Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 18

Mọi người đều biết, trường trung học trực thuộc trường đại học Đông Phụ và trường trung học số 2 là kình địch của nhau. Nhưng từ trước đến nay, thành tích của trường trung học trực thuộc vẫn luôn tốt hơn trường trung học số 2, ai ngờ trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái, tỷ lệ trúng tuyển của trường trung học trực thuộc lại thấp hơn ba phần trăm, có thể nói là thất vọng, càng đáng ghét hơn chính là, trường trung học số 2 còn nhân cơ hội này để thổi phồng lên, kéo cao hạ thấp, đến mức làm các lãnh đạo trường trực thuộc phải họp suốt đêm, đỏ mắt để lập ra ‘Kế hoạch báo thù’, bắt buộc trong năm sau phải đoạt lại vòng nguyệt quế.

Lần này chỉ khổ học sinh mới lên lớp 12.

Trường trung học số 2 không còn vô nhân đạo nữa, tốt xấu gì cũng cho học sinh lớp 12 nghỉ hè bảy ngày, trường trung học trực thuộc thì không có kỳ nghỉ hè nào cả, sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ là bắt đầu dạy thêm, học bổ sung cho đến ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng.

Nhưng mà sau khi chính thức khai giảng lại càng khổ sở hơn. Ban giám hiệu nhà trường yêu cầu học sinh phải ở lại trường, thực hiện chính sách quản lý bán quân sự, sáu giờ mười lăm sáng vào lớp tự học sớm, mười giờ tối tự học, giờ nghỉ trưa cũng bị hủy bỏ, không cho về phòng ngủ, tất cả ở lại trong lớp học tự học, nếu buồn ngủ thì nằm sấp trên bàn ngủ một lát.

Những học sinh lớp 12 khổ không thể tả, lại không có cách nào phản kháng lại nền chính trị hà khắc này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từ tháng bảy nhịn đến tháng mười hai, cuối cùng cũng đợi đến kì thi mô phỏng đầu tiên.

Kỳ thi mô phỏng lần này là thống nhất toàn thành phố, nói cách khác, đây là một vòng đối mặt mới giữa trường trung học trực thuộc và trường trung học số 2. Các lãnh đạo trường trung học trực thuộc vẫn luôn nhẫn nhịn, lần này để được nở mày nở mặt, bọn họ đã bắt đầu vẽ bánh cho các học sinh lớp 12 từ sớm, tuyên bố nếu thành tích kỳ thi mô phỏng lần này xuất sắc thì sẽ suy xét cho mọi người một kỳ nghỉ dài ba ngày vào dịp tết Dương lịch.

Tất nhiên học sinh cũng không phải là kẻ ngốc, hoàn toàn hiểu được ẩn ý của câu nói này: ‘Kết quả thi xuất sắc’ có nghĩa là ‘Dù thi thế nào cũng phải vượt qua trường trung học số 2’; ‘Suy xét cho nghỉ tết Dương lịch’ cũng tương đương với ‘Thi qua trường trung học số 2 cũng chưa chắc được nghỉ, nhưng không vượt qua thì chắc chắn sẽ không được nghỉ, hơn nữa còn có thể chỉnh đốn đến chết’.

Những lời nói này của các lãnh đạo có thể nói là vừa ép buộc vừa dụ dỗ.

Để được yên tâm đón tết Dương lịch, các học sinh lớp 12  của trường trung học trực thuộc chỉ có thể đánh bại nhuệ khí của trường trung học số 2, đành phải vùi đầu học tập, tranh thủ đánh một trận để xoay người thật đẹp trong kỳ thi này.

Nhưng luôn có một nhóm nhỏ những người là ‘Sứ giả hòa bình’, coi thành tích và cạnh tranh chẳng là gì cả.

Vào sáng thứ Bảy đầu tiên của tháng 12, tiết học thứ hai của lớp 12/3 là tiết Vật Lý.

Trong khoảng thời gian giáo viên Vật Lý xoay người viết lên bảng, Lâm Vũ Đường ngồi vị trí trung tâm hàng ghế trước của lớp học đã lấy một tấm gương nhỏ dài ở trong cặp sách của mình ra, nhìn về phía hàng cuối cùng của lớp học.

Đúng như dự đoán, chị Trần nằm ngủ say sưa trên bàn, còn biết đội mũ giữ ấm, không hề bị thầy giáo Vật Lý có giọng nói vang dội trên bục giảng quấy nhiễu giấc mơ đẹp.

Giáo viên vật lý cũng lười quan tâm đến cô, mặc cho cô ngủ trong lớp, chỉ cần cô không làm ảnh hưởng đến việc học của các bạn cùng lớp là được.

Nhưng nói thật, đám người ngồi bên cạnh chị Trần cũng không tạo ảnh hưởng gì tốt, không phải đang ngủ thì là đang chơi điện thoại di động, không ai đang học, hơn nữa mấy hàng phía sau còn có không ít chỗ trống, những người không đến trường đều là học sinh nghệ thuật, bọn họ đã ra ngoài trường tham gia trại huấn luyện.

Thở dài một hơi, Lâm Vũ Đường thu chiếc gương lại, trong lòng cảm thấy lo lắng, thật không biết nên làm như thế nào mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của những tên lưu manh này.

Đối với lưu manh không cầu tiến mà nói, tiếng chuông tan học chính là chuông báo thức. Chuông tan học vừa vang lên, Trần Nhiễm Âm lập tức tỉnh lại, mắt lờ đờ cởi bỏ mũ đồng phục mùa đông, cầm lấy ly giữ nhiệt màu trắng trên bàn, giống như cán bộ già mở nắp ra, nhàn nhã uống một ngụm nước nóng.

Giáo viên Vật Lý vừa rời đi, đám ‘anh hùng hảo hán’ ở hàng ghế sau cũng lục đục thức dậy, trong nháy mắt cả phòng học sôi động hẳn lên.

“Nghe nói lãnh đạo trường trung học số 2 cũng lập bảng sinh tử.” Bạn cùng bàn của Trần Nhiễm Âm tên là Tiền Vũ Thần, là một tên mập mạp trắng trẻo đeo kính gọng đen, vì theo đuổi thời trang nên uốn tóc xoăn bằng giấy bạc, nhưng bởi vì hình tượng cá nhân hạn chế nên trông cậu ta khác xa với hai chữ ‘Trai hư’, ngược lại còn rất dễ mến. Cậu ta nói tiếp: “Quyết tâm muốn đối nghịch với chúng ta.”

Trần Nhiễm Âm khinh thường “Chậc” một tiếng: “Chẳng phải bọn họ chỉ may mắn thắng chúng ta một lần thôi sao, sao mà gáy thế nhở?” Tuy cô không thích học tập, cũng không có ý định gia nhập đội ngũ chiến đấu hăng hái, nhưng cô vẫn có một trái tim yêu mến trường cũ, ủng hộ trường cũ vô điều kiện.

Bạn nam ngồi trước mặt cô tên là Trần Hạo Dương, cậu ta xoay người gia nhập nhóm bà tám: “Trường trung học số 2 đúng là mơ mộng. Nhưng mà năm nay bọn họ thật sự cũng rất nổi bật, thi đại học vượt qua chúng ta, trận bóng rổ Trung Nhật bọn họ cũng thắng, là trận chiến của dân tộc đó! Được truyền thông cả nước thay phiên nhau đưa tin mấy tháng liền, ngay cả trang web chính thức của Cục giáo dục cũng tuyên truyền việc này, còn nổi lên tiêu đề vô cùng nhiệt huyết, ‘Thiếu niên có sức mạnh của thiếu niên’. Nếu tớ là lãnh đạo trường trung học số 2 thì tớ cũng đắc ý chết đi được.”

Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng: “Bọn họ cũng chỉ chơi tốt trong nửa trận sau thôi, nửa trận trước đánh như shit, tớ còn muốn bứng cái đầu người điều khiển bóng xuống luôn đó.”

Tiền Vũ Thần: “Trong nửa trận trước, trên màn hình trực tiếp đều là lời mắng chửi, chúng ta bị dẫn trước với tỷ số rất lớn, lúc ấy tớ còn tưởng rằng chúng ta sẽ thua đấy.” Từ ‘Chúng ta’ ở đây không phải là ‘Trường trung học trực thuộc và trường trung học số 2’, mà là thiếu niên Trung Quốc: “May mắn sau đó đã lấy được quyền khống chế bóng, xoay chuyển được đại cục.”

Trần Hạo Dương nói thêm: “Nửa trận sau cũng bị mắng, mắng huấn luyện viên vì sao không để cậu ấy lên sớm hơn.”

Tiền Vũ Thần: “Cũng có khen, khen cậu ấy đẹp trai, muốn sờ, muốn ngủ, muốn bao nuôi, cả khu vực bình luận đều gom lại không đủ một cái quần, tớ nhìn cũng xấu hổ.” Còn có một chút hâm mộ và ghen tị nho nhỏ.

Trần Nhiễm Âm tỏ vẻ tán thành: “Cậu ấy quả thật rất đẹp trai, là nóc nhà của trường trung học số 2.”

Trần Hạo Dương lập tức báo cáo tin tức về bạn nam này cho chị Trần: “Cậu ấy tên là Lương Vân Tiên, thành tích cao nhất trường trung học số 2. Thời cấp 2 bọn tớ cùng chung một lớp, tớ cũng có thông tin liên lạc của cậu ấy.” Trường cấp hai của cậu ấy là trường trung học cơ sở số 2: “Nhưng hình như cậu ấy có bạn gái rồi, nghe bạn cùng lớp của tớ nói cậu ta và cô gái trong lễ khai giảng là một cặp.”

Tiền Vũ Thần: “Cậu nói mấy lời này giống như chị Trần của chúng rất thèm muốn cậu ấy vậy, chị Trần của chúng ta đã có gia đình rồi, nhan sắc và tài năng không thua gì cậu ấy!”

Trần Nhiễm Âm dõng dạc nói: “Không sao, chị đây có thể một chân đạp hai thuyền.”

“Em thật là trâu bò.”

Giọng của Lâm Vũ Đường bất chợt vang lên ở phía sau lưng, ba người đang tụ tập tán gẫu đồng thời cứng đờ, đồng loạt nhìn về phía sau.

Lâm Vũ Đường đứng sau lưng Trần Nhiễm Âm, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào cô.

Trần Nhiễm Âm vô cùng chột dạ, trừng mắt nhìn Trần Hạo Dương ngồi trước mặt cô một cái, trách móc vì sao cậu không nhắc nhở cô sớm một chút?

Trần Hạo Dương thật sự bị oan uổng, bởi vì cậu không chú ý tới người nhà chị Trần đến từ khi nào, cậu cùng Tiền Vũ Thần liếc nhau, hai người ăn ý cầm lấy ly nước ở trên bàn, nhanh chóng rời khỏi nơi bất ổn này.

Lâm Vũ Đường kéo ghế ra, trực tiếp ngồi ở vị trí của Tiền Vũ Thần, nghiêm mặt hỏi: “Lên lớp ngủ ngon không?”

Trần Nhiễm Âm giơ tay xoa chóp mũi, ánh mắt lảng tránh, kiên quyết không nhìn thẳng vào mắt anh: “Cũng được.”

Lâm Vũ Đường: “…”

Thật là dầu muối không vào!

Anh thở dài, lại cắn răng hung hăng nói: “Nếu để anh phát hiện ra em lại ngủ trong lớp học, anh sẽ khóa xe máy của em lại!”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Xe máy của cô đã làm gì sai?

Lâm Vũ Đường một lần nữa cảnh cáo: “Bắt đầu từ tiết học tiếp theo, chăm chú nghe giảng, nếu kỳ thi mô phỏng lại đứng cuối, anh sẽ không để ý tới em một tháng.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Giết người đâm tim, giết người đâm tim!

Cô tức giận cắn răng, sau đó tức giận nhìn anh: “Anh dám không để ý tới em thử xem!”

Lâm Vũ Đường mặt không đổi sắc: “Em thật sự cho anh thử xem sao?”

Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, không phục nói một câu: “Em cũng không phải không thể học lên được, tại sao lại phải học tập mệt mỏi như vậy? Bố em là lãnh đạo trường đại học Đông Phụ, tất cả các chuyên ngành đều mặc cho em chọn, chọn xong đại học em còn có thể tiếp tục chọn nghiên cứu sinh, hoàn toàn không cần liều mạng như những người khác.” Lại hợp tình hợp lý bổ sung một câu: “Mẹ em nói, chỉ cần em sống tốt là được, không cần vất vả học tập như vậy, em không học cũng vào được trường đại học tốt.”

Lâm Vũ Đường không còn gì để nói, mọi lời khuyên bảo của anh đều bị mắc lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.

Đúng vậy, cô khác với những đứa trẻ bình thường như bọn họ, có thể đi đường tắt, cần gì phải học tập vất vả giống như bọn họ đây? Anh cố gắng học tập để đứng thứ nhất, để sau này được nhận vào đại học Đông Phụ, còn cô đứng cuối cùng cũng có thể lên đại học Đông Phụ, cần gì phải cố gắng giống như anh?

Giữa người với người vốn đã có chênh lệch, cô không cần phấn đấu cũng có thể có một tương lai tốt đẹp, trường học cũng đã sớm cho cô chỉ tiêu vào trường đại học trọng điểm.

Trong mắt cô, tất cả lời khuyên và động viên của anh chỉ là một vài lời vô nghĩa mà thôi, cô hoàn toàn không hiểu được.

Lâm Vũ Đường không nói gì nữa, đứng dậy khỏi ghế, thẳng thừng rời đi.

Trần Nhiễm Âm giật mình, nhìn bóng lưng cao ngất của anh, cảm giác hình như anh có chút tức giận, bèn vội vàng lấy cuốn sách Vật Lý trong ngăn bàn ra, chạy theo anh.

Lâm Vũ Đường đi về phía cửa trước phòng học, thuận tay cầm lấy ly nước trên bàn học của mình.

Trần Nhiễm Âm đuổi theo anh ra khỏi phòng học, ôm sách giáo khoa tỏ thái độ, nhắm mắt đi đến  bên cạnh anh, thăm dò đánh giá sắc mặt của anh: “Anh giận rồi sao?”

Lâm Vũ Đường không đổi sắc mặt, nhìn thẳng về phía trước: “Không có.”

Nếu nhìn từ góc độ của Trần Nhiễm Âm thì có thể nhìn thấy rõ yết hầu nhô lên cùng đường cằm góc cạnh của anh. Đường cong cứng rắn đó căng ra, hiển nhiên là đang nói dối.

Anh đang tức giận.

Cô lập tức giơ cao cuốn sách Vật Lý trong tay: “Em vừa đùa với anh thôi, sau này em nhất định sẽ học tập thật tốt, bắt đầu từ tiết học tiếp theo, em chắc chắn sẽ chăm chú nghe giảng.”

Cuối cùng Lâm Vũ Đường cũng nhìn cô, không lạnh không nóng trả lời: “Môn Vật lý vừa mới học xong, tiết tiếp theo là Hóa Học.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Phải không? Sao em lại nhớ rõ tiết học vừa rồi là tiết Hóa Học nhỉ?

“Em, em cầm nhầm sách.” Cô cố gắng ngụy biện cho bản thân, “Em biết tiết tiếp theo là tiết Hóa, em chắc chắn sẽ chăm chú lắng nghe.”

Lâm Vũ Đường thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa: “Em muốn học thì học, không muốn học thì không học, không cần nói với anh nhiều như vậy.”

Trần Nhiễm Âm không thể làm gì ngoài mím môi, ôm chặt sách Vật Lý, vắt hết óc suy nghĩ nên dỗ dành người ta như thế nào.

“Nếu không, như vậy đi…” Cô cắn răng, nhẫn tâm, “Em cam đoan với anh, em sẽ tiến bộ mười bậc trong kì thi này!”

Mười bậc?

Lừa thằng ngốc sao?

Lâm Vũ Đường mất bình tĩnh, khẽ thở dài: “Em không cần cam đoan với anh, em cũng không nợ anh.”

Trần Nhiễm Âm lại cắn răng, nhẫn tâm tăng thêm: “Hai mươi bậc!”

Cuối cùng Lâm Vũ Đường lại cho cô một ánh mắt: “Thi được thêm năm điểm là có thể tiến bộ mười bậc, em thi thêm hai môn thì sẽ lên hai mươi bậc.” Xếp hạng càng ở phía sau thì sự cạnh tranh càng nhỏ, chênh lệch giữa tổng điểm với nhau lại càng lớn, có đôi khi chênh lệch một điểm cũng có thể cao hơn mười bậc, huống chi còn có loại người dám trực tiếp nộp bài trắng.

Trần Nhiễm Âm không phục mà phản bác: “Nhưng chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi mô phỏng rồi, anh còn trông cậy vào em có thể tiến bộ bao nhiêu đây? Em cũng không phải học sinh giỏi…”

Nhận thức về bản thân rất rõ ràng.

Thật ra Lâm Vũ Đường không có yêu cầu cụ thể nào đối với cô, chỉ là muốn làm cho cô có thái độ đúng mực, cho dù không có tiến bộ trong học tập thì cũng phải đi học, phải nghe giảng, phải có động lực chứ không phải giống như bây giờ, mỗi ngày không có việc gì làm, lên lớp ngủ, tan học nói chuyện phiếm, không có việc gì thì chơi bóng hoặc đi đánh nhau, là một tên ăn chơi trác táng.

Thấy Lâm Vũ Đường không để ý tới cô, Trần Nhiễm Âm lại mím môi hỏi một câu: “Vậy anh muốn em tiến bộ bao nhiêu bậc?”

Lâm Vũ Đường: “Ít nhất cũng phải năm mươi bậc.” Mặc dù anh biết cô hoàn toàn không thể đạt được yêu cầu này, nhưng anh nhất định phải đặt cho cô một mục tiêu cao, bằng không cô sẽ không quan tâm.

“Năm mươi bậc?” Trần Nhiễm Âm trừng lớn mắt như chuông đồng: “Đùa cái gì vậy? Sao anh không bảo em thi được hạng nhất luôn đi?”

Lâm Vũ Đường biết cô sẽ có kiểu phản ứng này, nên rất bình tĩnh trả lời: “Em muốn thi thế nào cũng được, có cố gắng là chuyện tốt, anh ủng hộ em.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Cô nghẹn khuất cắn môi, nội tâm giãy giụa một lát, dùng một loại giọng điệu có lời muốn thương lượng hỏi anh: “Không thể hạ xuống nữa sao?”

Lâm Vũ Đường tức giận bật cười: “Em còn mặc cả với anh nữa à?”

Trần Nhiễm Âm từ chối cho ý kiến: “Anh cứ nói là có được không?”

Thái độ của Lâm Vũ Đường rất kiên quyết: “Không được.”

Trần Nhiễm Âm không phục ‘Chậc’ một tiếng, nhưng cũng không nói nhảm nữa, bằng không lại không dỗ được anh: “Được rồi, năm mươi thì năm mươi, ai bảo em thích anh chứ?”

Lâm Vũ Đường hoàn toàn không chuộng kiểu này: “Em học cũng không phải vì anh.”

Trần Nhiễm Âm chớp mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Nhưng em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì, anh là Lâm Vũ Đường em thích nhất.”

Lâm Vũ Đường: “…”

Miệng chị Trần thật giỏi dỗ dành người khác, rõ ràng biết không đáng tin nhưng lại khiến người ta đầu óc choáng váng.

Dường như từ ‘Mê hoặc’ là được phát minh dành riêng cho cô, và anh luôn chìm đắm trong những lời nói hoa mỹ của cô.

Chờ sau khi anh lấy nước xong, Trần Nhiễm Âm lại cười tủm tỉm hỏi một câu: “Anh còn tức giận sao?”

Lâm Vũ Đường có chút muốn cười, lại cố ý nghiêm mặt: “Anh nào dám giận chị Trần, dưới chân chị Trần nhiều thuyền như vậy, anh chẳng qua chỉ một trong những con thuyền không đáng kể nhất, chị mất hứng sẽ đạp đi ngay lập tức.”

Chậc, máu ghen này thật khiến người ta thích!

Trần Nhiễm Âm nhìn anh chằm chằm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Nóc nhà của trường trung học số 2 đâu có đẹp trai bằng anh chứ? Trình độ tổng thể của trường trung học số 2 không được tốt lắm, nếu anh đến trường trung học số 2 thì nhất định là KO nóc nhà kia.”

Lâm Vũ Đường nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Anh có đẹp trai đến đâu cũng không ảnh hưởng đến chuyện chân đạp hai chiếc thuyền của chị Trần.”

“Em khoác lác thôi.” Trần Nhiễm Âm rất thản nhiên thừa nhận sự thật là mình khoe khoang, “Hơn nữa, em làm sao có thể giẫm hai cái thuyền đây? Trái tim em chỉ có anh!”

Lâm Vũ Đường gật đầu: “Đúng vậy, thật sự chỉ có anh, chỉ là anh chưa từng ngồi xe máy của em, đám oanh oanh yến yên của em đều đã ngồi qua rồi.” Anh nhàn nhạt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Không xứng với chính thất.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Lòng dạ của chính thất thật sự còn nhỏ hơn cả lỗ kim.

Nhưng mà, cô cũng không dám phản bác chính thất trong thời điểm mấu chốt này, bằng không anh sẽ tức giận.

Để thể hiện sự chân thành của mình, cô ngay lập tức nói: “Tối nay em đưa anh về nhà.”

Lâm Vũ Đường không hề bị lây động: “Không cần.”

Trần Nhiễm Âm biết anh đang làm giá, thái độ kiên quyết nói: “Không được, em phải đưa anh về nhà! Anh cũng phải để em đưa! Nếu không tối nay em sẽ không về nhà!”

Lâm Vũ Đường bước vào cửa trước lớp học, trên mặt không có biểu cảm gì: “Tùy ý em.”

Trần Nhiễm Âm nhìn bóng lưng của anh, nghĩ thầm: Quỷ sứ, còn rất biết lạc mềm buộc chặt.

Sáu giờ chiều tan học, tiếng chuông tan học vừa vang lên Trần Nhiễm Âm đã lập tức đứng bật lên khỏi ghế, nhanh chóng chạy tới bên cạnh bàn học của Lâm Vũ Đường, lắc chìa khóa xe máy trong tay mình: “Đi, chị đưa anh về nhà.”

Lâm Vũ Đường nhìn thoáng qua vai cô: “Không đeo cặp sách à?”

Trần Nhiễm Âm hỏi ngược lại: “Anh có thấy em đeo cặp về nhà lần nào chưa?”

Lâm Vũ Đường chân thật nói: “Vậy thì bắt đầu học từ tuần vác cặp về đi.”

Trần Nhiễm Âm cạn lời: “Tổng cộng chỉ được nghỉ nửa ngày thôi, chiều mai đã quay lại rồi, em đeo nó làm gì chứ?”

Lâm Vũ Đường đứng lên khỏi chỗ ngồi, thuận tay cầm cặp sách lên, nghiêm trang nói: “Vậy em tự đi đi, anh không đi với những đứa trẻ không đeo cặp xách, mẹ anh nói loại người này sẽ làm dạy hư anh.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Không có gì để nói, không có gì để nói.

Trên mặt cô viết đầy bốn chữ ‘Bà đây không đeo’, Lâm Vũ Đường nhịn cười, lại nói một câu: “Em đeo cặp sách thì anh sẽ chơi với em.”

Trần Nhiễm Âm cắn chặt răng hàm sau, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn đeo cặp sách.

Cô chắc chắn là sau khi về nhà mình sẽ không học, nên chỉ tùy tiện nhét lấy hai tờ giấy vừa được phát vào trong cặp sách hàng hiệu đang trống rỗng, còn giữ nguyên tắc là diễn kịch phải làm trọn bộ mà nhét hộp bút khô quắt không có mấy cây bút vào.

“Được rồi chứ?” Cô không tình nguyện đeo cặp sách không có trọng lượng gì lên, tức giận hỏi.

Ai ngờ, Lâm Vũ Đường thế nhưng lại trả lời: “Hai tờ giấy mà em vừa nhét vào cặp là đề thi Hóa học.” Anh giơ tay lên, vỗ mạnh vai cô ấy, thấm thía nói: “Đồng chí Trần Nhiễm Âm, anh tin tưởng em nhất định có thể hoàn thành xuất sắc bài tập cuối tuần.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Không, cô không tin điều đó!

Lâm Vũ Đường cười khẽ, buông tay xuống: “Đi thôi, đưa anh về nhà.”

Trần Nhiễm Âm phẫn nộ bất bình, muốn dạy bảo chính thất không biết trời cao đất rộng này một chút, nhưng ngại phòng học có người giám sát, cô đành phải tạm thời bỏ qua.

Chờ hai người đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Trần Nhiễm Âm lập tức nhét tay trái vào túi đồng phục của anh.

Lâm Vũ Đường cắn răng, mặt không đổi sắc thò tay vào trong túi, nắm chặt tay cô, cảnh cáo: “Thành thật một chút!”

Trần Nhiễm Âm liếc nhìn anh: “Anh thật sự không nghe lời, em muốn hạ vị trí của anh.”

Lâm Vũ Đường không sợ hãi: “Tùy em, anh còn không muốn làm chính thất đây này.”

Trần Nhiễm Âm cười khẩy: “Em muốn nhốt anh vào lãnh cung!”

Lâm Vũ Đường: “Được đấy, hay là em trực tiếp đuổi anh ra khỏi cung luôn đi, để anh đi tìm nhà khác.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Trần Nhiễm Âm: “Anh tưởng bở à!”

Trần Nhiễm Âm: “Cho dù có chết thì cũng phải chết ở bên cạnh trẫm!”

Lâm Vũ Đường nhướng mày: “Bá đạo vậy sao?”

Trần Nhiễm Âm bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Muốn đi cũng được, sinh cho ta mười đứa con, năm nam năm nữ, bằng không đời này khanh đừng hòng chạy trốn.”

Lâm Vũ Đường: “…”

Anh nắm chặt tay cô, thở dài: “Em có cưỡng bức anh cả trăm lần thì anh cũng không sinh ra được.”

Trần Nhiễm Âm bị chọc cười, sau đó đắc ý nói: “Vậy anh cứ thành thật ở bên cạnh em đi.”

Lâm Vũ Đường xoay mặt nhìn cô, cũng nở nụ cười: “Được rồi, nếu Hoàng Thượng đã nói như vậy, thần thiếp cũng không thể không biết điều.”

“Lúc này mới là hiền lương thục đức.” Nói xong, Trần Nhiễm Âm ngạo mạn nhếch môi lên, trên môi hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Sau đó hai người cùng nhau đi đến nhà để xe, vừa mới đẩy xe máy ra khỏi cổng trường, Trần Nhiễm Âm đã nhìn thấy một người bạn cũ: Mạnh Mục Thừa.

Mạnh Mục Thừa cũng là học sinh cấp 3, nhưng không học ở nơi này, mà là khoa quốc tế ở bên cạnh.

Khoa quốc tế của trường trung học trực thuộc không yêu cầu học sinh phải ăn mặc nghiêm khắc, đi học cũng không cần phải mặc đồng phục học sinh. Mạnh Mục Thừa mặc theo trào lưu nên vô cùng nổi bậc trong một đám học sinh rập khuôn trong bộ đồng phục, mấu chốt là vẻ ngoài của anh ta cũng có chút nhan sắc nên đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của bạn nữ.

Lâm Vũ Đường lập tức xụ mặt xuống, mím môi, gương mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trần Nhiễm Âm nhíu mày: Khoa quốc tế cũng liều mạng như vậy sao? Thứ bảy cũng học bù?

Mạnh Mục Thừa hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Lâm Vũ Đường, trực tiếp đi tới trước mặt Trần Nhiễm Âm: “Mẹ em bảo anh đến đón em.”

Trần Nhiễm Âm sửng sốt: “Đón tôi làm gì?”

Mạnh Mục Thừa: “Em đã quên hôm nay sinh nhật bảy mươi tuổi của ông nội anh sao?”

Trần Nhiễm Âm thật sự quên sạch việc này…

Mạnh Mục Thừa: “Vừa lúc anh có việc ở gần đây nên thuận tiện đến đón em.”

Lâm Vũ Đường nhíu mày, liếc Trần Nhiễm Âm một cái.

Trần Nhiễm Âm lại đang nhìn Mạnh Mục Thừa: “Anh tới đây bằng gì?”

Mạnh Mục Thừa: “Đi bộ. “

Trần Nhiễm Âm: “Mẹ kiếp, tôi có xe, anh không có xe, vậy mà cũng gọi là tới đón tôi à? Đi nhờ xe tôi thì có!”

Cô mắng người rất dứt khoát, Lâm Vũ Đường nghe rất sảng khoái, huống chi là mắng Mạnh Mục Thừa.

Hơn nữa giọng điệu mắng chửi người của cô cũng không thô tục, mà là cái loại giọng điệu nhàn nhạt nhưng hung hăng này, lại phối hợp với gương mặt kiêu ngạo và tùy ý của một tên ăn chơi trác táng, thế nhưng lại sinh ra một loại sức hút khác biệt.

Nhưng không phải ai cũng có thể tạo ra sức hút này giống như cô, có một điều kiện tiên quyết không thể thiếu: Xinh đẹp, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi nhướng lên, ‘Vẻ đẹp kiêu sa’ tỏa ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Loại chuyện mắng chửi này thế nhưng cũng phải chọn mặt mới được.

Ai ngờ Mạnh Mục Thừa cũng là một tên lưu manh da dày thịt béo, hoàn toàn không để tâm lời nói của cô: “Mùa đông lái xe lạnh chết mất, thân thể quý báu này của anh không thể để bị cảm lạnh được.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Anh ta nói chuyện thật sự mất nết, nhưng không có cách nào phản bác. Nếu như nói Lâm Vũ Đường là trai đẹp cứng cỏi, thì Mạnh Mục Thừa chính là trai đẹp yếu ớt, cả người lộ ra dáng vẻ yếu đuối, trong đôi mắt phượng không thể che giấu vẻ phong lưu không kiềm chế được, giống như người đa tình quanh năm lang thang bên bờ sông Tần Hoài.

“Vậy anh tới làm gì? Tới làm tôi khó chịu hả?” Trần Nhiễm Âm tức giận nói.

Mạnh Mục Thừa: “Anh đến đón em, sau đó em lái xe đèo anh đi.”

Trần Nhiễm Âm cạn lời: “Ha, anh không sợ lạnh sao?”

Mạnh Mục Thừa: “Anh ngồi sau lưng em, gió cũng không thổi đến anh được, sẽ không lạnh.”

Trần Nhiễm Âm nhăn mặt: “Mạnh Mục Thừa, anh đúng là không biết xấu hổ!”

Mạnh Mục Thừa: “Em cứ nói là em có đèo anh đi hay không?”

Trần Nhiễm Âm tỏ thái độ kiên quyết: “Không đèo.” Cô trực tiếp thò chân lên xe, vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói với Lâm Vũ Đường: “Lên xe, chị đưa anh về nhà.”

Lâm Vũ Đường còn chưa làm ra bất kỳ phản ứng gì thì Mạnh Mục Thừa đã mở miệng: “Được, vậy anh tự đi, đến lúc đó bố mẹ em hỏi em đi đâu, anh sẽ bảo anh không biết.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Mạnh Mục Thừa cũng rất bất lực: “Vậy em còn muốn anh làm thế nào? Tất cả mọi người đều biết anh đến đón em, kết quả anh không đi cùng em, em còn muốn anh nói gì đây? Nói thật sao?”

Trần Nhiễm Âm không nói nên lời, bắt đầu khó xử: Hiện tại bố mẹ cô đã bắt đầu hoài nghi cô đang yêu đương trong trường học. Nếu hôm nay cô không đi cùng Mạnh Mục Thừa thì đến lúc đó chắc chắn bố mẹ cô sẽ tìm cô gây phiền toái. Nhưng nếu cô đi cùng anh ta sẽ không có cách nào đưa Lâm Vũ Đường về, Lâm Vũ Đường nhất định sẽ tức giận, anh là người lòng dạ hẹp hòi.

Ai ngờ Lâm Vũ Đường lại chủ động mở miệng: “Em đi trước đi, anh đi xe buýt về nhà.” Nói xong lập tức nhét mũ bảo hiểm vào lòng cô, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh dần rời xa, Trần Nhiễm Âm muốn nói lại thôi, trong lòng rất bất an, nhưng cuối cùng hô lên lại là: “Về nhà gửi tin nhắn cho em.”

Lâm Vũ Đường không nói gì, cũng không xoay người lại, chỉ vẫy tay với cô, xem như đã nghe được.

“Tư thế này khá ngầu đấy.” Mạnh Mục Thừa hơi híp mắt, nhìn bóng lưng của Lâm Vũ Đường, nói: “Anh phải thừa nhận, người này quả thật rất biết làm trò ngầu.”

“Anh bớt đứng đó nói điên nói khùng đi!” Trần Nhiễm Âm trừng mắt nhìn anh ta một cái, tức giận ném mũ bảo hiểm cho anh: “Lên xe!”

Mạnh Mục Thừa cười, đội mũ bảo hiểm rồi nhấc chân ngồi vào sau lưng cô, sau đó thoáng chốc sửng sốt: “Em bắt đầu mang cặp về nhà từ lúc nào vậy?”

“Hoàng hậu của trẫm yêu cầu trẫm cần cù tiến lên.” Trần Nhiễm Âm vặn tay lái, xe máy ‘Vèo’ một cái bay ra ngoài, sợ tới mức Mạnh Mục Thừa vội vàng ôm lấy eo cô: “Trước khi lái xe không thể nói một tiếng sao?”

Trần Nhiễm Âm lười để ý tới anh ta.

Một lát sau, Mạnh Mục Thừa bỗng nhiên nói một câu: “Đã giải quyết chuyện của Vương Húc cho em rồi.”

Vương Húc cũng là sinh viên khoa quốc tế, bình thường rất giả vờ, còn đặc biệt không chịu thua. Tuần trước Trần Nhiễm Âm chơi đánh bóng với Mạnh Mục Thừa và giành chiến thắng, sau đó cũng đắc tội Vương Húc. Bởi vì thua con gái làm cho anh ta mắt mặt, kết quả là Vương Húc bắt đầu tung tin đồn, nói cô thắng là dựa vào quyến rũ đàn ông, còn nói cô thường xuyên dùng ngực đánh người trên sân bóng.

Lần này đã chọc giận Trần Nhiễm Âm, từ tiểu học cô đã chơi bóng rổ, học cũng đều là các lớp đào tạo chuyên nghiệp, từ trước đến nay đều dựa vào bản lĩnh mà đánh thắng, tại sao lại nói ‘quyến rũ đàn ông’? Cô còn làm chuyện không biết xấu hổ như ‘lấy ngực đánh người’ từ khi nào vậy?

Huống chi Trần Nhiễm Âm cô cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đắc tội!

Ai dám chọc cô, cô lập tức đánh người đó, đánh đến khi phục mới thôi.

Ai biết Mạnh Mục Thừa lại thay cô giải quyết.

Cô hỏi: “Anh giải quyết như thế nào?”

Mạnh Mục Thừa: “Ít hỏi mấy chuyện xã hội đi.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Mạnh Mục Thừa: “Anh ta sẽ đến tìm em xin lỗi trong vòng ba ngày tới.”

Trần Nhiễm Âm hiểu rõ quy củ giang hồ, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại một câu: “Cảm ơn.”

Mạnh Mục Thừa trịnh trọng nói một câu: “Em định cảm ơn như thế nào đây? Lấy thân báo đáp?”

Trần Nhiễm Âm thẳng thừng từ chối: “Vậy không được, tôi đã có gia đình rồi.”

Mạnh Mục Thừa: “Vậy thì sao? Chân đạp hai chiếc thuyền cũng không phạm pháp, cùng lắm thì anh ta làm lớn, anh làm nhỏ, ba người chúng ta sống cùng nhau. Hơn nữa em yên tâm đi, giữa anh và anh ta chắc chắn sẽ không xuất hiện cạnh tranh không lành mạnh, chỉ cần ngày lễ tết anh đi thỉnh an anh ta, gọi anh ta là ‘anh’ là được, tuyệt đối không để cho anh ta chịu một chút uất ức nào.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Cái miệng này của anh ta thật sự là có thể nói người chết nói thành sống, nói đến mức làm cô có chút động lòng.

Mạnh Mục Thừa: “Em cảm thấy thế nào?”

Trần Nhiễm Âm thở dài, vừa gật đầu vừa cười khẩy: “Thật sự rất tốt, mẹ nó thật cởi mở, tốt đến đốt nhà luôn rồi.”

Mạnh Mục Thừa còn nghiêm trang hỏi một câu: “Em định khi nào nạp anh làm thiếp?”

Trần Nhiễm Âm cũng nghiêm trang trả lời: “Tôi phải hỏi anh trai tốt của anh trước, xem anh ấy có đồng ý không đã.”

Mạnh Mục Thừa: “Nếu anh ta không đồng ý thì sao?”

Trần Nhiễm Âm: “Vậy anh bỏ ý định này ngay đi, đời này không có khả năng.”

Mạnh Mục Thừa: “Em cảm thấy anh ta sẽ đồng ý sao?”

Trần Nhiễm Âm không cần suy nghĩ: “Không.” Bởi vì anh là người hẹp hòi vô địch thủ, “Trừ khi anh chết, anh ấy có thể sẽ suy xét cho bài vị của anh vào cửa làm thiếp.”

Mạnh Mục Thừa: “…”

Trần Nhiễm Âm: “Nói cách khác, chuyện này không có cửa.”

Mạnh Mục Thừa cười hỏi: “Em cứ nghe lời anh ta như vậy sao?”

Trần Nhiễm Âm tức giận: “Nhảm nhí! Tôi phải theo đuổi anh ấy mất mấy tháng đấy!”

Mạnh Mục Thừa thở dài: “Anh còn tưởng rằng em chỉ chơi anh ta thôi.”

Trần Nhiễm Âm bất lực: “Đúng là chơi, nhưng chơi cũng phải chơi hết mình chứ, bằng không theo đuổi lâu như vậy làm gì.”

Mạnh Mục Thừa: “Định chơi đến khi nào?”

Trần Nhiễm Âm nói thật: “Không biết.”

Đúng là cô có chút thích Lâm Vũ Đường, nhưng cô không thể thừa nhận trước mặt Mạnh Mục Thừa, bằng không nhất định sẽ bị anh ta xem thường: “Chơi đủ rồi nói sau.”

Mạnh Mục Thừa cũng không vạch trần cô, bởi vì lúc anh ta giả vờ, chị Trần cũng sẽ không dễ dàng vạch trần anh ta, chỉ tốt bụng đưa ra đề nghị: “Tốt nghiệp thì chia tay đi, hai người không phải cùng loại người, người ta có ý chí tiến tới, thuộc loại thanh niên tốt, còn chúng ta là một đám ăn chơi trác táng, em cũng đừng làm chậm trễ người ta.”

Trần Nhiễm Âm vô thức cắn môi dưới, rất không phục: “Ăn chơi thì sao? Ăn chơi thì không biết tiến tới sao?”

Mạnh Mục Thừa không nói gì khác, chỉ hỏi một câu: “Nói chuyện ngông cuồng như vậy, lần trước thi tháng được bao nhiêu điểm?”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Mạnh Mục Thừa thấm thía nói: “Tiểu Trần, lúc này em phải nghe lời anh, đừng quá nghiêm túc, chơi đùa là được rồi, chơi đủ thì chia tay, người tiếp theo sẽ tốt hơn.”

Trần Nhiễm Âm tức giận: “Gọi ai là ‘Tiểu Trần’ đấy?”

Mạnh Mục Thừa lớn tiếng: “Về phương diện tình cảm, em thật sự phải gọi anh một tiếng là thầy Mạnh.”

Trần Nhiễm Âm cạn lời: “Anh đúng là không biết xấu hổ.”

Mạnh Mục Thừa chấp nhận mình không biết xấu hổ, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh thật lòng khuyên em đừng nghiêm túc với anh ta, hai người không thích hợp.” Anh ta đưa ra một ví dụ sống động, “Người ta là một vị thần, em là gì? Em là ác ma, dù sao cũng không hợp.”

Trần Nhiễm Âm im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Em biết, không cần anh nói.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Sao lại không thích hợp? Cô không biến thành thần thì kéo anh xuống phàm trần thôi!
Bình Luận (0)
Comment