Em Thật Là Thơm

Chương 7


Với Tần Hạo, từ hôn con gái của Thừa tướng, chắc chắn sẽ trở thành một trở ngại lớn cho tương lai tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế của hắn.
Song Đông Thanh biết, tất cả chỉ nằm trong kế hoạch của Tần Hạo.
Đời trước, chính nhờ “trở ngại” này mà Tần Hạo lừa được sự tín nhiệm của Thái tử, thận trọng từng bước một, bộc lộ tài năng giữa đám Hoàng tử.
Chỉ tiếc, vận mệnh trêu đùa, ngay lúc hắn dắt tay Trương Vận Tâm chạm vào đỉnh cao danh vọng, lại bị Đông Thanh đạp ngã từ trên mây xuống bùn lầy.
Bởi, Đông Thanh chẳng quan tâm đến thân phận của họ, hắn chỉ biết, chính họ đã dồn Túc Yểu đến đường cùng, vậy thì đừng hòng sống yên với hắn ——
Đời trước, sau khi Túc Yểu chết, Đông Thanh đã tra thấu mọi chuyện.

Tần Hạo từ hôn xong, ngay sau đó nên duyên với Trương Vận Tâm, nhưng dã tâm của hắn quá lớn, trong lòng lại tồn tại chủ nghĩa nam nhân*, tất nhiên sẽ không hiểu được tư tưởng một đời một kiếp một đôi người của Trương Vận Tâm.
*Chủ nghĩa đàn ông: tư tưởng gia trưởng, cổ hủ, lạc hậu, coi mình là nhất
Thế nên, không chỉ Trương Vận Tâm, hắn còn muốn có cả Túc Yểu.
Vì lẽ đó, Trương Vận Tâm coi Túc Yểu như cái gai trong mắt, hạ độc phát tác chậm vào thuốc của nàng, chặt đứt đường sống của nàng.
Túc Yểu vốn vô tội, lại thành vật hi sinh duy nhất.
Mà sau khi Túc Yểu chết, kẻ đang khao khát nàng – Tần Hạo, có đau lòng không?

Không.

Chẳng qua, hắn nuối tiếc thế gian mất đi một mỹ nhân nhỏ mà thôi.
Nếu đời này, Tần Hạo và Trương Vận Tâm vẫn cố chấp dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, Đông Thanh cũng chả hơi đâu để ý, hắn sẽ bảo vệ Túc Yểu, đồng thời lấy mạng chó của họ.
Dù đã trải qua hai đời, Túc Yểu vẫn không biết Đông Thanh đã nắm Tần Hạo và Trương Vận Tâm trong tay bằng cách nào, nhưng lòng nàng nguyện mù quáng tin tưởng hắn.
Không gì mà Đông Thanh không làm được.
………
Việc từ hôn đã quyết, Tần Hạo nhìn Túc Yểu nhanh gọn dứt khoát mà lòng khẽ run, trông theo bóng lưng nàng dời đi, thầm rũ mắt siết chặt tay, vừa lúc bỏ lỡ ánh mắt ảm đạm của Đông Thanh.
Túc Yểu rất đẹp, vậy thì sao chứ, nàng cũng chỉ là đá kê chân trên con đường thành công của hắn mà thôi, chưa đủ để hắn phải bất chấp tất cả.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Hạo thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngược lại, Trương Vận Tâm, Tần Hạo nhìn về phía nàng ta, không ngoài dự đoán thấy nàng ta vung nắm đấm vào không khí, miệng nở nụ cười xinh đẹp.
Nha đầu kia, lúc nào cũng y như khoảnh khắc gặp hắn ở thanh lâu, luôn luôn căng tràn sức sống.
Hắn mỉm cười, khiến Trương Vận Tâm sửng sốt.
Trương Vận Tâm không giống những tiểu thư gia giáo khác, nàng rất đặc biệt.

Tần Hạo thầm nghĩ.
Tần Hạo cười lên không ngờ lại đẹp như vậy.

Trương Vận Tâm ngẫm thế.
*
Ngay lúc Tần Hạo rời khỏi phủ Thừa tướng, tin tức hắn tới cửa từ hôn Túc Yểu cũng truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Rất nhiều quần chúng ăn dưa suy đoán không biết Thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng đã làm sai điều gì mà lại bị từ hôn, cũng có người nói Thừa tướng vốn thấy thân phận Tam hoàng tử không xứng với Túc Yểu, nhưng lại không thể không nể mặt mũi của Hoàng gia nên mới có cớ sự thế này.

Bên ngoài bàn tán sôi nổi, trong phủ Thừa tướng lại vô cùng yên tĩnh.
Về việc từ hôn, thật ra Túc Yểu rất vui vẻ, nhưng cũng không thể bộc lộ niềm vui sướng một cách lộ liễu ——bị nhà trai từ hôn, nữ tử bình thường đều phải đau lòng thương tâm, một thời gian sau mới có thể buông xuống.
Trong lòng Đông Thanh cũng rất phấn chấn, song nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Túc Yểu, hắn không dám hó hé gì.
Cả hai đều sống lại, quay về quá khứ, cùng giấu giếm không cho đối phương biết bí mật trong lòng mình, song vẫn chung sống yên ổn với nhau.
Dẫu sao chỉ cần mọi thứ vừa ý mình.
Hai người họ bình tĩnh, nhưng Thừa tướng bình tĩnh không nổi.
Từ trước đến nay, hắn luôn dung túng Túc Yểu, tôn trọng quyết định của nàng, thấy nàng cự tuyệt dứt khoát, dù trong lòng rất bất mãn, song hắn cũng không tra hỏi Tam hoàng tử.
Tần Hạo vừa rời đi, Thừa tướng liền vội vàng chạy đến sân viện Túc Yểu, chuẩn bị sẵn tư thế khuyên bảo nàng.
Thấy Túc Yểu đang ngẩn người đứng cạnh Đông Thanh, Thừa tướng chưa vội nói, chỉ phất tay để Đông Thanh lui ra, sau đó ngồi xuống đối diện Túc Yểu.
“Niên Niên à……”
Lòng Thừa tướng đang trào dâng thứ cảm xúc không tên, Túc Yểu bỗng cắt ngang lời hắn: “Phụ thân, có chuyện gì mà Đông Thanh không thể nghe, sao vừa đến, người đã bảo hắn lui ra thế?”
“…….”Thừa tướng bĩu môi, hắn vốn không thích Đông Thanh, luôn cảm thấy tên nhóc này thân thế không đơn giản, hơn nữa còn có tâm tư phức tạp với Túc Yểu.
Song tạm thời hắn không muốn nói tới vấn đề đấy: “Niên Niên, không có Tam hoàng tử thì còn vô vàn nam nhân ưu tú khác, có phụ thân đây, chắc chắn ta sẽ tìm người tốt nhất thiên hạ cho con, Tam hoàng tử chả là gì hết!”
“Phụ thân, thận trọng lời nói!” Túc Yểu tức giận nhìn Thừa tướng, như dự đoán thấy thái độ “chả sao cả” của hắn.
Lòng nàng thầm thở dài, phụ thân nàng chỗ nào cũng tốt, có điều gan quá lớn, tính cũng rất thẳng, nếu không phải nhờ quyền cao chức trọng, có lẽ đã sớm bị “túm” đi thiên đao vạn quả* rồi.
*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh (Cre: Page: Truyện ngôn tình xuyên không cổ đại)
Song, chính vì hắn không sợ hãi cũng chả nể nang gì hết, lại khiến Thánh thượng phải lau mắt mà nhìn.

Gọi là….người ngốc có phúc của người ngốc chăng?
Túc Yểu bị suy nghĩ của mình chọc cười thành tiếng, Thừa tướng hỏi nàng cười gì thế, nàng che miệng lấp liếm: “Cười cho bản thân con, có phụ thân tốt yêu thương cưng chiều.”
Thừa tướng bất giác ưỡn thẳng ngực, râu vểnh hết lên: “Tất nhiên rồi.”
Đông Thanh đứng trong góc ngoặt, thính tai nghe trọn cuộc đối thoại trong phòng, bỗng ngẩn người.
Đúng vậy, không có Tần Hạo, thì còn nhiều kẻ khác nữa.
Niên Niên của hắn……sẽ gặp được nam tử cưng chiều nàng, nàng cũng sẽ yêu thương kẻ đó, cùng vui buồn, cùng yêu hận với kẻ đó.
Thậm chí……còn gọi kẻ đó là “Phu quân”!
Vừa nghĩ thế, tim Đông Thanh đau đớn như rỉ máu, nguy cơ tràn ngập, kêu gào không ngớt trong đầu hắn, hắn biết, hắn không thể ngồi yên được nữa ——
Tại sao hắn phải chắp tay dâng tiểu thư cho kẻ khác chứ?
Hắn cũng có thể mà, không phải sao?
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này chỉ có Đông Thanh và Túc Yểu trọng sinh, chỉ có hai người họ biết rõ từ đầu tới cuối mọi chuyện, Tần Hạo không trọng sinh, Trương Vận Tâm cũng chỉ vừa lúc xuyên qua, vẫn là thân phận của kiếp trước (Có lẽ tui viết hơi loạn nên nhiều bạn sẽ hiểu nhầm).
P/s nho nhỏ của editor: Thỉnh thoảng tác giả sẽ có mấy lời muốn chia sẻ ở cuối chương truyện, mình sẽ chọn lọc, nếu có ích với diễn biến truyện, hoặc chỉ là lời nhắn nho nhỏ dễ thương, thì mình sẽ edit vào cuối chương, nhưng nếu quá dài (ví dụ như chương này là 350 chữ), mà lại không có ích nhiều, thì mình sẽ cắt đi nhé..

Bình Luận (0)
Comment