đây!"

"Này đợi chút kẻo ngã!" Giọng Lưu Nhất Hải vọng lại từ phía sau, "Phương Viên, cô lái xe đưa nó về!"

Khi Bạch Chỉ trở về, Tạ Tư Cẩn đang gọi điện thoại. Thấy Bạch Chỉ về, anh nói với đầu dây bên kia, "Lần này làm phiền ông, sau này cháu sẽ tới thăm ông cùng Bạch Chỉ."

Tạ Tư Cẩn cúp điện thoại, quay người, nhẹ nhàng cười nhìn Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ cũng không nén nổi nữa, tiến lên ôm chặt lấy anh.

Tạ Tư Cẩn: "Hôm nay không cần làm thêm à?"

Bạch Chỉ rúc sâu vào lòng người đàn ông, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ của đối phương, mãi sau mới lắc đầu, môi dán lên lồng ngực, thanh âm buồn buồn: "Không cần."
Tạ Tư Cẩn: "Vậy là có thể ăn cơm cùng anh đúng không?"

Bạch Chỉ không nói gì, cơ thể cậu run lên, hai tay siết chặt eo Tạ Tư Cẩn, dường như muốn khảm nửa kia vào thân thể mình.

Nhận ra trong lòng ướŧ áŧ, Tạ Tư Cẩn khe khẽ thở dài.

"Lần sau có vấn đề gì, nói với anh được không?" Anh xoe nhẹ đỉnh đầu Bạch Chỉ, giọng nói ôn nhu đến khó tin, "Không phải mình đã ở bên nhau rồi sao?"

Bạch Chỉ sững sờ, nước mắt càng lã chã.

Cậu biết mình không thể dễ dàng thiết lập mối quan hệ tin cậy với người khác, cũng không dám tin mình sẽ được yêu thương vô điều kiện, nhưng cậu sẵn sàng thử tin tưởng vì Tạ Tư Cẩn.

Dù cho kết cục có thể không tốt, nhưng trốn tránh lâu như vậy, cậu cũng muốn thử cố gắng một lần.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng Tạ Tư Cẩn sẽ vì cậu đến mức này.
Sự tín nhiệm và bảo vệ đến muộn hơn hai mươi năm.

Bố mẹ cậu không cho.

Nhưng người vốn không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì lại cho cậu.

Bạch Chỉ cũng không nhịn được nữa, gào khóc trong lòng Tạ Tư Cẩn.

"Biết, em biết." Cậu túm áo sơ mi Tạ Tư Cẩn, nghẹn ngào không thôi, "Sau này, việc gì em cũng sẽ nói cho anh."

"Không phải anh muốn điều tra bí mật riêng tư của em, anh chỉ nghĩ rằng nếu có chuyện, ta có thể cùng nhau xử lý." Tạ Tư Cẩn vuốt mái cậu ra sau sau đầu, nhẹ giọng nói: "Việc kia anh đã giải quyết ổn thỏa, sau này bọn họ sẽ không tìm em nữa."

Qua thật lâu, cuối cùng Bạch Chỉ cũng bình tĩnh trở lại, cậu tựa vào lòng Tạ Tư Cẩn, gào khóc chỉ còn nhỏ giọng thút thít.

Cho đến hiện tại, cậu mới nhận ra mình ôm Tạ Tư Cẩn chặt cỡ nào, áo sơ mi đắt đỏ của anh cũng dính đầy nước mắt của cậu.
Bạch Chỉ hơi lúng túng buông tay, không khỏi áy náy.

Tạ Tư Cẩn: "Được rồi, tiếp theo nói anh nghe hôm nay em mặc qυầи ɭóŧ thế nào?"

Bạch Chỉ cứng người, sao chủ đề lại trở thành như vậy?

"Không muốn sao?' Tạ Tư Cẩn nghệch đầu nói, "Nhưng mới rồi em còn nói, việc gì cũng sẵn sàng nói cho anh."

"Em, em..." Bạch Chỉ cắn răng, gương mặt vừa khóc đến trắng bệch lại đỏ lên.

Chẳng qua Tạ Tư Cẩn thấy cảm xúc của bạn nhỏ không tốt, bây giờ mới nói lời nhạt nhẽo để trêu người.

"Không thích thì thôi." Anh không đùa nữa, nói: "Vậy mình ăn cơm trước..."

"Em, em không nhớ rõ." Bạch Chỉ chợt nói.

Tạ Tư Cẩn nhíu mày, dường như hơi bất ngờ, xem ra vẫn muốn tiếp tục?

Giây lát sau, Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, rõ ràng xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, lại lấy can đảm nói: "Hay là anh tự kiểm tra xem?"
Tạ Tư Cẩn sững sờ, không khỏi khẽ cười một tiếng.

Người này thật đúng là...

Sao có thể đáng yêu như thế nhỉ.

Tạ Tư Cẩn không kìm lòng được, nâng eo huých Bạch Chỉ, hỏi đầy mờ ám: "Bây giờ kiểm tra luôn ư?"

"Hả?" Tạ Tư Cẩn rất hiếm khi làm trò lưu manh này, Bạch Chỉ nhất thời không kịp phản ứng.

Xấu hổ nửa ngày, bấy giờ mới lấy lại tinh thần: "Sao ạ?"

Tạ Tư Cẩn xoa bụng dưới của cậu, cười khúc khích, "Anh sợ lát nữa em đói, sẽ không còn sức đâu."

"Em cũng hơi đói thật." Bạch Chỉ càng mông lung: "Nhưng sao lại không còn sức."

Tạ Tư Cẩn: "Em thấy anh kiểm tra em, thật sự chỉ kiểm tra xem em mặc cái gì sao?"

"Thế..." Bạch Chỉ khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến đột nhiên cái gì, trúc trắc: "Thế còn có gì nữa?"

Tạ Tư Cẩn mặt không đổi sắc: "Đương nhiên là kiểm tra thứ bên trong qυầи ɭóŧ của em rồi."
Mặt Bạch Chỉ nháy mắt đỏ lên.

"Anh muốn kiểm tra xem các cơ quan của em có khỏe mạnh không, phản ứng của em có nhanh nhẹn không, và các chức năng cơ thể em có hoạt động tốt hay không." Tạ Tư Cẩn càng nói càng bậy bạ, hoàn toàn không làm người tử tế, "Ồ, còn nữa, lần trước mình chưa tìm thấy tuyến tiền liệt, lần này phải tìm ra nhé?"

Bạch Chỉ há mồm đờ người, cổ cũng đỏ bừng.

"Hỏi em đó." Tạ Tư Cẩn lại huých cậu một chút, ghé vào lỗ tai cậu, khẽ cười: "Bạn trai có để anh kiểm tra không nào?"

"Đều... Đều cho..." Bạch Chỉ gần như sắp bốc cháy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Để anh kiểm tra tùy thích..."

Thanh niên ngửa đầu nhìn anh, vẻ e ấp, mặt đỏ bừng.

Vừa mềm vừa ngọt, đáng yêu chết được.

Máu nóng khắp người Tạ Tư Cẩn vọt lên đâu, như thể chỉ ước ao ăn tươi nuốt sống người vào bụng.
Bạch Chỉ nhìn ánh mắt lộ liễu của anh mà sợ, nhưng lại không khỏi có chút chờ mong, hỏi: "Bây giờ kiểm tra luôn sao?"

Tạ Tư Cẩn muốn xem, nhưng anh xót Bạch Chỉ đói bụng hơn. Anh hít sâu một hơi, cố kiềm nén thân thể nóng nảy của mình, nói: ""Đợi lát nữa, ăn cơm trước."

"À? Dạ." Bạch Chỉ hơi hụt hẫng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn.

Nhưng lúc ăn cơm lại không kìm được liếc trộm Tạ Tư Cẩn, sao lại có người tốt thế nhỉ.

Bàn ăn phía đối diện, Tạ Tư Cẩn tay cầm đũa, tốc độ ăn rất nhanh, dường như không nói thêm gì nữa.

Dường như dưới vẻ bề ngoài ưu nhã của anh đang ẩn giấu một bản năng dã thú nào đó, khiến anh vất vả cố gắng chịu đựng mới có thể duy trì cân bằng.

Sau khi cơm nước xong, Bạch Chỉ đứng lên, chủ động nói: "Em đi rửa bát."

"Không cần." Tạ Tư Cẩn lau miệng, chậm rãi nói: "Ngày mai dì giúp việc đến xử lý."
Bạch Chỉ không thích để bát đũa qua đêm, lắc đầu: "Chỉ có mấy cái bát, còn có máy rửa bát..."

"Bạch Chỉ." Tạ Tư Cẩn ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra chút vội vàng nôn nóng: "Anh không chờ được."

Nhận ra ý đối phương muốn ám chỉ, Bạch Chỉ đờ người.

Dường như có dòng điện nhỏ xíu chảy xuôi trên làn da, khắp người đều ửng đỏ, gương mặt như muốn bốc cháy bỏng người.

Bạch Chỉ ngơ ngác hé miệng, cảm thấy cổ mình hơi khô.

Rất lâu sau, cậu mới liếm đôi môi khô khốc, nói giọng khàn khàn: "Vậy em đi tắm..."

"Rầm." Một âm thanh vang lên, lời còn chưa nói hết, Bạch Chỉ đã bị Tạ Tư Cẩn đặt lên bàn ăn.

Trong phòng ăn Tạ Tư Cẩn có một chiếc bàn ăn hình chữ nhật vừa lớn vừa rất phong cách, nhìn tạo hình và tay nghề là biết rất đắt đỏ. Bình thường hai người ăn cơm, đều chỉ sử dụng một phần diện tích nhỏ.
Trước đó Bạch Chỉ còn cảm thấy cái bàn lớn như vậy rất lãng phí, cho đến khi bị người ta bế lên trên...

Bạch Chỉ chưa từng thấy Tạ Tư Cẩn mất khống chế như thế, mơ màng hô một tiếng: "Tư Cẩn?'

Ánh mắt Tạ Tư Cẩn rơi trên lưỡi nhọn của Bạch Chỉ và ánh mắt ướŧ áŧ của cậu.

Vừa rồi lúc ăn cơm khi Bạch Chỉ nhìn anh, ánh mắt mong ngóng được ăn kẹo, vô vàn dư vị dính lên người anh, khiến anh không thể tập trung, bình tĩnh ăn cơm được.

Nhưng hiện giờ, cuối cùng anh cũng có thể ăn miếng kẹo mình đã khát khao bao lâu nay.

Vừa mềm vừa ngọt, còn ngon lành hơn anh nghĩ rất nhiều.

"Đĩa..." Bạch Chỉ lo lắng hô lên, lại nhanh chóng bị Tạ Tư Cẩn chặn lại.

Một nụ hôn trời nghiêng đất lệch.

Tạ Tư Cẩn đêm nay thật điên cuồng, hô hấp dồn dập hơn bình thường, sức lực khủng khiếp, cả người nổi máu dã thú.
Bạch Chỉ nhanh chóng đắm chìm trong nhịp điệu bên trong của đối phương, không thể tự kiềm chế.

"Khi nãy ăn cơm anh đã muốn làm vậy rồi." Tạ Tư Cẩn bế Bạch Chỉ đi vào phòng tắm, giọng nói khàn khàn: "Ngày đầu tiên em tới nhà anh, anh đã muốn làm em ngay trên cái bàn này."

Bạch Chỉ còn đắm chìm trong dư vị vừa rồi, mới định thần lại đã nghe thấy lời này, gương mặt xấu hổ đỏ bừng, vô thức nói: "Em cũng muốn."

Tạ Tư Cẩn khẽ giật mình.

Bạch Chỉ cắn răng, nhanh chóng nói thêm một câu: "Em cũng muốn được anh làm ở chỗ khác trong nhà."

Con ngươi Tạ Tư Cẩn nhanh chóng co lại, bắp thịt cả người căng cứng, khát vọng kiềm chế lâu ngày như sóng vỗ ào ào đánh tới, gần như muốn phá tan lý trí của anh.

Anh đặt Bạch Chỉ trong bồn tắm, một tay giật cà vạt, đôi mắt đen nhánh lộ ra ánh lửa nguy hiểm.
Anh nói: "Như em mong muốn."

Bình Luận (0)
Comment