ngày thứ hai Thẩm Ký không nhận được lời chuyển phát nhanh từ cửa hàng đồ ngọt, ngày thứ ba cũng không có.
Hắn khi đi ngang qua tiệm bánh để giao hàng theo bản năng liền chậm rãi hạ tốc độ, cách tấm kính nhìn y mấy lần. Trình Dung vẫn đứng ở quầy thu tiền, thật giống như người đứng sau khung ảnh, văn nhã mà yên tĩnh. Bình thường cũng không có gì lạ, quán này cũng như mấy quán khác rất muốn thu hút khách hàng, nhưng cửa hàng này có một loại ma lực nào đó. Thẩm Ký đột nhiên muốn nếm thử bên trong điểm tâm ngọt có thực sự ngọt như thế không?
Chỉ chớp mắt đến cuối tuần, Thẩm Ký kiên quyết muốn đi làm như thường lệ. mẹ Thẩm đem hắn kéo đến ôn tồn khuyên bảo: ‘’con không muốn cha giận sao”
“Không phải vì cha đang giận, mẹ, nếu muốn làm thì nên làm triệt để một chút. Những nhân viên khác đều không nghỉ vào thứ bảy, con cũng không thể nghỉ, coi như vận động kiếm một ít tiền tiêu vặt.
“tiểu tử này, con còn có học tập nữa đấy!!”
“có chứ ạ, buổi tối con về học, so với cả ngày ở nhà học thì có hiệu suất hơn.” Thẩm Ký giơ tay làm biểu thị xin thề.
Mẹ Thẩm biểu hiện như nhìn người hành tinh mà nhìn con mình: “đây là đã bị kích thích gì sao?”
“con của mẹ tiến bộ mẹ không vui sao?”
“không, niềm vui đến quá đột ngột, nhất thời con chưa chuẩn bị tư tưởng tốt.”
Thẩm Ký như một mặt trời sáng lạng mà hưng trí đi làm việc, để lại 2 cha mẹ vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau.
Trời không phụ lòng người, trưa hôm đó cơm nước xong xuôi, hắn nhận được điện thoại nói là chuyển phát ở của hàng đồ ngọt. Thẩm Ký trong lòng hưng phấn, đạp xe với sức lực lớn hơn bình thường, đi vào trong cửa tiệm như mò ra từ trong nước,nói chuyện có chút thở không ra hơi: ‘em đến thu chuyển phát nhanh”
Trình Dung nhìn hắn, vô thức mà nhíu nhíu lông mày.
Thẩm Ký nhất thời hối hận rồi. Hắn tại sao không đứng ngoài đem hơi thở hổn ển với cả người đầy mồ hôi của mình lau sạch sẽ mới vào?
Trình Dung không lên tiếng, xoay người rót một chén nước đưa tới. Thẩm Ký ngơ ngác theo dõi tay hắn, Trình Dung kiên nhẫn giải thích: “Cực khổ rồi, uống trước ít nước.”
Trái tim nhỏ bé của Thẩm Ký lại như đu dây. Hắn không dám nhìn đối phương, tiếp nhận nước rồi uống một hơi, không nhịn được thoải mái mà thở hắt một tiếng. Trình Dung ở một bên cười khẽ một tiếng rồi nói: “uống chậm một chút” trái tim nhỏ bé càng bay càng loạn.
Ánh mắt đen láy của Trình Dung phản chiếu dáng vẻ của Thẩm Ký, giữa ánh mặt trời đáng sợ của mùa hè như mấy ngày ở trong lò sưởi, làn da trắng nõn của Thẩm Ký biến thành màu lúa mạch. Thân hình thiếu niên nhỏ dài, chóp mũi mang theo ít giọt mồ hôi, khí tức mạnh mẽ của tuổi thanh xuân không thể ngăn chặn được mà tản ra, tựa hồ là phát hiện ra mình nhìn hắn, thiếu niên do do dự dự nhìn nhìn lại Trình Dung.
Trình Dung nở nụ cười: “Trời nóng như vậy còn muốn đưa chuyển phát nhanh hử.”
“Hừm, đúng đấy.” Thẩm Ký trong lòng nai vàng ngơ ngác, cũng may hắn vốn là nóng nên mặt có chút sắc đỏ lên, cho dù thêm điểm đỏ cũng không thể phát hiện. Vì để cho cuộc đối thoại kết thúc muộn một chút, hắn lại bỏ thêm một câu: “Xem như là nghỉ hè kiếm chút công việc đi.”
“em vẫn là học sinh?”
“Đúng, đang đọc lớp 12.”
Trình Dung tựa hồ có hơi cảm khái: “tuổi còn nhỏ…” vừa muốn học tập vừa muốn kiếm tiền, thật không dễ dàng.
Thẩm Ký cảm thấy đối phương có lẽ hiểu lầm cái gì, nhưng cũng không muốn làm sáng tỏ. hắn lưu luyến không rời chén nước, đem nó trả lại đối phương “cảm ơn”!! Trình Dung tiếp nhận cái chén, tay 2 người chạm nhẹ một chút, không tới nửa giây tiếp xúc, như chuồn chuồn lướt vậy.
Trình Dung không cảm giác gì, mỉm cười đem hộp giấy giao cho hắn. Lần này là một bánh gatô hâm mộ tương tư, địa chỉ nhận vẫn là nơi cũ.
Đi ra khỏi cửa tiệm, tâm tình của Thẩm Ký vừa bay lên lại nhanh chóng chìm xuống. Đúng vậy, hắn suýt nữa quên, còn có một đôi mắt hoa đào đẹp trai cao to ở đấy.
Thẩm Ký từ hồi sơ trung đã biết mình là gay, ký túc xá của hắn có dán một tấm poster lớn ở bên tường. Thẩm Ký chỉ quay về tường nhìn nhìn mấy lần, còn mấy đứa bạn của hắn thì nửa đêm cứ nhìn ảnh nóng bóng rồi giao lưu hạt giống với nữ thần. Thẩm Ký im lặng mà nghi hoặc tại sao 2 cái khối ngực to lớn trắng toát như thế có thể dẫn đến lên trời xuống đất như thế. Mấy tháng sau từ một người tự xưng là hủ nữ cùng bàn với hắn mở miệng, lần đầu tiên hắn nghe được từ GV này. Buổi tối ngày hôm ấy, hắn đã lý giải được bản thân mình như thế nào – theo một ý nghĩa nào đó.
Thẩm Ký thực sự thất vọng. Mình là gay hắn cũng không dám đề cập với ai, vẫn chôn dấu trong lòng đến hiện tại. Hắn không muốn bị bạn học cho rằng mình là một con quái vật, bị chỉ chỉ chỏ chỏ, càng không muốn nhận lấy ánh mắt khác thường của cha mẹ. Cũng may thi thoảng hắn còn có thể thấy mấy kẻ Âu Mỹ bắp thịt ở trong màn hình để len lén mà sử dụng chứ thực sự trong hiện thực hắn vẫn rất khó tìm kiếm được đồng loại.
Chí ít là tất cả các kỳ nghỉ hè trước đều không có.
Thẩm Ký dính chặt lấy thành viên của hệ điều hành, tận lực để cho mình có cơ hội đến cửa hàng quán đồ ngọt chuyển phát nhanh. Hắn cứ một lần lại một lần năn nỉ, mãi đến khi nữ trung niên hình thành phản xạ hình cung, cứ khi tiếp xúc đến điện thoại là sẽ nhớ đến Thẩm Ký.
Trình Dung hầu như mỗi ngày đều gọi chuyển phát nhanh, thời gian đều là sau giờ nghỉ trưa, Thẩm Ký mỗi ngày đều dùng tốc độ giải quyết thật nhanh để chờ điện thoại, có khi còn không chờ dặn dò mã đã hướng cửa hàng đồ ngọt cuất phát. Thường xuyên qua lại nên Trình Dung cũng không cần gọi điện thoại, 2 người đã hiểu ý lẫn nhau, Thẩm Ký trở thành nhân viên chuyển phát nhanh chuyên môn cho cửa hàng đồ ngọt.
Buổi chiều chính là thời điểm mặt trời nắng nhất, Trình Dung sẽ đều mời Thẩm Ký uống nước, nói hắn nghỉ ngơi một chút.khi đó 2 người thi thoảng sẽ nói dăm ba câu trò chuyện, vì thế mà 2 người cũng dần quen thuộc hẳn lên. Thẩm Ký biết Trình Dung cũng không phải người địa phương, cũng không biết tại sao lại đến nơi này sinh sống, lại mở một tiệm bánh nuôi sống chính mình. Hắn thích nhạc jazz, thích cây cảnh, không thích vận động, nhưng chơi cờ vây lại rất lợi hại. Thẩm Ký đã tưng thấy hắn cầm một quyển sách dạy đánh cờ vây, khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh nhìn không ra tâm tình, chỉ có đôi mắt đen kịt sâu không lường được.
“em thì sao? Bình thường yêu thích cái gì?” Trình Dung hỏi.
“…” Thẩm Ký đột nhiên có chút khó có thể mở miệng, “Chơi game.”
“Trò chơi gì?”
Thẩm Ký gãi gãi đầu: “Đạo tháp.” Chỉ có điều đã rất lâu không lên, cũng là “đội bình thường” thôi, ai, chính là một đội đánh một đội, đương nhiên một chọi một cũng có thể… đơn giản chính là 2 bên đều có một di tích dồ vật của phái mình, muốn phá hủy đối phương đồng thời lại bảo vệ bang phái của chính mình..”
Hắn câm miệng. Chính mình nghe vào lại giống như người ngu ngốc.
Trình Dung nở nụ cười: “Cùng chơi cờ rất giống nhau.”
“Không không không tất nhiên có chút không giống.” Cao phú soái với tinh thần hưởng thụ cùng với việc mình chơi game như thế sao giống nhau, Thẩm Ký yên lặng mà nhổ nước bọt.
“Xác thực, so với cờ vây, thì quy tắc vàng làm vua vẫn như nhau mà thôi.” Trình Dung dĩ nhiên không biết giờ khắc này nội tâm của Thẩm Ký đang hoạt động mãnh liệt, chỉ lầm bầm như đang bổ sung mà thôi.
Thẩm Ký cười khan mấy tiếng. Trình Dung nhìn hắn: “Xin lỗi, anh rất vô vị phải không.”
Vô vị chính là em nha!! Thẩm Ký lại xoắn xuýt trong lòng. Em cũng muốn cùng anh nói từ văn thơ đến triết học, nhưng em thực sự không hiểu à!! trước mắt hiện lên cái tên mặt *** tà kia, nếu là tên kia, nhất định có thể trả lời nhanh nhẹn mấy câu có phong cách phương Tây kiểu này. Thẩm Ký có chút muốn khóc.
Kỳ thực Thẩm Ký khi còn bé được cha mẹ đưa đến trường dạy cờ vua học một học kỳ, bởi vì nơi đó giáo viên cờ vua đều rất giỏi, lúc ấy ai cũng bảo hắn có năng khiếu, vì thế mà hắn được thầy mở cho một khóa đào tạo riêng.lúc ấy thầy cô còn hỏi hắn muốn vào trường để được giáo dục và học tiếp không, nhưng ba mẹ Thẩm cho rằng con đường kia cũng không quá an toàn, còn làm lỡ chuyện học hành. Sau đó việc học càng ngày càng nặng, Thẩm Ký cũng đã từ tỏ chuyện học ấy. Bây giờ cũng đã qua nhiều năm, ngay cả quy tắc chơi đều quên sạch.
Hay là bởi vì hắn không bao giờ chú ý đến nôi dung, từ trước đến giờ chỉ dừng lại ở bên ngoài. Còn chuyện của nam đào hoa kia, Thẩm Ký căn bản cũng không thể hỏi được.
Hắn mỗi ngày đều thay Trình Dung đưa chuyển phát nhanh đến văn phòng, có lúc là một cái bánh ngọt nhỏ, có lúc lại là một ly sinh tố. Hứa Quốc Tề đều từ phòng làm việc của hắn mà đi ra, tự tay nhận lấy hộp giấy, vừa nhìn hộp bánh tình yêu lại cười khiến Thẩm Ký không dám nhìn thẳng. Là một nam nhân như thế mà vẫn chấp nhất với đồ ngọt thực sự có chút mất mặt- nhưng Thẩm Ký lại nghĩ, thôi, mình chỉ là người môi giới, đổi hoa quả tươi thì hắn khẳng định sẽ không nhận, chỉ là Trình Dung lại thuận lợi để đưa đồ ngọt hơn thôi.
Ngực lớn đã nhận ra Thẩm Ký, đôi lúc gặp mặt còn tán gẫu vài câu. Thẩm Ký sẽ vô tình hữu ý mà hỏi thăm vài câu về nam đào hoa, nhưng cũng không biết phải mở miệng thế nào. Thẩm Ký đối với kiểu thầm mến thế này cơ bản skill cũng còn vô cùng gay go, càng không nói đến việc điều tra tình địch như vây,thực sự nhiệm vụ cấp S.
Thẩm Ký cắn cắn bút, lại ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ. Ngoài cửa là bóng đêm thâm trầm, cửa sổ thủy tinh như một chiếc gương mà phản chiếu rõ ràng bóng người của hắn. Trải qua một quãng thời gian sương gió mà đón mặt trời, thân thể như nhỏ bé trắng bạch bây giờ đã đẹp đẽ không ít, tuy rằng vẫn nhỏ gầy nhưng vẫn luyện ra bắp thịt khiến hắn có vẻ dẻo dai mạnh mẽ. Làn da lâu không thấy ánh mặt trời cũng trở nên khỏe mạnh, cả người như đâm chồi nảy lộc thật sinh động như màu xanh tươi của cây cối mùa xuân.
Nhưng nó chỉ là cây non mà thôi, chờ đến khi trưởng thành và được chú ý cũng không biết đến thời gian nào. Lại nghĩ đến nam đào hoa kia, nhớ hắn mặc âu phục cùng ngực bự kêu hắn “ Hứa Tổng” mặt lại buồn bực mà vùi đầu vào làm bài.
Cha mẹ Thẩm Ký cứ tưởng con mình chỉ là nóng máy ba phút, lại không nghĩ tới hắn làm chuyển phát nhanh đã đến một tháng. Đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ, chưa bao giờ đến muộn về sớm, sau khi đi làm còn ngoan ngoãn về nhà làm bài tập,cha Thẩm Ký dù sao cũng không tin được kỳ tích cứ thế rơi xuống, hắn chạy đi mở máy vi tính thẩm tra ghi chép trên mạng cua Thẩm Ký, kết quả lại nhìn thấy một đống tài liệu về sự chọn lựa nghề nghiệp cùng kim chỉ nam làm nghề với phân tích đánh giá thị trường
Cha Thẩm Ký thực sự lệ rơi đầy mặt.
Ngày hôm đó sáng sớm không mây, trời trong xanh, giữa trưa đột nhiên mây đen kéo đến dày đặc, một lúc sau từng giọt mưa như hạt đậu cứ thế nện xuống đất. Thẩm Ký không mang áo mưa, nhưng mong nhớ chuyển phát nhanh của Trình Dung, không để ý đến những cái khác mà gần như lao ra khỏi màn mưa. Nửa đường mưa càng lúc càng lớn, xa xa còn mơ hồ nghe được tiếng sấm. Thẩm Ký vừa mới đỗ chiếc xe ở bên lề đường, giữa không trung vang tên một tiếng sấm nổ bên tai, chấn động đến mức cả người hắn căng thẳng, không nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa tiệm chạy vào.
Trình Dung nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Ký không khỏi tối sẩm mặt mày. Thẩm Ký cả người ẩm ướt, từng giọt nước trên tóc cứ tí tách rơi xuống, cứ bước một bước liền tạo thành một vũng nước đàng sau, Thẩm Ký lúng túng đứng tại chỗ ấp úng nói: “thật xin lỗi, sàn nhà bị em làm ướt rồi..”
Nhân viên Tiểu Tả cầm cây lau nhà đi tới bắt đầu lau dọn, Thẩm Ký cầm cầm cái góc áo, bị hơi lạnh của điều hòa thổi đến phát run, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Trình Dung ở phía sau quầy tìm kiếm một hồi, lấy ra một cái khăn mặt sạch: “lại đây.”
Thẩm Ký cảm ơn rồi nhận lấy khăn mặt, lau qua qua mấy cái. Trình Dung khe khẽ thở dài, rút khăn mặt từ tay hắn, Thẩm Ký cũng không phản ứng lại, Trình Dung đã tiến tới giúp hắn lau tóc.
Mặt Thẩm Ký lập tức ửng đỏ, động tác Trình Dung rất nhẹ nhàng, xúc cảm như có như không, không thể nói là mê hoặc cỡ nào. Hắn không thể thấy vẻ mặt của Trình Dung, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn chằm chằm ngực của Trình Dung- không ngờ Trình Dung cao hơn hắn nhiều như thế!!
Trong cửa hàng đang có rải rác một ít người, tất cả đều dồn dập quay đầu mà nhìn cảnh ông chủ đang chăm chú giúp một người chuyển phát nhanh lau tóc.
Trình Dung thu hồi khăn rồi nói: “phòng vệ sinh bên kia, đem người lau khô một chút, không sẽ bị cảm lạnh.”
Thẩm Ký nghe lời mà đi vào, giật cái khăn tay mà lau lau người, trong lòng ủ rũ. Vốn không muốn chậm trễ nên mới vội vã mà tới đây, không ngờ lại gây thêm phiền phức cho anh ấy như thế.
Thẩm Ký lại một lần nữa đi từ phòng vệ sinh ra mà ngẩn người, hắn thấy Trình Dung đang đặt xuống một cốc sữa bò nóng trên bàn, thấy hắn đi ra, Trình Dung vẫy vẫy tay bảo: “cho em giảm lạnh, ngồi xuống rồi chậm rãi uống.”
“A, em thật sự không có chuyện gì…”
“đang còn nóng thì nhanh uống đi.”âm thanh Trình Dung vẫn trầm thấp như thế, nghe không ra xúc cảm hay tức giận gì.
Thẩm Ký cũng không còn cách nào, xấu hổ ngồi xuống, cầm lấy cốc sữa rồi cứ thế uống xuống, sữa bò còn rất nóng, nhất thời muốn uống cũng không xong “vậy chuyển phát nhanh của anh_____”
Trình Dung lắc đầu một cái: “Ngày hôm nay không cần chuyển.”
“A? Như vậy sao được?”
“phí chuyển phát nhanh như thường lệ vẫn đưa cho em, tờ đơn anh đã ký, đợi mưa tạnh thì hãy đi.” Trình Dung nói, “chuyện này là trách nhiệm của anh, là anh không nói trước với em, hại em gặp mưa.”
Hả? Nhưng Trình Dung cũng sẽ không biết mình không mang áo mưa à. Thẩm Ký sờ sờ mũi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Trình Dung cũng không cho hắn cơ hội phản bác, đã cầm điện thoại di động bấm một dãy số::uy, a Tề.”
Lỗ tai Thẩm Ký giật giật.
“Xin lỗi, ngày hôm nay không có bánh ngọt cho cậu…. nói chung là không có thôi, lần sau sẽ bù lại cho cậu sau.”
Đầu bên kia điện thoại nam hoa đào tựa hồ nói câu gì đó.
“tớ? không có việc gì.” Trình Dung trả lời. Thẩm Ký thấy kỳ quái, nam hoa đào không lẽ hỏi “cậu làm sao vậy” ư? Đáng nhẽ không phải nghĩ là Trình Dung tức giận rồi chứ??
“Thật sự không có chuyện gì.” Trình Dung còn nói, “cứ như vậy đã, tớ ngắt điện thoại.”
Thẩm Ký mắt nhìn thẳng, hết sức chuyên chú vào cốc sữa bò. Nếu như Trình Dung cùng nam hoa đào bởi vì mình mà giận dỗi…
Trình Dung để điện thoại di động xuống, cái gì cũng không nói.
Thẩm Ký bất an móc túi tiền: “tiền này em trả cốc sữa bò.”
“Miễn phí.”
“em cần phải trả.” Thẩm Ký kiên trì nói. Hắn mơ hồ biết, từ trước tới nay, ở trong mắt Trình Dung mình vô tình hay cố ý đều mang theo hình tượng làm ngoài giờ. Trình Dung rất có thể nghĩ hắn là do gia cảnh nghèo khó nên mới có chút thương hại di. Tuy hắn cũng không có ý định lừa dối, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu. Làm sao mới có thể giải thích với Trình Dung đây?
“em…” hắn từ từ mà tìm kiếm tư ngữ “em thật ra không phải là vì tiền mà làm thêm, đương nhiên cũng là thuận tiện kiếm tiền, nhưng chính là….”
Vì trải nghiệm nhân sinh? Vì cùng cha giận hờn? Vì muốn nhìn thấy anh nhiều hơn?
Trình Dung nhìn thiếu niên dáng vẻ khổ sở, mắt hiện ra ý cười: “anh biết.”
“Nè?” Thẩm Ký ngẩng đầu lên, “Làm sao anh biết?”
Trình Dung cười không nói. Kỳ thực chỉ cần mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi, chỉ cần là người có ít kinh nghiệm xã hội đều có thể nhìn ra. Cách ăn mặc, lời ăn tiếng nói cùng với khí chất bên trong cùng với một cái không rành sự đời, rõ ràng gia cảnh không tồi: “em là đứa trẻ tốt”
“… Không có người sẽ nghĩ em tốt như anh nói.” Tâm tình Thẩm Ký trùng xuống.
“Làm sao biết chứ.” Trình Dung ôn hòa nói, “Thành thực, nỗ lực, lại có trách nhiệm, là một đứa trẻ rất tốt. sau này có thể làm một nam nhân tốt hơn nữa.
Tâm tình Thẩm Ký bắt đầu nở hoa lên, Trình Dung khen mình: “a, cảm ơn….”
“sẽ nhanh sẽ tới lớp mười hai, học tập chắc mệt mỏi lắm nhỉ?”
“cũng bình thường, em về nhà sẽ học bài ạ”
“Cố lên.”
Tâm tình lại càng vui sướng, Thẩm Ký muốn bay lên: “cảm ơn, em sẽ cố gắng!!”
Câu nói này chẳng khác gì câu khẩu hiệu, Trình Dung khẽ cười thành tiếng. Thẩm Ký xấu hổ cúi đầu uống sữa tươi. Hai người đều không phát hiện mọi nhân viên trong cửa hàng đang nhìn với ánh mắt kinh dị.