Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 58


Người giả mạo tài xế đang cầm vô lăng, bên đường là một hồ nước, cô ta còn cố ý chạy dọc theo ven hồ, đường đi gập ghềnh, dường như xe có thể lăn xuống hồ bất cứ lúc nào.

Trần Nhiễm Âm không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ người này sẽ quay vô lăng để đồng quy vu tận với cô.

Cũng chưa chắc đã đồng quy vu tận, bởi vì cửa sổ bên phía ghế lái được mở hết cỡ, nên dù xe buýt có rơi xuống hồ thì cô ta cũng có thể thoát ra ngoài, nhưng học sinh phía sau thì không chắc.

Hơn nữa, cô còn nhìn thấy hình như người này giắt một khẩu súng sau thắt lưng —— lúc nãy khi lên xe, người này cứ luôn ngồi tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ có Trần Nhiễm Âm nhìn thấy.

Trần Nhiễm Âm vô cùng hoảng loạn, thấp thỏm lo âu, cô không biết tại sao người này lại giả làm tài xế xe buýt của trường, nhưng cô có dự cảm rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Không lâu sau, tài xế đột ngột đạp phanh, cửa xe mở toang, một người đàn ông cường tráng mặc áo cộc tay màu đen bước lên xe dưới ánh mắt ngạc nhiên của đám học sinh.

Người đàn ông trông hơi ngăm đen, để râu quai nón, hai bắp tay cơ bắp cuồn cuộn lộ ra bên ngoài tay áo.

Hắn ta đang cầm trên tay một khẩu súng trường tự động loại 95, vừa lên xe đã bất ngờ bóp cò bắn vỡ cửa kính xe, tiếng súng và tiếng kính vỡ đinh tai nhức óc.

Học sinh cũng bắt đầu la hét, co rúm lại như một phản xạ, tất cả đều ngồi xổm ôm đầu dưới ghế.

Trần Nhiễm Âm cũng kinh hồn bạt vía, muốn hét lên nhưng lại sợ đến mức thất thanh, sắc mặt trắng bệch, vô thức run lên.

Người đàn ông cầm súng dường như không hề ghét tiếng la hét, ngược lại còn vô cùng tận hưởng loại tiếng hét đầy hoảng sợ và bất lực này.

Vì vậy, hắn ta không chỉ không ép học sinh ngừng la hét mà còn bắn một phát súng vào cửa sổ nào đó.

Tiếng la hét chói tai lại vang lên, nhưng rất nhanh đã dừng lại, thay vào đó là những tiếng thút thít bất lực và nức nở… Họ đang đi thi cơ mà, tại sao lại gặp phải chuyện này? Tại sao lại gặp phải người xấu? Phải làm sao đây? Ai có thể đến cứu họ đây?
Cùng lúc đó, tài xế tháo kính râm rồi vung tay rút lấy khẩu súng lục giắt ở thắt lưng, dí vào đầu Trần Nhiễm Âm, cười lạnh nói với các học sinh trong xe: “Các bé ngoan, nghe lời nào, xuống xe theo thứ tự, nếu ai không nghe lời, tao sẽ bắn cô giáo của chúng mày rồi bắn tới chúng mày.” Cô ta cũng rất thích dọa bọn trẻ, vì vậy lại bổ sung thêm: “Pằng một tiếng, cái đầu nhỏ của chúng mày sẽ nổ tung, đỉnh đầu vỡ nát, não bay tung tóe, cha mẹ chúng mày cũng sẽ kinh tởm, hahaha.”
Giọng điệu của cô ta nghe có vẻ thoải mái dễ chịu, nhưng thật ra lại hung ác và lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run, thậm chí còn thấy buồn nôn.

Trần Nhiễm Âm lại nghĩ đến khu xưởng bỏ hoang chín năm trước, cơn ác mộng quay trở lại, dạ dày bắt đầu co rút, ghê tởm, ho khan và buồn nôn.

Học sinh càng sợ hãi hơn, trong xe lần lượt vang lên những tiếng kêu khóc.

Tính mạng đang bị uy hiếp, không ai dám phản kháng, dưới sự đe dọa của họng súng, họ chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn xuống xe.

Người đàn ông xuống xe trước, cầm súng đứng bên lề đường đe dọa đám học sinh sau khi xuống xe không được manh động, đồng thời yêu cầu họ xếp thành hai hàng.

Trần Nhiễm Âm là người cuối cùng bước xuống xe, bị người tài xế dí súng vào đầu áp giải xuống.

Sau đó, người tài xế dẫn cô đến đầu hàng, còn người đàn ông cầm súng 95 đi về cuối hàng, hai người họ một trước một sau áp giải toàn bộ cô trò của lớp 9/2, giống như đang lùa cừu, lùa họ vào một ngọn núi thấp cách đó không xa.

Trong ngọn núi thấp có một khu biệt thự bỏ hoang chưa hoàn thiện, sau núi có một hồ nước mênh mông, giữa hồ là một ốc đảo nhỏ hình tròn.

Dưới ánh nắng mùa hè chiếu rọi, trên mặt hồ xanh biếc lóe lên những làn sóng lấp lánh, hòn đảo nhỏ rợp bóng cây là viên ngọc lục bảo độc nhất vô nhị giữa làn nước xanh biếc.

Nhìn xung quanh, phong cảnh ở đây rất tao nhã, chất lượng không khí cũng tốt, bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Đây chắc chắn là vị trí dành riêng cho căn biệt thự thiên thời địa lợi, nhưng lại bị dở dang vì thiếu vốn.

Một vài tòa mới chỉ có khung xi măng nằm rải rác trên ngọn núi thấp, cỏ dại mọc um tùm xung quanh, một số loài có sức sống mãnh liệt thậm chí còn phát triển điên cuồng, mọc cao ngang đầu gối.

Trên núi còn chất đầy rác thải xây dựng không được dọn dẹp lâu ngày: những thanh thép biến dạng, xi măng đã trộn rồi cứng lại và gạch đá vỡ vụn ngổn ngang khắp nơi.


Trên đỉnh núi còn có móng nhà được đào lên rồi bỏ hoang, sâu khoảng năm mét.

Đáy hố chứa đầy các loại rác thải, ở phía Đông Nam có một giàn giáo đơn giản bằng gỗ.

Sau khi lên đến đỉnh núi, hai người họ chĩa súng vào Trần Nhiễm Âm và các học sinh, bắt họ đi xuống, ai không nghe lời sẽ bị bắn.

Trần Nhiễm Âm không ngốc, cô có thể đoán được mục đích của hai người này: muốn nhốt họ lại, cầm tù họ, để chúng tiện khống chế —— hố sâu như vậy, vách tường xung quanh đều thẳng đứng, dùng tay không leo lên thì rất khó.

Hơn nữa, đứng trên có thể thấy rõ tình hình bên dưới, ai định nhúc nhích thì bắn luôn.

Nhưng người bình thường ai cũng hiểu “Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt”, phản kháng nghĩa là tìm chết, cho nên trong hoàn cảnh này mọi người chỉ có thể tuân theo.

Có vẻ người nọ muốn giữ Trần Nhiễm Âm đến cuối cùng nên dí súng vào đầu cô, dùng tính mạng của cô ép học sinh lớp 9/2 leo xuống giàn giáo.

Người đầu tiên bước lên giàn giáo là một cậu học sinh nam thấp bé, giàn giáo bằng gỗ không vững chắc, trải qua bao năm nắng chiếu gió thổi nên lại càng mỏng manh, như sắp tan rã giữa không trung.

Cậu bé sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, sợ hãi đứng trên tấm gỗ không dám nhúc nhích.

Người đàn ông cầm khẩu súng 95 sốt ruột nhắm súng vào người cậu, gầm lên: “Còn không đi tiếp thì tao bắn mày!”
Trái tim Trần Nhiễm Âm đột nhiên co thắt lại, các bạn học khác cũng vô cùng sợ hãi.

Cậu bé càng thêm lo lắng thấp thỏm, muốn đi xuống nhanh hơn nhưng giàn giáo lại càng lúc càng lắc lư, cậu hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Người đàn ông cau mày không hài lòng, đặt ngón tay lên cò súng, Trần Nhiễm Âm hoảng sợ hét lên: “Nếu bắn nó ông sẽ gặp rắc rối lớn! Nó là học sinh! Là trẻ vị thành niên!”
Ngón tay của người đàn ông dừng lại, đôi mắt hắn ta nhìn Trần Nhiễm Âm đầy nham hiểm, quyết đoán nói với người còn lại: “Giết cô ta trước.”
Trần Nhiễm Âm sững người, da đầu cô bắt đầu tê dại, như thể kỳ kinh đang đến gần.

Người nọ lại không làm theo yêu cầu của ông ta, mỉm cười: “Không được, tôi giữ cô ta lại còn có tác dụng.

Hơn nữa, bây giờ trực tiếp giết cô ta thì tôi còn phải dùng dao lột da mặt luôn, lột sống tươi hơn.”
Cô ta luôn biết cách dùng giọng nói dịu dàng nhất nói ra những lời kinh tởm nhất.

Trần Nhiễm Âm lại thấy buồn nôn.

Người đàn ông cũng hiểu rõ người này, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm cô ta: “Cô muốn lột như thế nào là việc của cô, nhưng chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ gặp rắc rối.”
“Bùm.” Cô ta lại nở nụ cười, đột nhiên giơ tay bắn một phát vào giàn giáo.

Một tiếng “Phịch” vang lên, trong tiếng hét kinh hãi của mọi người, viên đạn bay sượt qua da đầu của cậu bé, thậm chí còn tạo thành một vết máu trên đó.

Cậu bé vốn đã bị dọa đến xanh mặt, cứng đờ, không khống chế được biểu cảm, như một tác phẩm điêu khắc hình người trong bộ đồng phục học sinh được đặt trên giàn giáo.

Cô ta cười nói: “Tao cho tất cả chúng mày hai phút, sau hai phút, ai còn ở trên thì tao giết hết.

Thời gian bắt đầu.”
Các học sinh đã hết hồn bởi phát súng cô ta vừa bắn, Trần Nhiễm Âm cũng bị dọa ngây người, chắc chắn người này dám giết người thật, vội vàng gào thét thúc giục mọi người: “Đi xuống! Đi xuống hết nhanh lên!”
Đứng đầu hàng là Hứa Từ Thoại, cô bé không còn do dự nữa, lập tức bước lên giàn giáo.

Giàn giáo càng lắc lư mạnh hơn, cô bé còn định đỡ cậu bé ban nãy.

“Em, em đi đỡ cái giá.” Giọng một cậu bé vọng ra từ cuối hàng.


Trần Nhiễm Âm nghe ra đó là giọng của Cố Biệt Đông.

Người nọ cười haha: “Được, đi đi, giúp đỡ lẫn nhau là một đức tính tốt.”
Cố Biệt Đông không để ý lời cà khịa của cô ả, lập tức lao tới mép hố, quỳ trên mặt đất, đưa hay tay đỡ lấy giàn giáo.

Giàn giáo bằng gỗ lung lay sắp đổ cuối cùng cũng ổn định lại một chút.

Hứa Từ Thoại đang nằm sấp liếc nhìn Cố Biệt Đông, sau đó đỡ cậu bé kia leo dọc theo giàn giáo xuống hố.

Việc đếm ngược vẫn đang tiếp tục, người đàn bà lạnh lùng nhắc nhở, “Còn một nửa thời gian.”
Mọi người tranh nhau trèo xuống.

Mười giây trước khi đếm ngược kết thúc, Cố Biệt Đông đã nhảy từ giàn giáo xuống đáy hố, hai ba nhát đã đến nơi.

Người nọ đẩy Trần Nhiễm Âm, cười nói: “Cô giáo, đến lượt cô rồi.”
Trần Nhiễm Âm chỉ đành đi về phía giàn giáo, nhưng đúng lúc cô chuẩn bị bước lên, ả ta đột nhiên giơ chân ra đá vào giàn giáo.

Giàn giáo chông chênh nghiêng về một bên, nặng nề đổ xuống đáy hố, vỡ tan tành.

Xung quanh giàn giáo có rất nhiều học sinh, thậm chí một số em phản ứng chậm còn bị gỗ đập trúng người, còn có người bị đè dưới giàn giáo gỗ.

Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, các học sinh gào lên, tay chân luống cuống giải cứu các bạn cùng lớp bị đè bên dưới, Trần Nhiễm Âm phẫn nộ nhìn ả điên kia.

Ả lại dí súng vào thái dương của cô, cười nói: “Cô là bạn gái của Lâm Vũ Đường phải không?” Giọng điệu cười cợt, nhưng đôi mắt lại không có chút ý cười nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, phảng phất như một con rắn cực độc.

Trần Nhiễm Âm sững người, kinh hồn bạt vía, thậm chí còn ngưng thở trong một khoảnh khắc, dường như có vật gì đó mắc vào cổ họng khiến cô ngạt thở.

Sự kiện chín năm trước lại lên trong tâm trí cô, cuối cùng cô cũng nhận ra nguyên nhân của tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay: không phải trùng hợp, không phải một tội ác ngẫu nhiên, mà là một kế hoạch lâu dài.

Hắn lại đến rồi, đám buôn mai thúy đó trở lại rồi.

Một cảm giác sợ hãi cực độ lập tức bao vây lấy cô, bởi vì cô cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.

Ả ta càng cười lớn hơn, nhưng là ngoài cười trong không cười: “Phải không? Bị tao nói trúng rồi à?”
Trần Nhiễm Âm biết cô không nên gạt bỏ mối quan hệ giữa cô và Lâm Vũ Đường, nhưng nếu cô thừa nhận, mọi thứ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn —— có lẽ người này sẽ không bắn chết cô, nhưng chắc chắn sẽ lợi dụng cô để uy hiếp Lâm Vũ Đường, hơn nữa, Cố Biệt Đông cũng ở đây.

Một khi cô thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Lâm Vũ Đường, chẳng khác gì thừa nhận rằng Lâm Vũ Đường vẫn còn sống, vậy Đông Tử cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Với cả, có thể người này cũng không chắc Lâm Vũ Đường còn sống hay đã chết, chỉ là đang cố ý dụ cô nói, nếu không ả ta đã nhận ra Đông Tử.

Nếu không nhận ra Đông Tử, hẳn là ả ta không biết cháu ngoại của Lâm Vũ Đường ở trong lớp này, hoặc có thể nói là cô ta không biết rằng cháu ngoại của Lâm Hằng cũng còn sống.

Cô tuyệt đối không thể bị mắc bẫy.

Trần Nhiễm Âm rụt cổ, khẽ rụt đầu, hoảng sợ nhìn người đàn bà: “Tôi, tôi không phải, tôi không quen người mà cô nói.” Cô vừa nói vừa lắc đầu hoảng sợ, bộ dạng nhát gan như một con chuột —— cô thực sự sợ, nhưng sợ đến mức tay chân run rẩy thì chỉ là diễn, cố ý diễn cho người nọ xem, để ả ta buông lỏng cảnh giác.

Ả ta mỉm cười, hơi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Không quen? Lần đó không phải hắn ta lên tin thời sự sao?” Ả ta lại nhắc nhở thêm một câu, “Ở quán đồ Hoa, khi mày bị bắt cóc, tao đã thấy trên tin thời sự.” Ả lại cà khịa thêm, “Giáo viên Trung Quốc anh dũng can đảm.”
Mặc dù đang ở Myanmar nhưng thỉnh thoảng ả ta cũng chú ý đến tin tức trong nước.

Vụ bắt cóc liên quan đến sự an toàn của trẻ vị thành niên lần đó đã gây rúng động trong nước, truyền thông đưa tin rộng rãi, thậm chí ngay cả truyền thông các nước lân cận cũng chú ý.

Tuy rằng không có nhiều hình ảnh của cảnh sát đặc nhiệm lắm, chỉ có vẻn vẹn vài cảnh quay, nhưng ả ta vẫn chú ý đến đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, trông khá giống con trai của Lâm Hằng, tuổi tác cũng tương đương.

Nhưng thật đáng tiếc, trong cả nhóm chỉ có mình ả ta phát hiện ra điều đó, những người khác đều không nhận ra.

Ả ta còn đặc biệt đi tìm cha nuôi Lang Cửu Mệnh, có tâm nhắc nhở ông ta rằng có thể kẻ thù của ông ta vẫn chưa chết, nhưng ông ta không tin.

Hoặc là ông ta đã quá tự phụ.

Bao nhiêu năm nay, ông ta luôn coi vụ thảm sát gia đình Lâm Hằng là một thành tựu, vô cùng tự hào.

Vì vậy, ông ta không chấp nhận bất kỳ sai sót nào trong kế hoạch trả thù của mình.

Thế nên, ông ta không tin người nọ là con trai của Lâm Hằng, chỉ thấy trông có vẻ giống nhau.

Nhưng ả ta biết rõ cha nuôi chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, nếu không cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm cực lớn để đến Đông Phụ.

Nếu nói yêu cầu của “Quốc Vương” là nguyên nhân quan trọng nhất khiến ông ta đến Đông Phụ, thì “Lâm Vũ Đường” chính là thứ hai.

Ông ta luôn là một người thích nhổ cỏ tận gốc.

Nếu không tận mắt chứng kiến ​​Lâm Vũ Đường thì ông ta sẽ không chịu để yên.

Tuy nhiên, thân phận của Lâm Hằng dễ xác nhận, nhưng con trai của Lâm Hằng thì không dễ như vậy, bởi vì ông ta chưa bao giờ đấu với con trai của Lâm Hằng —— trong ký ức cuối cùng của ông, Lâm Vũ Đường mới chỉ là một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi.

Để xác nhận đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm có phải là Lâm Vũ Đường hay không, ông ta còn bắt cha con nhà họ Mạnh tìm cách xác minh.

Nhưng có lẽ vì việc điều tra cũng cần thời gian nên cha con nhà họ Mạnh luôn trả lời ông ta… Không đúng, Mạnh Chiêu Viễn từng gửi một tin vào hồi tháng Một, nhưng cũng chỉ nói rằng cậu ta trông giống Lâm Vũ Đường, không chắc họ có phải là cùng một người hay không, bởi vì tài liệu lưu trữ không dễ thu thập.

Thời gian chín năm, các tài liệu lưu trữ về nhà họ Lâm đã bị đứt đoạn, ông ta luôn nghĩ rằng nhà họ Lâm đã bị xóa sổ từ lâu.

Ông ta cũng không thể theo dõi Lâm Vũ Đường bằng những phương pháp cũ nữa, dù sao cậu ta cũng là cảnh sát đặc nhiệm, tìm người theo dõi chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.

Sau đó, ông ta nhận được tin cha con nhà họ Mạnh gặp tai nạn xe cộ, rồi người thừa kế tập đoàn Diệu Huy biến thành con trai út của Mạnh Tranh là Mạnh Mục Thừa.

Lang gia không hề tin tưởng Mạnh Mục Thừa, ả ta cũng vậy, nhưng ông ta vẫn phải xã giao với cậu ta, bởi vì quân cờ của tập đoàn Diệu Huy này quá quan trọng, ông ta không thể từ bỏ, “Quốc Vương” cũng sẽ không cho phép ông ta từ bỏ.

“Quốc Vương” rất có dã tâm, muốn kiểm soát thị trường mai thúy toàn cầu thông qua các sản phẩm mới, cố gắng mở rộng thị trường Trung Quốc thông qua Tập đoàn Diệu Huy.

Lang Gia cũng không cam lòng.

Mười mấy năm trước, Lâm Hằng không chỉ bắn một phát nát vương miện vua mai thúy Trung Quốc của ông ta, mà còn bắn tan dũng khí và giang sơn của ông ta.

Kể từ đó, ông ta không dám nhập cảnh nữa, sống như con rùa rụt cổ ở Myanmar nhiều năm.

Vì vậy, ông ta muốn lật ngược thế cờ một cách thật đẹp mắt qua lần hành động này, muốn nở mày nở mặt một phen.

Mà sau khi nghe vậy, Trần Nhiễm Âm lại thở phào nhẹ nhõm: Hoá ra ả ta xem trên bản tin thời sự, khuôn mặt của trẻ vị thành niên đã bị làm mờ, nên ả ta không thể nhận ra Cố Biệt Đông.

Đồng thời cô cũng biết được người này quả thật là đang moi tin tức từ cô, ả ta không hề biết Lâm Vũ Đường còn sống hay không, chỉ đang nghi ngờ thôi.

Trần Nhiễm Âm tiếp tục hoảng sợ co rúm lại, cụp mắt xuống, trông vô cùng sợ hãi, nhưng thật ra cô đang nghĩ cách đối phó với người này: “Tôi, tôi, tôi, tôi thật sự không biết người cô nói.”
Người đàn bà cười lạnh: “Vậy tại sao tôi lại nghe nói anh ta là bạn trai của cô?” Đây là manh mối có giá trị nhất mà Mạnh Chiêu Viễn cung cấp, “À đúng rồi, tôi còn nghe nói hồi cấp ba cô từng yêu đương với Lâm Vũ Đường, sao có thể không biết anh ta chứ?”
Trần Nhiễm Âm giống như sắp khóc: “Bạn, bạn, bạn trai tôi thật sự không phải họ Lâm…”
Ả ta tức đến bật cười, đạp vào đầu gối cô, Trần Nhiễm Âm trực tiếp quỳ xuống bên cạnh hố, suýt thì ngã xuống dưới.

Ả túm tóc cô, mạnh mẽ kéo đầu cô ra sau, dí họng súng vào má cô, nghiến răng nói: “Nếu mày còn không nói thật, bà đây bắn nát mặt mày.” Ả ta lại nở nụ cười, “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà bị bắn nở hoa trông sẽ như thế nào đây?”

Cảm giác họng súng dí vào mặt không ổn chút nào, người này chỉ hận không thể đâm họng súng vào mặt cô, Trần Nhiễm Âm vừa đau vừa sợ.

Người đàn ông đứng ở bên cạnh bất lực liếc nhìn, thúc giục: “Cô nhanh nhẹn lên, muốn giết thì cứ giết, đừng lằng nhằng, Bạch Mai sắp tới rồi!”
Ả ta khinh thường: “Cô ta sẽ không đến nhanh như vậy đâu.”
Người đàn ông thở dài, nhắc nhở: “Lang Gia nhất định sẽ tìm cách vứt bỏ cô ta, khi bị bỏ lại, nhất định cô ta sẽ đến theo dõi hai chúng ta.”
Bạch Mai là người cùng nhóm với hắn, nhưng cũng không hẳn là cùng một nhóm, hai người họ là người của Lang gia, Bạch Mai là người của Quốc Vương.

Nói cách khác, Bạch Mai là tai mắt Quốc Vương phái đến bên cạnh Lang gia.

Người đàn bà khịt mũi: “Cô ta có đến thì tôi cũng không sợ, cô ta cũng sẽ không dám ra tay với tôi.” Rồi lại cười lạnh, khinh thường nói, “Cái gì mà Bạch Mai, rõ là vừa đen và xấu, tôi thấy gọi cô ta là Đất Đen thì cũng không có gì quá đáng, lột da mặt của cô ta xuống trồng hoa.”
Trần Nhiễm Âm bất động quỳ trên mặt đất, rụt cổ và gục đầu xuống.

Cô vừa nghe họ nói chuyện vừa thầm phân tích một vài thông tin: Thứ nhất, bọn họ nội đấu, Bạch Mai là kẻ thù nội bộ của họ — đúng là kẻ tiểu nhân thì hay đề phòng; Thứ hai, con mụ này khuyết tật tâm thần, là một mụ điên, thích lột da người khác.

Người đàn ông có chút sốt ruột: “Bạch Mai không biết hành động bây giờ của chúng ta, để cô ta biết thì phiền lắm.”
Ả ta vẫn khinh thường: “Sợ cái gì? Chúng ta hai mình, cô ta chỉ có một mình, mượn cơ hội diệt trừ là được.”
Người đàn ông không kiêu căng đến vậy, bất lực nhắc nhở: “Cô ta là người của Quốc Vương!”
Ả ta không dám coi thường Quốc vương, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Trần Nhiễm Âm, quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh: “Tao đếm 3 tiếng, mày vẫn không nói thật là tao bắn, một, hai…”
Ả cố tình kéo dài giọng, cố gắng đe dọa, dày vò cô, phá vỡ lớp phòng thủ trong lòng cô.

Đối diện với cái chết, Trần Nhiệm Âm bắt đầu sợ thật rồi, trong lòng tràn đầy sợ hãi, thân thể bất giác run lên, thậm chí hai hàm răng cũng run lập cập.

Nhưng cô không thể nói sự thật, tuyệt đối không thể nói sự thật.

Cô không có năng lực bảo vệ Lâm Vũ Đường, vậy thì cô sẽ bảo vệ anh một lần bằng chính mạng sống của mình.

Chỉ tiếc rằng kiếp này không thể đi cùng anh đến cuối cùng…
Khi đếm ngược kết thúc, Trần Nhiễm Âm tuyệt vọng nhắm mắt.

“Hai người đang làm gì vậy?”
Giọng của một người thứ ba đột nhiên vang lên sau lưng.

Đó là giọng nói của một người có vẻ lạnh lùng, vừa tức giận vừa uy nghiêm.

“Có biết đây là đâu không? Là Đông Phụ! Là Trung Quốc!”
Người đàn ông hoảng sợ: “Chị, chị Bạch.”
Người đàn bà đang chuẩn bị bóp cò cũng dừng lại, không cam lòng liếc nhìn Trần Nhiễm Âm một cái, bỏ súng trong tay xuống, đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm Bạch Mai với vẻ không cam lòng: “Cô làm việc cho cha nuôi của cô, tôi làm việc cho cha nuôi của tôi, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, nước sông không phạm nước giếng.”
Bạch Mai cười lạnh: “Cô không muốn sống nữa nhưng tôi thì có.” Cô ta lại lớn tiếng cảnh cáo một lần nữa: “Lý Tuyết, trước đó tôi đã cảnh cáo cô, nếu có ai dám giết người ở Trung Quốc, tôi sẽ giết người đó trước.”
Lý Tuyết: “Tôi không có hèn như cô.”
Bạch Mai tức giận: “Đây là Myanmar của cô chắc? Cảnh sát Trung Quốc không hiền lành gì đâu!”
Lý Tuyết không thể đáp trả, không cam lòng cắn chặt môi dưới.

Trần Nhiễm Âm thoát chết, trong lòng sợ hãi, cơ bắp toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, sức lực trong người như bị rút cạn, yếu ớt gục xuống đất, mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cảm giác bị dọa hết hồn.

Vẫn luôn hoảng hốt.

Nước mắt còn tụ quanh hốc mắt.

Nhưng câu nói “Cảnh sát Trung Quốc không hiền lành” đã cho cô một chút sức mạnh, hay nói cách khác, cho cô cảm giác an toàn —— đúng, không sai, cảnh sát Trung Quốc rất giỏi, nhất định sẽ đến cứu cô!
Cố Kỳ Châu chắc chắn sẽ đến!
Mặc dù Bạch Mai cũng là một kẻ xấu, nhưng cô ta đã nói ra lời này, chứng tỏ cô ta là một kẻ xấu tự biết lượng sức mình.

Trần Nhiễm Âm không khỏi quay mặt lại, khẽ liếc nhìn Bạch Mai.

Ngay khi bắt gặp tầm mắt của Bạch Mai, cô như bị bị sét đánh!
Tiểu Liễu, là Tiểu Liễu … Là Châu Dạ Liễu!.


Bình Luận (0)
Comment