Khi ở một mình, anh sẽ nhớ em,
nhớ tình cảm nồng nàn anh dành cho em, và nghĩ:
Anh đã gặp một người con gái nồng nhiệt.
Anh lại phải dùng thời gian cả đời để lãng quên,
để đấu tranh giữa nỗi nhớ và hi vọng.
Sự việc chẳng bao giờ công bằng,
anh đang chơi một canh bạc mà chắc chắn anh sẽ thua,
sẽ phải mất cả cuộc đời.
Đến ngày khai giảng Giang Quân quả nhiên không từ Jakacta về. Vương Hạo đưa cô đên Khang Châu, vào trường đại học Z, làm các loại thủ tục, đưa cô đến kí túc, sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho cô. Mặc dù cũng không hẳn Vương Hạo làm những việc này không xuất phát từ tấm lòng, nhưng Giang Nguyệt biết chắc chắn Giang Quân đã dặn dò mọi việc với Vương Hạo. Từ trước đến giờ cô luôn sống dưới đôi cánh bảo bọc của anh, cơm áo không phải lo lắng, việc gì cũng có người giúp đỡ.
Mãi mãi chẳng bao giờ phải lo lắng về cuộc sống, đây đúng là một may mắn lớn, cô còn gì mà không hài lòng chứ?
Đêm xuống, bốn cô gái trong phòng bắt đầu làm quen với nhau, biết được quê quán, tuổi tác, chòm sao của nhau. Tiếp đó là những câu hỏi tìm hiểu sâu hơn, ví dụ như có bạn trai chưa. Chủ đề này là do cô gái người bản địa Mao Hiểu Thần gợi ra. Cô ấy tự khai rằng hồi cấp ba có một người bạn trai, là sinh viên trường đại học ở ngay bên cạnh. Hai cô bạn cùng phòng khác là Trần Hinh và Lí Oanh thì lắc đầu, nói chưa có. Dưới sự ép cung của Mao Hiểu Thần, Trần Hinh phải thừa nhận có đối tượng đang ở Thượng Hải. Về sau cả ba người thống nhất chuyển mũi nhọn sang Giang Nguyệt đang ngồi sắp xếp đồ.
“Này Giang Nguyệt, còn cậu thì sao? Không phải cũng định nói là không có chứ?” Mao Hiểu Thần kéo ghế ngồi xuống cạnh Giang Nguyệt.
“Chưa có thật mà!” Cả hôm nay, tâm trạng Giang Nguyệt rất tồi tệ, người khác hỏi cái gì thì cô đáp cái nấy, chẳng nói thêm lời thừa nào.
Mao Hiểu Thần tròn mắt cười hi hi: “Cậu lừa ai chứ? Nhìn thứ cậu cầm trên tay đi, không phải là của người ấy thì còn là của ai được?”
“Chẳng của ai cả!” Giang Nguyệt đanh giọng đáp. Cô đang thu dọn va li quần áo, lúc này tay cô cầm một cái áo len màu xám tro, ai nhìn cũng biết ngay cái áo ấy ắt phải là của một người đàn ông.
Mao Hiểu Thần vẫn không chịu buông tha: “Có gì mà phải ngại chứ, cứ nói đi mà, anh ấy học ở trường nào?” Nói rồi liền giật giật cái áo len.
“Đừng chạm vào nó!” Giang Nguyệt ôm lấy cái áo len, đứng phắt dậy, tránh đi chỗ khác.
“Sao phản ứng giữ thế? Chẳng qua chỉ nói chuyện thôi mà!” Mao Hiểu Thần vừa cụt hứng vừa mắt mặt nói: “Chẳng qua chỉ là một chiếc áo len thôi mà, đâu phải bằng thủy tinh mà sợ động vào là hỏng? Mất cả hứng!” Mao Hiểu Thần ngoảnh phắt mặt đi, không buồn đoái hoài đến Giang Nguyệt nữa.
Giang Nguyệt cũng không xin lỗi, chỉ cúi đầu vùi mặt vào chiếc áo len, hít một hơi thật sâu.
Đây đương nhiên là áo len của Giang Quân rồi. Cô có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt thuộc về riêng anh, mặc dù nó đã nhạt đi đến mức không thể ngửi thấy nhưng vẫn khiến cô say đắm, vẫn có thể phần nào xoa dịu nỗi nhớ trong cô. Cô đương nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, năm ấy anh dẫn cô đi Luân Đôn công tác, lúc xuống máy bay mới giật mình khi thấy thời tiết của nước Anh vào tháng Tám lại lạnh như vậy. Anh ôm chặt lấy cô, bước vào cửa hàng miễn thuế ở sân bay, mua hai chiếc áo len có mũ cùng kiểu, của anh màu xám tro, của cô màu đỏ booc đô.
Giang Nguyệt lắc lắc đầu cho tỉnh táo, gấp lại chiếc áo len rồi xếp vào trong tủ quần áo.
Thật ra trong va li của cô mang đến đây có rất nhiều đồ đạc của anh. Giang Nguyệt cũng biết trong con mắt của người khác, hành vi của mình vô cùng kì quái. Nhưng cô chỉ muốn xung quanh mình có một vài món đồ của anh mà thôi.
Sau khi đăng kí xong, hôm sau bắt đầu tập quân sự. Đứng bên dưới cái nắng chói gắt suốt hai tuần liền, sau đó cô bắt đầu vào học.
Trong thời gian này Giang Quân có gọi điện đến, nhưng đã không còn nhiều và cố định như trước đây.
Giang Nguyệt chẳng cảm nhận được chút mới mẻ nào trong cuộc sống đại học. Thứ cảm giác duy nhất mà cô cảm nhận được chỉ có sự chờ đợi, đợi điện thoại của anh, đợi tiếng gọi khe khẽ của anh qua điện thoại.
Lần đầu trái tim cô bắt đầu nguội lạnh. Cô thầm nghĩ, có phải cả đời này của cô sẽ phải sống trong sự chờ đợi thế này không, một sự chờ đợi dài đằng đẵng và vô vọng? Điều càng đau đớn hơn là cho dù anh có gọi điện đến, cô cũng chẳng thaatys vui hơn chút nào.
Cô trốn trong một góc tối tăm không có ai qua lại để lắng tai nghe giọng nói trầm vang của anh, nghe anh hỏi về thời tiết, về việc học hành, thậm chí là cả chuyện các chàng trai ở trường. Đó toàn là những thứ mà cô không muốn nghe. Thứ cô muốn nghe thì anh mãi mãi chẳng bao giờ chịu nói.
Có một lần, Giang Nguyệt hỏi: “Chú đang ở đâu?”
Đôi khi, Giang Quân đáp: “Đang ở Tề Ninh”, có khi anh lại đang ở một thành phố thuộc phương bắc mà cô chưa từng đến.
Cho dù là ở đây, Giang Nguyệt cũng cảm thấy anh ở cách xa cô xa lắm, càng lúc càng xa. Cô cảm thấy anh đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt, tuy nhiên cô không dám khẳng định, không biết liệu có phải vì mình đang khao khát một điều gì đó không thể?
Cô hỏi anh: “Khi nào chú đến thăm cháu?”
Lần nào anh cũng nói: “Đợt này chú bận quá, để vài hôm nữa nhé!”, rồi cười tỏ vẻ ái ngại. Cứ như vậy suốt một tháng trời, đến kì nghỉ Quốc Khánh, cuối cùng anh cũng chịu đến thăm cô.
Giang Quân không báo trước cho Giang Nguyệt biết. Anh đến nơi mới gọi cho Giang Nguyệt. Trái tim khấp khởi chờ đợi của cô gần như phát điên vì vui sướng, chạy như bay xuống dưới lầu, lao một mạch ra ngoài cổng trường. Nhưng lúc nhìn thấy anh, cô lại chẳng còn chút vui mừng nào nữa. Niềm vui giống như một cơn gió lốc cuốn tung mọi thứ, chớp mắt đã biến mất tăm không còn chút dấu tích.
Giang Quân không đến một mình, chỉ có điều người đến với anh không phải là Vương Hạo mà là một người phụ nữ. Lúc này cô ta đang đứng bên cạnh anh, khoác cánh tay anh.
Giang Nguyệt dừng lại cách đó vài mét, trên mặt cô chắc chắn là biểu cảm kinh ngạc và thất vọng, có muốn giấu cũng không giấu nổi. Cái gọi là “tự chuốc lấy nhục” chắc chính là hoàn cảnh này đây.
Cô nhớ anh lâu như vậy, đợi anh lâu như vậy, giờ anh đứng ngay trước mặt cô. Hai tay đút túi quần, vẫn là bộ dạng điềm đạm ấy, khóe môi khẽ cong lên nhìn cô.
Giang Nguyệt cắn chặt răng, cô thật sự hận anh! Cô nghĩ, lúc anh bị tổn thương, liệu có giống như cái bộ dạng của cô bây giờ? Không, không, anh tuyệt đối không bao giờ bị tổn thương.
Giang Quân điềm đạm giới thiệu hai người với nhau: “Đây là cháu gái của anh, Giang Nguyệt!”, rồi quay sang Giang Nguyệt nói: “Du Tân Nhụy, cháu cứ gọi là dì Du hoặc cô giáo Du hoặc cô giáo Du là được, cô ấy đang dạy ở đại học Tề Ninh.”
Giang Quân tự lái xe đến, sau màn chào hỏi, bọn họ liền đi ra xe đang đỗ bên đường. Du Tân Nhụy sánh vai với anh, Giang Nguyệt đi phía sau. Giang Quân mở cửa xe bên ghế lái phụ, một tay giữ cánh cửa, ngoảnh mặt lại, Du Tân Nhụy đã đến gần và ngồi vào trong xe. Động tác của cô ta vô cùng nhanh nhẹn và tự nhiên, cứ như thể đây là chuyện đương nhiên.
Giang Nguyệt liền ngồi vào ghế sau. Cô đã ngồi trên chiếc xe này rất nhiều lần, gần như quen thuộc như ở nhà rồi. Giờ ngồi trong xe mà cô thấy tay chân lóng ngóng vô cùng. Điều duy nhất cô có thể làm là duy trì dáng vẻ mà một cô cháu gái nên có, cố gắng quên đi bàn thân
Điều duy nhất cô có thể làm là duy trì dáng vẻ mà một cô cháu gái nên có, cố gắng quên đi bản thân, quên đi cảm nhận đang dày vò trong lòng mình.
Quang cảnh bên ngoài lướt qua cửa kính, cô chăm chú ngắm nhìn, cố gắng đè chặt cái khao khát muốn nhìn ngắm anh. Tuy nhiên không biết có một khoảnh khác nào đó, ánh mắt cô vẫn dừng lại giây lát trên người anh. Cô nhìn anh chăm chú, âm thầm và cố chấp, cho dù có phải trả giá bằng tất cả, cô quyết không nuối tiếc.
Giang Nguyệt chăm chú quan sát khuôn mặt nghiêng của anh, mái tóc, bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc...cô biết anh đã không còn thuộc về cô. Sự thực là, anh chưa bao giờ thuộc về cô.
Giang Quân đưa hai người đi ăn.
Trên bàn ăn, anh cứ luôn miệng nói chuyện với Du Tân Nhụy, cô ta là giáo viên khoa kinh tế quốc tế đại học Tề Ninh. Cô ta kể cho hai người nghe những chuyện kì lạ trong giới học thuật bằng ngôn ngữ hết sức hài hước và thú vị. Tất nhiên cô ta cùng không quên truyền kinh nghiệm học tập cho Giang Nguyệt, ân cần chỉ bảo cô: “Mới vào, quan trọng nhất là cháu phải học cho tốt số học, người ta nói mình giỏi cái gì thì phải biết tận dụng cái đó. Các môn lý thuyết chung chắc chắn sẽ dạy rất qua loa, vì thế cháu cần lựa chọn giáo trình hay, các cuốn sách nhập môn của Mankiw cũng không tồi, sau này có thể xem sách của Stiglitz hoặc Samuelson. Các tác phẩm của Herry hay Schumpeter cháu cũng có thể đọc trước. Xem càng nhiều thì biết càng nhiều, càng sâu.”
Giang Nguyệt rụt rè vâng vâng dạ dạ, cô biết Giang Quân rất thích những cô gái có trí tuệ, có tư duy, thông thái và độc lập.
Nghe hai người, người nói người đáp, Giang Nguyệt chỉ khẽ cười không nói gì. Lúc gọi món, Du Tân Nhụy gọi món cơm với vi cá thì anh mới lên tiếng ngắt lời: “ đừng gọi vi cá, có lần đi tiếp khách gọi vi cá, anh mới động đũa một cái đã bị nói là máu lạnh, vô lương tâm. Cũng không biết con bé xem được từ đâu, nói rằng những người ngư dân cắt cái vây của cá mập sau đó thả nó về biển cho nó tự sinh tự diệt, kết quả là con cá mập không có vây không thể bơi được bị trìm xuống đáy biển rồi chết vì đói.
Giang nguyệt nghe nói vậy mà trong lòng bỗng tràn ngập niềm vui: “nghe kìa anh ấy vẫn còn nhớ, những lời cô nói anh ấy vẫn còn nhớ!”
Du Tân Nhụy cười nói: “Ha, Nguyệt theo chủ nghĩa bảo vệ động vậy à!”
Giang Quân còn nói: “Con bé còn quyên góp tiền cho hiệp hội bảo về gấu trắng bắc cực, nhưng thường ngày đi đường cứ nhìn thây con chó là nó sợ dúm vào!”
Anh cứ luôn miệng nhắc đến cô vậy mà cô ngồi ngày trước mặt anh, tại sao anh không đoái hoài? Giang Nguyệt từng tự tin rằng mình là người duy nhất ở trên đời này hiểu được anh, nhưng ngay hôm nay niềm tin của cô hoàn toàn sụp đổ. Cô làm sao có thể hiểu được anh cơ chứ.
Giang Nguyệt thậm chí còn nghĩ có thể cô gái tên là Du Tân Nhụy kia mới thực sự là người hiểu anh. Bởi vì giữa hai người họ có gì đó rất thân thiết và quen thuộc, có một thứ gì đó mà cô không thể xen vào được. Hàng nghìn mũi tên như đang đâm vào trái tim cô, nhưng cô không thể ngăn mình nghĩ như vậy.
Ăn cơm xong ba người quay lại trường đại học Z, đi tản bộ dưới hàng cây dâm mát. Tháng 10, những cây ngô đồng hai bên đường đã úa vàng, từng phiến lá vàng run rẩy trong cơn gió nhẹ rồi rụng xuống. Du Tân Nhụy đi ở bên trong, Giang Quân đi giữa, Giang Nguyệt đi bên trái anh. Ánh nắng mặt trời xuyên qua các tán lá, phản chiếu xuống mặt đường, cả ba người đang nói chuyện phiếm về cuộc sống đại học của thế hệ 8x.
Qua nói chuyện, Giang Nguyệt biết Du Tân Nhụy chỉ kém Giang Quân có bốn, năm tuổi bởi vì Giang Quân tốt nghiệp đại học thì Du Tân Nhụy mới vào đại học. Hai người họ nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ, nói rất nhiều chuyện thú vị, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.
Giang Nguyệt không nói tiếng nào, lúc họ cười cô cũng cười theo một tiếng. Những lúc còn lại, cô chỉ cúi đầu, chân dẫm lên những chiếc lá khô dưới đất, phát ra thứ âm thanh lạo xạo, nghe khô khốc và tẻ nhạt. Cô dẫm rất chăm chú, hoàn toàn không ý thức được có xe đang từ đằng sau lao đến. Đến lúc định thần lại đã thấy Giang Quân kéo cô lại, vòng tay che chắn cho cô rồi. Chiếc xe ấy vọt qua rất nhanh, thân xe suýt nữa thì chạm vào cặp sách của cô.
Giang Quân khẽ chửi thầm một tiếng nhưng Giang Nguyệt vẫn nghe thấy. Cô chưa bao giờ thấy anh chửi bậy như vậy, trên trán anh nổi lên những đường gân xanh, cánh tay kéo cô xiết rất mạnh.
Lúc cô nhìn anh, bàn tay anh thả ra, thở dài: “Cháu đấy, cứ thẩn thẩn thơ thơ. Đi một mình làm sao được?”.
“Có gì mà không được ạ?” Giang Nguyệt buồn rầu cụp đôi hàng mi. Cánh tay cô đỏ lên in hằn vết ngón tay anh. Cô dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, chỉ thoáng qua thôi không biết là lưu lại trên da hay trong trái tim cô nữa.
Giang Nguyệt nói tiếp: “Dù gì cháu cũng toàn một mình mà!”
Du Tân Nhụy bật cười, tiếp lời: “Nguyệt Nguyệt à, cháu không biết à học đại học mà không yêu thì đúng là uổng phí cuộc đời đấy! Nếu cháu mà không tìm bạn trai thì không biết có bao nhiêu người sẽ đau lòng nữa!”
Giang Nguyệt cảm thấy mình không thể vui nổi, cô nhìn Giang Quân, anh chỉ cười mà không nói gì. Giang Nguyệt cắn chặt môi, không thể chịu đựng như thế này được nữa. Cô viện bừa một cái cớ, nói chiều nay bạn cùng phòng hẹn đi chơi, sắp đến giờ hẹn rồi.
Cô muốn đi thẳng luôn nhưng Du Tân Nhụy lại cười nói: “Có cần bọn cô đưa cháu đi không?” Cô ta nói “bọn cô....” tự nhiên thật đấy.
Cô liền vội vàng xua tay: “Không cần đâu, ở ngay cây cầu lúc nãy chúng ta vừa qua thôi. Cháu đi đây...Hai người cứ đi dạo tiếp đi!”
Giang Quân nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Thôi, bọn chú cũng phải về đi. Giờ xuất phát thì gần năm giờ sẽ đến nơi”
Du Tân Nhụy cười nói: “Đúng thế, chắc là bố mẹ em đang nóng lòng đợi đấy!”
Câu đằng sau là cô đặc biệt dành cho anh. Anh sắp đi gặp bố mẹ cô ta ư? Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh như để chứng thực, cô thà chết chứ không muốn thể hiện vẻ kinh ngạc đối với họ nữa. Cô nhìn anh lần cuối cùng, anh vẫn không hề có phản ứng nào khác, cũng giống như anh không giải thích tại sao lại có người phụ nữ tên Du Tân Nhụy này xuất hiên, tại sao anh quen cô ta và trở nên thân thiết với cô ta như vậy chỉ trong thời gian ngắn.
Trong lòng Giang Nguyệt vô cùng ngờ vực, tuy nhiên anh không giải thích với cô bất cứ điều gì.
Anh vốn dĩ là người kín tiếng, không bao giờ giải thích điều gì với ai, huống hồ đây là chuyện tình cảm của anh và bạn gái. Trong trí nhớ của cô, Giang Quân chưa bao giờ nói với cô về người phụ nữ nào. Cô từng để tâm quan sát rất lâu như vậy mà đến hôm nay cô mới biết, thực ta người phụ nữ tên Du Tân Nhụy kia còn hiểu anh hơn cả cô.
Giang Nguyệt thu lại ánh mắt, cô cảm thấy thất bại, cảm thấy bị tổn thương. Chào tạm biệt qua loa xong cô vội vàng dời đi.
Đi được mấy bước thì Giang Quân đuổi theo. Đứng trước mặt cô anh vẫn cao lớn như vây, giống như một cây đại thụ mãi mãi che mưa, che nắng cho cô, là nơi cô yên tâm nghỉ ngơi.
“Nguyệt Nguyệt!” Anh gọi cô ngẩng đầu lên.
“Con bé ngốc này, vui lên một chút!” Anh vẫn như trước đây, đưa tay lên xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Thanh niên thường coi những rắc rối bé như cái móng tay to bằng trời. Thực ra những chuyện không như ý ai cũng gặp phải, đừng nghiêm trọng hóa nó lên, tất cả sẽ qua nhanh thôi. Đừng lo lắng nhiều cũng đừng chuyện bé xé ra to nữa có được không? Chịu khó đi chơi với bạn bè, sau này cháu mới biết trong cuộc đời, chẳng có khoảng thời gian nào tuyệt vời như bốn năm đại học đâu!”
Giang Nguyệt nghĩ chắc chắn anh đã nhận ra tâm sự của cô, nhưng không hề động lòng cho đến khi cô bỏ đi mới không đành lòng, lên tiếng anh ui cô một chút. Tuy nhiên, những thứ anh có thể nói cũng chỉ có như vậy, không gì hơn. Cả đoạn đường đi cô bịt chặt miệng, chạy về kí túc cô liền nằm lăn ra giường. Lồng ngực đau thắt như bị dao cứa, khiến cô cảm thấy đau đớn la thường. Cô muốn hét thật to nhưng cuối cùng chỉ biết vùi mặt vào gối phát ra những tiếng nghẹn ngào bị đè chặt trong cổ họng.
Nước mắt không kìm chế được trào ra, cô đau đớn đến tột độ, cũng hoang mang đến tột độ, thâm nghĩ giữa cô và anh bây giờ ngay cả một chủ đề bình thường cũng không nói với nhau được nữa. Anh định nói gì nhưng lại thôi làm sao cô không hiểu chứ? Giang Nguyệt căm hận Du Tân Nhụy, cô có thể tỏ ra bình thản đối mặt với họ, có thể làm bộ như “Ok, tôi có thể chịu đựng được mà!”. Trước mặt người khác bao gồm trước mặt anh, cô luôn rất tự tôn. Kì thực Giang Nguyệt biết rõ đó chỉ là do bản thân mình quá tự ti.
Mùa thu đến, Giang Nguyệt hạ quyết tâm: cô phải trải nghiệm cuộc sống nhiều nhất có thể. Nếu anh đã nói cô không biết sự thật về tình yêu, vậy thì cô phải tự thân trải nghiệm, thử rồi cô cũng sẽ càng mạnh dạn mà nói cô cũng biết. Một thời gian sau, Giang Nguyệt đột nhiên biến thành một con người khác. Cô bắt đầu để ý đến những sinh viên nam qua lại trong trường, giả sử có người hẹn cô cô lập tức đồng ý, mà không cần nghĩ ngợi nhiều. Nếu gặp được một sinh viên mà cô hơi có thiện cảm, cô còn chủ động bắt chuyện với người ấy. Cô giống như một thợ săn đi tìm kiếm con mồi, giống một ngươi nông dân lựa chọn hạt giống của mình, chăm chú tìm kiếm đối tượng có thể yêu. Cô thẳng thắn, nông nổi, mang trong đầu thái độ mong mỏi đón chờ một tình yêu đầu tiên.
Cũng bắt đầu từ mùa thu ấy, Giang Nguyệt mắc bênh mất ngủ. Cô thường cảm thấy cứ đến đêm là có rất nhiều các thế lực muốn giằng xé, nuốt chửng cô. Cô dấu một chai Brandy dưới đáy tủ, đêm khuya thường lén uống một ngụm. Tửu lượng của cô vẫn chỉ dậm chân ở một ngụm nhỏ, nhưng rượu này có thể du cô vào giấc ngủ để tìm kiếm phần trái tim đã lạc mất. Ban ngày những lúc không ngủ được, trái tim cô lại thường tê dại.
Những cơn mưa mùa thu thi nhau ập đến, trời lạnh dần, nhìn những sinh viên cùng vào nhập học với mình, những cô gái cùng phòng với mình lần lượt có bạn trai, Giang Nguyệt vẫn chưa tìm được ai để có thể đắm mình trong dòng sông của tình yêu. Có những chuyện chính là như vậy, càng muốn có lại càng không có được. Cô khao khát được yêu một lần, nhưng bấy lâu nay vẫn chưa tìm được người nào có thể yêu.
Không phải là vì không có ai theo đuổi. Trong rất nhiều chàng trai trẻ trung trong trường đại học, đương nhiên cũng có những người mà cô thích. Nhưng vấn đề là ở chỗ, cứ có ai đó tiếp cận cô là cô lại cảm thấy nhàm chán, vô vị.
Cô biết Giang Quân nghĩ cô là trẻ con, gặp những điều mới mẻ, quen nhưng người mới là sẽ quên ngay thứ tình cảm giành cho anh. Tuy nhiên anh không biết rằng, sau khi cô đã hiểu được sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, thì đám con trai trẻ con và nông nổi kia đâu có thể lọt vào mắt cô được.
Dần dà Giang Nguyệt cảm thấy không hứng thú với tất cả mọi thứ. Đưa mắt nhìn tất cả cuộc sống của tất cả mọi người đang dần tiến lên, chỉ có mình cô rơi vào đầm lầy, có cố bò đi cũng không bò lên được. Mùa đông ở Khang Châu rất lạnh, cái lạnh và ẩm ướt của phương nam. Cứ vào những ngày nắng ráo là cô trốn học, ngồi trên bậc thềm thư viện phơi nắng. Chỉ khi trời nắng to như vậy mới có thể chiếu sáng vào cõi lòng đang mốc meo của cô.
Đúng lúc đang có thái độ sống như vậy thì Giang Nguyệt gặp Lục Sa.
Đó là lúc Giang Nguyệt học môn kinh tế, thầy giáo giảng dậy là Tề Thành Anh, người rất nổi tiếng ở trường đại học Z. Cô đã làm một bài Presentation ở trên lớp, Tề Thành Anh thể hiện thái độ rất hài lòng đối với bài trình bày của cô. Tiết sau ông liền gọi cô lại, nói ông đang chuẩn bị một hội nghị quốc tế, cần trợ thủ tiến hành liên lạc với các học giả nước ngoài. Ông hỏi cô có đồng ý ra nhập không và Giang Nguyệt lập tức nhận lời.
Một ngày sau, nghiên cứu sinh của Tề Thành Anh đã mang một sấp tài liệu đến cho cô. Ngươi ấy chính là Lục Sa.
Lục Sa gọi cho cô trước hai ngươi hẹn nhau sẽ gặp mặt ở dưới kí túc của Giang Nguyệt. Anh đứng dựa vào chiếc xe đạp bên cạnh, đưa mắt dõi theo các cô gái đi ra vào các kí túc, giữa mùa đông mà bọn họ vẫn chỉ mặc váy ngắn, dưới chân đi một đôi giày màu đen. Trong lòng anh rất khó hiểu, chẳng lẽ họ không biết lạnh? Sau đó lại liếc thấy một cô gái đang chạy về phía mình, chiếc áo khoác màu xám, hai vai hơi co lại, tay ôm một cái túi sưởi.
Hai người nhìn nhau giây lát, Lục Sa mở miệng trước: “Là Giang Nguyệt phải không? Anh là Lục Sa, ban nãy mới gọi cho em đấy.”
Giang Nguyệt khẽ cười : “Chào anh, tìm em làm gì thế?”
Lục Sa mở túi tài liệu, lấy ra bản giới thiệu hội nghị, thư mời, địa chỉ và thông tin của các độc giả cùng phong bì hàng không, vừa chỉ cho cô xem vừa nói: “Em phụ trách liên lạc với mấy người này, trước tiên là gửi mail cho họ, sau đó gửi thư mời và điền đầy đủ vào bản hướng dẫn hội nghị, sau đó gửi theo đường bưu điên cho họ! Em có biết cách ghi thông tin trên phòng bì thư quốc tế không?”
“Dạ tiếng anh thì không thành vấn đề, mây cái tên Nhật Bản này viết thế nào ạ!”
Cô lấy tay chỉ vào mấy tên Nhật Bản rồi ngoảnh đầu lại, bím tóc vô tình rủ xuống tay Lục Sa, cảm giác ngứa ngứa rát dễ chịu. Lục Sa có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ tóc của cô.
Lục Sa định thần lại, giải thích cho cô cách viết bì thư Nhật Bản. Cuối cùng anh nói: “Em viết xong rồi có thể mang đưa anh cùng đi gửi, cũng có thể tự đi gửi sau đó đưa hóa đơn cho anh”
Giang Nguyệt gật đầu nói: “Ok! em biết rồi ạ. Nếu không còn vấn đề gì thì em về trước đây, ở đây lạnh quá!”
Chiều mùa đồng, trời tối nhanh, gió lồng lộng. Lục Sa đột nhiên muốn nắm lấy đôi ban tay cô để xem cái túi sưởi kia liệu có làm tay cô ấm lên không. Cái suy nghĩ này thực sự quá đường đột.
Lục Sa cười cười: “Không còn chuyện gì nữa đâu, em mau vào trong đi! Ngày mai chúng ta gặp lại!” Anh đứng ngây ra không nhúc nhích, nhìn theo cái bóng của Giang Nguyệt biến mất ở cầu thang. Thời buổi này mà vẫn còn con gái tết bím tóc hai bên. Anh đột nhiên cảm thây cô gái này rất thú vị.
Thế là từ hôm đó, Lục Sa vơ hết mọi cơ hội có thể tiếp cận Giang Nguyệt về mình.
Lần nào Giang Nguyệt đến văn phòng báo cáo công việc cũng nhìn thấy anh.
“Thật trung hợp anh cũng ở đây à?” sau nhiều lần như vậy, Giang Nguyệt chợt hiểu ra đây là kết quả của việc Lục Sa có ý với mình. Cái gọi là duyên phận và tình cờ gặp gỡ của hai người thực ra là do một người cô ý mà thôi.
Chỉ có điểu ngoài những lần gặp gỡ tình cờ ấy, Lục Sa chẳng có bất cứ cử chỉ gì đặc biệt với Giang Nguyệt. Anh luôn duy trì một khoảng cách thích hợp, đối xử với cô luôn thân thiện và quan tâm, giống như một đàn anh với đàn em của mình.
Ngày qua ngày, hai người bắt đầu có những cuộc trò chuyện qua lại, chủ đề từ nhiệm vụ được giao mở rộng dần. Lục Sa luôn thuận theo ý cô. Cô thích xem phim, anh liền nói chuyện về phim với cô, chỉ có điều anh không thích thể loại mà cô thích. Lục Sa dẫn Giang Nguyệt đến một cửa hàng bán băng đĩa trong ngõ hẻm. Lục Sa dẫn cô đi vào trong một cách thành thạo, kéo một cái ghê cho cô ngồi còn mình thì ngồi xổm ở bên cạnh. Anh lấy từ trong góc ra bốn tập đĩa đưa cho Giang Nguyệt. Giang Nguyệt chọn những kiệt tác bậc thầy chán chết, trong khi Lục Sa chỉ chọn những tác phẩm về võ thuật, khao học viễn tương và lịch sử. Sau lần này, hai người thường xuyên đi cùng nhau, mua xong đĩa lại cùng nhau đi ăn cơm. Dần dà Lục Sa trở thành người bạn thân thiết nhất của cô ở trường đại học.
Trước Lục Sa, Giang Nguyệt chơi với ai cũng chỉ nhàn nhạt. Trong kí túc, cô rất cởi mở, nhưng cũng rất biết nhẫn nhịn. Cho dù có điều bất mãn cũng chỉ giấu trong lòng, không chịu nói ra. Trong kí túc, Mao Hiểu Thần và Lí Hinh vì chuyện ai đổ rác mà cãi nhau ầm ĩ, nhưng sau đó hai người lại trở thành bạn thân thiết của nhau. Giang nguyệt đối xử với ai cũng rát hiền hòa, nhưng không chơi thân với bất kì ai.
Cô là người không bao giờ biết sợ sự cô đơn, cũng không sợ bị cô lập. Chỉ có điều trong đám đông náo nhiệt sẽ khiến cô cảm nhận được mình cô đơn đến mức độ nào. Đây là điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất. Giờ có Lục Sa làm bạn Giang Nguyệt có chút thoải mái khi nhận sự quan tâm từ anh, ăn cơm có người ăn cùng, đi dạo có người đi cùng, đánh vợt cũng có đối thủ. Thậm chí khi có chuyện không vui với bạn bè cùng phòng cô cũng nói cho anh nghe. Trước đây cô thường gặm nhấm những chuyện này một mình, nhưng giờ cô có thể trút hết ra thấy thoải mái hơn nhiều.
Tính kĩ ra thì hai người quen biết nhau chưa quá một tháng, nhưng Giang Nguyệt có cảm giác Lục Sa như một người bạn lâu năm. Đúng lúc Giang Nguyệt nghĩ rằng, giữa trai gái với nhau hoàn toàn có thể có tình bạn trong sáng, cô và Lục Sa chính là một ví dụ, thì Lục Sa đã dùng hành động để chứng tỏ nhận thức của cô là sai lầm.
Hôm ây là thứ sáu, hơn chín giờ tối, Giang Nguyệt vẫn đang ở trong căn phòng viết bưu kiện, trả lời câu hỏi cho việc chi phí đi lại cho một học giả nước ngoài thì Lục Sa đẩy cửa bước vào trong tay xách rất nhiều đồ.
Giang Nguyệt trợn tròn mắt: “Anh làm gì thế?”
Lục Sa đặt bút nghiên xuống, nói: “À, chút chuyện vặt hai sư huynh giao cho ý mà. Bọn họ phải bảo vệ luận án nhưng quên mất không in bìa, thế là bắt anh phải viết cho họ. Trước đây anh cũng từng làm những việc này nhưng bây giờ đi in thì tiện hơn nhiều!”
Gian phòng này là Tề Thành Anh cung cấp cho các nghiên cứu sinh của mình để làm chỗ tự học, bàn học rất to mỗi bàn đều có một bộ máy tính điều kiện đầy đủ khiến người ngoài nhìn vào phát thèm. Vì là cuối tuần nên mọi người trong văn phòng đều đã về hết cả, giờ chỉ còn Lục Sa và Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt giúp Lục Sa mài mực, Lục Sa trải giấy ra, tính toán bố cục tờ giấy. Giang nguyệt đứng bên cạnh quan sát, trong lòng không khỏi khâm phục: “Thật không ngờ anh cũng biết viết kiểu chữ này, còn viết rất đẹp nữa chứ! Anh luyện kiểu gì thế?”
Lục Sa nhăn nhó nói: “Từ nhỏ anh đã bị ông nội ép phải luyện rồi! Khổ lắm! Lúc đó anh nhỏ xíu, ngày nào cũng viết xong năm tờ giấy chữ hoa và ba tờ chữ thường không xong là không được đi ngủ, sáng hôm sau còn phải dậy sớm tiếp tục tập viết nữa”
Giang Nguyệt tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ: “Được luyện từ bé như anh mới giỏi. Em cũng thích thư pháp nhưng không viết được cánh tay không linh hoạt”
Lục Sa nhướn mày cười: “Nào nào lại đây, viêt cho anh xem nào, đại sư này sẽ dạy em miễn phí!”
Giang Nguyệt chẳng ngại ngùng đón lấy bút trên tay Lục Sa, viêt câu: “Giang biên hà nhân sơ kiến nguyệt”
“Cũng không tồi cô nhóc ạ! Chỉ có điều nét móc này của em viết chưa tự nhiên còn dày quá, phải thế này!” Anh viết cho cô xem, Giang Nguyệt xem xong liền cầm bút thử. Lúc viết đến nét móc Lục Sa liền cầm tay cô dạy cô viết nét ngang...
Bàn tay của cô lạnh đúng như anh tưởng tượng, anh chợt nhớ đến một câu: “Nhất thùy thủ mình như ngọc”
Trong văn phòng có bật điều hòa, áo khoác của Giang Nguyệt cởi để ở bên, chỉ mặc chiếc ao len đen bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm. Lục Sa đứng đằng sau cô chỉ cúi xuống là nhìn thấy cổ của cô, trắng ngần và thon gọn, bởi vì cô cúi đầu nên ngay cả lớp da dưới cổ cũng hiện ra, kiểu nửa kín nửa hở này rất kích thích người khác. Lục Sa chầm chậm cúi xuống, ghé sát mặt, cuối cùng đặt môi lên cổ cô. Anh hôn rất nhẹ để lại trên đó một dấu vết mờ mờ. Lục Sa đứng thẳng người, thả tay Giang Nguyệt ra. Anh khẽ ho một tiếng khuôn mặt vì hành động vừa rồi mà hơi đỏ lên.
“Giang Nguyệt em biết không?”, anh dừng lại hồi lâu rồi nói: “Anh rất thích em!”
Giang Nguyệt vẫn đứng quay lưng về phía anh, khoảnh khắc anh chạm môi vào cổ cô sau cảm giác kinh ngạc là sự đau đớn. Cô nhớ đến người ấy, anh đặc biệt thích bẹo cổ cô.
Giang Nguyêt nhất thời không biết trả lời thế nào với những gì Lục Sa nói. Cuối cùng nghĩ thế nào cô liền nói thế ấy: “Anh thích em, đương nhiên em rất vui. Em cũng rất thích anh nhưng không phải kiểu thích ấy”
Đáp án ấy quay mòng mòng trong đâu Lục Sa giây lát, anh mỉm cười nói: “Không sao, anh thích là được rồi”
Lục Sa là người Hà Bắc tính cách rất khẳng khái, thế nhưng không biết tại sao ở trước mặt Giang Nguyệt anh lại trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng như vậy. Anh nghĩ bất cứ ngươi đàn ông nào đều như thế khi gặp được người con gái mà mình thích.
Giới hạn tình bạn là ở đâu thì đấy chính là khởi điểm của tình yêu. Giang Nguyệt không biết cô và Lục Sa có phải là như vậy không nữa?
Thật kì lạ, tối ấy sau khi chia tay, lúc gặp lại cả hai đều không cảm thấy ngại ngùng. Cả hai đều thể hiện rõ thái độ rồi nên cũng thẳng thắn hơn. Còn người Lục Sa có rất nhiều điểm tốt, anh không bao giờ dò la và luôn chấp nhận mọi thứ về cô. Giang Nguyệt có thể thoái mái thể hiện cái tôi trước mặt anh. Cô dám xị mặt ra khi không vui, chẳng chút giấu diếm khi trước mặt anh. Có đôi khi cô thậm chí còn nói với anh: “Em không vui!”, thế là Lục Sa liền nghĩ cách chọc cho cô vui, hoặc giúp cô phân tích nguyên nhân không vui. Nếu Giang Nuyệt không chịu nói ra thì Lục Sa cũng không truy hỏi. Tất cả mọi người đều nghĩ hai người là một cặp.
Bạn bè của Lục Sa cứ gặp Giang Nguyệt là trêu đùa nhưng cô cũng không lấy làm bực bội. Cô không có cảm giác tim đập loạn nhịp nhưng ai lại đi từ chối thứ tình bạn tốt đẹp thế này.
Một hôm Giang Nguyệt phát hiên ra mình đã xem hết các bộ phim 007. Lúc này cô mới phát hiện ra Lục Sa đã âm thầm cải tạo con người cô. Trước đây cô thanh cao như vậy tuyệt đối không xem mấy loại phim tầm thường, khinh dẻ những bộ phim mì ăn liền, bây giờ ngay cả phim Mỹ cô cũng xem, hơn nữa còn ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Sự thực là Lục Sa không hề cải tạo cô, anh chỉ đánh thức một mặt khác trong con người cô mà thôi.
Giang Quân luôn dạy cô đừng so sánh với người khác, mà cô đúng là chẳng bao giờ nghĩ đến cạnh tranh cao thấp với người khác. Bởi vì tiêu chuẩn hành sự của cô chỉ có một, đó là nhận được sự công nhận của Giang Quân. Cô đọc tất cả những loại sách cao siêu bởi vì anh thích những con người có trí tuệ. Cô tiếp cận nghệ thuật tao nhã vì anh thích thưởng thức nghệ thuật, cứ như vậy để tiếp cận anh cô đã giấu đi cái tôi của mình. Nhưng dù gì cô cũng là một cô gái trẻ mà thế giới này lại muôn màu muôn vẻ.
Giang Nguyệt nghĩ có thể bản thân cô vốn chẳng là người có trí hướng lớn nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này không có thành tích gì, không có sự nghiệp gì là cô lại cảm thấy hoang mang, bất an, bởi vì như vậy không biết sẽ làm Giang Quân thất vọng đến mức nào.
Cho dù có thân thiết với Lục Sa như thế nào đi chăng nữa, Giang Nguyệt cũng không bao giờ nhắc đến mối lo này với anh. Tất cả những gì liên quan đến Giang Quân cô đều cất kĩ trong lòng.
Tết dương lịch năm 2002 mới sáng sớm Lục Sa đã đến trước cửa kí túc nữ, anh ngồi trên chiếc ghế gỗ bên vườn hoa chờ Giang Nguyệt. Hai người đã hẹn ngày đầu tiên của năm mới sẽ đi leo núi Vụ Phong ở Khang Châu.
Tối qua đã nói rõ chín giờ sáng sẽ gặp nhau để lên đường, nhưng đến tận chín giờ mười lăm phút mà vẫn chưa thấy Giang Nguyệt xuất hiện, Lục Sa cứ đợi rồi lại đợi, cuối cùng không đợi được nữa liền gọi điện lên kí túc của cô.
Người nghe điện là Mao Mao cô gọi Giang Nguyệt: “Anh Lục gọi này”
“Mao Mao cậu mang điện thoại qua đây cho tớ được không?”
Giang Nguyệt nằm trên giường, người quấn chăn, thò đầu ra ngoài, đón lấy ông nghe nói: “A lô”
“Đồ mèo lười em thất tín thế à có dậy không thì bảo?” nghĩ đến việc cô vẫn còn nằm trên giường Lục Sa vừa tức, vừa buồn cười.
“Hôm nay chúng ta không đi có được không? Em đau đầu quá!”
Nghe giọng Giang Nguyệt Lục Sa cảm thấy có gì đó không ổn, giọng nghe ngàn ngạt chẳng có chút sưc lực nào. Anh vôi hỏi: “Em bị cảm à? Có bị sốt không?”
“Em không biết chỉ cảm thấy lạnh và đau đầu thôi!”
“Chắc chắn là bị sốt rồi. Em mau xuống đi, anh đưa em đến phòng y tế!”
“Có thể không đi không? Em không muốn động đậy nữa. Nằm một chút là đỡ thôi!”
Lục Sa nghiêm giọng: “Không được, anh cho em ba phút, em phải xuống ngay không có anh sẽ lên cõng em xuống đấy!”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ phải dậy, mặc áo len vào, mơ mơ màng màng xuống lầu.
Lục Sa đứng ở dưới, nhìn thấy cô liền chạy lại. Anh đặt tay lên trán cô xong lại dùng đầu ngón tay chạm lên tai trái cô, rồi lớn tiếng trách: “Sốt đến thế này rồi còn bảo không sao? Đi thôi! Ngồi sau xe anh!” Lục Sa vừa nói vừa đưa tay ra sau đội cái mũ len lên đâu cô, sau đó lại lấy khăn quàng cổ của mình quàng lên cổ cho cô.
Giang Nguyệt bị bịt kín mít, sau đó bị ấn ngồi xuống xe. Lục Sa đèo cô lái như bay đến phòng y tế của trường.
Giang Nguyệt yếu thế, Lục Sa lại lo lắng sốt ruột đến vậy, cả hai lại không chú ý đến dưới gốc cây đã trụi lá kia, có một người đàn ông đang im lặng đứng nhìn họ.
Giang Quân gọi di động cho Giang Nguyệt nhưng không có ai nghe, rồi lại gọi đến kí túc cô ấy nói Giang Nguyệt mới vừa xuống lầu. Anh xuống xe đi về phía kí túc của cô, thầm nghĩ chắc sẽ gặp được cô. Quả nhiên là nhìn thấy cô. Anh nhìn thấy một nam sinh cao lớn đang thân mật xoa đầu cô. Còn cô khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong cái mũ rộng, tay vòng qua eo chàng trai, dịu dàng dựa vào lưng anh. Giang Quân có thể nhận ra cô ấy rất tin tưởng anh ta.
Anh chẳng kịp gọi cô một tiếng hai người đã phóng vèo qua trước mắt anh.
Đến phòng y tế, Lục Sa giúp cô lấy số, Giang Nguyệt ngồi ở trong phòng hội chẩn nhiệt độ, mấy phút sau lấy kết quả, cô bị sốt đến ba mươi chín độ. Không thể không truyền nước, Giang Nguyệt ngồi trong phòng truyền nước nhăn nhó mặt mày: “Cô y tá à, cô tiêm nhẹ một chút có được không?”
Cô y tá chỉ mải mê làm việc của mình, vỗ vỗ tay Giang Nguyệt tìm mạch máu: “ Thả lỏng đi, tay nắm chặt lại, con bé này sao mạch máu lại nhỏ thế này!”
Giang Nguyệt càng nghe càng thấy sởn da gà.
“Đừng sợ nói chuyện với anh đi cho phân tán tư tưởng, một chút là xong ngay mà!” Lục Sa ôm lấy Giang Nguyệt cố ý che tầm nhìn của cô: “À, em cũng xem 19 tập 007 rôi, em thấy vụ án nào là thủ đoạn nhất?”
“Ngón tay vàng!” Giang Nguyệt vừa mới nói thì kim đã đâm vào tay rôi.
“Em thấy chưa không đau đúng không?” Lục Sa xách túi truyền, tìm chỗ cho Giang Nguyệt ngồi xuống. Anh lấy tay với quýt, bánh trái và nước lọc ở trong túi vốn chuẩn bị để đi leo núi, giơ ra trước mặt cô, hỏi: “Em có đói không? Truyền nước xong sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều!”
Giang Nguyệt ngẩng mặt nhìn chai nước truyền nói: “Thế này bao giờ mới xong?”
Lục Sa cười: “Mới chỉ bắt đầu thôi, với tốc độ này, chắc chưa đến bốn tiếng là em chưa được đi đâu, đừng sốt ruột dù gì cũng có anh ở đây mà!”
Giang Nguyệt nhìn quanh giật giật tay áo Lục Sa nói: “Anh qua đây một chút, em có chuyện muốn nói!”
“Chuyện gì mà bí mật thế?” Lục Sa ghé sát Giang Nguyệt.
“Anh có thể mua cho em một túi cái đó...”
Lục Sa ngẩn người hỏi: “Cái đó?”
“Băng vệ sinh ấy!” Giang Nguyệt cáu kỉnh nói, đám con trai thường ngày rất tinh ranh, thế mà đến lúc quan trọng toàn trở nên ngớ ngẩn.
“Ờ...ờ được, em có yêu cầu cụ thể nào không?”
Giang Nguyệt vừa cuống vừa tức: “Tùy anh, cái gì cũng được!”
“ Qui, Mademoiselle!” Lục Sa lao đi.
Giang Nguyệt cười học được dăm ba câu tiếng Pháp đã thích thể hiện rồi. Cô nhấp một ngụm nước ở chai nước anh đã mở sẵn.
Lúc Giang Quân bước vào cô đang ngồi uống nước và ăn bánh xốp.
Giang Quân ngồi xuống cái ghế nhựa trước mặt cô, động tác rất dứt khoát.
Giang Nguyệt mắt mở to chớp chớp nhìn anh thầm nhủ: là anh sao tại sao lúc nào anh cũng đĩnh đạc như vậy, sao chẳng thấy lúc nào tinh thần anh sa sút, lúc nào cũng khiến cô phải trăn trở?
“Là chú đây!” Giang Quân nhìn điệu bộ của cô cười nói: “Ngốc ạ!”
Hai người ngồi đối diện nhau lặng lẽ nhìn đối phương.
Hóa ra cô bị ốm, Giang Quân nhíu mày đặt tay lên trán cô. Tóc của cô xòa xòa trước ngực và lưng ghê sau lưng, mái tóc đen nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch, quầng mắt thâm tím, đôi môi không còn hồng như đóa hoa tường vi thường ngày.
Sau giây lát, Giang Nguyệt phá vỡ sự im lặng: “Sao chú biết cháu ở đây!”
Giang Quân nói: “Chú nhìn thây chàng trai đưa cháu đến đây từ trong này đi ra”
“Chú đến từ lâu rồi à!” cô không giám hỏi: “Chú đến tìm cháu ạ!”
“Chỉ mới đến một lúc thôi!”
Sau đó cả hai đều không nói gì, vì chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
“Cô ấy không đến cùng chú à?’ cuối cùng vẫn là cô không kìm được lòng.
“Cô ấy đang ở sân bay, chú cũng qua đó ngay đây!” Anh hạ giọng nói: “Bọn chú đã có kế hoạch đi Jamaica từ sớm rồi!”
Giang nguyệt nhíu mày lại nói: “Bây giờ mà đi Caribe chắc là ấm áp lắm, đâu đâu cũng có ánh nắng mặt trời. Hai người thật biết chọn địa điểm!” Ánh mắt cô vượt qua anh, hướng ra cái cây khô cằn bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu cô khẽ nói: “Gọi là hôn nhân giấy phải không?”
Giang Quân không nghe rõ liền hỏi lại: “Cái gì cơ?”
“Paper weding, kết hôn được một năm chẳng phải gọi như vậy sao?”
“Ừ! Hình như là vậy!” nói rồi anh liền chuyển chủ đề: “Ngày đầu tiên của năm mới sao cháu lại để bị ốm thế này!”
“Trời lạnh quá, hơn nữa cũng lâu lắm rồi không bị cảm, cũng nên bị sốt một lần chứ!”
“Sao cháu không về nhà, tối đi ngủ có thể bật điều hòa, như vậy sẽ không thấy lạnh nữa”
“Ở trường sẽ náo nhiệt hơn, hơn nữa cũng sắp thi rồi!”
Sự im lặng nặng nề lại bủa vây.
“Có bạn trai rồi à?” Lần này Giang Quân mở miệng trước, anh khẽ mỉm cười, xem ra: “Chính là người ban nãy!”
“Anh ấy đối xử với cháu rất tốt!” Giang Nguyệt không trả lời thẳng vào câu hỏi, thừa nhận thì chẳng khác nào nói dối anh, còn phủ nhận thì lại lộ ra là mình yếu đuối.
“Thế thì tốt, chú thấy cậu ta cũng không tồi!”
Giang Quân đứng dậy nói: “Cháu nhớ tự chăm sóc bản thân, mặc thêm áo vào, đừng sợ khó coi, sức khỏe là quan trong!” Anh hơi cúi xuống, ngón tay vuốt khóe môi cô, mỉm cươi nói tiếp: “Vẫn chẳng khác gì đứa trẻ, miệng dính đầy vụn bánh mì đây này!”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh cho đến khi anh bỏ tay ra.
Giang Quân liền nói: “Chú đi đây!”
“Vâng cho cháu gửi lời chúc mừng năm mới đến thím!”
Giang Nguyệt nhét nốt nửa cái bánh còn lại vào miệng, phồng mang trợn mắt nuốt vào cổ. Không, không cô không muốn khóc. Tối qua cô đã khóc vì anh, giờ lại còn bị ốm nữa, giờ không thể khóc được.
Tối qua, khi cô đứng ở ngoài ban công, đối diện với khoảng không gian đen sì trước mặt, căn phòng đằng sau cũng tối đen, ngay cả bầu trời cũng chẳng có lấy một vì sao, chỉ có ánh đèn duy nhất, là ngọn đèn trên tay cô. Những cơn gió hung hãn táp vào mặt cô.
Anh đang ở đâu, trong cái đêm như thế này anh đang ở đâu, cô không biết, nhưng giờ này năm ngoái, anh và cô dâu mới của anh đang ở bên nhau. Đó là đêm tân hôn của họ.
Lúc biết tin, cô cảm thấy đây đúng là một bi kịch, sao có thể như ậy? Một người một mức theo chủ nghĩa độc thân lại đi kết hôn. Nhưng đó chính là sự thực.
Cô gọi điện cho anh, anh nói: “Ừ! Chú sắp lấy vợ rồi!” cô hỏi anh: “Là ai!” anh nói: “Chính là dì Du mà lần trước cháu đã gặp!”
Đúng rồi, đúng rồi, con người anh làm việc gì cũng rất kín kẽ và chu đáo.
Cô tức lắm, liền chất vấn: “Chú không định nói cho cháu biết sao? Cũng không định cho cháu tham gia hôn lễ ư?” nửa năm nay anh xa cách cô thấy rõ, ngay cả chuyện kết hôn cũng là người khác nói cho cô biết.
“Chằng phải cháu đã biết rồi đấy sao? Không làm lễ cưới, chỉ đến Khúc Thành quê cô ấy làm một bữa tiệc nhỏ thôi!”
“Tốt, tốt lắm!” Cô tức tối cúp điện thoại. Anh nói chuyện kết hôn bình thản như nói chuyện ngày mai trời mưa vậy. Cô chằng có quyền gì, cũng chằng có năng lực gì can thiệp vào quyết định của anh cả.
Nghỉ tết, Giang Nguyệt về Tề Ninh. Bởi vì anh đã làm đám cưới nên họ chuyển sang nơi ở mới. Trong sân căn nhà mới trồng mai trắng, những bông hoa bé xíu nở trắng cả cây. Hai ngươi họ giành cho cô một phòng ở tầng một. Tất cả đồ đạc của cô: Sách, vở, đàn....đều có ở đó. Nhưng nơi này đã không còn là nhà của cô nữa.
Bố mẹ Du Tân Nhụy nhân kì nghỉ lễ cũng qua chơi. Thế là cả năm người cùng ở trong căn hộ này. Giang Nguyệt hạn chế ra vào, phần lớn thời gian cô ở trong gian phòng được phân cho mình. Cô không thể nhìn một người phụ nữ khác sánh vai đi bên anh, cứ nghĩ đến cảnh hai người họ thân mật hôn hít, ôm ấp nhau, nghĩ đến cảnh hai thân thể họ quấn chặt lấy nhau là cô lại không chịu nổi.
Cô sắp bị tưởng tượng này làm cho phát điên rôi.
Thế là chưa hết tết, Giang Nguyệt đã vội quay lại Khang Châu. Giang Quân rõ ràng rất hiểu quyết định của cô, vì thế anh không hề lên tiếng ngăn cản, nhưng anh cũng không cho cô có quá nhiều ảo tưởng.
Mấy hôm sau, anh liền mua một căn nhà ở Khang Châu cho cô, nằm ở ven hồ, đối diện trường đại học Z. Không gian không rộng lắm, nhưng đủ để một mình cô thoải mái. Giang Nguyệt dặn dò nhà thiết kế nội thất trang trí theo ý thích của anh. Sau khi trang trí xong, Giang Quân có đến thăm một lần, sau đó thì không đến nữa.
Mối quan hệ của họ, từ mùa hè diễn tiến đến mùa đông, những rạn nứt ngày càng lớn, lớn đến mức chẳng ai có thể vượt qua. Như vậy còn chưa đủ, anh còn cố tình xây dựng một vách bằng trên những rạn nứt của họ, để cả hai có thể nhìn thấy nhau nhưng không thể vượt qua bức vách băng giá ấy.
Đêm khuya mùa đông, Giang Nguyệt đứng trên ban công của kí túc, nước mắt như mưa, giọt nước mắt đầu tiên đã rơi thế nào cô không còn nhớ nữa, là do những trận gió táp vào hay là do những quyết đinh tàn nhẫn của anh.
Lúc Lục Sa quay trở lại phòng truyền nước, Giang Nguyệt đã ngủ say trên cái ghê dựa, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc che kín khuôn mặt, trên miệng cô vẫn còn dính vụn bánh. Lục Sa, để đầu cô dựa vào vai của mình.
Trong phòng truyền nước yên ắng vô cùng, trên cành cây ngoài cửa sổ có mấy chú chim đang líu ríu hót. Trên vai Lục Sa là Giang Nguyệt đang thở khe khẽ. Nếu khoảnh khắc này mà bảo anh hóa thành đá anh cũng cam tâm tình nguyện. Anh ngoảnh đầu sang chăm chú nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt chậm dãi di chuyển trên mặt cô cho đến khi hình ảnh cô như khắc sâu vào trái tim anh. Lục Sa nhìn thấy những sợ lông mi của cô khe khẽ rung động trong gió nhẹ. Anh khẽ vuốt bờ mi cô. Cảm giác lành lành của nước măt thấm vào tay anh. Cô khóc lúc nào vậy?
Một lúc sau Giang Nguyệt mới mở mắt ra. Thực ra cô không hề ngủ, cô chỉ nhắm mắt để nhớ đến Giang Quân. Cô biết Lục Sa đã về nhưng cô không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh, cô cần có chút thời gian để quay trở lai với thực tại.
“Dậy rồi à?” Lục Sa khẽ hỏi.
“Ừ”
“Sao lại khóc?”
“Em có khóc đâu chỉ là muốn hắt hơi mà không được nên chảy nước mắt thôi!”
“Tội nghiệp sắp xong rồi, hay không cứ truyền bệnh sang anh cũng được!” Bờ môi Lục Sa ghé sát vào trán cô, dịu dàng nói.
“Này, anh nghiêm túc một chút nhé!” Giang Nguyệt phản đối, phòng truyền nước không đông người lắm nhưng dù sao cũng có người ngồi, hơn nữa cả hai lại đang ở trong phòng y tế của trường.
Lục Sa ngoan ngoãn dịch ra một chút nhưng lại đưa tay gạt lọn tóc vướng vào khóe môi Giang Nguyệt ra đằng sau, anh còn định nhân tiện lau sạch vụn bánh mì trên miệng cô, nhưng không thành. Giang Nguyệt liền há miệng cắn ngón tay anh.
Những chiếc răng đều như hạt ngô của cô cắn vào ngón tay anh, cảm giác ngứa ngứa tê tê men theo bàn tay vào trái tim anh.
Lục Sa khe khẽ kêu lên: “Này chó con! Em mới là người cần phải nghiêm túc đây!”
Giang Nguyệt liền đạp vào chân anh, cô vốn chỉ không muốn anh động chân động tay, hơn nữa đó là chỗ người ấy vừa chạm vào. Chỉ có điều Lục Sa vừa mắng là mặt cô lại đỏ bừng lên.
Trong lúc đùa nghịch, hai chai nước đã cạn, lấy thuốc xong Lục Sa đưa cô về. Sau khi ngọt nhạt với cô quản lí kí túc, Lục Sa cũng được đưa Giang Nguyệt lên tận phòng 408.
“Em nằm đi, anh đi mua cơm cho em, em muốn ăn gì!”
Giang Nguyệt nói: “Cháo trứng gà bây giờ chắc vẫn còn nhỉ?”
Lục Sa cười: “Thế thì có gì khó, em chờ chút!”
Trên hành lang vắng tanh của kí túc vang lên tiếng bước chân anh, Giang Nguyệt lắng tai nghe cho đến khi tiếng bước chân biến mất. Cô chẳng còn cách nào cảm động. Một người không thân thích vô duyên vô cớ quan tâm bạn, chỉ là vì anh ta thích bạn, hơn nữa còn không yêu cầu bạn phải đáp lại. Giang Nguyệt cũng không thể không thừa nhận sự ích kỉ của mình, trái tim cô đã dành chọn cho anh, vì anh mà khóc đến phát bệnh, nhưng lại chỉ biết lợi dụng ý tốt của người trước mặt, để mặc cho anh ấy vì mình mà chạy đôn chạy đáo.
Lúc Giang Nguyệt tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Mùa đông nên mặt trời lặn sớm, lúc này, ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ. Bởi vì đang là kì nghỉ tết nên Mao Tiêu Thần về nhà, Trần Hinh và Lý Doanh Doanh đã rủ nhau đi dạo phố, trong kí túc vắng tanh. Im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng giở sách khe khẽ. Giang Nhuyệt thò đầu ra nhìn Lục Sa, anh đang ngồi bên bàn học của cô, bật cái đèn bàn và im lặng đọc một cuốn sách.
“Anh vẫn ở đây à? Đang đọc cái gì thế?”
“Anh làm em tỉnh à?” Lục Sa giơ cuốn sách lên cho cô xem. “Có muốn ngồi dậy ăn cháo không? Anh nghĩ em sẽ ngủ một giấc nên đã cho cháo vào trong cạp lồng giữ nhiệt của em rồi!”
Giang Nguyệt bò xuống giường đón lấy cái thìa và cạp lồng cháo mà anh đưa cho. Cô ăn một thìa cháo rồi đột nhiên lên tiếng: “Lục Sa à! Anh đừng đối xử tốt với em nữa!”
Lục Sa giả bộ như không nghe thấy nhặt cái hộp có in chữ “Trung Hoa” lên xem nói: “ Ha, cái đuôi hồ li của em cuối cùng cũng lòi ra nhé. Sao không nói sớm cứ giả bộ hiền lành, khiến cho anh phải nhịn không dám hút thuốc! Cho anh một điếu hút thử xem nào?”
Giang Nguyệt khẽ cười, kéo ngăn kéo ra, lấy bật lửa cho anh.
Lục Sa đón lấy cái bật lửa châm một điếu và rít một hơi miệng không quên tấm tắc khen thuốc lá Trung Hoa. Lúc này anh cũng hiểu Giang Nguyệt không phải là một dòng suối trong mát. Anh không cho rằng con gái thì không được hút thuốc, nhưng có cô gái nào lại đi hút thuốc Trung Hoa, hơn nữa lại còn có bật lửa nữa, đúng là không hề đơn giản. Giang Nguyệt không bao giơ nhắc đến người nhà cô trước mặt anh. Cũng ít khi kể chuyện của cô trước khi vào đại học, có thể thấy hoàn cảnh gia đình cô không tồi, nhưng cách cô ăn mặc và đồ dùng của cô không mấy nổi bật.
Rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì? Người ấy là ai? Cô thường xuyên nhìn về nơi xa xăm với vẻ thất thần, vẻ mặt lúc nào cũng u uất, cho dù có vui thì đôi mắt ấy vẫn thoáng nét buồn buồn. Lục Sa cảm thấy càng gần cô càng cảm thấy khó hiểu, đồng thời càng gần lại càng bị thu hút. Cô đương nhiên không phải là một dòng suối trong, cô là một mặt hồ ở trên núi cao, anh bị cuốn vào trong vòng xoáy của cái hồ xanh thẳm ấy, nhưng lại chẳng hề có ý định vùng vẫy thoát thân.
Lục Sa dập đầu mẩu thuốc lá, mở cửa sổ ban công cho khói thuốc bay đi. Gió lạnh ùa vào căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo. Lục Sa lấy từ cuối giường của Giang Nguyệt cái túi sưởi, đã cắm điện cho ấm rồi đưa cho cô: “Cho em đặt lên bụng này!”
Giang Nguyệt ngại ngùng đón lấy đặt lên bụng dưới, chợt nhớ chuyện hồi sáng bảo anh đi mua băng vệ sinh, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Lục Sa ngồi xuống trước mặt cô, cằm tì lên đầu gối của cô, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô. Anh khẽ khẽ nói như năn nỉ: “Giang Nguyệt, để anh ở bên cạnh em có được không?”
Tình cảm Lục Sa dành cho Giang Nguyệt khiến cô cảm thấy bất an, nhưng cô quá mệt mỏi, giống như một người đi trong đêm đông cần có một căn nhà nhỏ ấm cúng. Cô cũng cần có chút hơi ấm và sự an ủi. Cô vốn là con chó hoang không nhà, được người ta ban phát lòng tốt nên cô rât cảm kích. Nếu như cô có thể mang đến cho anh một chút vui vẻ cô cũng nguyện ở bên anh suốt đời.
Kết thúc kì thi cuối kì đã là ngày hai mươi bảy, tháng mười hai âm lịch. Lục Sa cố ở lại thêm vài ngày, thực sự không chịu nổ sư thúc giục của bố mẹ nữa anh mới đành mua vé tàu về nhà. Giang Nguyệt muốn tiễn anh ra ga nhưng anh từ chối, nói ga đông người lắm, nhưng tiễn thì vẫn phải tiễn cứ tiễn ra đến bến xe bus ở cổng trường là được rồi.
Ngày anh đi, bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người anh. Giang Nguyệt nheo mắt nhìn chiêc xe đang đến gần. Lục Sa kéo tay cô, dùng sức siết mạnh một cái để thu hút sự chú ý của cô, trong lòng vô cùng không vui, nói: “Em mong anh đi đến thế sao?”
Anh kéo tay cô đưa lên miệng hôn một cái nói: “Giang Nguyệt, em phải đợi anh đây!”
Giang Nguyệt không giằng tay ra được cười nói: “Anh cứ làm như là sinh li tử biệt không bằng?”
Lục Sa tỏ vẻ buồn rầu: “Chiêu Tiêu hồn chưởng của Dương Quá đã luyện như thế nào chẳng nhẽ em chưa từng nghe sao?”
Giang Nguyệt phì cười: “Tiểu Long Nữ người ta đi một phát tận mười sáu năm, còn anh thì sao, chẳng qua chỉ có hai mười ngày là về thôi mà!”
Xe bus tuyến số 21 đã đến, Lục Sa ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, xe chạy xa dần, anh vẫn vẫy tay chào Giang Nguyệt. Cái bóng bé nhỏ của cô đang dần khuất khỏi tầm mắt.
Anh không muốn đi. Sau trận ốm ấy, mối qua hệ của Lục Sa và Giang Nguyệt đã có sự thay đổi. cô không còn né tránh sự động chạm của anh nữa. Trước đây khi đi đường anh khoác vai cô, cô liền tránh, thậm chí có làn cô còn nhắn tin bảo anh khi dạy viết chữ cần phải giữ khoảng cách ít nhất 20cm với cô. Nhưng hiện giờ một cô gái cho phép bạn có những hành động thân mật với cô ấy, có phải cô ấy đang chấp nhận bạn? Lục Sa đương nhiên không muốn rời xa cô trong giai đoạn quan trọng này.nhưng nghĩ đến chuyện nghỉ hè anh đã không về nhà rồi, nếu tết lại cũng không về nữa thì e bất hiếu quá. Anh hỏi Giang Nguyệt khi nào về nhà, lần nào cô cũng bảo vài ngày nữa, nhưng bao nhiêu ngày rồi vẫn chẳng thấy cô có biểu hiện định về nhà.
Tiễn Lục Sa đi rồi Giang Nguyệt liền trở về. Trên đường đi chỗ nào cô cũng thấy các sinh viên hối hả kéo đồ đạc về nhà. Mỗi người đều có nhà để về, còn cô thì sao? Có nhà nào để mà về đây? Giang Nguyệt nghĩ cô không thể nào quay về được nữa. Nghỉ hè cô nói phải tham gia các hoạt động của trường, mặc dù hoạt động đó chỉ hai tuần là kết thúc, nhưng cũng nhờ cái lí do ấy mà cô có thể danh chính ngôn thuân không về Tề Ninh. Vậy thì lần này biết lí do gì đây?
Giang Nguyệt ở trên tầng tám, mọi người cũng đi hết rồi, ba cô bạn cùng phòng cũng về từ sớm rồi. Trương Ai Linh từng nói: “Chẳng có nơi nào vắng lặng bằng kí túc trường vào ngày lễ” Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, thu hết máy tính, điện thoại, kính mắt, cuốn sách đang đọc dở, và đồ dùng hàng ngày vào trong ba lô. Cuối cùng lấy một cái hộp giấy từ trong ngăn kéo ra, nhét vào túi, cô đeo ba lô đạp xe về căn hộ của mình ở hồ Hương Mật.
Lúc mở cửa ra cánh cửa vắng lặng như thường. Mặc dù có người quét dọn định kì nhưng Giang Nguyệt vẫn dùng máy hút bụi dọn dẹp qua một lượt.
Dọn dẹp xong, cô đứng giữa căn hộ, ngoảnh đầu nhìn quanh, tất cả đồ dùng đâu đã vào chỗ đấy, tuy nhiên ánh mắt cô dừng lại trên gói bưu kiện. Giang Nguyệt ôm gói bưu kiện, ngồi xuống ghế, cẩn thận mở hộp ra. Bên trong là một cái lon sắt, lắc lắc thấy xạo xạo, nghe như tiếng hạt ngọc trai va vào nhau. Jamaica là nơi sản xuất ra cà phê blue Muotains. Anh luôn như vậy luôn muốn mang đến cho cô những gì tốt đẹp nhất trên thế giới.
Bên dưới lon sắt còn có một mảnh giấy ghi chú thích, không xưng hô, không kí tên chỉ vỏn vẹn “Cà phê này có hàm lượng thấp nhưng vẫn không được uống nhiều”
Nét bút là nét chữ mà Giang Nguyệt vô cùng quen thuộc, màu mực cũng là màu mực Pelikan quen thuộc của cô. Có một đợt, cô rất thích sưu tầm đồ dùng học tập, thích mua bút mực, thích sử dụng các loại màu mực khác nhau. Giang Quân mang từ Đức về cho cô rất nhiều màu mực Pelikan, bày thành từng dãy ở trên bàn trông rất đẹp măt. Anh từng đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Thế mà bây giờ ngay cả lời nói và gặp mặt anh cũng keo kiệt với cô.
Giang Nguyệt cất lon cà phê vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, vuốt thẳng mảnh giấy chú thích rồi cất vào trong cái hộp gỗ. Bao nhiêu năm nay không biết cô đã nhận bao nhiêu món quà chuyển phát nhanh kiểu này, những món quà ấy thứ thì đắt, thứ thì hiếm, nhưng món quà nào cũng có kèm theo một mảnh giấy nhỏ.
Giang Nguyệt đã giữ lại hết. Đây là sợ dây gắn kết giữa hai người cũng giống như việc cô tiêu tiền của anh, ở trong nhà do anh mua đều là sợi dây ràng buộc với anh.
Thực ra cách đây không lâu anh từng gọi cho cô, hỏi cô đã khỏi ốm chưa? Cô nói khỏi rồi, cảm ơn anh vì đã gửi cà phê cho cô. Anh chỉ ậm ừ đáp. Anh không bao giờ chủ động nhắc đến những món quà ấy, dường như đây là một chuyện đáng xấu hổ không bằng. Cú điện thoại ấy hết sức ngắn gọn. Một năm trở lại đây, các cuộc điện thoại giữa hai người đều như vậy.