Em Phải Làm Sao Khi Quá Khứ Lặp Lại

Chương 14

Ở chỗ nó, nó ngồi trên sân thượng của trường, nước mắt rơi đẫm khuôn mặt. Nó đưa tay lên miệng để cắn, che đi những tiếng nấc. Máu ở chân thấm đẫm cả một mảng của chiếc quần jean. Hắn tìm mãi, leo hết bao nhiêu tầng, đi qua từng lớp học cuối cùng thì cũng nhìn thấy nó đang ngồi khóc trên sân thượng. Hắn đi đến gần chỗ nó, nhẹ nhàng ngồi xuống.

_Không cần giấu đâu, cứ khóc đi. Hắn nói. Nó nhìn lên chỗ hắn, đôi mắt đẫm nước.

_Cuối cùng cũng chẳng ai tin em cả. Nó nói, lặng lẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt không ngừng rơi. Hắn đưa tay lau nước mắt cho nó, để đầu nó dựa vào vai hắn.

_Khóc đi, dựa vào vai anh mà khóc. Hắn vỗ về nó, nó cứ ngồi khóc như thế một lúc lâu.

_Anh có tin em không? Nó hỏi hắn, đôi mắt hướng về một nơi nào đó xa lắm, rất xa.

_Có. Hắn trả lời, đưa tay vuốt mái tóc của nó.

_Thật chứ, anh không nói dối? Nó hỏi.

_Thật. Hắn nhẹ nhàng. Nó mỉm cười nhìn anh, không dựa đầu vào vai hắn nữa rồi dang tay ôm hắn (ôm lắm thế) rồi nói

_Cảm ơn anh.

_Không cần cảm ơn, giờ thìquay về được chưa. Hắn nói, đứng dậy kéo tay nó.

_Ở đó chẳng ai tin em cả. Nó nói, nó thực sự không muốn về nơi đó, mọi người đã làm nó thất vọng vô cùng.

_Mọi người tin em. Hắn nói. Nó ngước lên nhìn hắn bắt gặp ánh mắt của anh khiến nó có cảm giác tin tưởng lạ thường. Nó theo hắn trở về chỗ cắm trại, bước đi bước đầu tiên, nó mới nhận ra chân mình chảy nhiều máu, không bước đi nổi. Hắn quay lại thấy nó như vậy, ngồi xuống rồi ra hiệu cho nó leo lên. Nó không chần chừ leo lên lưng hắn vì bây giờ chẳng còn cách nào khác. Hắn cõng nó leo xuống 6 tầng lầu thì nó hỏi

_Anh mệt chưa, nếu mệt thì cho em xuống.

_Chưa, em ngồi yên đi.

Lại thêm sáu tầng nữa, chỉ còn 2 tầng là xuống đến sân trường, nó lại hỏi.

_Anh mệt chưa.

_Chưa.

_Sao anh có thể khỏe như vậy được nhỉ. Nó nói giọng bông đùa.

_Bởi vì người đó là em. Hắn trả lời làm nó hơi khựng lại, câu nói này là có ý gì?

Leo xuống đến sân trường hắn vẫn không chịu thả nó xuống, sức trâu gì đâu. Nó trên lưng hắn bắt đầu thấy lo. Hắn cõng nó lâu như vậy sẽ mệt lắm. Mặc cho nhưng lời năn nỉ của nó, hắn vẫn cõng nó ra đến tận chỗ sân cỏ. Mọi người nhìn thấy nó, mừng rỡ.

_Nhi, cậu về rồi.

_Nhi về rồi mọi người, lại đây.

_Nhi, tụi mình xin lỗi cậu, đáng ra mình không nên như vậy.

_Không sao đâu, mình không giận các cậu. Nó nói.

_Hai người kia bị bọn mình xử xong rồi, cậu đừng buồn nữa.

Lớp nó xúm lại hỏi thăm làm nó cũng vui lên. Linh Linh và Quân không biết vì xấu hổ hay vì sợ mà lấy lí do mệt xin cô về nghỉ trước.

---------------------------------------------

Buổi tối, tụi nó tập trung lại rồi bắt đầu phân công việc để chuẩn bị đốt lửa trại. Con trai tìm củi, đốt lửa, con gái sẽ chuẩn bị đồ ăn. 9 đứa con trai cũng galăng lắm, tại 9 đứa thì cả 9 đều có bạn gái học cùng lớp mà. Bọn con trai chẳng biết lang thang đi đâu mà thoáng chốc đã biến mất tăm mất tích. Bọn con gái rủ nhau ra siêu thị mua đồ, nào trái cây, nào bỏng ngô, nào oshi, nào bánh nào kẹo nói chung là đủ thứ. Đứa nào cũng tay xách nach mang nhìn mà thấy mệt thay luôn. Tụi nó bắt đầu nhóm lửa trại, rồi bắt đầu lôi đàn ra để “hét”. Cả lớp ai cũng phải hát, sớm hay muộn thì hát xong mới được đi ngủ. Đầu tiên tất nhiên là lớp trưởng Uyên Nhi rồi, Di xin hát cùng nó luôn, 2 người vừa đàn vừa hát. Cô đàn nó hát:

_Hát bài gì?Cô hỏi.

_Ừ thì. Nó trả lời.

_Cậu hát bài gì? Cô hỏi lại lần nữa.

_Ừ thì. Nó vẫn chưa để ý đến cô, mắt vẫn nhìn lên trời.

_Tớ hỏi cậu hát bài gì, cứ Ừ thì hoài vậy. Cô đến bực với nó, cả lớp cũng bắt đầu nóng lòng.

_Hát bài Ừ thì, tớ nói bao nhiêu lần rồi mà. Nó ngây thơ nói, đến lúc này cô mới ngớ người ra, cả lớp cười lăn lộn, có đứa bò cả ra đất. Cô bắt đầu đàn, nó nghe theo giai điệu của đàn ghita rồi cũng bắt đầu hát. Cứ như thế, hết người này đến người khác lần lượt hát đến tận đêm muộn mới chịu đi ngủ. Riêng nó không ngủ được một phần vì chân đau một phần vì suy nghĩ xem người con trai đụng xe nó là ai, tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của nó như vậy.
Bình Luận (0)
Comment