Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 63


Xuân qua hạ đến, theo thời gian, tất cả mọi thứ đang từ từ trở lại đúng hướng.
Học sinh lớp 9/2 đã thi lại hội thao trung học vào cuối tháng năm, thi cũng không tệ, không bị ảnh hưởng bởi chuyện đầu tháng, phong độ ổn định.
Hội thao đã kết thúc, sau đó chúng sẽ phải đối mặt với chuyện căng thẳng nhất —— kỳ thi chuyển cấp.
Áp lực của học sinh không nhỏ, mà Trần Nhiễm Âm là giáo viên chủ nhiệm còn áp lực hơn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm giáo viên chủ nhiệm trong sự nghiệp, bỏ không ít tâm huyết, hơn nữa học sinh lớp này đã trải qua nhiều chuyện với cô như vậy, cho nên tình cảm của cô dành cho bọn nhỏ là vô bờ bến.
Cô hy vọng mỗi học sinh có một tương lai tươi sáng, tốt đẹp và rực rỡ.
Nhưng điều làm cô cảm thấy vui mừng nhất chính là, ở giai đoạn nước rút cuối cùng học sinh lớp 9/2 đều rất cố gắng, kể cả phòng 309 mất cân bằng nhất cũng bắt đầu học tập chăm chỉ không biết mệt mỏi, cho dù hơi muộn màng nhưng vẫn có kết quả.
Chớp mắt đã đến ngày 25 tháng 6, 8 giờ 20 phút sáng bắt đầu thi môn Ngữ văn.
Trần Nhiễm Âm đi vào phòng thi trường trung học số 2, bởi vì số học sinh trong lớp đăng ký thi ở trường trung học số 2 khá nhiều, Cố Biệt Đông là một trong số đó.

x26#x9;Sau khi Lang Cửu Mệnh bị bắt, Cố Kỳ Châu lại được điều đến biên giới Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, không thể trở về ngay được, cũng không thể đưa cháu trai đi thi chuyển cấp như những phụ huynh khác.

Trần Nhiễm Âm biết năng lực của mình có hạn, không có gì mà sóng vai chiến đấu với anh, nhưng cô có thể giúp anh bảo vệ hậu phương, để anh không chút lo lắng đi chấp hành nhiệm vụ.
Anh bảo vệ mọi người, cô sẽ giúp anh bảo vệ gia đình nhỏ, làm hậu thuẫn vững chắc nhất của anh.
Đúng 12 giờ, môn thi cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc.
Sau khi địa điểm thi mở cổng, học sinh đeo cặp sách lục đục ùa ra khỏi phòng thi, Trần Nhiễm Âm cũng giống như các phụ huynh khác, chen chúc trong đám người, kiễng chân nhìn về phía cổng trường, trong tay xách theo một cái túi tote lớn, bên trong không chỉ chứa đồ ăn vặt và bình giữ nhiệt mà còn có mấy bộ dụng cụ dự phòng để chuẩn bị cho trường hợp bất trắc, kiểu gì cũng có học sinh quên trước quên sau.
Phần lớn học sinh chạy từ trong phòng thi ra đều đi thẳng về phía phụ huynh, Trần Nhiễm Âm đợi mãi mà không thấy Cố Biệt Đông đâu.

Kỳ ghê, bởi vì phòng thi của Tiểu Cố ở đầu danh sách, ngay tầng một của toà nhà số một, ngay sát cổng trường thi, hẳn là phải ra ngay đầu mới đúng?
Nhưng mãi vẫn chưa thấy đâu.
Sau khi đứng chờ dưới ánh mặt trời mấy phút, cuối cùng Trần Nhiễm Âm đã nhìn thấy Tiểu Cố trong tốp thí sinh cuối cùng, yên lặng đi theo sau Tiểu Hứa nhà người ta.
Nếu cô nhớ không lầm, phòng thi của Tiểu Hứa là khu lớp 12, tầng năm, cách tương đối xa, ra muộn là chuyện bình thường, nhưng Tiểu Cố ra muộn như vậy thì không thường chút nào...!Rõ ràng, bạn học Tiểu Cố cố ý chờ bạn học Tiểu Hứa cùng đi.
Trần Nhiễm Âm cạn lời, lại cảm thấy buồn cười: Tiểu bá vương keo kiệt một thời, giờ lại biến thành “keo chó”.

Thật ra trước khi Tiểu Hứa đăng ký nguyện vọng cũng đã ký hợp đồng với nội bộ trường, dù người ta thi được kết quả gì, chỉ cần qua sàn là được tuyển thẳng vào lớp trọng điểm ở cấp ba.

Nhưng thành tích của bạn học Tiểu Cố không phải top đầu như vậy, tuy rằng nửa học kỳ sau cậu tiến bộ rất nhiều, nhưng đăng ký thi vào trường trung học số 2 vẫn có chút nguy hiểm.

Dù vậy, bạn học Tiểu Cố lại kiên quyết đăng ký thi vào trường trung học số 2, nói dễ nghe thì là “Làm người phải biết đương đầu với thử thách!”.

Thực tế là: Bởi vì tình yêu.
Tuy Trần Nhiễm Âm không tán thành lựa chọn mạo hiểm của cậu, nhưng cũng không phản đối, bởi vì cô cảm thấy Cố Biệt Đông có thể thi đỗ.

Cô cũng không ủng hộ cậu đánh cược tương lai mà là cảm thấy cậu có vốn liếng, nếu là học sinh khác nhảy lên cũng không ‘chạm’ tới sàn, chắc chắn cô sẽ không ủng hộ bạn ấy đánh cược.
Hứa Từ Thoại có mẹ và bố dượng cùng đứng ngoài cổng trường chờ.

Sau khi rời phòng thi, cô bé chạy thẳng về phía hai người bọn họ.

Cố Biệt Đông lại liếc nhìn bóng dáng cô bé một cái rồi đi về phía Trần Nhiễm Âm.
Trần Nhiễm Âm không nói gì, dù sao hôm nay là ngày thi chuyển cấp, giữ cho thí sinh tâm trạng ổn định là ưu tiên hàng đầu, chuyện không nên hỏi cô không được hỏi câu nào hết, cho nên cô chỉ hỏi: “Có đói không? Uống nước nhé?”
Cố Biệt Đông nói thật: “Không khát ạ, nhưng hơi đói một chút.”
“Đi, cô đưa em đi ăn cơm.” Trần Nhiễm Âm không biết nấu cơm, chỉ có thể dẫn cậu đi ăn quán.

Sau khi lên xe, cô mới hỏi thêm một câu: “Buổi sáng thấy thế nào?”
Môn thi đầu tiên vào buổi sáng là Ngữ văn, môn thứ hai là Lịch sử, nhưng Lịch sử là thi đề mở.
Ánh mắt Cố Biệt Đông tự tin: “Đều rất tốt ạ!” Cậu cảm thấy mình nhất định có thể thi đậu cùng một trường trung học với đại diện Vật lý!

Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: “Vậy thì được.”
Ba giờ chiều mới thi tiếp, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Cố Biệt Đông về nhà nghỉ ngơi một lát, hai giờ mười lăm phút chiều từ nhà đi, đưa cậu đến phòng thi.
Thời gian này tuy căng thẳng nhưng trôi qua rất nhanh, ba năm mài kiếm ôn thi trôi qua trong nháy mắt.

Trước khi có kết quả, giáo viên và học sinh có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm và nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày 10 tháng 7 báo điểm, cuối tháng 6, bạn học Ngô Nguyên bó bột cuối cùng có thể đi du lịch cùng Cố Biệt Đông và Triệu Béo.
Trần Nhiễm Âm vốn có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, ba thằng nhóc mười lăm tuổi đi chơi thì lo lắng cái gì? Đã mười lăm tuổi rồi, nên biết tự chăm sóc bản thân và độc lập rồi, hơn nữa, ba đứa cộng lại cũng đã bốn mươi lăm tuổi, không biết mua vé xe buýt hay không đặt được khách sạn? Nếu đến khả năng du lịch tự túc và độc lập còn không có, sau này còn làm được gì? Với cả tính độc lập của Cố Biệt Đông cũng không tệ, tuyệt đối có thể chăm sóc bản thân.

Mỗi tội nhận thức về tính an toàn quá thấp, còn phản nghịch, cần dạy chúng biết đề phòng hơn.
Cho nên, Trần Nhiễm Âm không phản đối kế hoạch du lịch của Cố Biệt Đông, nhưng không đồng ý ngay mà bắt cậu và hai cậu bạn đi cùng lập bản kế hoạch du lịch, viết rõ ràng các việc cần lưu ý trên đường đi du lịch, sau đó giao cho cô xem xét.

Chỉ khi vượt qua bài đánh giá này, mấy đứa mới lấy được kinh phí du lịch, bây giờ cô quản lý kinh tế.
Thành viên phòng 309 tập trung hết trí tuệ lại với nhau, mất tổng cộng ba ngày, sau bảy tám lần bị Chim Ưng trả về viết lại, cuối cùng thành công viết một bản báo cáo kế hoạch du lịch hoàn hảo.
Bản báo cáo này cô Trần không tìm ra được lỗi sai nào, giải pháp cho tất cả những chuyện nguy hiểm có thể gặp và cần phải tránh trên đường đi đều được liệt kê, có vẻ như đã nhận thức tốt vấn đề an toàn.

Cô hài lòng phê chuẩn, vung tay chi cho Cố Biệt Đông bốn ngàn tệ, cùng với ba bản photo kế hoạch du lịch, để mỗi người cầm theo một bản, hết chuyện phải lo.
Tám giờ sáng ngày 30 tháng 6, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Cố Biệt Đông đến ga xe lửa.

Sau khi tập hợp ở cổng nhà ga, thành viên phòng 309 vai kề vai đeo túi xách nhỏ, kéo vali nhỏ, vui vẻ phấn khích tiến về phía sảnh kiểm tra an ninh.
Trần Nhiễm Âm vẫn chưa đi ngay, đến giờ tàu chạy, cô nhắn tin cho Cố Biệt Đông: “Tàu chạy chưa?”

Cố Biệt Đông: “Tàu chạy rồi ạ.”
Trần Nhiễm Âm: “Chú ý an toàn, không đủ tiền thì bảo cô.”
Cố Biệt Đông: “Vâng! Cảm tạ, cảm ơn, đội ơn mợ!”
Trần Nhiễm Âm mỉm cười, buông điện thoại di động xuống rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, trở về nhà.
Trần Hồng Bác không ở nhà, đã đi làm; Tần Vi tập yoga ở ban công.
Trần Nhiễm Âm vừa vào phòng khách, Tần Vi đã quay mặt ra hỏi: “Mới sáng sớm ra mà đi đâu thế?”
Trần Nhiễm Âm muốn trả lời “trường học có chút chuyện” theo thói quen để che giấu mối quan hệ giữa mình và Cố Kỳ Châu.

Nhưng ngay khi định mở miệng, cô lại do dự, nếu cô đã quyết định kết hôn với Cố Kỳ Châu, có cần phải giấu giếm nữa không?
Cô không muốn giấu giếm nữa, cô muốn đường đường chính chính ở bên Cố Kỳ Châu nên nói thẳng: “Đưa cháu trai của bạn trai con đến ga xe lửa.”
Tần Vi tuy đã sớm có dự cảm rằng con gái mình đang yêu đương với đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm họ Cố kia, nhưng khi nghe thấy cô thừa nhận thẳng thắn như vậy, bà vẫn nổi trận lôi đình, trượt một phát đứng dậy từ thảm yoga, vô cùng tức giận nói: “Con bao đồng quá ha! Nó đến ga xe lửa liên quan gì đến con? Nó cần con đưa đi à? Sao mà con xun xoe thế?”
Trần Nhiễm Âm đã sớm đoán được mẹ cô sẽ nổi giận, bình tĩnh giải thích: “Bây giờ bạn trai con không ở Đông Phụ, đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ rồi.

Đứa nhỏ này không ai quan tâm, hơn nữa nó là học sinh của con, con đưa nó đi cũng là lẽ thường tình.”
Tần Vi cười lạnh gật đầu: “Phải, rất phải! Người ta đi làm nhiệm vụ, người ta tuyệt vời, người ta là một anh hùng! Nhưng mẹ nói cho con biết Trần Nhiễm Âm, nếu con đi theo nó, về sau mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này con lo hết.

Giờ là đưa cháu trai, sau này đưa con cái, không ai giúp con, không ai quản lý con, cái gì con cũng phải tự làm, khóc cũng không biết tìm ai khóc!”
“Con biết.” Trần Nhiễm Âm bình tĩnh nói lại mẹ cô, cực kỳ nghiêm túc: “Chuyện mẹ nói con đã từng nghĩ đến, nhưng con không sợ, con cũng không thấy tủi thân, càng không bao giờ khóc.”
Trên thế giới này luôn có người gánh vác trách nhiệm nặng nề tiến về phía trước, liều mạng mở ra tương lai tươi sáng hơn cho người khác.
Cô không có năng lực gánh vác cho bình dân bách tính, chỉ có thể cố gắng bảo vệ hậu phương, xây dựng một mái ấm cho người gánh trách nhiệm nặng nề ấy, giúp anh có gốc, có đế, có nơi để trở về.
Vẫn câu nói đó, anh bảo vệ gia đình lớn, cô thay anh bảo vệ gia đình nhỏ.
Cô sẽ kiên định đứng sau lưng anh, yên lặng ủng hộ anh, để anh chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô.
Tần Vi chỉ cảm thấy cô còn quá trẻ, bồng bột trong tình yêu, hoàn toàn không nghĩ đến tương lai.
Bà gằn từng chữ nói: “Mười năm sau, con sẽ hối hận.” x26#x9;“Không đâu.

Ở bên anh ấy là quyết định con đã cân nhắc kĩ lưỡng, dù thế nào con cũng sẽ không hối hận.” Trần Nhiễm Âm cực kỳ quả quyết.


Sau này sẽ gặp chuyện gì cô không rõ lắm, nhưng dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không sợ hãi, sẽ không rời khỏi Cố Kỳ Châu nữa.

Tám năm đã đủ lâu rồi, cô không muốn rời xa anh lần nữa.
Tần Vi lại nở nụ cười, cười chua xót, bất lực và cả khinh thường: “Bây giờ con nói thì dễ nghe lắm, vì con đã trải qua sự cay đắng khi phải một mình chống đỡ một gia đình đâu.

Đến khi con có gia đình rồi có con, con mới hiểu đời là bể khổ.” Bà liệt kê thêm cho cô: “Con cái bị ốm, bị sốt, vừa khóc vừa quấy, phải đi bệnh viện mà trong nhà lại chỉ có một mình con, nó căn bản không ở bên cạnh con mà đi chấp hành nhiệm vụ, không thể trợ giúp cho con một chút nào thì con phải làm sao? Con với con cái bị trả thù, nó không ở bên cạnh con, con làm gì được? Con đã bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này chưa?”
“Đã từng nghĩ đến.” Trần Nhiễm Âm trả lời: “Tất cả các tình huống mẹ nghĩ đến con đều đã cân nhắc, nhưng con thấy con có thể kiên trì, con không kém bất kì ai.” Cô nói thêm, “Con chọn đường của riêng con, có phải quỳ gối con cũng bước tiếp.”
Tần Vi lại đỏ mắt, cố nén nghẹn ngào: “Nếu bỗng dưng nó bị thương thì sao? Tự dưng chết thì sao? Con phải làm thế nào? Con không sống nữa à?”
Chuyện này không phải không thể xảy ra, cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng cô không thể vì sợ tương lai mà buông bỏ tương lai.
Sang đường có thể bị xe tông, cô có thể không sang đường không?
Cô muốn sống cho hiện tại, không rời khỏi anh nữa.
Trần Nhiễm Âm cắn răng, nhắc lại lần nữa: “Con không sợ, dù sau này có xảy ra chuyện gì, con cũng không sợ.”
Thái độ của Tần Vi lại càng kiên quyết: “Không được, mẹ không đồng ý, mẹ có phải chết cũng sẽ đồng ý cho con lấy nó.”
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đỏ lên, vừa phẫn nộ vừa tủi thân: “Vì sao? Chỉ vì anh ấy là cảnh sát? Luôn có người phải trả giá, không thể bởi vì anh ấy là cảnh sát mà anh ấy đáng đời không được ai yêu, không được ai thương chứ? Gia đình họ cả nhà trung liệt, chẳng nhẽ không bằng một cái mạng rẻ rúng của con? Nếu anh trai con còn sống, mẹ có phản đối như thế không? Không thể bởi vì anh trai con chết mà mẹ phản đối con thích người khác chứ? Mẹ có công bằng với con không? Con còn sống! Con chưa chết!”
Cô biết cái chết của anh trai đã để lại trong lòng mẹ một vết sẹo khó lành, cho nên bình thường sẽ luôn cố gắng tránh đề tài này.
Nhưng đầu nóng lên, nói không chọn lời.
Cô rất tủi thân, không rõ vì sao chung thân đại sự của mình lại bị cái chết của anh trai liên luỵ? Cố Kỳ Châu đã làm sai điều gì? Chỉ vì anh là cảnh sát nên mẹ cô mới phản đối?
Anh trai cô là cảnh sát, một cảnh sát dũng cảm và không sợ hãi đã hy sinh mạng sống của mình cho sự nghiệp, chẳng phải mẹ cô nên yêu ai yêu cả đường đi sao? Vì sao phải vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn?
Người Tần Vi không muốn nghĩ đến nhất chính là con trai, cho đến bây giờ bà cũng không thể chấp nhận sự thật rằng người con trai mình luôn kiêu ngạo đã chết.
Ban đầu bà ủng hộ anh ấy làm cảnh sát, nhưng con trai bà đã chết trong lời ủng hộ này.
Bà không thể ngưng suy nghĩ, cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Đọc‎ tru.

Bình Luận (0)
Comment