Đảo Greenland tuy đất rộng nhưng cư dân lại thưa thớt, thỉnh thoảng người ta sẽ chọn một mảnh đất phong cảnh hữu tình để xây nhà làm nơi nghỉ dưỡng. Chuyện như này chỉ cần không quá khác thường thì chính phủ cũng sẽ không quản lý quá nhiều.
Otis ngắm trúng ngôi nhà gỗ nhỏ này cũng bởi nó đúng là một trong những chỗ nghỉ dưỡng tạm thời của dân bản xứ. Bình thường những căn nhà như thế này toàn để không, mỗi khi chủ nhân muốn đến thì sẽ mang theo một lượng lớn thức ăn, mà những thức ăn đó lại không dùng hết.
Khi nhiệt độ tăng cao, thức ăn mà loài người để lại bắt đầu tỏa mùi nồng nặc, lập tức bị Otis đánh hơi được.
Thân là chú gấu trắng từng bị thợ săn trộm lén bắt, hiển nhiên Otis luôn ôm thái độ cảnh giác cao độ với loài người. Chỉ đến khi nó gần như chắc chắn chỗ này không còn sót lại mùi của loài người nữa thì mới dám dẫn Kiều Thất Tịch tới đây kiếm ăn.
Gấu trắng lớn nện bước nghênh ngang ở đằng trước, chốc chốc lại ngoái đầu khẽ kêu gọi bé gấu trắng nho nhỏ đang sợ sệt. Âm thanh ấy khi vào tai Kiều Thất Tịch thì giống như đang nói: Tới đây đi em, ăn cơm mà cũng không hăng hái nữa hả, tư tưởng của em có vấn đề không đấy?
Xí! Đương nhiên là không!
“…” Chỉ là á…
Kiều Thất Tịch nuốt nước miếng cái ực, do dự lắm luôn, thật sự là muốn vào nhà cướp cướp cướp… Cướp cá nhà người người ta hả?
Otis đã sắp sửa mò tới cửa nhà họ rồi.
Thôi thì, đành xếp vịt lên giá* cực chẳng đã lắm mới phạm tội đó!
*Raw: 赶鸭子上架 Ý nói đôi khi làm những việc vô lý lại có thể giúp phát huy tiềm năng của con người, có thể được sử dụng hết mức có thể, tạo ra những lợi ích không ngờGấu trắng nhỏ đội cái thùng nhỏ màu vàng nghếch lên ngắm nghía chốc lát, dường như đã thôi đề phòng với hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng cũng ủn ủn lết lết đi theo.
Đoạn đường cuối cùng cậu phải tung chân chạy, bởi vì Otis không biết xấu hổ đã mở cửa toang chui vào.
Được cái là gấu kia có phúc nhưng không quên anh em, vẫn đang đứng cạnh cửa chờ cậu, xúc động ghê.
Bốn bàn chân của Kiều Thất Tịch rón rén dẫm lên bậc thang bằng gỗ, nghe tấm ván kêu cọt cà cọt kẹt bèn bất giác ngó xuống dưới chân Otis ngay. Được đấy, sàn gỗ của người Greenland bền chắc thật sự, không có ăn xén nguyên vật liệu.
Nhìn quanh thì thấy căn nhà gỗ nhỏ này rộng chừng 50 mét vuông. Đôi gấu vừa chui vào nhà thì mùi thức ăn biến chất đã phả thẳng vào mặt, giông giống mùi thịt, do dạo gần đây thời tiết nóng lên nên gấu trắng dễ dàng ngửi được mùi tỏa ra.
Chắc đây là lần đầu tiên Otis đột kích vào chỗ ở của loài người nên chẳng có kinh nghiệm gì. Chỉ thấy hắn đi về phía cái bàn đang bày đầy một đống cá khô, có vẻ như thứ này trước đó được để đông, nhưng đến giờ đã rã được một khoảng thời gian, bốc lên mùi tanh tưởi nghẹt mũi.
Cái thân hình to đùng của Otis cúi xuống, ngậm lấy một con cho vào miệng nếm thử, cảm thấy vẫn còn ăn được bèn ngậm lấy một con khác đi tìm Kiều Thất Tịch.
Nhưng khi quay đầu lại thì không thấy gấu con ngồi chờ ở đó nữa, Otis lập tức ngó nghiêng tìm kiếm, cuối cùng thấy được bóng dáng múp míp của gấu con trước một đống hộp giấy.
Otis kêu khe khẽ, đi tới chỗ gấu con đút thức ăn cho nó.
Gấu trắng nhỏ nghe tiếng kêu của gấu giám hộ, lập tức quay cái miệng đỏ loét tương cà chua quay lại nhìn Otis. Trong khi Otis thấy hứng thú với cá khô thì Kiều Thất Tịch lại thích thú với tương cà chua, hoa quả đóng hộp, bánh quy có nhân, không tưởng tượng nổi là còn cả kẹo, khiến cậu càng vui vẻ hơn nữa.
“…” Nhìn những loại đồ ăn đã lâu không gặp này, Kiều Thất Tịch cảm thấy thân thương xiết bao, trong phút chốc hơi kích động.
Alexander thích chỗ này, Alexander kêu lên những tiếng thật vui vẻ.
Cái mùi ngọt ngấy và cay cay của tương cà chua làm Otis nhăn cả mũi, nhưng không phải vì ghét mà là do mũi nó muốn thu được nhiều thông tin hơn từ mùi vị đang lan trong không khí này.
Những con gấu trắng sinh tồn ngoài tự nhiên sẽ phán đoán một cách thận trọng thứ gì ăn được thứ gì không.
Otis thả cá khô trong miệng xuống rồi dí sát lại chóp mũi của Kiều Thất Tịch, liếm tương cà vào miệng nếm thử, cay cay ngòn ngọt giống như trái mọng mùa hè.
Những thứ này đều ăn được, nhưng Otis chưa ăn bao giờ.
Cậu trai Kiều Thất Tịch từ loài người chuyển sinh thành gấu pha ke không kịp chờ để chia sẻ với anh bạn của mình nữa, cậu mau chóng mở một lon trái cây đóng hộp ra.
Đến đây thì phải tường thuật thật kỹ càng công cuộc mở hộp của cậu. Đầu tiên là dùng hai chân ôm lấy lon, sau đó nghiêng đầu dùng răng nanh móc vào nắp khoen rồi bật lên, kể cả loài người cũng có thể bật nắp lon ra dễ như trở bàn tay, siêu đơn giản.
Gấu trắng nhỏ thông minh có thể cắt đuôi sự theo dõi của loài người ân cần đưa lon trái cây đến trước mặt Otis, mong chờ đối phương nếm thử.
Những loài thích ăn mật ong bẩm sinh đã hảo ngọt. Ngay khi cái lon vừa được mở ra, Otis đã ngửi được mùi đường nức mũi, đồng thời cũng bị cái lon be bé này thu hút.
Nhưng làm thế nào để ăn dễ dàng hơn là cả một vấn đề.
Chưa cần suy nghĩ quá lâu, ánh mắt của Kiều Thất Tịch ngước lên trên, lập tức đưa chân sờ thứ trên đầu…
Cái này gọi là nuôi Hoàng ngàn ngày, dùng Hoàng một ngày. Không phải quá tiện à?
Kiều Thất Tịch đặt thùng nhỏ vàng lên mặt đất, đổ hết lon trái cây vào trong đó. Trong phút chốc, khắp nhà gỗ nhỏ vang vọng tiếng Kiều Thất Tịch, còn cả tiếng vứt lon cái bụp đầy tiêu sái.
Chứng kiến cảnh gấu trắng nhỏ bật lon lấy thịt quả thì có lẽ việc mở lon này cũng không khó lắm, Otis đoán chắc mình cũng có thể học được kỹ thuật này.
Hắn cũng rất hứng thú với loại quả này bèn ngồi xuống tại chỗ, nhanh nhẹn nâng mọt cái lon lên, dùng miệng kéo phứt nắp khoen ra, bưng lên miệng liếm liếm thịt quả bên trong.
Khi lưỡi chạm đến thịt quả thì vị ngọt như nổ tung nơi đầu lưỡi, mùi vị hơi bị được nha.
Tuy chẳng biết cái lon này đã quá hạn hay chưa nhưng nó vẫn mang tới niềm vui cho Otis, trông hắn có vẻ thú lắm.
Đi đường suốt ba ngày đã khiến bụng hai chú gấu trắng sôi ùng ục lên vì đói, vị ngọt trong món này đúng thật là thức ăn ngon lành.
Kiều Thất Tịch không mở hộp nữa, cậu đã rót được nửa thùng rồi. Cậu suýt quên mất rằng phàm là thức ăn để vào cái thùng này thì Otis đều sẽ cho đó là thức ăn của gấu con, tuyệt đối sẽ không chạm vào chút nào.
Còn lại cứ để cho Otis thưởng thức đi.
Khoảng thời gian sau đó, hai đứa thỏa mãn nhấm nháp đồ của loài người, là hương vị ngọt ngào mà gấu trắng không thể cưỡng lại được.
Nhân loại Kiều Thất Tịch đã lâu không được ăn đồ ăn của con người, mỹ mãn ăn hoa quả lon trong thùng một mình, thịt đào vàng ươm ngọt nước cho vào miệng là trôi tuột ngay xuống bụng, đến nhai cũng không cần.
Nuốt chửng luôn.
Còn con cá khô kia giờ đây nằm lẻ loi trên sàn nhà, chỉ đến khi ăn xong hộp trái cây thì hai chú gấu trắng ham ngọt này mới nhớ tới nó.
Gấu trắng ăn uống phải nói là không tiết chế gì cả, một thùng 6*6 đựng đầy trái cây đóng lon đã bị Kiều Thất Tịch và Otis nhanh chóng ngốn sạch.
Cái thú ăn uống của hai con gấu này như động không đáy vậy, họ cảm thấy nãy giờ chỉ như đang ăn ít đồ khai vị mà thôi, cảm giác đói bụng vẫn chưa hết.
Tầm mắt của Otis cuối cùng đã lia đến con cá khô nằm trên đất, nhưng ngay lúc đó gấu trắng nhỏ lại có hành động mới.
Sau khi lục tung lên tiếp.
Một hộp bánh quy có nhân rớt xuống.
Adu! Có ngạc nhiên hông, có mừng hông nào!
Ăn trái cây đóng lon xong thì còn có bánh quy có nhân, là vị chanh, kẹp một tầng kem dày cộp.
Kiều Thất Tịch cũng nhìn thấy con cá khô kia, nhưng nói thật, thức ăn trong nhà này còn nhiều hơn tưởng tượng của hai đứa cậu nữa, dù có thế nào thì cũng chưa đến lượt con cá khô kia, cứ để lại đó ăn cuối cùng đi.
Mùi vị của bánh quy có nhân này Otis cũng có thể ăn được.
Trên thực tế gấu trắng không kén ăn, vả lại trong tình hình thức ăn khan hiếm cùng cực như thế này thì đừng nói là bánh quy có nhân ngon ngọt, gấu trắng khi đói bụng rồi thì có thể chui cả vào trong thùng rác của loài người để kiếm ăn.
Như thể chỉ cần có cái ăn là được.
Sự thật cũng đúng là thế.
Huống chi chỉ là cá khô hơi bốc mùi. Thật ra đại đa số gấu trắng không có mấy kinh nghiệm săn bắt thường xuyên phải ăn thịt để lâu đến mức thối rữa biến chất, dù cho những thứ đó đã bốc lên thứ mùi thối um điếc mũi.
Để mà nói thì, Otis chưa từng chật vật đến nỗi phải ăn thịt thối. Hắn cao lớn đô con, là tay săn mồi lành nghề trong loài, tính cách có phần cao ngạo lại ưa sạch sẽ, quả thật là một con gấu trắng tinh tế khinh thường việc mót thịt thối để ăn.
Cá khô vốn cũng không đến nỗi thối lắm, chỉ là do thời tiết nóng lên nên mới dậy mùi.
Hai chú gấu trắng tạm thời vẫn có thể tìm được những đồ ăn khác bèn quên luôn những con cá khô đó, tiếp tục lục lọi tìm kiếm những đồ ăn khác.
Kiều Thất Tịch tìm được túi lạp xưởng to ở trong ngăn kéo phòng bếp, bao bì vẫn còn nguyên vẹn mà hình như cũng chưa hết hạn.
Cậu cao hứng ngoạm lấy một túi, hai bàn chân gấu kẹp chặt thức ăn, rồi nghiêng đầu dùng răng xé bao, tự cắn một miếng trước.
Được lắm nhé, thịt thà đầy đủ, cực kỳ giống lạp xưởng to mà người Nga làm, ngoại trừ hơi mặn thì không chê vào đâu được, có thể ăn ngon.
Otis ngồi bên cạnh cũng đang ăn lạp xưởng, hắn tích cực ăn uống hơn gấu con nhiều lắm, bởi vì ăn no đang là nhu cầu hàng đầu.
Thân thể cường tráng đầy năng lượng thì mới nuôi gấu con được.
Gấu trắng nhỏ ngốn ngấu hết cả hai khúc lạp xưởng to như cánh tay thì thỏa mãn lắm, có điều họng hơi khô, thế là cậu bắt đầu lục tung phòng lên để tìm thức uống giải khát.
Rất may là Kiều Thất Tịch đã tìm được mấy chai thủy tinh đựng nước ngọt, cậu mò lấy một chai rồi mở ra, hàm răng này của cậu như một cái khui đồ uống thiên nhiên vậy, thế nên cậu dễ dàng lấy được nước ngọt tứa lưỡi trong chai.
Nước này hình như là chuẩn bị cho trẻ con uống, được đặt chung với rượu, thứ này cũng không lạ, người sống ở miền giá rét thì sao mà thiếu rượu được.
Dĩ nhiên là Kiều Thất Tịch chả có hứng thú gì với những chai rượu mạnh ấy rồi, cậu ngồi phịch xuống sàn nhà thở hổn hển, thân thể tròn vo dựa vào tủ, ngoan ngoãn nhấm nháp nước ngọt vị quất.
Cuộc càn quét vừa nãy khiến cậu thấy thấm mệt.
Otis ăn hết sạch phần lạp xưởng còn lại, Kiều Thất Tịch đoán chừng chắc hắn cũng ăn mặn đến khát khô rồi, lúc này đang lia mắt xung quanh một lượt, rồi dừng lại ở mấy chai nước ngọt lăn lóc quanh chân Kiều Thất Tịch.
Á, này hả…
Otis cũng muốn uống nước ngọt hở?
Lạp xưởng lớn đúng thật là mặn quá.
Kiều Thất Tịch đang nghĩ chắc nên nhịn đau nhường phần nước ngọt mình thích cho Otis nếm thử, nhưng Otis đã nhanh chóng chuyển sang nhìn chằm chằm mục tiêu khác.
Cũng là bình thủy tinh, nhưng không phải nước ngọt mà là rượu của người Greenland.
Kiều Thất Tịch giật khóe mắt, chẳng lẽ Otis muốn uống rượu?
Ui, cậu phải ngăn lại thôi, nhỡ uống say thì sao?
Coi như vào phòng để trộm cắp, Kiều Thất Tịch cảm thấy bọn cậu làm xong thì nên đi lẹ lẹ, nếu mà uống rượu sẽ trễ mất.
Nhưng mắc cái là cậu không có cách nào hay để ngăn Otis lại hết, trông hắn có vẻ hứng thú với mùi rượu sau khi cẩn thận thăm dò thử, thế là nốc.
Otis thích uống rượu.
Gấu trắng nhỏ ôm chai nước vị quất, nấc cụt cái hức, sau đó thầm cầu nguyện anh gấu cũng đừng uống say, lát nữa còn phải rời khỏi đây đó.
Nhưng chính cậu sau khi ăn no uống đủ lại mệt rã rời, mí mắt đã díp cả lại.
Tệ quá, xem ra không thể không ngủ lại đây rồi.
Gấu trắng nhỏ mệt rũ chép chép miệng, dùng ý chí quật cường vét nốt mấy giọt nước ngọt còn sót lại, bấy giờ mới cuộn mình lại trên sàn nhà, thiu thiu ngủ.
Cậu không biết Otis quay lại bên cậu lúc nào, chỉ loáng thoáng ngửi được một thân mùi rượu đến gần, sau đó một cái lưỡi ướt át nham nhám liếm láp mặt mũi miệng cậu, giống lưu manh say rượu trêu đùa con nhà lành vô cùng, cậu thầm nghĩ vậy.
Otis mơ mơ màng màng ôm lấy gấu con đang ngủ ngon, thè lưỡi ra liếm liếm gương mặt của bé một cách đầy thương yêu.
Tên này uống một chai rượu vật khổng lồ mà không say, chỉ là hơi chuếnh, trông tâm trạng có vẻ tốt.
Xem ra cảm giác lâng lâng sau khi rượu vào này không chỉ mỗi loài người thích mà ngay cả động vật cũng không cách nào chống cự.
Kiều Thất Tịch buồn ngủ sau khi uống nước ngọt, giấc ngủ này đặc biệt thoải mái, cảm giác cực kỳ an tâm.
Có thể là do cậu được ngủ trong phòng, bốn bề chắn gió, không bị ánh mặt trời nóng rát đốt người.
Bên cạnh còn có gối ôm thiên nhiên, trong mơ dịu dàng xoa vuốt cho cậu, ấy chính là thứ mang lại cảm giác an toàn nhất.
Tiếp nối giấc mơ cậu mơ lúc hai đứa lên bờ hai tháng trước, Kiều Thất Tịch đã mơ làm người khi cậu ngủ trong căn nhà này hôm nay.
Là một giấc mộng về ngày tháng hết sức bình thường, Kiều Thất Tịch mơ thấy cuộc sống học đường trước kia, bên cạnh cậu là những gương mặt quen thuộc, tên của bạn học và thầy cô giáo vẫn rõ mồn một.
Sau đó là cảnh cậu đi làm, ông chủ là người rất tốt, tan ca thường mời bọn cậu đi ăn.
Một giấc mơ thật ấm áp, không có ly biệt không thôi cũng chẳng có sự nuối tiếc khi không thể liên lạc lại được nữa, cậu cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng khá tốt.
Kiều Thất Tịch tư tưởng phóng khoáng nhớ tới một câu nói: Khi bạn mong muốn điều gì, nhất định ông trời đã sắp xếp rồi.
Thế thì, Otis chính là người mà trời cao đã ban cho mình?
Bản thân Otis cũng ngủ rất ngon, chất cồn trong rượu giúp hắn chìm vào giấc nồng, như thế hắn có thể dưỡng lại thân thể và tinh thần.
Nhà gỗ nhỏ rất yên tĩnh, là một căn nhà nằm nơi xa như ngoại ô, nơi này không có điện.
Thứ có thể vạch tội của hai chú gấu Bắc Cực này chỉ có chiếc máy bay không người lái luôn theo dõi chúng, nhưng nó cũng chỉ quay được cảnh hai đứa phá cửa đi vào.
Còn như hai chú gấu làm gì trong đó, hẳn cũng chỉ có chúng mới biết được.
Khoảng hơn tám giờ, mà có lẽ đã tầm mười giờ, Kiều Thất Tịch lơ mơ tỉnh dậy trong lòng Otis, cậu rụt rụt chân, ngáp một cái.
Nhìn ngó bốn phía, toàn cảnh bề bộn.
Có vẻ giống như bãi chiến trường bừa bộn chưa kịp dọn sau một bữa tiệc chè chén say sưa, không sai, là hai chú gấu Bắc Cực chè chén say sưa.
Không chỉ có nước ngọt đồ ngon mà còn có cả rượu.
Kiều Thất Tịch ngửa đầu nhìn Otis sau khi ngấm rượu, anh chàng tuấn tú này đang ngủ sâu, đầu tựa vào tường, nơi bọn cậu ngủ trông cũng có vẻ kín đáo.
Cho dù có người đi vào thì cũng không thể thấy bọn cậu ngay được.
Xem ra dù có ngủ ở bất cứ đâu thì Otis cũng sẽ cẩn thận cân nhắc giấu mình theo thói quen.
Giấc ngủ này quá tuyệt vời, Kiều Thất Tịch chép chép miệng, ưỡn bốn cái chân ra, sau đó lại rúc vào ngực Otis làm biếng.
Cậu cũng không cần đi học, lại chả phải đi làm, gọi cậu dậy làm gì chớ?
Gấu Bắc Cực ngủ thì đến phiên con người.
PO chủ sửa sang lại số liệu của ngày hôm nay, nhất thời dở khóc dở cười trước cảnh tượng mình nhìn thấy.
Đồng thời còn có phần bận tâm.
Tại sao Otis và Alexander lại tiến vào đất liền, lại còn xông vào xăn nhà gỗ nhỏ của con người!
Mặc dù hắn biết gấu Bắc Cực rất thông minh, chắc chắn bên trong căn nhà đó không có người rồi mới chui vào.
Nhưng đã lâu thế rồi mà hai chú ta vẫn chưa ra, làm sao không khiến người khác lo lắng cho được?
#Hôm nay Otis và Alexander xông vào nhà gỗ của con người#
Ảnh ngày hôm nay vẫn chưa được đăng lên. Chủ PO sợ để lộ hành tung của hai chú gấu thì sẽ khiến chúng gặp phiền phức.
:Trước mắt hai chú đã vào được mười mấy tiếng đồng hồ, thế mà vẫn chưa ra, tôi rất lo cho chúng.
:Đột nhập vào nhà gỗ sao? Trời ơi mong là bên trong không có người.
: Cầu nguyện bên trong không có người, như thế sẽ tốt cho cả gấu lẫn người.
: Không đi ra hở, xem ra thức ăn trong nhà gỗ đó khá nhiều đấy.
: Gấu Bắc Cực không lợi lộc không dậy sớm, nhất định là trong nhà có đồ gì đó nên mới chui vào, tôi cho rằng không cần lo lắng quá đâu[ che mặt /][ che mặt /][ che mặt /]
: Chắc là tìm được đồ ngon rồi, ăn no rồi ngủ luôn ở trỏng một giấc, hahahaha.
: Những năm gần đây càng ngày càng có nhiều gấu Bắc Cực được phát hiện tiến vào phạm vi sinh sống của loài người để tìm thức ăn. Ôi, chuyện này khiến nhiều người bận lòng lắm.
: Mùa hè này hẳn Otis và Alexander sẽ không đói lắm đâu. Đêm vùng cực sắp tới rồi, thời tiết sẽ dịu đi.
: Đêm cực tới lẹ lên nào, mặc dù tui không thích mình ngủ một giấc rồi mà khi tỉnh lại trời vẫn còn tối, nhưng vì hai đứa nó, xin đêm cực mau đến đi.
Đúng rồi, đêm cực sắp tới.
Khoảng một tháng nữa.
Hè năm nay, Otis và Alexander đúng thật là không bị đói, bọn cậu sống thoải mái hơn phần nhiều gấu trắng.
Sau khi tỉnh dậy trong căn nhà gỗ, men say trong người Otis đã tan hết, chỉ còn lại hơi thở biếng nhác quẩn quanh, đôi mắt nửa mở toát lên vẻ thích ý.
Hắn ưỡn thân thể, trượt tới mặt đất đổi thành tư thế nằm ngang, Otis vừa mút chân, vừa ôm gấu con đang ngủ.
Dạo này khí trời oi bức, nhiệt độ ngoài trời cứ tăng cao mãi không giảm, còn bây giờ mái nhà đã chặn lại ánh nắng chiếu thẳng xuống, khá là mát mẻ.
Điều này khiến tâm trạng của Otis thư thái hẳn.
Sau khi ăn một bữa thỏa thích, hắn không còn hứng thú lắm với phần đồ ăn còn lại trong nhà nữa, ngoại trừ thứ rượu nằm trong hộc tủ mà gấu nhỏ không thích.
Kiều Thất Tịch tỉnh ngủ, lại giống như con sóc con lượn lại bỏ bánh quy và đồ ăn vặt vào miệng.
Dù sao thì ý định của cậu là nhanh chóng nuốt hết những đồ ăn này rồi sau đó rời khỏi hiện trường gây án.
Ý chà, chỉ cần không bắt được bọn họ thì chuyện này coi như không hề xảy ra.
Ngày xưa, có hai người nam nữ, một trắng một đen, trèo tường cướp của người giàu chia cho người nghèo. Ngày nay có hai con gấu vừa béo vừa trắng đột nhập vào nhà dân để tự ăn đến no.
Mặc dù cách cục bất đồng, nhưng tinh thần thì giống vậy, Kiều Thất Tịch thiếu liêm sỉ nghĩ.
Nhìn lại Otis, dường như hắn không có ý muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, bởi vì nhà gỗ mát mẻ, bên ngoài lại quá nóng, hơn nữa cũng không biết tiếp theo nên đi đâu.
Ai.
Kiều Thất Tịch gặm một miếng bánh quy nhỏ, cảm thấy con đường phía trước sao mà… không có tương lai.
Vụn bánh quy trốn tiệt vào đám lông nhung nhung trên cái bụng tròn vo của cậu, hay rồi, chỗ này thì sao cậu dọn dẹp được đây.
Hơn nữa còn có nước đường dính bết trên lông, khá là nhếch nhác.
Kiều Thất Tịch đang ngẫm nghĩ nên làm thế nào để làm sạch lông thì đầu của Otis đã dò sang, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn cuốn lấy vụn bánh trên bụng cậu, cuốn đi cả đường dính trên lông.
Gấu con được sủng ái hết mực còn có thể nói gì đây!
Chỉ có thể dạng hai chân sang ngang, tiếp tục gặm cắn.
Otis không phải thèm muốn đồ ăn của gấu con, nhưng hắn là một con gấu tình cảm, dọn bụng cho gấu con xong, hắn đột nhiên ngẩng đầu chạm miệng mình vào mép gấu con.
“Áu?” Kiều Thất Tịch cho là Otis muốn ăn bánh quy nhỏ trong miệng mình, vì thế khẳng khái hào phóng nhường cho đối phương.
Cứ lấy đi hông cần khách sáo đâu.
Nhưng hiển nhiên Otis chỉ muốn trêu gấu nhỏ cho vui thôi, hắn nhẹ nhàng ngậm bánh quy nhỏ trả lại cho Kiều Thất Tịch.
Kiều Thất Tịch: “…”
Hứ, đừng có chơi vậy được không?
Chơi thế làm cái mặt già này của cậu đỏ lên rồi đây này.
Đôi khi Kiều Thất Tịch sẽ cố gắng lờ đi ý mà Otis muốn biểu đạt, chẳng hạn như hành động mang đầy vẻ ấy ấy của hắn bây giờ.
Hừm, chắc chắn là mình nghĩ lệch lạc rồi.
Gấu Bắc Cực làm gì mà có mấy cái tư tưởng không đứng đắn như thế được.:,,,