Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 20

Giấy xin phép nghỉ học chính thức của trường trung học trực thuộc là màu vàng đất, có tổng cộng ba bản, một bản được giao cho giám thị ký túc xá, bản thứ hai được giao cho bảo vệ và bản thứ ba tự mình giữ lại làm bằng chứng vào cổng trường khi quay lại.

Theo lý mà nói, đơn xin nghỉ trống chỉ có giáo viên chủ nhiệm mới có, nhưng tục ngữ nói rất hay, đạo cao một thước, ma cao một trượng, luôn có những học sinh quỷ quyệt bất cần, dám thách thức quyền uy rồi âm thầm lẻn vào văn phòng lấy trộm đơn xin nghỉ trong lúc giáo viên chủ nhiệm đi vắng, đem ra sao chép, làm giả, lại còn dám làm giả con dấu của giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi kỳ thi thử đầu tiên kết thúc, hầu hết giáo viên lớp 12 được cử đi sửa bài, trong đó có giáo viên chủ nhiệm của lớp 12/3. Buổi tự học tối hôm đó, lớp trưởng tự quản lý lớp học.

Buổi tự học tối đầu tiên kết thúc lúc 7h30. Năm phút trước khi giờ học kết thúc, Trần Nhiễm Âm lấy ra hai tờ đơn xin nghỉ trống có đóng dấu của chủ nhiệm lớp lên bàn, điền vào mẫu theo yêu cầu và đi tìm Lâm Vũ Đường ngay khi chuông tan học vang lên.

Cô đứng trên bàn, dùng ngón tay mảnh mai và xinh đẹp gõ nhịp lên tờ giấy xin phép nghỉ mỏng manh, đẩy đơn xin nghỉ bản A đến trước mặt Lâm Vũ Đường, giống như một phú bà đẩy tấm chi phiếu cho tiểu thịt tươi, rũ mắt nhìn anh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Hoàng hậu, đây là tấm lòng của trẫm, mong khanh có thể chấp nhận.”

Lâm Vũ Đường rũ mắt thoáng nhìn qua đơn xin nghỉ trên bàn, sau đó ngước mắt lên nhìn Trần Hoàng cao cao tại thượng, bất lực thở dài: “Nếu anh không nhận thì sao?”

Trần Nhiễm Âm nhướng đôi lông mày đầy vẻ khiêu khích: “Vậy thì trẫm sẽ đến gặp Mạnh phi.”

Lâm Vũ Đường tức giận đến bật cười: “Anh ta trở thành phi khi nào vậy?”

Trần Nhiễm Âm: “Anh không muốn đi cùng em thì em kêu anh ta đi cùng, nhất định phải cho anh ta một danh phận đúng không?”

Lâm Vũ Đường nhẹ giọng, kìm nén nói: “Được rồi, nếu em dám đi tìm anh ta, anh sẽ dám phát động chính biến cung đình và giết chết vua đoạt vị trong đêm.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Được lắm cái tên này, hóa ra anh mới là loạn thần tặc tử có dã tâm nhất!

Lâm Vũ Đường lại hờ hững đáp lại: “Em trực tiếp phong anh ta thành hoàng hậu đi, anh sẽ chủ động từ bỏ, sau này em không cần tranh thủ thời gian giữa lúc trăm công nghìn việc qua quýt lấy lệ với anh nữa.”

Trần Nhiễm Âm: “…” Tại sao cái này, cái này, cái này lại thành ăn giấm rồi thế? Chỉ đùa chút xíu thôi mà?

Trần Hoàng suy đi nghĩ lại cũng không hiểu được, cô không còn cách nào khác, đành phải liều vò đã mẻ lại sứt: “Anh đúng là không đáng yêu tí nào, em chỉ đợi anh ở cổng trường mười phút thôi đấy, quá giờ sẽ không đợi nữa!” Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Vì cô viết trong đơn xin nghỉ là ‘Bệnh dạ dày cần truyền nước biển, phải quay lại trường học sau hai tiếng nữa’ nên cô không dám đi xe máy ra ngoài, dù sao cũng không có ai bị bệnh dạ dày mà lại dám lêu lổng như vậy. Bước đến cổng trường, cô đưa đơn xin nghỉ gồm hai phần cho người gác cổng, bảo vệ không hỏi nhiều, sau khi thu đơn xin nghỉ thì cho đi.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Trần Nhiễm Âm rẽ trái, đi bộ về phía đông và dừng lại ở ngã tư đầu tiên.

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, cô không tiếp tục bước đi mà khoanh hai tay lại, cứ nhảy tại chỗ như người gắn lò xo, từng làn khói trắng xuất hiện mỗi khi cô thở ra.

Đông Phụ vào tháng mười hai thực sự rất lạnh, đặc biệt là sau khi màn đêm buông xuống, địa điểm mới của trường trung học trực thuộc còn được xây dựng ở ven đường vành đai 4 phía Bắc, nên càng thêm vắng vẻ.

Trần Nhiễm Âm rụt đầu lại nhảy lên nhảy xuống một hồi, đột nhiên ngừng nhảy, nâng cằm ngạo nghễ, đứng thẳng lưng, đút hai tay vào túi, rất tự đắc nhìn về phía người đang đi tới.

Cô còn chưa quàng khăn, cần cổ dài trắng muốt tiếp xúc trực tiếp với không khí lạnh, cả người nổi da gà vì lạnh, nhưng để giữ dáng, cô không hề co người lại, mặc cho gió lạnh thổi vào cổ.

Lâm Vũ Đường thở dài, vừa cởi bỏ chiếc khăn trên cổ vừa đi nhanh về phía cô. Anh quàng chiếc khăn lên cổ cô như một con khỉ, rồi kéo cô đến trước mặt mình một cách đơn giản và thô lỗ. Trong khi quấn khăn cho cô, anh nghiến răng nghiến lợi, nói: “Không đóng băng chết em cho rồi!”

Trần Nhiễm Âm suýt nữa bị bóp cổ chết, cô ho khan mấy tiếng, sau đó trợn mắt nhìn anh: “Muốn trẫm chết thì khanh cứ nói thẳng đi!”

Lâm Vũ Đường thờ ơ nhìn cô: “Sớm muộn gì em cũng sẽ chết trên long sàng.”

Trần Nhiễm Âm lập tức nhăn mặt lại: “Chậc chậc chậc! Đây là học sinh ngoan sao? Trong trường là một mặt, ở ngoài trường lại là một mặt khác?”

Lâm Vũ Đường cũng lười nói nhảm với cô: “Giờ đi đâu?”

Trần Nhiễm Âm bĩu môi: “Khanh không thể nhẹ nhàng với trẫm sao? Trẫm đối với khanh chưa đủ tốt ư? Khanh vẫn luôn lạnh nhạt với trẫm, làm trẫm lạnh lẽo cõi lòng.”

Lâm Vũ Đường nhìn chằm chằm cô ba giây, thở dài một hơi: “Em có đủ cả tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần rồi, anh không giết hết đám oanh oanh yến yến kia của em đã là sự dịu dàng lớn nhất rồi.”

Trần Nhiễm Âm không tin: “Trẫm có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần lúc nào? Từ ngày trẫm đưa khanh lên làm hoàng hậu, hậu cung thành thứ hữu danh vô thực rồi!”

Lâm Vũ Đường nhắc nhở ngắn gọn: “Mạnh phi.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Thì ra mấu chốt là ở đây.

Cô lập tức kê đơn thuốc phù hợp, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Lâm Vũ Đường: “Ài, em chỉ nói đùa thôi, không ngờ anh lại rất nghiêm túc cơ đấy.” Cô bày ra một ánh mắt trìu mến, nghiêm túc thề hứa rằng: “Anh không cần ghen tị với anh ta, em không thích người lăng nhăng như anh ta, trong lòng em chỉ có anh, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và anh là người duy nhất của em!”

Lâm Vũ Đường: “…”

Đừng thấy điểm tiếng Trung của chị Trần chẳng đến đâu, những từ ngữ và câu cú dùng để dỗ dành anh đều rất trơn tru mượt mà, còn vừa mở miệng là có thể nói ra được, có thể ví như xuất khẩu thành thơ.

Anh miễn cưỡng trả lời: “Nếu em dành một nửa những lời lẽ dỗ dành này để viết văn thì bài làm văn của em đã không được 30 điểm rồi.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Đang yên đang lành nhắc tới chuyện học hành làm cái gì?

Lâm Vũ Đường lại thở dài, rất nghiêm túc cảnh cáo cô: “Lừa gạt là hành vi vi phạm pháp luật, nếu số tiền lớn hoặc tình tiết đặc biệt nghiêm trọng sẽ bị kết án hơn mười năm hoặc tù chung thân.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Đây là ý gì?

Cô nín thở, yếu ớt nói: “Cảnh sát Lâm, em thực sự không lừa gạt.”

Lâm Vũ Đường nghiêm mặt nói: “Lừa gạt tình cảm cũng là lừa gạt.”

Trần Nhiễm Âm chớp mắt: “Em không có, em đã nói rằng em yêu anh và em chỉ yêu anh. Nếu anh không tin em, anh có thể moi tim ra xem trên ấy có viết đầy chữ em yêu Lâm Vũ Đường không.” Cô lại nói: “Cả trái tim em đều là anh.”

Lâm Vũ Đường không hề bị lay động, vẫn tiếp tục phổ cập pháp luật cho cô: “Cố ý giết người có thể bị phạt bằng án tử hình; đối với những kẻ buôn bán nội tạng nghiêm trọng, hình phạt sẽ từ 5 năm trở lên.”

Trần Nhiễm Âm: “

Được lắm, làm tốt lắm, anh rất hiểu về luật, anh thật ghê gớm!

Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không khỏi xúc động mà thở dài: “Cũng may ước mơ của anh là làm thầy giáo. Nếu mà trở thành cảnh sát, anh làm sao có thể để bọn tội phạm như chúng em sống được?”

Lâm Vũ Đường hơi híp mắt, nhẹ giọng nói: “Các em là tội phạm?”

Trong lòng Trần Nhiễm Âm đột nhiên có cảm giác bị ức chế, giống như huy hiệu cảnh sát được treo cao trước mặt, da đầu tê dại, lập tức đổi lời: “Bọn họ! Bọn họ! Em sai rồi! Là bọn họ!”

“Em là một người tốt, hoàn toàn trong sạch!”

Em mà là một người tốt sao?

Lâm Vũ Đường nhịn cười, tiếp tục đanh mặt: “Nói thật đi, em muốn đưa anh đi đâu?”

“Chỉ đi ăn một bữa thôi.” Trần Nhiễm Âm đút tay phải vào túi, “Đừng lo lắng, sẽ không bao giờ có bất kỳ hành vi phạm pháp nào đâu.”

Lâm Vũ Đường cũng đút tay vào túi, nắm tay cô: “Có xa không?”

Trần Nhiễm Âm: “Cũng không xa lắm, nếu đi bộ thì đi khoảng 20 đến 30 phút?”

Cũng không phải gần.

Đêm nay hoàn toàn lên thuyền với Trần Hoàng rồi.

Lâm Vũ Đường nhẹ nhàng thở dài: “Dẫn đường đi, hoàng thượng.”

Trần Nhiễm Âm hài lòng nhếch khóe môi lên: “Hoàng hậu ngoan.”

Đèn đỏ lại chuyển sang xanh, cả hai cùng nhau băng qua đường, tiếp tục đi về phía đông.

Đường vành đai 4 phía Bắc vẫn đang trong quá trình xây dựng và phát triển, hai bên có nhiều nhà cao tầng san sát, nhưng hầu hết đều là các công trình chưa hoàn thiện, tỷ lệ lấp đầy của một số ít các công trình nhà ở đã bàn giao chưa cao, khu vực lân cận dân cư thưa thớt, phải mất nhiều thời gian mới có một chiếc xe ô tô sedan bật đèn băng qua con đường rộng rãi này.

“Ở đây thực sự rất tối.” Trần Nhiễm Âm nhìn chiếc thắt lưng màu xanh lá cây bên cạnh, cô không nhìn thấy gì ngoại trừ hàng cây tối tăm, cô luôn cảm giác như có người ẩn nấp bên trong, thật đáng sợ. Cô bất giác dựa sát vào Lâm Vũ Đường bên cạnh, phàn nàn: “Ngay cả đèn đường cũng không bật.” Trước đây cô thường đi xe máy ra ngoài, có bật đèn xe nên cũng không để ý.

Lâm Vũ Đường: “Bởi vì mật độ dân số thấp.”

Trần Nhiễm Âm bĩu môi: “Không phải có trường học ở đây sao, trường học của chúng ta có mấy ngàn người!”

Lâm Vũ Đường nhìn cô hỏi: “Nửa đêm có bao nhiêu người trốn học?”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Cô có chút bất mãn nói: “Học kỳ này em chưa hề trốn học. Lần đầu tiên em trốn học trong học kỳ này là vì anh!” Cô nhét tay trái vào túi đồng phục học sinh, lấy ra một thứ gì đó rồi đưa nắm tay của mình ra trước mặt anh: “Đưa tay ra đây!”

Lâm Vũ Đường mỉm cười, đưa tay phải ra theo yêu cầu. Trần Nhiễm Âm đặt tay đang nắm  lên tay anh, chậm rãi buông lòng bàn tay ra. Một vật nặng trịch rơi xuống lòng bàn tay Lâm Vũ Đường.

Trần Nhiễm Âm rút tay về, không quên nói: “Chúc mừng sinh nhật, quà sinh nhật của anh.”

Lâm Vũ Đường khá bất ngờ. Hôm nay đúng là sinh nhật anh, nhưng cô lại không hề nhắc tới, anh còn tưởng rằng cô đã quên, bản thân anh cũng không nhắc tới.

Vật nằm trong lòng bàn tay anh không rõ làm bằng gỗ hay gì, nhưng có trọng lượng khá nặng, màu đen như kim loại hoặc gốm, hình thù kỳ lạ, không vuông cũng không tròn, giống như được cắt ra từ một cái vòng tròn.

Anh dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy vật đó, dở khóc dở cười hỏi cô: “Mảnh phanh xe máy hả?”

Trần Nhiễm Âm gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, bằng gốm!”

Một mảnh má phanh gốm sứ có giá gấp bốn đến năm lần vật liệu kim loại.

Lâm Vũ Đường cười gật đầu: “Được rồi, cảm ơn em, anh sẽ cố gắng mua một chiếc xe máy sau khi tốt nghiệp.”

Trần Nhiễm Âm trợn mắt nhìn anh: “Ai muốn anh mua xe máy, ý em là muốn anh thực hiện chức trách của chủ nhân hậu cung, làm phanh hãm của em!”

Lâm Vũ Đường hơi hơi nhíu mi, lộ ra vẻ hoang mang: “Ý của em là gì?” Thực ra anh hiểu ý cô, nhưng anh muốn nghe cô nói ra.

Trần Nhiễm Âm có chút xấu hổ, cô đảo mắt đi chỗ khác, ý đồ lấp liếm: “Chính là ý đó đó.”

Lâm Vũ Đường tiếp tục giả vờ bối rối: “Em giải thích rõ ràng đi, anh thực sự không hiểu.”

Đúng là không có trí tuệ!

Điều nhỏ nhặt này cũng không hiểu được sao?

Trần Nhiễm Âm tức giận: “Không hiểu thì bỏ đi! Không sao cả!”

Lâm Vũ Đường thở dài, bất lực nhét má phanh vào túi: “Đừng nói lung tung, coi như anh nhận bừa lấy món quà này đi.”

Bừa? Đây là món quà sinh nhật tuổi mười tám cô tặng cho anh, thế mà anh dám nói nhận bừa?

Không, anh không thể nhận bừa!

Anh phải nhận nó một cách rõ ràng cho em!

Trần Nhiễm Âm nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn anh nói: “Anh bớt cái trò ấy đi!”

Lâm Vũ Đường vẫn là dáng vẻ không hiểu gì cả: “Vậy thì nói rõ ràng đi.” Sau đó lặp lại: “Anh thật sự không hiểu.”

Trần Nhiễm Âm càng thêm tức giận, dứt khoát chơi bài vò đã mẻ lại sứt: “Em là người lái xe mô tô, không thể thiếu cái má phanh như anh.”

Cô như thế nào thì trong lòng cô đã rất rõ ràng rồi, trời sinh là một tay chơi bời, như một chiếc mô tô không phanh, phóng như bay, cụm từ ‘không kiêng nể gì’ chính là dùng để miêu tả cô.

Cô cần một bàn đạp phanh, cần một người đến kiểm soát cô, nhưng không phải ai cũng có thể khiến cô nghe lời, cũng không phải tất cả mọi người đều thích tiếp cận một kẻ chơi bời, giống như Mạnh Mục Thừa từng nói: “Người đàng hoàng đâu ai muốn tiếp cận đám lông bông như chúng ta.”

Lâm Vũ Đường nguyện ý.

Anh có thể giúp cô trở nên lý trí, có thể kiểm soát tốc độ của cô, anh cũng không ghét bỏ cô vô lại.

Anh chính là phanh hãm của cô, chỉ cần anh ấy ở đó, cô sẽ không đâm đầu thành thịt nát xương tan.

Cuối cùng Lâm Vũ Đường cũng nở nụ cười: “Được, được rồi, anh hiểu rồi.”

Trần Nhiễm Âm nhíu mi: “Thế thôi à?”

Trẫm nói bằng tấm lòng chân thành, khanh lại nói “hiểu rồi”?

Lâm Vũ Đường cố ý hỏi: “Hoàng Thượng còn muốn anh nói cái gì?”

Trần Nhiễm Âm cũng không khách khí: “Nói cả đời này anh chỉ yêu một mình em, cũng chỉ dùng em làm phanh hãm, nếu không anh sẽ bị bất lực.” Lại hung tợn nói: “Bất lực cả đời, gặp ai cũng không thể phản ứng!”

Lâm Vũ Đường: “…”

Thật hung ác.

Trần Nhiễm Âm: “Không dám thề?”

Lâm Vũ Đường thở dài một hơi, nhìn vào mắt cô, nói từng chữ: “Được rồi, anh thề, kiếp này anh chỉ yêu Trần Hoàng, chỉ làm phanh hãm của Trần Hoàng, nếu không sẽ bị bất lực cả đời.”

Lúc này Trần Nhiễm Âm mới vừa lòng, khóe môi nhếch lên cao.

Cả hai đi về phía trước thêm mười phút, đi ngang qua một ngôi nhà gạch đỏ bỏ hoang, sắp bị phá bỏ, căn nhà phía trước ở tầng một đã bị bỏ trống, bên trong tối om như một không gian dị giới.

Căn nhà này khá dài, như nhà tập thể nối liền, dù đi thế nào cũng không đến điểm cuối.

Gần đây không có ai, khắp nơi đều yên tĩnh, Trần Nhiễm Âm không dám đi bên trong, sợ có thứ gì đó xông ra ngoài cửa sổ bắt lấy cô, nên đổi vị trí cho Lâm Vũ Đường.

Khi họ sắp đi đến cuối tòa nhà, một chiếc xe minibus màu bạc đổ nát bất ngờ lao lên từ phía sau, phanh gấp vào lề đường.

Lâm Vũ Đường lập tức nhíu mày —— vừa rồi anh đã nhìn thấy chiếc xe này ở cổng trường, nhưng lúc đó chỉ đang đậu bên lề đường, hơn nữa mang biển số địa phương Đông Phụ, cho nên không nghĩ nhiều.

Bây giờ chiếc xe này đang theo sau.

Thói quen nhiều năm, anh cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm, cơ bắp căng thẳng, anh đẩy Trần Nhiễm Âm ra phía sau, vội vàng hét to: “Chạy đi! Chạy về hướng trường học!”

Trong lòng anh rõ ràng hai người cùng nhau chạy chắc chắn không thoát được, và cũng rất rõ ràng là bọn họ tới để bắt anh.

Trần Nhiễm Âm sững sờ, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngẩn người nhìn anh: “Sao vậy?”

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa xe mở ra, hai tên đàn ông trưởng thành một béo một gầy từ trên xe nhảy xuống.

Người béo kia thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên trán có vết sẹo, vẻ mặt vô cùng u ám; tên gầy kia thì mặc một chiếc áo khoác màu xám đất, gầy vô cùng, giống như da bọc xương.

Người đàn ông gầy yếu này nhảy ra khỏi xe trước, việc đầu tiên anh ta làm là bắt Trần Nhiễm Âm, Lâm Vũ Đường ôm lấy thắt lưng hắn, lại hô to về phía Trần Nhiễm Âm: “Chạy!”

Anh hét đến tê tâm liệt phế.

Tên gầy này thể lực không bằng anh, thân hình gầy gò bị cánh tay cường tráng của thiếu niên ôm chặt, không thể nhúc nhích được, tức giận mắng um lên: “Tên khốn khiếp này, sớm muộn gì tao cũng chặt đầu cho chó ăn!”

Lâm Vũ Đường không ngừng hét về hướng Trần Nhiễm Âm: “Chạy! Chạy mau!”

Trần Nhiễm Âm đã bị dọa cho choáng váng, hoang mang lo sợ nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Vũ Đường, cả người run rẩy, hoàn toàn không biết làm sao, cô không biết làm gì để giúp anh.

Tên mập chạy đến rất nhanh, trên tay mang theo một con dao rựa, chém vào gáy Lâm Vũ Đường.

Cùng với âm thanh bị bóp nghẹt, thân thể thiếu niên cứng đờ, không tiếng động xụi lơ trên mặt đất.

Trần Nhiễm Âm lập tức trợn tròn mắt, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ hoảng sợ, nhưng hai chân như chứa đầy chì, cho dù não có ra lệnh như thế nào thì đôi chân cô cũng không thể nhúc nhích.

Vài giây sau, thân thể cô mới phản ứng lại – chạy, phải chạy, mình không muốn chết.

Nhưng mà đã muộn, cô vừa mới chạy một bước thì tên mập lao tới, dùng một tay khống chế eo cô, tay kia bịt kín miệng mũi cô lôi lên xe minibus.
Bình Luận (0)
Comment