Càng đến cuối năm thì lực lượng cảnh sát càng căng thẳng, Cố Kỳ Châu cũng càng bận.
Qua tháng một, thời gian và tần suất Cố Kỳ Châu về nhà ít đi thấy rõ.
Tết âm lịch anh phải ở lại đội để chuẩn bị nhiệm vụ, không thể về nhà, Trần Nhiễm Âm dứt khoát đưa Cố Biệt Đông về nhà mẹ đẻ để đón năm mới ở đó, trông cũng không khác gì lúc chưa kết hôn, nhưng thực tế thì lại khác biệt rất lớn: Năm nay cô không có lì xì!
Tần Vi và Trần Hồng Bác đặc biệt chuẩn bị lì xì cho Cố Biệt Đông, phần Trần Nhiễm Âm thì không chuẩn bị, đợi sang năm lì xì cho cháu ngoại.
Trần Nhiễm Âm vô cùng đau lòng, cảm giác mình là một bó cải trắng không được yêu chẳng được thương, may mà hôm giao thừa chồng cô đã chuyển “520” qua Wechat cho cô, để cô cảm nhận được thế gian vẫn có chân tình và chân ái.
Đến ngày đầu năm mới, họ từ nhà tổ về Đông Phụ, hôm sau đã có người đến chúc tết.
Người đến là Mạnh Mục Thừa.
Đã lâu lắm rồi Trần Nhiễm Âm không gặp Mạnh Mục Thừa, lần gặp gần nhất là trước khi cô kết hôn, hơn nữa sau khi nhà họ Mạnh xảy ra chuyện, cậu ấm quần áo là lượt ăn chơi Mạnh Mục Thừa đã nghiêm túc hơn rất nhiều, cũng không rượu chè be bét trêu hoa bắt bướm nữa, bây giờ cả một tập đoàn lớn do một mình anh ta chèo chống.
Về phần bố và anh trai anh ta, ban đầu đồn là gặp tai nạn xe vào đầu năm ngoái, vào ICU, người nhà họ Mạnh phải từ chối khéo tất cả những người đến thăm.
Hơn nửa năm sau, mọi người mới biết hai cha con này phạm tội kinh tế, bị cơ quan cảnh sát bắt giữ.
Nhưng không biết vì người nhà họ Mạnh biết hối lỗi hay là vì họ hợp tác mà cơ quan cảnh sát không thông báo tội trạng của bố con nhà họ Mạnh, giữ thể diện cho họ.
Đến hôm nay Trần Nhiễm Âm cũng không biết bố và anh trai Mạnh Mục Thừa đã phạm tội gì, ngay cả ông ngoại cô cũng không biết.
Nhưng trước giờ ông ngoại cô là một người luôn giúp người khi gặp hoạn nạn, tuyệt đối không bỏ đá xuống giếng.
Thế nên sau khi nhà họ Mạnh xảy ra chuyện, ông cụ đã từng âm thầm giúp đỡ Mạnh Mục Thừa, nếu không cả một tập đoàn lớn như vậy đã tan đàn xẻ nghé từ lâu rồi, năng lực của Mạnh Mục Thừa có mạnh đến đâu cũng khó mà chống vững được.
Nhưng chuyện này vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn nhà họ Mạnh, không thể xoay chuyển được, chẳng khác nào một gã khổng lồ bị chặt làm đôi, không còn huy hoàng và lớn mạnh như trước.
Rất nhiều nhà đầu tư nhân cơ hội rút vốn, cấp cao đồng loạt từ chức, lòng người lung lay, cả một tập đoàn lớn đến vậy như biến thành một đống hỗn độn, mọi thứ chỉ dựa vào một mình Mạnh Mục Thừa duy trì.
Có thể anh ta sẽ thành công lật ngược tình thế, cũng có thể chỉ đang lãng phí thời gian, nhưng việc này cần thời gian để chứng minh.
Chỉ trong một hai năm ngắn ngủi không thể nhìn thấy kết quả, anh ta không thể đánh giá.
Anh ta đến chúc tết Trần Nhiễm Âm cũng không bất ngờ, vì trước giờ anh ta vẫn vậy, năm nào cũng đến chúc tết bố mẹ cô.
Nhưng năm nay anh ta không đến một mình mà dẫn theo cả cháu gái.
Nghe nói anh trai anh ta bị tuyên án nặng, chị dâu anh ta đề nghị ly hôn, anh trai anh ta rất quả quyết, dứt khoát ly hôn.
Chị dâu anh ta không giành quyền nuôi con, hiện tại cô bé do Mạnh Mục Thừa và mẹ anh ta nuôi.
Cháu gái anh ta tên là Mạnh Đinh Nhã, năm nay hai tuổi, đang ở độ tuổi chập chững biết đi, hồn nhiên đáng yêu.
Có thể là vì đã làm mẹ nên Trần Nhiễm Âm rất thích cô bé, chọc cô bé không ngừng.
Nghe nói trẻ con phán nam nữ rất chuẩn, Trần Nhiễm Âm tâm huyết dâng trào hỏi cô bé: “Nhã Nhã, cháu nói cho cô biết trong bụng cô là em trai hay em gái nào?”
Mạnh Đinh Nhã cười đáp: “Là em gái!”
Trần Nhiễm Âm vô cùng bất ngờ: “Woa! Là em gái à!”
Mạnh Đinh Nhã gật đầu, còn nghiêm túc nói: “Cháu có thể chia búp bê của cháu cho em gái chơi, chú nói rồi, phải học cách chia sẻ.”
Trần Nhiễm Âm lại bật cười, đồng thời cũng thấy Mạnh Mục Thừa chăm trẻ con rất đáng tin, sau đó cô lại hỏi cô bé: “Cháu muốn ăn trái cây không? Cô đi cắt trái cây cho cháu nhé?”
Mạnh Đinh Nhã rất lễ phép nói: “Vâng ạ, cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo.” Trần Nhiễm Âm đứng dậy đi vào bếp, để vài loại trái cây trong tủ lạnh lên thớt.
Đang cúi đầu cắt trái cây thì phía sau truyền đến giọng của Mạnh Mục Thừa, giọng điệu vẫn bỡn cợt như trước, thản nhiên nói: “Dự sinh tháng mấy đấy?”
Trần Nhiễm Âm giật mình, vừa rồi chẳng phải vẫn ở phòng khách nói chuyện với bố mẹ cô à? Sao tự dưng lại vào bếp rồi?
Cô quay đầu lườm anh ta, không vui đáp: “Anh đi đường không phát ra tiếng à?”
Mạnh Mục Thừa: “Anh đây trước giờ thân nhẹ như yến.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Không còn gì để nói.
Không còn gì để nói!
Nhưng cô phải thừa nhận tên này tâm trạng tốt thật, nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể bình thản được, nếu là cô thì chắc sẽ thấy như trời sụp mất, bao nhiêu gánh nặng đè hết lên vai mình, thật sự không sống nổi nữa.
Cô thở dài, trả lời: “Tháng chín năm nay.”
Mạnh Mục Thừa cũng thở dài: “Nhanh thật đấy, em làm mẹ rồi, trước đây lúc hai chúng ta ngồi cùng bàn, ngày nào em cũng lấy hộp bút đánh anh.”
Ký ức thời cấp hai xa xôi nhưng lại đẹp đẽ tươi trẻ, Trần Nhiễm Âm không nhịn được cười, vừa cắt dưa hấu vừa trả lời: “Đó là tại anh ngứa đòn.”
Mạnh Mục Thừa: “Anh chỉ đang đơn giản khen ngợi bạo lực học đường em dành cho anh thôi.”
“…”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy cái gu này của anh đúng là không bình thường.”
“Cũng không phải.” Mạnh Mục Thừa khẽ cười, đút hai tay vào túi sau, thản nhiên nói: “Tại thích em thôi.”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh ta, ánh mắt hoảng sợ như nhìn thấy ma.
Mạnh Mục Thừa lại thở dài, nói đầy tiếc nuối: “Lúc đó anh thực sự thích em, xem em như nữ thần.
Hai chúng ta có duyên không phận, kiếp sau đi, kiếp sau có làm ma anh cũng sẽ đi tìm em.”
Có thể nói nhẹ bẫng như vậy chứng tỏ anh đã từ bỏ rồi, mặc dù vẫn nuối tiếc nhưng ít nhất vẫn có thể chính miệng thừa nhận rằng mình từng thích cô.
Người đã bỏ lỡ không thể tìm về, chuyện đã qua chỉ đành cho qua, nhưng nếu giữ trong lòng cả đời thì anh ta không cam tâm.
Trần Nhiễm Âm bật cười.
Hồi cấp hai đúng là cô từng yêu thầm Mạnh Mục Thừa, mặc dù chỉ có hai tháng mà thôi, nhưng lớn rồi nhắc lại tình cảm mơ hồ thời học sinh đã không còn cảm giác ngại ngùng nữa, vì tình cảm đó sớm đã trở thành quá khứ rồi, dù sao cũng không thể thay đổi được, thứ đã bỏ đi thì sẽ không nhặt lại nữa, chỉ đành cảm thán thôi.
Lúc này, cảm thán của cô là: “Anh đúng là phát huy hết tinh túy của chủ nghĩa khủng b0 đấy.”
Mạnh Mục Thừa cạn lời: “Anh đây lãng mạn, kiểu lãng mạn đời trước kiếp này… Thôi bỏ đi, chỉ có thể nói là em không hiểu lãng mạn.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cái kiểu tâm tình lãng mạn này của anh, thật sự còn chẳng bằng ông chồng đầu gỗ kia của tôi.
Ế? Khoan đã, chẳng nhẽ mình bị tên đầu gỗ Cố Kỳ Châu kia ảnh hưởng rồi à? Bắt đầu trở nên không biết lãng mạn rồi?
Sau khi Mạnh Mục Thừa dẫn cháu gái của anh ta rời đi, Trần Nhiễm Âm vội gửi tin nhắn Wechat cho chồng: “Chồng, anh cảm thấy bây giờ em còn lãng mạn không?”
Mãi đến hơn mười một giờ tối Cố Kỳ Châu mới trả lời: “Là sao?”
Trần Nhiễm Âm vẫn chưa ngủ: “Thì kiểu bây giờ em còn biết v3 vãn không ấy?”
Cố Kỳ Châu nói thật: “Có.” Miệng của Trần Hoàng là chúa lừa dối, ngày nào cũng dỗ anh ngẩn ngơ, hoàn toàn xứng đáng là nữ hoàng v3 vãn: “Cực kỳ giỏi.”
Trần Nhiễm Âm: “Bảo sao, sao em có thể không biết lãng mạn được chứ? Là Mạnh Mục Thừa nói vớ vẩn!”
Cố Kỳ Châu: “Hôm nay anh ta đến nhà à?”
Trần Nhiễm Âm: “Đến chúc tết bố mẹ em.” Cô do dự chốc lát, vẫn quyết định thẳng thắn với chồng mình: “Tiện thể nói hồi cấp hai anh ta từng yêu thầm em, nói là kiếp này hai bọn em có duyên không phận, kiếp sau làm ma cũng phải gặp lại.”
Cố Kỳ Châu: “…”
Trần Nhiễm Âm: “Sao thế?”
Cố Kỳ Châu nghiến răng, hít sâu một hơi: “Kiếp sau anh ta cũng đừng mơ!”
Trần Nhiễm Âm: “Sao anh dám chắc anh gặp em trước anh ta?”
Ẩn ý là: Mau, mau nói mấy lời hay ho cho trẫm, lãng mạn lên!
Cố Kỳ Châu: “Anh có con gái, sau này bảo con bé chôn chúng ta với nhau, chắc chắn sẽ nhanh hơn anh ta.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cố Kỳ Châu! Lâm Vũ Đường! Nửa đời sau, nếu em còn mong anh lãng mạn với em nữa thì em không phải con người!
Mãi đến khi qua mười lăm tháng Giêng Cố Kỳ Châu mới về nhà.
Tối hôm đó Trần Nhiễm Âm nằm thẳng trên giường đọc sách thai giáo, Cố Kỳ Châu vào phòng ngủ, trong tay còn cầm một chiếc hộp đỏ bằng nhung: “Mua quà năm mới cho em này.”
Trần Nhiễm Âm mừng thầm, lập tức đặt sách xuống: “Woa, không chỉ có lì xì nhỉ!”
“Tất nhiên, vợ anh phải được đối đãi đặc biệt nhất.” Cố Kỳ Châu ngồi bên giường, mở hộp trang sức rồi lấy chiếc dây chuyền bạc trong hộp ra, bên dưới là mặt dây chuyền hình ổ khóa bạc xinh xắn, hoa văn chạm khắc trên khóa đơn giản nhưng không hề tầm thường, trông rất tinh xảo.
Trần Nhiễm Âm sững sờ: “Khóa trường mệnh?” Cô khó hiểu hỏi: “Tuổi em vẫn cần khóa trường mệnh à?”
Cố Kỳ Châu bất lực: “Khóa đồng tâm.”.
Truyện Đông Phương
“À…” Trần Nhiễm Âm liếc nhìn anh, biết rõ còn cố hỏi: “Sao tự dưng nghĩ ra tặng trẫm khóa đồng tâm vậy.”
“Khóa em lại.” Cố Kỳ Châu mở chốt dây chuyền, Trần Nhiễm Âm hiểu ý ngồi thẳng người, Cố Kỳ Châu thuận thế đeo dây chuyền cho cô rồi nói: “Kiếp sau cũng là của anh.”
Trần Nhiễm Âm không nhịn được cười: “Bụng dạ nhỏ nhen!” Cô vươn tay ôm anh, nghiêng đầu tựa lên vai anh rồi nói: “Siêu hẹp hòi.”
Nhưng mà cô thích dáng vẻ anh trở nên nhỏ nhen vì cô.
Cô có thể cảm nhận được anh thật sự rất để ý cô.
Quả thực anh không lãng mạn, không biết nói lời tình cảm nhưng biết mua khóa đồng tâm, biết dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình.
Cố Kỳ Châu cũng ôm cô, khẽ thở dài: “Năm mới mà cũng không bớt lo được.”
Sao nghe câu này thấy đáng thương thế nào ấy nhỉ? Trần Nhiễm Âm cười gian, sau đó nâng mí mắt, xấu xa chất vấn: “Tiền mua khóa đồng tâm cho trẫm ở đâu ra? Còn lì xì cho trẫm nữa.”
Cố Kỳ Châu cười bất lực: “Tiền tiêu vặt bình thường tích góp đấy.”
Chao ôi, còn có cả quỹ đen cơ đấy? Trần Nhiễm Âm lại hỏi: “Còn không?”
Cố Kỳ Châu không hề suy nghĩ: “Hết rồi, không còn xu nào.”
Thật không?
Trẫm không tin!
Nhưng nể mặt khanh tốt với trẫm như vậy, trẫm không truy cứu nữa.
Sau đó Trần Hoàng lại nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là một năm nay chính thất đã lao động chăm chỉ, cô quyết định khen thưởng: “Năm mới rồi, trẫm quyết định ngày mai lì xì cho khanh một bao lớn, dù sao thì có công chúa cũng không thiếu công của anh.”
Cố Kỳ Châu bị chọc cười: “Tạ Long ân.”
Hết tết âm lịch, ngày tháng bỗng trôi nhanh hơn, bụng Trần Nhiễm Âm lớn nhanh như thổi, tròn xoe, cảm giác như có thể vẽ một quả địa cầu bên trên.
Ngày dự sinh là ngày hai tháng chín.
Càng đến gần ngày dự sinh Trần Nhiễm Âm lại càng căng thẳng, hôm dự sinh đầu tiên, cô nhắn tin cho Lục Vân Đàn hỏi trước đây cô ấy đã vượt qua cảm xúc căng thẳng bằng cách nào?
Một lúc lâu sau Lục Vân Đàn mới trả lời cô: “Ôi mẹ ơi, tớ quên mất cậu sắp sinh rồi! Dạo này nhà tớ thực sự bận lắm, đợi tớ giải quyết xong chuyện này, chắc chắn sẽ đến thăm cậu!”
Trần Nhiễm Âm: “Bọn trẻ ầm ĩ quá à?” Cô nghĩ: Sinh đôi chắc sẽ khó chăm hơn sinh một.
Lục Vân Đàn: “Nói ra có khi cậu không tin, nhưng bây giờ tớ cho ba đứa trẻ bú đấy!”
Trần Nhiễm Âm: “Hả?”
Lục Vân Đàn: “Anh tớ không đứng đắn, làm chuyện mất mặt, người ta dứt khoát đặt đứa trẻ trước cửa nhà tớ!”
Trần Nhiễm Âm: “???”
Dưa lớn như vậy sao cứ phải đợi tớ đi đẻ mới nói? Tớ làm gì có thời gian mà hóng?
Nhưng dưa thì có thể từ từ hóng, con không thể từ từ sinh được.
Để có thể bên cạnh vợ lúc sinh con, Cố Kỳ Châu đã xin nghỉ phép, kỳ nghỉ bắt đầu từ ngày ba mươi mốt tháng tám, ai mà ngờ ngày hai mươi tháng tám đột nhiên nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, cần anh dẫn đội đi trợ giúp.
Lúc anh chấp hành nhiệm vụ xong quay về Đông Phụ thì Trần Nhiễm Âm và con đã ở trung tâm ở cữ được mấy ngày rồi.
Hơn nửa đêm anh mới về, về đến Đông Phụ thì lập tức tới trung tâm ở cữ, còn bị bảo vệ của trung tâm chặn lại, cuối cùng bố mẹ vợ phải xuống đón anh lên.
Cố Kỳ Châu cảm thấy có lỗi và áy náy vì mình đã vắng mặt, nhưng Tần Vi không hề trách anh, bà gần như đã sớm đoán được ngày hôm nay, bà cũng bất giác thông cảm: Nếu con trai mình vẫn còn sống, biết đâu cũng có ngày hôm nay.
Thế nên bà không thể nào trách móc con rể vắng mặt, vì nghề của Cố Kỳ Châu đã định trước rằng anh không thể muốn làm gì thì làm như người bình thường được.
Sau khi vào phòng, Tần Vi không quấy rầy hai vợ chồng nữa, bà mở cửa phòng ngủ, đợi Cố Kỳ Châu vào rồi chu đáo đóng cửa lại.
Trần Nhiễm Âm vẫn chưa ngủ, đang cho em bé bú.
Bạn nhỏ mũm mĩm trắng nõn, rất háu ăn.
“Anh về rồi à.” Có lẽ vì đã làm mẹ nên trong nụ cười của Trần Nhiễm Âm còn toát vẻ dịu dàng của người mẹ: “Mau đến xem con gái cưng của anh này.”
Cố Kỳ Châu ngồi xuống bên giường, nhìn vợ mình bằng ánh mắt đầy hối lỗi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nói với cô một câu: “Anh xin lỗi.”
Giọng anh trầm khàn, thật sự cảm thấy vô cùng áy náy.
Sinh con chắc chắn rất đau, nhưng anh lại không thể ở bên cô, không thể cùng cô chứng kiến sự xuất hiện của sinh mệnh mới.
“Đâu có!” Trần Nhiễm Âm bất lực, nghiêm túc nói: “Anh có thể bình an trở về là được rồi!”
“Anh…” Cổ họng Cố Kỳ Châu bỗng nghẹn ứ, sau khi hít sâu một hơi mới tiếp tục lên tiếng: “Anh cảm thấy em theo anh như đang chịu khổ.”
Ngay cả điều cơ bản nhất là ở bên cạnh bầu bạn với cô mà anh cũng không làm được.
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm bỗng cay xè, cô vội nói: “Bây giờ anh đừng nói mấy lời này, em đang cho con bú đấy! Hơn nữa em vừa sinh con xong, cảm xúc không ổn định, anh đừng có làm em không vui, em khóc đấy!”
Cố Kỳ Châu vội dừng lại: “Được, không nói nữa!”
Trần Nhiễm Âm thở hắt một hơi, nhưng cô vẫn không vui: “Anh không nhìn bạn nhỏ Trần Hữu Lâm của chúng ta à?”
Cố Kỳ Châu vươn tay muốn bế con gái, nhưng bé con đang bú sữa: “Đợi con bé bú xong đã.”
“Không cần, chắc chắn con bé no lâu rồi.” Trần Nhiễm Âm dứt khoát đưa con cho Cố Kỳ Châu, cưỡng chế bạn nhỏ Trần Hữu Lâm dừng ăn: “Con bé bú chưa đủ không có nghĩa là chưa no.”
Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm không vui há chiếc miệng nhỏ xinh không có răng, khóc ‘oe’ một tiếng lanh lảnh, cảm giác đầy năng lượng, không giống chưa no chút nào.
Cố Kỳ Châu vươn hai cánh tay ra, cẩn thận dè dặt đón lấy bé con ôm vào lòng, sau đó anh ngạc nhiên phát hiện, nhóc con này mềm hơn anh tưởng tượng nhiều, hệt như được nhào từ bột, khiến anh hoảng hốt căng thẳng, sợ mình bất cẩn làm đau con, hai cánh tay bất giác căng chặt, cơ bắp cũng nổi lên.
Bé con vừa nhỏ vừa mềm, là con gái của anh.
Cô bé như một đóa hoa trắng mềm mại đáng yêu, yếu ớt không chịu được gió.
Chắc chắn anh sẽ bảo vệ tốt con bé.
Chắc chắn sẽ bảo vệ tốt con bé.
Trái tim anh bỗng mềm nhũn, kìm lòng không đậu cúi xuống, khẽ hôn lên trán con.
Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm dần nín khóc, yên lặng nằm yên trong lòng bố, bàn tay múp máp nhỏ nhắn huơ trong không trung, đầy sức sống.
“Mấy ký vậy?” Cố Kỳ Châu hỏi: “Thảo nào nhẹ thế.”
“Con bé còn nhẹ á? Sinh ra gần bốn ký đấy.” Trần Nhiễm Âm thực sự không biết nên bày ra vẻ mặt gì: “Trẻ con sinh ra đứa nào cũng nhăn nheo, còn con bé sinh ra đã tròn trịa rồi, vừa nhìn đã biết là một nhóc mập.”
Cố Kỳ Châu cười: “Chứng tỏ chúng ta có phúc, sinh ra đã có phúc rồi.” Sau đó lại tự hào nói: “Nhìn cái tai này xem, đẹp biết bao!”
Trần Nhiễm Âm cũng cười: “Bố mẹ em cũng nói vậy đấy, bảo là nhóc con này có phúc.”
Hai chữ “có phúc” này là tình yêu và kỳ vọng đơn giản nhất, chân thành nhất bố mẹ dành cho con cái.
Đến cuối tuần, Cố Biệt Đông cũng tới trung tâm ở cữ để thăm mợ và em gái, còn dẫn theo mấy bạn học cấp hai… Năm người nhóm mật thất lại lần nữa tụ tập.
Thăm cô Trần xong, được cho phép, họ lại đi thăm bé con.
Năm người vây quanh nôi của bạn nhỏ Trần Hữu Lâm, vừa tò mò vừa yêu thương quan sát cô bé.
Triệu Béo không kiềm được vươn tay ra muốn sờ lên ngón tay bé con, nhưng còn chưa sờ được thì Cố Biệt Đông đã nhanh như chớp đánh vào tay cậu ấy: “Đừng động vào em gái tớ!”
Triệu Béo: “Tớ rửa tay rồi, vừa rửa xong!”
Cố Biệt Đông: “Vậy cũng không được, có vi khuẩn, em bé không chịu được vi khuẩn trên cơ thể người lớn.” Nói xong, cậu lại sờ vào bàn tay nhỏ xíu của em gái.
Triệu Béo không phục: “Mắc gì cậu được sờ chứ? Trên người cậu không có vi khuẩn chắc?”
Cố Biệt Đông lý lẽ hùng hồn đáp: “Bọn tớ là người một nhà, loại vi khuẩn như nhau.”
Triệu Béo: “…”
Ngô Nguyên đột nhiên tiếp lời: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu lớn hơn em cậu nhiều mà.”
Hứa Từ Thoại: “Mười sáu tuổi?”
Lý Phi Lâm: “Hơn một giáp đấy.”
Cố Biệt Đông: “…”
Triệu Béo tính kỹ càng: “Đến lúc con bé kết hôn thì cậu sắp năm mươi tuổi rồi, ôi trời ơi!”
Cố Biệt Đông: “…”
Ngô Nguyên: “Cậu đấy, hôm kết hôn, MC bảo con bé giới thiệu cậu, con bé cầm lấy micro, chỉ vào cậu rồi nói, ‘Chào mọi người, đây là ông anh trai gần năm mươi tuổi của tôi’.”
Ba người còn lại lập tức cười phá lên: “Ha ha ha ha.”
Cố Biệt Đông: “…”
Nói hay lắm, sau này đừng nói nữa!
Không cho nói nữa!.