Mười một giờ đêm, một nhóm người mượn ánh trăng vô tận sẵn sàng xuất phát.
Xét thấy thái thượng hoàng ở ngay cạnh, cho dù Trần Hoàng có mưu đồ với ái phi của mình thì cũng không thể nào thực hiện được, chỉ có thể nghiêm túc leo núi.
Nhưng tà tâm không tận, cô luôn nhân lúc bố không chú ý để lén lút khiêu khích Cố Kỳ Châu, ví dụ như cấu eo anh, gãi vào trái tim anh, cọ vào má anh, vô cùng ngang ngược, hệt như một chú cáo trắng gian xảo động tay động chân dưới mí mắt của Thái Tuế, chiếc đuôi mềm mại ngạo nghễ đắc ý lắc lư.
Cố Kỳ Châu rất muốn xử cô, nhưng bố vợ tương lai đang ở không xa phía trước, anh buộc phải cắn răng kìm nén luồng nhiệt này, tạm thời để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Trước nửa đêm, tinh thần Trần Nhiễm Âm vẫn rất phấn chấn, trăm phương nghìn kế chơi trò mạo hiểm dưới mí mắt bố cô.
Nhưng đến sau nửa đêm cô không chơi nổi nữa, mệt mỏi, cũng không phải kiểu mệt thở hổn hển mà là kiểu mệt cả người nặng nề, hai chân nhức mỏi.
Bước lên mỗi một bậc cô lại cảm thấy mình như lùn đi một chút, trên người không đeo phụ trọng nhưng lại thấy nặng nề như sắp bị đè bẹp.
Không được, mình leo không nổi nữa.
Hồi trống rút lui cứ thế gõ lên trong lòng Trần Hoàng, nhưng cô không muốn thừa nhận thể lực của mình không tốt, nhất là đang ở trước mặt ái phi, thế nên cô đã tìm một lý do quang minh chính đại cho việc mình đột ngột dừng lại: “Em đau chân.”
Thực ra không đau chút nào, nhưng mọi người đều biết chân cô từng bị thương.
Trần Hồng Bác và Cố Kỳ Châu cùng dừng lại, lên tiếng.
Trần Hồng Bác xoay người đi về phía sau: “Bố cõng con.”
Cố Kỳ Châu cách gần hơn, nhanh hơn Trần Hồng Bác một bước, khom lưng khuỵu xuống trước Trần Nhiễm Âm, nói ngắn gọn súc tích: “Lên đi.”
Theo nguyên tắc gần xa, Trần Nhiễm Âm lập tức trèo lên lưng Cố Kỳ Châu, nói với bố cô: “Để anh ấy cõng con được rồi, anh ấy khỏe.”
Cố Kỳ Châu ôm hai chân Trần Nhiễm Âm, vững vàng đứng lên.
Trần Hồng Bác không nói gì, tiếp tục leo núi nhưng lại thấy hơi bí bức, không ngừng thở dài: Chê bố không khỏe, không cõng nổi con.
Lúc con còn nhỏ đi công viên trò chơi, lần nào chơi mệt mà bố không bế con về nhà? Đúng là con gái lớn như bát nước hắt đi…
Tổn thương.
Sau đó Trần Hồng Bác không nói chuyện nữa, cắm đầu leo núi, tổn thương cả đoạn đường, trong lòng hơi ấm ức, thấy mình như gặp nạn, thứ quý giá nhất bị cướp đi, kẻ cướp ở ngay trước mắt mà ông lại không làm được gì.
Nhưng tâm trạng Trần Nhiễm Âm lại rất tốt, cô vui vẻ nằm trên lưng Cố Kỳ Châu, chốc chốc lại cọ đầu mũi vào vành tai và cổ anh, rất không an phận.
Cố Kỳ Châu bị cô ghẹo mà trong lòng không yên, nhưng anh lại bất lực, chỉ có thể nhịn.
Mặt trời mọc đằng Đông, ba người leo l3n đỉnh núi phía Đông.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua biển mây, ngọn lửa nồng cháy dần bốc lên, đường chân trời vốn nhạt nhòa bỗng chốc trở nên chói lọi.
Nhìn dải núi trùng điệp và tầng mây trước mắt, Trần Nhiễm Âm không nỡ chớp mắt, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt như bị mê hoặc.
Sự hùng vĩ và độc đáo của thiên nhiên luôn có thể tác động đến con người.
Cố Kỳ Châu cũng thảng thốt vì bức tranh trước mắt, anh nhìn chằm chằm vào ánh ban mai và tầng mây, đan ngón tay vào tay Trần Nhiễm Âm.
Tay hai người đan rất chặt, không chút khe hở.
Họ cũng mừng vì mình vẫn còn sống, còn có thể ngắm nhìn non sông hùng vĩ cùng người mình yêu nhất.
Sau vài lần đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, thứ con người ta lưu luyến nhất không phải tiền bạc và danh lợi mà là cuộc sống vui vẻ bình dị, là thế tục không đáng kể, là khói lửa nhân gian.
Ánh mặt trời vàng ươm hắt lên mặt Cố Kỳ Châu, chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của anh, đôi mày kiếm gọn gàng rậm rạp, đôi mắt đen láy sáng như ánh sao.
Anh nhìn Trần Nhiễm Âm, kìm lòng không đậu nói: “Gả cho anh nhé.”
Trần Nhiễm Âm cong khóe môi: “Đội trưởng Cố, anh đang cầu hôn sao?”
Cố Kỳ Châu không nghĩ ngợi gì: “Không phải.” Vì sơ sài quá, không có nghi lễ gì cả.
Cô là công chúa được người nhà nâng như trứng từ nhỏ, anh phải cho cô một buổi lễ cầu hôn nghiêm túc và long trọng mới được.
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng, không vui nói: “Không cầu hôn mắc gì anh hỏi vậy?”
Cố Kỳ Châu cũng không thể nói là mình sắp cầu hôn được, nếu không sẽ không cho cô bất ngờ được, anh chỉ có thể đáp: “Anh… anh muốn nghe ý kiến của em trước.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Chuyện cầu hôn mà còn phải trưng cầu ý kiến của em sao?
Cô nhìn anh với vẻ mặt cạn lời: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
Cố Kỳ Châu dứt khoát: “Ý kiến bị bác bỏ, không được thông qua.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Trần Nhiễm Âm không vui lườm anh: “Vậy anh còn hỏi làm gì?”
Cố Kỳ Châu cười nói: “Trừ chuyện này không chấp nhận ý kiến của em ra thì sau này chuyện gì cũng nghe em hết.”
Trần Nhiễm Âm trộm cười, đuôi mày toát vẻ đắc ý.
Sau khi mừng thầm, cô ngước mắt nhìn anh: “Sau này em làm tướng?”
Cố Kỳ Châu gật đầu, nói chắc nịch: “Ừm, nghe theo lệnh của em hết, anh là lính của em.”
Trần Nhiễm Âm càng vui vẻ hơn, lông mày như sắp bay lên.
“Khụ khụ khụ!”
Trần Hồng Bác đột nhiên ho ba tiếng, tiếng nào cũng rõ to, cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình.
Lúc này Trần Nhiễm Âm và Cố Kỳ Châu mới ý thức được rằng Thái Thượng Hoàng vẫn đang đứng bên cạnh, hai người lập tức nghiêm túc lại, nhưng vẫn nắm tay nhau.
Trần Hồng Bác lại thầm thở dài: Bố con còn ở đây mà đã bắt đầu bàn chuyện kết hôn ngay trước mặt bố rồi? Con gái lớn đúng là như bát nước hắt đi…
Sau đó ông nhìn Cố Kỳ Châu, nói: “Âm Âm nhà chúng tôi từ nhỏ đã là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, chưa từng chịu khổ một ngày nào.
Nếu cậu dám để con bé chịu một chút khổ cực thì tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Cố Kỳ Châu nhìn Trần Hồng Bác với vẻ mặt kiên định, giọng điệu chắc nịch đảm bảo: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu một chút ấm ức nào.”
Trần Hồng Bác không tỏ rõ ý kiến: “Tôi tin lời hứa của cậu lúc này, nhưng kết hôn không giống yêu đương, tôi không phủ định cậu trước, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng cậu.
Tôi và mẹ con bé đồng ý gửi gắm Âm Âm cho cậu là bởi vì Âm Âm tin cậu, nếu vấn đề củi gạo dầu muối sau này mài mòn đi niềm tin con bé dành cho cậu, chắc chắn tôi sẽ lập tức đón con bé về nhà.”
Những lời này khiến Trần Nhiễm Âm rưng rưng, hốc mắt cô cay xè, cô bỗng hiểu ra người đàn ông tốt với cô nhất trên đời vẫn là bố.
Trần Hồng Bác lại nói: “Tôi với mẹ con bé cũng có thể hiểu công việc của cậu bận rộn và khó khăn, có thể thông cảm cho cậu không thể lúc nào cũng chăm sóc người nhà, chúng tôi cũng có thể chăm sóc người nhà giúp cậu, nhưng không quan tâm và không thể chăm lo cho gia đình là hai khái niệm khác nhau.
Hi vọng cậu luôn có thể đặt Âm Âm ở vị trí quan trọng nhất trong tim.
Làm vợ của cảnh sát cũng không dễ dàng gì, một mình gánh vác gia đình là tình trạng thường thấy của con bé sau này, con bé thấu hiểu cho những hi sinh và khó khăn của cậu, cậu cũng phải thương những điều con bé đã hi sinh vì cậu.”
Cố Kỳ Châu gật mạnh đầu: “Cháu hiểu ạ.” Dù Trần Hồng Bác không nói, anh cũng có thể hiểu tình yêu và sự hi sinh của Trần Nhiễm Âm dành cho anh.
Với cô, kết hôn với anh không phải lựa chọn tốt nhất, thậm chí có thể nói là một sự lựa chọn rất tệ, nhưng cô vẫn chọn anh.
Để ở bên anh, cô đã chọn con đường khó đi nhất, thế nên cho dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể phụ lòng cô.
Khi khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát, mạng của anh là của đất nước và nhân dân; khi cởi đồng phục ra, mạng của anh chính là của cô.
Trần Hồng Bác chậm rãi gật đầu, không nói thêm gì.
Ngày tháng sau này là của hai người, sống tốt thì ông vui, sống không tốt thì ông đón con gái ông về.
Mọi chuyện rất đơn giản, không cần phải nói thêm gì nữa.
Trần Nhiễm Âm buông Cố Kỳ Châu ra, rơm rớm nước mắt đi tới trước mặt bố cô, nghẹn ngào nói: “Bố, vẫn là bố thương con nhất.”
Trần Hồng Bác cười nói: “Đương nhiên rồi, bố là bố con, bố không thương con thì thương ai?”
Chụp vài tấm ảnh lưu niệm trên đỉnh núi, ba người lại xuống núi.
Lúc đến nhà đã sắp chín giờ, hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ cuối cùng, buổi chiều còn phải về Đông Phụ, thế nên họ ăn cơm xong thì lên tầng ngủ bù, nghỉ ngơi lấy sức.
Trước khi ngủ Trần Nhiễm Âm liếc nhìn đồng hồ, mười giờ sáng, lúc mở mắt đã biến thành bốn giờ chiều.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ là màu xanh mực, che ánh sáng rất tốt, trong phòng tối mờ.
Điều hòa màu trắng trên tường thổi vù vù, không khí mát mẻ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Trần Hoàng bỗng dưng buồn rầu: Mình bị thế giới vứt bỏ…
Không được, trẫm phải đi tìm ái phi!
Cô lập tức vén chăn ngồi dậy, xỏ dép xong lại nóng lòng chạy ra cửa phòng, chiếc váy màu đỏ phối hoa nhí xanh lục đong đưa.
Cố Kỳ Châu ngủ ở phòng đối diện.
Trần Nhiễm Âm cũng không biết anh đã tỉnh chưa nên không gõ cửa, sợ đánh thức anh.
Cô lặng lẽ xoay tay nắm cửa, bình tĩnh hé cửa ra một khe nhỏ.
Nhìn qua khe cửa, trong phòng rất sáng, Cố Kỳ Châu khom lưng đứng bên giường gấp chăn.
Trần Nhiễm Âm nín thở, lén đẩy cửa ra thêm một chút, sau đó lách vào cửa nhanh nhẹn như cá, bước nhẹ đến gần Cố Kỳ Châu, định đánh úp anh từ phía sau.
Đúng chính xác, cô muốn đánh úp cảnh sát đặc nhiệm!
Ai mà ngờ cô vừa đi tới sau lưng anh thì Cố Kỳ Châu đột nhiên xoay người, ôm lấy eo cô rồi ấn xuống giường.
Trần Nhiễm Âm không hề đề phòng nên giật mình, suýt nữa đã hét lên.
Cố Kỳ Châu chống tay hai bên người cô, trong mắt mang theo ý cười, lông mày hơi nhướng lên: “Đánh úp?” Cô vừa mở cửa là anh đã biết rồi, cố ý án binh bất động để câu cô.
Trần Nhiễm Âm thẹn quá hóa giận: “Khanh bắt nạt trẫm!”
Cố Kỳ Châu vẫn rất tò mò, cười hỏi: “Ngô Hoàng vừa rồi định đánh úp thần thế nào?”
Trần Nhiễm Âm bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Định đánh từ sau lưng, đẩy khanh ngã lên giường.”
Cố Kỳ Châu: “Rồi sao nữa?”
Trần Nhiễm Âm tự tin nói kế hoạch của mình: “Sau đó trẫm sẽ cưỡi lên người khanh, muốn làm gì thì làm, bắt khanh xin tha!”
“…”
Trần Hoàng cái gì cũng tốt, chỉ có điều không nhìn rõ thực lực của bản thân.
Cố Kỳ Châu khẽ thở dài, nhận xét: “Đúng là chiến lược vẹn toàn.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Đừng tưởng em không nghe ra anh đang cà khịa em!
“Nếu không phải trẫm yêu khanh thì khanh đã bị chém đầu từ lâu rồi!” Cô duỗi hay tay, thân mật ôm lấy cổ anh, rồi lại đột nhiên thở dài: “Ngày mai anh phải về đội rồi à?”
Cố Kỳ Châu cảm nhận được sự thất vọng và không nỡ của cô, nhưng anh chỉ có thể đáp: “Ừm.”
Trần Nhiễm Âm: “Tháng bảy sẽ rất bận sao?”
“Khá bận.” Cố Kỳ Châu nói thật: “Học sinh nghỉ hè, lượng người ra ngoài tăng, còn cả sự kiện khá quan trọng được tổ chức ở Đông Phụ, phải tăng cường công tác phòng bị.”
Lại phải lâu ngày không gặp nhau… Mặc dù Trần Nhiễm Âm hơi buồn, nhưng cô không thể hiện ra mà cười nói với anh: “Vậy được, anh cứ bận đi, vừa hay em được nghỉ, đưa Hoàng Thái Hậu đi du lịch.”
Nhưng cô càng tỏ vẻ bình thản thì trái tim Cố Kỳ Châu lại càng khó chịu, anh không kìm được hỏi cô một câu: “Hối hận không?”
Trần Nhiễm Âm chớp mắt: “Hối hận cái gì?”
Cố Kỳ Châu: “Hối hận vì theo anh.” Anh tự trách, nói: “Anh không thể ngày ngày ở bên em.”
Trần Nhiễm Âm: “Sao em phải hối hận? Em có thể yên tâm đi du lịch, chẳng phải vì có người cảnh sát đặc nhiệm là anh đây giữ gìn trật tự an ninh xã hội đấy sao? Em vui còn không kịp nữa là.” Cô véo má anh: “Đừng nghĩ linh tinh mãi, cũng đừng nghĩ linh tinh cho em, em sống có tốt hay không bản thân em rất rõ, không cần ai ấm ức hay buồn lòng vì em, bao gồm cả anh!”
Cố Kỳ Châu nhìn cô đăm đăm một lúc rồi đột nhiên bật cười, cảm khái nói: “Rốt cuộc kiếp trước anh đã làm bao nhiêu việc tốt mà kiếp này lại gặp được cô gái tốt như vậy nhỉ?”
Trần Nhiễm Âm cong môi: “Anh hiểu là được!” Nói xong, cô ngửa đầu hôn lên má anh, sau đó nằm lại giường, vừa tưởng tượng vừa nói: “Chúng ta kết hôn đã, sau đó sinh một đứa con, tốt nhất là sinh một cô con gái xinh đẹp trắng trẻo mũm mĩm, ngày ngày mặc cho con bé đồ đẹp hệt như búp bê.”
Một cô con gái trắng trẻo mũm mĩm theo sau anh gọi “bố ơi”… Cố Kỳ Châu hoàn toàn không thể nào từ chối: “Cứ vậy đi!”
Trần Nhiễm Âm: “Lỡ là con trai thì sao?”
Cố Kỳ Châu không chấp nhận, biến sắc: “Thêm một thằng Cố Biệt Đông nữa?”
Hẳn là bị thương không hề nhẹ… Trần Nhiễm Âm lập tức phì cười: “Ha ha ha ha ha ha!” Rồi hả hê trên nỗi đau của người khác, trách một câu: “Sao anh lại nói Đông Đông nhà ta như vậy chứ! Đông Đông nhà ta không tốt sao?”
Cố Kỳ Châu thở dài: “Trừ già mồm ra chả được cái nước gì.”
Trần Nhiễm Âm: “Ha ha ha ha.”
Cố Kỳ Châu cũng cười, nói: “Sau này để thằng bé phụ đạo bài tập cho em gái.”
Trần Nhiễm Âm vô cùng ngờ vực: “Nó làm được à?”
Cố Kỳ Châu: “Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, thằng bé phải làm được.”
Trần Nhiễm Âm cười khanh khách: “Anh đúng là cậu ruột.”
Lúc này, Cố Biệt Đông đang trên đường đi du lịch không hiểu sao lại hắt hơi liên tiếp ba cái.
Triệu Béo: “Ôi anh Đông, cậu sao thế?”
Cố Biệt Đông xoa mũi: “Không biết nữa.”
Ngô Nguyên: “Hay là có người nhớ nhung cậu?”
Cố Biệt Đông nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, khẽ thở dài một hơi: “Có thể là cậu với mợ tớ đang nhớ tớ, haiz, hai người họ không xa tớ được mà, hai cậu nói xem sau này tớ lên cấp ba rồi, hai người họ cô độc ở nhà phải làm thế nào đây?”
Cái nhà này không thiếu mình được mà!
….