Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 3

————————

Nối máy nhưng không ai trả lời.

Trần Nhiễm Âm bất đắc dĩ để điện thoại xuống.

“Không ai bắt máy phải không?” Giọng Lý Tư Miên thản nhiên như đã sớm biết trước được vậy.

Trần Nhiễm Âm quay mặt sang nhìn cô ấy: “Nói nghe xem nào.”

Lý Tư Miên: “Cậu của em ấy là người siêu cấp bận rộn, gọi mười cuộc đến chín cuộc không nghe máy, cuộc còn lại nghe máy thì chưa tới một phút đã cúp ngang xương, căn bản không thể nào nói rõ tình hình của đứa nhỏ này với anh ta.”

Trần Nhiễm Âm hơi nhíu mày: “Không đáng tin thế à?”

Lý Tư Miên nhún nhún vai: “Đúng là có chút không đáng tin, nhưng cũng có thể hiểu được. Cậu của em ấy là đội trưởng đội đặc nhiệm, công việc bình thường rất bận rộn, không phải đang chấp hành nhiệm vụ thì là đang huấn luyện, chuẩn bị hậu cần, đâu ra thời gian mà quản em ấy được?”

Nói thế cũng phải.

Người làm cảnh sát thật sự có rất nhiều chỗ bất đắc dĩ, giữ vững cương vị thì không chăm lo nổi gia đình.

Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài, lại hỏi: “Cha mẹ của Cố Biệt Đông thì sao?”

Lý Tư Miên: “Đều là liệt sĩ.”

Trần Nhiễm Âm trước tiên ngây người, sau đó trừng mắt… Liệt sĩ? Ý là cha mẹ đều mất rồi ấy hả?

Lý Tư Miên gật đầu, xem như là trả lời nghi vấn không lời của Trần Nhiễm Âm, lại nói: “Đều là cảnh sát hình sự, hy sinh đã nhiều năm rồi.”

Trần Nhiễm Âm: “Ôi trời ạ…” 

Sau đó cô lại nhíu mày, “Lý Phấn Phương có nói chuyện này với tớ đâu.”

Trước khi giáo viên tiếp nhận công việc, trên cơ bản đều sẽ đi tìm chủ nhiệm lúc trước để tìm hiểu tình hình của học sinh lớp mình. Lý Phấn Phương chỉ nói với cô về hoàn cảnh gia đình đặc biệt của Cố Biệt Đông, chẳng hề nhắc lấy một lời chuyện phụ huynh em ấy là liệt sĩ.

Lý Tư Miên trợn trắng mắt: “Bà ta làm gì có mặt mũi nào để nói chứ.”

Trần Nhiễm Âm hiểu được ý khác trong lời nói: “Tiếp tục nói nghe xem nào.”

Lý Tư Miên: “Cậu có nhớ chuyện Lý Phấn Phương phải xin lỗi công khai trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh của trường chúng ta hồi học kỳ trước không?”

Trần Nhiễm Âm gật đầu. Cô nhớ rất rõ ràng. Bởi vì trong ấn tượng của cô, trước giờ chưa từng có chuyện giáo viên công khai xin lỗi học sinh. Lý Phấn Phương có thể xem như là người đầu tiên mở màn.

Lý Tư Miên: “Cậu biết vì sao không?”

Trần Nhễm Âm: “Không phải nói là vì bà ta vi phạm phẩm hạnh của giáo viên à?”

“Đó là do trường sợ quậy lớn chuyện lên, đặc biệt tìm một lý do dễ nghe thôi.” Lý Tư Miên lần này đã rút kinh nghiệm, liếc mắt sang phía cửa phòng làm việc một cái xác nhận không có Chu Lệ Hồng rồi mới thả lỏng nói, “Thực ra là vì Lý Phấn Phương nhục mạ người trung liệt.”

Trần Nhiễm Âm bỗng hiểu hết mọi việc, kinh hoàng mà căm phẫn: “Bà ta rõ ràng biết phụ huynh em ấy là liệt sĩ còn dám mắng chửi cả nhà em ấy trước cả lớp thế à?”

Lý Tư Miên gật đầu: “Đúng vậy.”

Trần Nhiễm Âm: “Vậy thì bà ta bị đá là đáng đời!”

“Tớ cũng thấy bà ta đáng đời.” Lý Tư Miên trước giờ là giáo viên Anh Văn của lớp 9/2, vì vậy cô ấy biết ẩn khuất bên trong nhiều hơn Trần Nhiễm Âm một chút: “Cậu cũng biết đấy, Lý Phấn Phương có chút quan hệ với hiệu trưởng, thành ra hiệu trưởng vốn còn muốn xử lý Cố Biệt Đông nữa kìa, muốn đuổi học em ấy, kết quả cậu biết sao không?”

Trần Nhiễm Âm: “Sao?”

Lý Tư Miên: “Đá phải sắt rồi chứ sao, nghe nói bên trên có người cao hơn gọi điện thoại cho hiệu trưởng. Sau khi hiệu trưởng cúp máy thì hủy bỏ lệnh xử phạt, quay lại xử lý Lý Phấn Phương.”

Trần Nhiễm Âm không nhịn được bật cười: “Nghe còn thấy hả giận thật đấy.”

Lý Tư Miên cũng cười: “Lại chẳng đúng quá đi.”

“Hai cô còn tán gẫu không chịu ngừng nhỉ? Trong mắt còn có công việc không hả?” Chu Lệ Hồng cứ như bóng ma vứt không được vậy, thình lình xuất hiện lần nữa dọa cho Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên nhảy dựng lên.

“Đã mấy giờ rồi, sao cô còn chưa vào lớp?” Chu Hồng Lệ đứng ở cửa phòng làm việc, trừng mắt nhìn Trần Nhiễm Âm, “Xem xem lớp của các cô lộn xộn kiểu gì đi kìa? Cô còn không đi quản lý à? Đã ảnh hưởng đến lớp chúng tôi rồi đấy!”

Trần Nhiễm Âm đơ ra: Thế mà có người đến rồi?

Cô tóm lấy điện thoại di động nhìn thời gian, đã hai giờ hai mươi tám phút.

Được lắm, canh giờ đến đấy à, đã ra oai phủ đầu với cô còn không muốn để cô bắt thóp, không hổ là một đám hỗn thế ma vương.

Chu Lệ Hồng còn đang lải nhải không ngừng, tức giận phừng phừng quở mắng Trần Nhiễm Âm: “Ngày đầu tiên khai giảng, học sinh cả trường đều đến đông đủ cả rồi, chỉ thiếu mỗi giáo viên chủ nhiệm là cô thì đâu ra thể thống gì? Hồi cô Lý còn ở đây chưa từng xảy ra chuyện thế này đâu!”

Đúng đúng đúng, Lý Phấn Phương tốt, Lý Phấn Phương là nhất, Lý Phấn Phương không chê vào đâu được.

Trần Nhiễm Âm vừa mắng mỏ trong lòng vừa lo lắng đứng dậy, mặt không đổi sắc trả lời một câu: “Bây giờ đi đây.”

Tuy rằng cô rất ghét Chu Lệ Hồng, nhưng cũng không thể xung đột trực diện với bà ta, dù gì cũng là đồng nghiệp, mà Chu Lệ Hồng còn là giáo viên Ngữ Văn của lớp 9/2.

Chu Lệ Hồng trừng cô, nặng nề thở dài, nói: “Nhà trường cũng thật là, sao lại để một giáo viên mới đến chẳng có chút kinh nghiệm gì làm giáo viên chủ nhiệm lớp 9 chứ? Đây không phải là làm trò hề sao?”

Trần Nhiễm Âm ôm hồ sơ đi về phía cửa, đồng thời cũng mỉm cười với Chu Lệ Hồng: “Chứng tỏ là trường tin tưởng tôi chứ gì, cô Chu không phải cũng nghĩ vậy à? Hay là nói cô Chu có ý kiến với sắp xếp của lãnh đạo?”

Chu Lệ Hồng nghẹn lời, còn có chút ấm ức, giống như một bạt tai đập lên kẹo bông mềm mới phát hiện kim châm bên trong, không dễ chọc vào, chỉ đành quay người bỏ đi, đồng thời trong lòng bà ta cũng khinh miệt mà nghĩ: Ngoại hình xinh đẹp thì có bản lĩnh gì chứ? Cũng dạy hư học sinh cả thôi chứ tốt đẹp gì.

Trần Nhiễm Âm từ sau lưng Chu Lệ Hồng đi ra khỏi văn phòng.

Một tầng có chín lớp học, ba cầu thang, ba văn phòng với khoảng cách như nhau. Văn phòng làm việc thống nhất nằm ở phía Tây của cầu thang, là một văn phòng lớn để cho thầy cô của ba lớp dùng chung.

Phòng làm việc của Trần Nhiễm Âm cách lớp 9/2 rất gần, ra cửa rẽ phải đi ngang qua một lớp là đến.

Còn chưa đi đến cửa lớp 9/2 cô đã nghe thấy tiếng ồn ào lộn xộn y chang cái chợ.

Hoặc là nói, nhìn khắp cả trường cũng chỉ có lớp 9/2 đang ầm ĩ, bên trong những lớp khác đều yên lặng.

Ngọn nguồn của náo loạn hay trung tâm suy đồi của kỷ luật nằm ở hai dãy cuối cùng của lớp học, với hơn mười mấy mạng “tinh binh mạnh mẽ” do anh Béo Triệu Tử Khải cầm đầu.

Phía trên bảng đen ở đầu lớp học treo một chiếc đồng hồ tròn màu trắng, kim phút đã chỉ đến số sáu. Đám Triệu Tử Khải như không biết gì, không hề kiêng dè náo loạn ầm ĩ.

Sáu bảy học sinh nam đang hợp sức nhấc một em nam sinh khác từ trên ghế lên, mặc cho cậu ta đang vùng vẫy. Ba người một bên ôm lấy hai chân cậu ta, một mình Triệu Béo tóm lấy hai cánh tay của cậu ta, phấn khởi bừng bừng vác cậu học sinh về phía cửa – Làm thần giữ cửa.

Người khác vây quanh xem trò vui, còn có người hét lên: “Ngô Nguyên, sao cậu lại bị đánh dấu nữa rồi?”

Mà còn là người bị đánh dấu đầu tiên trong học kỳ mới.

‘Đoàn sủng*’ Ngô Nguyên sống chết mặc kệ gào lên: “Bà mẹ nó, tớ cũng muốn biết đấy!” Cậu ta cũng không giãy dụa nữa, tùy ý để người khác xử trí mình.

(*Đoàn sủng: người được yêu thích nhất trong nhóm.)

Thình lình cửa trước của giáo viên bị đẩy ra, mấy học sinh nam đang quậy phá ở phía sau thờ ơ ngoảnh lại nhìn một cái rồi ngây như phỗng. Một giây sau, bảy người đồng loạt buông tay như sóc nhảy về tổ, mau chóng chạy về chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn thành thật khoanh tay ngồi thẳng.

Ngô Nguyên bị vứt xuống đất té một cái phịch, chửi một câu “Mẹ nó”, cũng ngoảnh đầu lại nhìn rồi đờ đẫn.

Một tia nắng màu vàng nhạt rọi qua khung cửa. Cô giáo trẻ tuổi đứng dưới ánh nắng, đường nét toàn thân như khoác lên một lớp ánh sáng màu vàng nhạt. Thân hình yểu điệu thon thả. Làn da trắng đến phát sáng, quan trọng nhất là, xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp… giống như tiên nữ giáng trần!

So với cả lớp, không, so với tất cả nữ sinh toàn trường còn đẹp hơn.

Dì nhỏ của Triệu Béo quả thật không hề gạt cậu, quả nhiên là một đại mỹ nữ!

Nhất định phải nể mặt!

Nhất định phải!

Cậu ấy lăn lông lốc lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, giống như người khác mau chóng chuồn về chỗ ngồi của mình, im lặng khoanh tay ngồi thẳng lưng.

Thời gian chưa đến mười giây, phòng học lớp 9/2 vốn mất trật tự liền lặng ngắt như tờ. Toàn bộ học sinh ngồi trong lớp đều hiếu kỳ quan sát giáo viên mới.

Đám học sinh nam ở dãy phía sau vừa yên lặng khoanh tay vừa nhìn ngang nhìn dọc trao đổi ánh mắt. Những đôi mắt nghịch ngợm đều đang phát ra vẻ hưng phấn và kích động… Người đẹp, ui! Người đẹp kìa!

Triệu Tử Khải ngồi kế cửa sau lớp học. Một tay cậu đặt trên bàn học, một tay giấu trong hộc bàn. Ngón cái như bay nhảy gửi tin nhắn cho Cố Biệt Đông: 【Giáo viên chủ nhiệm mới tới rồi! Quả là một người đẹp! Đại mỹ nữ!】

Cố Biệt Đông: 【Thế thì đã sao?】

Triệu Tử Khải: 【Bao giờ cậu đến thế? Đừng tới trễ quá, phải nể mặt cô giáo xinh đẹp!】

Cố Biệt Đông: 【Để cô ta chờ đó đi.】

Triệu Tử Khải: 【…】

Chậc, thật là không biết điều, không cho người đẹp chút mặt mũi nào!

Trần Nhiễm Âm bỏ qua những động tác nhỏ trong lớp, ung dung sải bước lên bục giảng.

Cô đặt hồ sơ đang ôm trong tay lên bàn giáo viên, cũng không truy vấn chuyện đám học sinh ra oai phủ đầu với cô. Dù sao cũng là lần đầu ra mắt, chỗ nào nên khoan dung thì nên khoan dung một chút, nếu không sẽ làm đám nhóc con đang vào thời kỳ phản nghịch tuổi thanh thiếu niên này nảy sinh tâm lý kháng cự và bài xích mình. Bây giờ việc cô cần phải làm là khiến cho bọn nhóc từ tận đáy lòng muốn kết nạp cô thành một thành viên của lớp, chứ không phải là cưỡng ép bọn họ chấp nhận việc cô là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp bọn họ.

Nhưng mà, cũng không thể rộng lòng quá mức được, nếu không chỉ làm cho đám hỗn thế ma vương này cưỡi lên đầu lên cổ cô gây rối sinh sự.

Bất kể làm chuyện gì cũng đều phải co giãn thích hợp.

Cô ngẩng mắt lên đối diện với hơn năm mươi em học sinh toàn lớp, duyên dáng nhoẻn miệng để lộ nụ cười ôn hòa, nhưng cũng không hề mất đi vẻ uy nghiêm: “Chào các em, cô tên là Trần Nhiễm Âm, tốt nghiệp khoa Hóa Học trường đại học sư phạm Đông Phụ. Rất vui được gặp các em. Có lẽ có em cũng đã biết, cô Lý vì lý do sức khỏe nên không thể đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm lớp 9/2 được nữa, vậy nên trong vòng một năm sắp tới đây sẽ do cô đảm nhận vị trí chủ nhiệm của lớp chúng ta.”

Giọng nói của cô trong trẻo, nhả chữ rõ ràng, du dương thánh thót. Giọng nói tuy còn trẻ nhưng cũng không hề mất đi cường độ mạnh yếu, vẻ ngoài đầy tự tin, phong thái không chút tức giận và kiêu ngạo, dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Trong một lớp thể nào cũng có vài học sinh chuyên gia cổ vũ. Lời của cô vừa dứt, lập tức có người dẫn đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay còn khá giòn giã.

Có người dẫn đầu thì sẽ có người làm theo. Những học sinh khác thấy vậy cũng lập tức vỗ tay theo, đặc biệt là mấy học sinh nam ở dãy cuối lớp, vỗ rất mạnh tay, âm thanh như sấm – Mặt mũi của người đẹp, nhất định phải nể!

Khóe môi Trần Nhiễm Âm hơi nhoẻn lên, duy trì nụ cười mỉm hoàn hảo. Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, cô giở sổ điểm danh ra: “Các em đã biết mặt cô, bây giờ đến phiên cô làm quen với các em,” Cô cúi đầu nhìn sổ điểm danh, “Điểm danh đến người nào thì người đó đứng lên, nếu đang đảm nhiệm chức vụ cán bộ gì trong lớp thì nói với cô.” Cô nhìn cái tên đầu tiên trong bảng danh sách: “Vương Thái Dương.”

“Có!” Một nam sinh đeo kính vóc người vừa tầm ngồi sau bàn học chính giữa dãy thứ ba đứng dậy, “Em là lớp trưởng.”

Trần Nhiễm Âm mỉm cười gật đầu: “Được, mời ngồi.” Sau khi viết thêm hai từ “lớp trưởng” đằng sau tên của học sinh, cô tiếp tục điểm danh, “Hứa Từ Thoại.”

Mỗi lần nhìn thấy cái tên này, trong lòng Trần Nhiễm Âm đều cảm khái một hồi: Cái tên này thật sự rất nghệ thuật, ‘Hứa với người Nhân Gian Từ Thoại*.

(*Nhân Gian Từ Thoại: là tác phẩm phê bình văn học của bậc thầy quốc học trứ danh Vương Quốc Duy, đồng thời là một trong những cuốn sách có ảnh hưởng nhất kể từ cuối nhà Thanh đến nay, được xuất bản vào năm 1906.)

Em học sinh này đứng lên trả lời: “Có.”

Là một học sinh nữ vóc người thanh tú, cũng ngồi ở dãy thứ ba trong lớp… Xem ra dãy thứ ba là nơi tập kết của học sinh giỏi.

“Em là đại diện của môn Vật Lý.” Giọng Hứa Từ Thoại khéo léo êm ái hệt như khí chất và vóc dáng của em ấy, tựa như một ly sữa bò ngọt ngào ấm áp đáng yêu.

“Được, mời ngồi.” Trần Nhiễm Âm tiếp tục ghi chú lên danh sách.

Cán bộ lớp cơ bản đều nằm trong top mười danh sách, cụ thể hơn thì, toàn bộ chức vụ như lớp trưởng và đại diện của các môn đều do học sinh giỏi có thành tích tốt đảm nhận, còn chức vụ không liên quan đến học tập ví dụ như ủy viên vệ sinh hay ủy viên thể dục, về cơ bản đều do học sinh xếp hạng tầm giữa đảm nhiệm. Còn về học sinh xếp hạng thấp trong lớp thì khả năng đảm nhận chức vụ trong lớp gần như là không.

Sau khi cô điểm danh đến học sinh số 41 tên “Hàn Kiều”, một học sinh nữ với vóc người cao gầy, ngũ quan rõ nét đứng dậy từ vị trí gần tường dãy thứ năm: “Có.”

Lúc mở miệng nói chuyện, cằm của cô ta hơi hất lên, đuôi mắt hơi nhướng. Cho dù cô ta có mặc đồng phục cũng khó lòng che đi sự kiêu kỳ. Trong thần thái hình như có phần không phục.

Cũng không biết đang không phục cái gì.

Trần Nhiễm Âm nhìn cô ta một cái, liền có dự cảm chắc cô nhóc này sẽ hơi khó quản lý đây. Khi cô chuẩn bị nói “Mời ngồi”, cửa lớp bỗng bị đẩy ra.

Ánh nắng chiếu vào, Trần Nhiễm Âm và các học sinh khác trong lớp đều theo bản năng ngoảnh đầu sang nhìn.

Một thiếu niên mảnh khảnh cao ngất đứng ngoài cửa, cà lơ phất phờ lớn tiếng: “Báo cáo.”

Thiếu niên cũng khá đẹp trai, ngũ quan nổi bật rõ ràng, xem như là tương đối xuất chúng trong nhóm học sinh cấp hai đang lúc trổ mã tuổi xuân.

Cậu mặc đồng phục nhưng lại không hoàn toàn là đồng phục, bởi vì cậu chỉ mặc đúng một chiếc quần đồng phục màu xanh lam, áo phía trên là của riêng cậu. Áo thể thao ngắn tay in hình vẽ màu đen cool ngầu, chân đi giày bóng rổ màu trắng. Cả người toát ra vẻ không chịu để người khác dạy dỗ.

Trần Nhiễm Âm ngây người. Cô hơi nheo mắt, cũng không biết là vì bị ánh nắng ngoài cửa chói mắt hay vì bỗng dưng có một cảm giác ngẩn ngơ như xuyên vượt thời gian – Trở về lúc mười bảy tuổi, lần đầu tiên gặp Lâm Vũ Đường.

Ánh nắng hôm đó cũng đẹp như thế, cũng chói mắt như thế.

Thiếu niên này cực giống với Lâm Vũ Đường lúc mười bảy tuổi.

Nhưng cô chỉ ngẩn ngơ vài ba giây mà thôi, rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. Đồng thời cô cũng tương đối nhạy bén linh cảm được rằng: Thời khắc giết gà dọa khỉ đến rồi!

Cô không lập tức bảo cậu vào lớp học, mà chỉ mặt mày lạnh tanh hỏi: “Em tên gì?”

Thiếu niên không hề sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị mở miệng thì Trần Nhiễm Âm bỗng phất tay phải về hướng Hàn Kiều vẫn còn đang đứng như cũ, nói: “Mời ngồi.”

Bị bỏ qua không chú ý đến, thiếu niên hùng hổ nuốt cơn tức nghẹn xuống.

Sau khi Hàn Kiều ngồi xuống, Trần Nhiễm Âm mới nhìn sang thiếu niên đứng ngoài cửa một lần nữa rồi hất hàm, trong giọng nói mang theo vẻ dửng dưng như chẳng hề để cậu vào mắt: “Em nói tiếp đi.”

Thiếu niên cắn răng, trả lời: “Cố Biệt Đông.”

Đoán ắt là cậu rồi!

Tổ chức cả lớp đến muộn thì cũng thôi đi, bản thân cậu còn cố tình đến trễ? Ra oai phủ đầu với tôi hai lần à? Nhóc con, được đấy!

Trần Nhiễm Âm cũng không phải loại ăn chay gì, cứ để cậu đứng ngoài cửa: “Sao lại đến trễ?”

Cố Biệt Đông: “Xe đạp hỏng.” Rồi bày ra dáng vẻ đáng thương vô tội, “Cô giáo mới tới à, không phải cô tính phạt em vì chút chuyện cỏn con này chứ?”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Bốn từ “cô giáo mới tới” này cực kỳ có ý gây hấn.

Nhưng vừa khéo, có thể nổ súng rồi.

Thời khắc đi săn đến.

Trần Nhiễm Âm cười duyên dáng: “Đương nhiên cô không muốn phạt em, nhưng quốc có quốc pháp, lớp có lớp quy. Em là người cũ của lớp chúng ta, còn là một ‘đấng nam nhi’, chắc phải hiểu rõ quy định hơn cả người mới tới là cô chứ nhỉ.”

Cố Biệt Đông: “…”

Là một đấng nam nhi thì phải tuân thủ các quy tắc.

Nếu không thì không phải là nam nhi, phải nhận lỗi với cô.

Đệt, tiến thoái lưỡng nan!

Trần Nhiễm Âm: “Trước tiên cứ đứng ngoài cửa đi.”

Cố Biệt Đông chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khiêu khích: “Lớp chúng em không có quy định phạt đứng.”

Trần Nhiễm Âm mặt không đổi sắc, không cho phép nghi ngờ đáp: “Bây giờ có rồi, cô đặt ra đấy.” Nói xong, cô liền quay mặt lại đưa mắt quét khắp cả lớp, mặt mày lạnh lùng, cảm giác vô cùng áp bức.

Trong lớp học im như thóc.

Thành công làm đám hỗn thế ma vương này phải kinh sợ.

Cố Biệt Đông nghiến răng nghiến lợi nhưng lại vô kế khả thi, chỉ đành ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chịu phạt đứng.

Trần Nhiễm Âm đóng cửa trước lại rồi trở về bục giảng, tiếp tục điểm danh.

Đám học sinh nam ở dãy cuối ngậm chặt miệng, quay mặt nhìn nhau không ngừng trao đổi ánh mắt…

Anh Đông bị giết ngược lại rồi?

Đúng vậy, cậu bị giết ngược lại rồi.

Đại mỹ nhân hơi dữ dội đấy, không dễ chọc đâu, sợ quá đi.
Bình Luận (0)
Comment