Anh nhận thấy sai lầm lớn nhất cuộc đời này là đã không tin tưởng em và cũng nhận thấy điều đau đớn nhất chính là mất đi em. Giờ đây, trên con phố đông đúc này, anh biết làm thế nào để tìm thấy em trong dòng người vội vã ấy.Quang gọi cho Mạch Nha nhưng nó không nghe máy, đáp lại anh chỉ là giọng nữ xa lạ “Thuê bao quý khách vừa gọi…”. Hơn mười lần nghe câu đó khiến Quang chán nản và bực bội. Cậu nhét điện thoại vào trong cặp nặng nề bước đi. Không hiểu sao cậu lại đến . Quang lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, đây là nơi cậu và Mạch Nha thường hay lui tới khi hẹn hò. Trời đã tối, như một vùng sáng rực rỡ được bao phủ bởi những ánh đèn. Quang chậm rãi cước bộ, cậu giống như một chàng hoàng tử từ từ tiến vào lâu đài cổ tích.
Mạch Nha bước lên thềm đá, hai mắt dán xuống những bậc thang, miệng lẩm nhẩm :
-Mười lăm…mười sáu…mười bảy…mười…ơ…
Nó nhìn thấy trước mắt là một đôi giày cao gót đỏ chóe chọe theo phản xạ mà ngẩng mặt lên quan sát đối phương. Chỉ nhìn thấy một khuôn mặt không mấy là vui vẻ của Y Lan, ả ta đang chống hông đứng chắn trước mặt nó. Nó bước sang bên cạnh tránh đường cũng là để đi lên trên. Y Lan lập tức rời chỗ đứng tiếp tục chặn đường nó, nó bước sang phải hay sang trái ả cũng bước theo. Thấy rõ ràng là Y Lan muốn cản không cho nó đi, nó đành quay lại ra về. Dạo này tâm trạng nó không tốt, không muốn tìm kẻ cãi nhau. Hôm nay mục đích nó đến đây cốt là để bản thân vui vẻ một chút nhưng nhìn cái bản mặt đáng ghét kia, niềm vui cũng nhanh chóng tiêu tan.
-Đứng lại.-Y Lan ra lệnh cho nó, ả vươn tay tóm nó lại, ép nó đối diện với ả.
Mạch Nha giật tay ả ra, không khách khí nói :
-Chị muốn gì hả?Nói nhanh đi.
Y Lan hừ lạnh một tiếng, tròng mắt ả chứa đầy sự ghen tị và chán ghét :
-Mày thì có gì hơn tao chứ? Tại sao Quang lại chỉ chú ý đến mày mà không để ý tao? Ngay cả khi xích mích với mày cậu ta cũng không một lần ngó ngàng tới tao. Rốt cuộc thì tao thua kém mày ở đâu chứ?
Y Lan căm giận gào lên, cứ nhớ đến những lần Quang cự tuyệt là ả lại phát hỏa. Cậu ta ngay cả cái liếc mắt cũng keo kiệt không nỡ cho ả. Ngỡ tưởng cậu ta và Mạch Nha chia tay, ả sẽ có cơ hội, nào ngờ thái độ Quang vẫn như cũ, không có mảy may một chút động lòng.
Mạch Nha cảm thấy rất vô vị nhưng cũng có một chút ấm áp. Tuy rằng Quang đòi chia tay nhưng qua lời nói của ả, nó hoài nghi anh vẫn còn tình cảm với nó. Nó hờ hững đáp lại Y Lan :
-Chị muốn biết thì nên đi hỏi Quang ấy.Tôi không rảnh ở đây tiếp chuyện chị.
Thế này chẳng phải là khinh thường ả sao? Hừ, từ bé đến nay, chưa một đứa con gái nào dám bày cái bộ mặt đó ra với ả. Phải nói rằng con nhóc này ăn gan hùm mật báo mới dám làm thế. Tức giận dồn nén bao ngày cộng với sự đố kị ăn mòn lí trí, Y Lan liền túm lấy cổ áo nó, đẩy nó xuống :
-Mày tốt nhất nên chết đi. Mày không tồn tại thì cậu ấy mới hoàn toàn quên được mày.
Nó hẫng chân, toàn thân bị đẩy đổ xuống phía dưới. Nó kinh hoàng mà hét lên :
-Aaaaaaaaaaaaa…………..
Một thân ảnh vụt đến đón lấy nó, hai người ôm nhau lăn mấy bậc thang rồi tiếp đất. Nó giờ vẫn đang trong trạng thái kinh sợ, rơi từ trên cao kia xuống hẳn là nó đã không còn mạng.Nó khẽ cựa mình, rời khỏi lồng ngực ấm áp, thân mình nó đau nhức nhưng không có bị thương nặng. Phát hiện người vừa cứu mình nằm bên dưới…là Quang. Hai mắt nó mở to, trân trối nhìn người con trai đang bất tỉnh. Vừa rồi là anh đỡ lấy nó, bảo hộ nó trong ngực nên nó mới không hề bị thương. Chỉ là máu….chất lỏng màu đỏ thấm ướt trên nền đất đang chảy nhỏ giọt từ tóc của Quang. Nó lay lay người Quang gọi :
-Quang,anh tỉnh lại đi , tỉnh lại đi.
Cho dù nó có dùng sức lay đến thế nào Quang cũng không tỉnh lại. Hoảng quá, nó hét ầm lên :
-Mọi người giúp tôi gọi xe cứu thương với. Làm ơn.
Nó ôm lấy Quang, lệ nóng tràn ra. Y Lan sững sờ nhìn hoàn cảnh nhốn nháo phía dưới. Ả ta cứ ngẩn ngơ đứng bất động nhìn theo Quang được đưa vào xe cứu thương. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Mạch Nha cũng lên đó theo, chỉ còn mình ả ở lại. Y Lan run run nhìn đôi bàn tay của mình, ả ta đã làm gì thế này? Nhỡ Quang chết thì sao? Không…không thể thế được, người lúc đó ả đẩy là Mạch Nha, là Quang tự ý đỡ lấy, không liên quan gì đến ả. Y Lan tay chân bủn rủn, khuôn mặt xanh mét như tàu lá, ả hét lên rồi chạy như ma đuổi.
Trong căn phòng toàn mùi thuốc khử trùng, Quang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói chỉ là va đập nhẹ,không có tổn thương gì đến não, nó cũng thấy yên tâm . Nó với tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đẹp trai say ngủ ,từ trán xuống gò má, sống mũi đến môi. Hốc mắt nó lại đỏ lên, nó trách móc nói với kẻ đang ngủ kia :
-Anh là đồ xấu xa. Sao tự dưng lại đỡ em chứ? Ai mượn anh lo để giờ bị thương thế này hả? Anh muốn em lo lắng đến chết có phải không?
-…
-Tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn em đi.
-Như em mong muốn.-Quang từ từ mở mắt, đồng tử đen nhánh mở ra nhìn thẳng vào nó.
Quang lau đi nước mắt trên mặt nó, dịu dàng nói :
-Ngốc ạ. Đừng khóc nữa, xấu lắm.
-Ai thèm khóc chứ. Là bụi bay vào mắt em thôi.-Nó ương ngạnh cãi lại.
Quang bật cười dỗ dành nó :
-Ừ, thì bụi bay vào mắt...Mạch Nha, thật xin lỗi…
Nó vùi mình trong lòng Quan, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh. Vừa rồi Quang với nó đã thẳng thắn nói chuyện với nhau và tất nhiên hai đứa vẫn là một đôi như cũ.
-Mạch Nha, em có giận Trung không?
-Nói không giận thì là nói dối. Nhưng e thấy anh ấy đáng thương nhiều hơn đáng trách. Khi con người bị tình yêu làm cho mù quáng tất dẫn đến những hành động như vậy.-Nó không che dấu mà tỏ rõ quan điểm của mình.
Quang gật đầu cười :
-Anh cũng nghĩ như em. Em quả là một cô gái lương thiện.
-Đây có phải là anh đang gián tiếp khen mình không đấy?
Quang cười lớn, nhéo cái má phúng phính của nó.Sau tất cả những việc đã xảy ra hai đứa nó quyết định có chuyện gì sẽ trực tiếp nói với đối phương, cùng nhau giải quyết.
-Tại sao lúc nãy anh gọi điện lại không liên lạc được vậy?
-À, em để chế độ máy bay.
-Lần sau không được phép làm như thế nữa nghe chưa. Anh không liên lạc được, sẽ lo lắng.
Nó gật đầu, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc. Nó ôm lấy hông Quang, tận hưởng những giây phút ngọt ngào này. Quang vuốt mái tóc nó, khẽ hôn lên lên.
-E hèm, đây là bệnh viện, hai đứa giữ ý chút được không?
Một vị bác sĩ trung niên bước vào, lên tiếng nhắc nhở chúng nó. Hai bạn trẻ nhà ta ngượng quá vội buông nhau ra.Mạch Nha tự giác lùi về phía sau, mặt cúi gằm xuống đất chỉ hận không thể trực tiếp độn thổ. A, thật quá mất mặt.
Bác sĩ kiểm tra lần cuối rồi tiêm thuốc sau đó dặn dò vài câu mới rời đi. Trước khi đi, ông ấy còn đặc biệt nhắn nhủ lại :
-Hãy giữ gìn sự trong sáng cho nơi đây.
Trời đất ơi, nó muốn đâm đầu vào cột điện quá.Hu hu, đúng là khóc không ra nước mắt mà. Quang nhìn vẻ mặt mếu máo của nó mà phì cười, trông cậu chẳng có vẻ gì gọi là ngại cả. Chắc là da mặt dày lắm. Quang vẫy tay :
-Lại đây.
Nó lắc đầu, một lần vừa rồi là quá đủ rồi nhe.
-Đằng nào cũng bị mất mặt rồi. Thêm lần nữa có sao đâu. Nào mau lại đây xoa bóp cho anh. Vừa rồi đỡ em anh bị em và đất kẹp cho toàn thân đau nhức rồi nè.-Quang bóp bóp vai, bày ra bộ dáng đáng thương.
Nó đành nghe theo anh, ai bảo hôm nay anh cứu nó chứ. Nhưng ngay khi vừa đến giường , Quang đã kéo nó ôm chặt vào lòng, mặc nó giãy giụa.
-Khụ…khụ…Tôi đã nhắc nhở rồi mà hai anh chị không nghe là sao hả?
Ông bác sĩ lần thứ hai xông vào phá đám. Quang hoài nghi liệu có phải ông ta bị vợ ghẻ lạnh nên ghen tức thích đi phá hỏng chuyện tốt của người khác hay không? Lần này thì Mạch Nha thoát được khỏi vuốt sói, nó trừng mắt với Quang. Quang giả bộ vô tội nhìn nó, khuôn mặt biểu hiện rõ là ngây thơ.
-Tôi để quên cái ống nghe.
Vị bác sĩ già vội cầm lấy đồ rồi ra khỏi phòng, ông ta phát hiện cậu trai trẻ kia đang đem ánh mắt giết người để lên người mình nha. Ai bảo ông ta phá rối con nhà người ta, bị lườm cũng đúng thôi.