Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 54

Trên mảnh thảo nguyên tràn ngập giết chóc cùng với bất an này, cảnh một nhà sáu miệng ăn của đàn sư tử đang nhàn nhã chơi đùa quả là vô cùng hiếm thấy, tựa như một bát canh đậu xanh ướp lạnh, vừa giải tỏa cái nóng vừa tăng thêm cảm giác ấm áp, xua tan sợ hãi.

Dẫn đầu nhóm sư tử con tròn một tuổi này đi kiếm ăn mỗi ngày là sư tử đực Alexander, giống như một người cha đầy yêu thương, luôn quan tâm đầy đủ đến nhu cầu của mỗi chú sư tử con.

Không khó nhận ra bây giờ cậu đang dạy bảo đàn sư tử con học kỹ thuật chiến đấu, nhưng có vẻ hiệu quả không tốt lắm thì phải. Ngoại trừ sư tử trắng có đối chiến cùng cậu ở bên ngoài một lát thì đàn sư tử con còn lại đều không thèm phản kháng.

Ngay cả thợ quay phim cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Kiều Thất Tịch.

Mới vừa rồi bị Cục Bột đánh lén là bởi vì bị tấn công bất ngờ, lúc định thần lại đã phát hiện mình bị cắn ngay tử huyệt, Kiều Thất Tịch lập tức dung chiêu lý ngư đả đỉnh, xoay người áp đảo Cục Bột.

Ai ngờ Cục Bột mới vừa rồi còn đang bị tấn công thẳng, dễ dàng bị áp đảo thuận theo ý của cậu, sau khi bị đè trên mặt đất còn dùng một đôi mắt màu lam lấp lánh ánh sáng nhìn cậu chăm chú, trong đó rõ ràng viết: Ba thật lợi hại!

Thả rắm cầu vồng cái gì chứ!

Đàm tâm tình Kiều Thất Tịch phức tạp, chẳng lẽ không có một con nào có thể get được ý đồ dạy vật lộn của cậu sao?!

Sao lại ngoan ngoãn để mặc cậu ăn hiếp vậy?

Nhưng cũng may là ít nhất còn thằng ba là có thể chờ mong, cậu đoán dù như thế nào thì đối phương cũng sẽ đều thò móng vuốt ra.

Thế là Kiều Thất Tịch buông Cục Bột vô dụng ra, tính toán trong lòng, tràn đầy lòng tin mà nhào về phía Tử Điện đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.

Đến đây quyết chiến nào!

Hãy làm gương cho các anh em để bọn chúng biết sư tử bình thường nên làm như thế nào đi!

Sư tử bình thường đối mặt với sự công kích thì nhất định phải đánh lại.

Nếu là bình thường thì Kiều Thất Tịch nói cũng không sai, nhưng cậu đã quên là cậu với năm con sư tử con này tồn tại quan hệ không đứng đắn.

Khi cậu nhào về phía Tử Điện, phản ứng đầu tiên của Tử Điện là chạy trốn, mặc dù không đến mức kẹp chặt đuôi chạy, nhưng đã bày rõ ràng thái độ ‘Ông đây không chịu thua’.

Kiều Thất Tịch: Chạy trốn cũng là một chiến lược, rất tốt, ba sẽ tiếp tục đuổi theo con đến khi nào con phản kích mới thôi!

Cho đến bây giờ thì cậu vẫn tràn ngập chờ mong đối với thằng ba.

Tốc độ chạy trốn của sư tử con đương nhiên kém hơn so với sư tử đực ba tuổi nhiều, Tử Điện bị đuổi kịp là chuyện ván đã đóng thuyền. Ngay lúc Kiều Thất Tịch đã sắp đuổi kịp nó, có lẽ trong lòng nó tràn đầy tuyệt vọng.

Nếu không cũng sẽ không lập tức làm chuyện nằm xuống đất này.

Kiều Thất Tịch phanh lại một chút, sau đó có chút ngốc mà nhìn sư tử con lật ngửa bụng trên mặt đất, đơ năm sáu giây không có bất kỳ năng lực suy tính nào.

Qua một hồi lâu, cậu mới liếm liếm miệng, tiếp nhận sự thật rằng thằng ba cũng không được nốt.

Ba thật là thất vọng!

Đây là con sư tử mà Kiều Thất Tịch ôm hi vọng lớn nhất, kết quả là nó với thằng hai đều làm cậu thất vọng, làm một người cha già không còn thấy hi vọng về tương lai, Kiều Thất Tịch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đè thằng ba ra hung hăng xoa một trận.

Oắt con tính cách quái gở, dùng ánh mắt vô tội cùng xấu hổ trừng Kiều Thất Tịch một chút, nhưng lại bởi vì không đủ sức mạnh nên không cách nào phản kháng được.

Kiều Thất Tịch: Đối mặt với mấy con sư tử lang thang này thật sự muốn điên luôn.

Năm anh em đều không làm gì được, Kiều Thất Tịch cũng rất bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ việc dạy chúng chiến đấu, nhưng mà sau khi cậu nằm xuống, đám nhóc thối này lại đánh nhau.

Kiều Thất Tịch: Được, tụi bây được lắm!

Mới đầu, Kiều Thất Tịch cho rằng lũ ranh con chỉ đùa giỡn thôi, nhưng sau khi xem chúng nó chiến trong chốc lát cậu liền phát hiện, hình như là lũ ranh con đánh thật.

Chắc chắn không phải là kiểu vật lộn đùa giỡn đáng yêu như hai tháng trước.

Nhìn kỹ lại, cậu phát hiện tác phong của Cục Bột tàn nhẫn ngoài dự đoán, về mặt khí thế lại càng thêm nổi trội hơn so với các anh em khác. Khi đánh nhau với thằng cả còn đỡ, sẽ không quá đáng lắm, nhưng khi đối đầu cùng thằng ba thì quả thực là lông bay đầy trời.

Là đánh thật.

Kiều Thất Tịch sợ ngây người, anh em đều đánh nhau như vậy đó hả?

Cậu lo lắng nên liền vội vàng tiến lên tách hai con sư tử đang đánh lộn ra, sau đó gầm lên, đánh cái gì mà đánh, ăn no rảnh rỗi hả?!

Phản ứng khi bị rống của hai anh em khác biệt một trời một vực, Tử Điện là khinh thường hừ một tiếng, quay người đi đến một bên ngồi xuống, xử lý bộ lông rối bời trên người mình.

Cục Bột thì trở mặt siêu nhanh, lập tức cọ qua cọ lại ở giữa tứ chi Kiều Thất Tịch, ý đồ làm dịu lại lửa giận của phụ huynh.

Con mắt vô tội giống như đang nói: Đó chỉ là trò đùa thôi mà.

Kiều Thất Tịch cũng không giận, chẳng qua là cảm thấy Cục Bột quá tàn nhẫn, cậu quyết định cho ranh con này một bài học nhưng lại không nỡ đánh. Được rồi được rồi, bài học của cậu chỉ là tạm thời không để ý tới Cục Bột mà là đi đến bên người Tử Điện, cúi đầu giúp đối phương sửa sang lại bộ lông rối bời trên lưng.

Da lông trên lưng Tử Điện rung rung mấy lần, thân thể như cứng ngắc và cố gắng muốn tránh né, nhưng cuối cùng nó vẫn không nhìn Kiều Thất Tịch mà tiếp tục liếm láp cánh tay của mình.

Sư tử trắng bị bỏ lại phía sau cũng ngồi xổm trên mặt đất không lên tiếng, chỉ là đôi mắt nó nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Thất Tịch và anh trai thật lâu.

Đương nhiên, Kiều Thất Tịch là không đồng ý với việc nuôi trẻ bằng bạo lực lạnh, chờ cậu sửa sang xong bộ lông rối bời trên thân Tử Điện thì vẫn trở lại bên cạnh Cục Bột, hết sức chăm chú phát ra một tín hiệu, hi vọng đối phương có thể nhận ra đến sai lầm của mình từ thái độ của cậu.

Đáng tiếc nói hồi lâu, Cục Bột chỉ nhìn cậu thôi, có vẻ là vui vẻ bởi vì cậu đã quay lại, không còn gì nữa hết.

Đúng vậy, khi không làm công tác tư tưởng với một con sư tử con làm gì, lần sau còn như vậy thì đánh luôn là được.

Lần này coi như cho qua, bộ lông rối thành như thế này mà cũng không có ai quản còn không phải là do tuổi còn nhỏ đã không còn cha mẹ sao. Thôi được rồi, Kiều Thất Tịch càng nghĩ càng đau lòng, dứt khoát kéo nó qua giúp nó chải chuốt bộ lông.

Cái gia đình này thú vị thật đó.

Một màn tương tác ấm áp và đáng yêu như thế đã đươc biên tập lại làm ‘Món ăn tinh thần’ đăng lên tài khoản chính thức của họ, một giải pháp chú ý đến sự giày vò của đám người gào khóc đòi ăn.

“Hình ảnh ấm áp ở trên thảo nguyên có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi đây còn là đàn sư tử, hahahahaha liên minh sáu sư nhỏ này thật sự là một dòng nước trong của giới sư tử, mỗi ngày đều sản xuất hàng tấn đường.”

“Những liên minh khác đều có lực lượng fan hùng hậu nhờ các video chinh chiến bốn phương tám hướng, là kênh thế giới động vật nghiêm túc nhất, [ che mặt /][ che mặt /]. Mà kênh Alexander là nuôi trẻ, là fan gì thì trong lòng của mọi người tự hiểu rõ.”

“Cái video dạy con này của nó buồn cười gần chết.”

“Alexander là ông bố ngọt ngào nhất thảo nguyên, còn nghịch ngợm nữa thì sẽ bị đánh nha, là đánh thật đó, được rồi, được rồi, hôm nay chúng ta ăn ngựa chiến đi. (Ha ha ha, mỗi ngày đều ngọt ngào với các bé yêu, xin mời tiếp tục phát đường!)

“Alexander said: Gia tộc Norman các người muốn Đông Sơn tái khởi cũng đếch liên quan đến tôi, tôi chỉ phụ trách cho ăn cơm thôi.”

“Không đâu lầu trên, nó cũng muốn dạy chiến đấu đó, chỉ là không thành công mà thôi ha ha ha ha ha ha ha”

Kể từ khi chính thức ra đời đến nay, cậu đã thu hút một đợt người mới chú ý, bọn họ rất thích lịch sử trưởng thành ấm áp của đàn sư tử nhỏ, mà fan hâm mộ cũ trước đây hình như càng ưa thích phong cách máu lửa của thế hệ Norman đời thứ nhất thứ hai.

Nhưng không sao, những kẻ cao to đào hoa có thể vừa mặc sức tưởng tượng về tương lai, vừa kiên trì quan sát nhóm sư tử con và người giám hộ đang mệt mỏi của chúng.

Bọn họ cũng không lo lắng về năng lực sinh tồn của chúng.

Mọi người đều thấy rõ ràng, Alexander là một con sư tử đực lợi hại.

Kiều Thất Tịch: Sao các người lại tin tưởng tôi còn hơn cả chính tôi vậy?

Ngay cả chính cậu cũng không dám cam đoan rằng mình thật sự có thể dạy được đàn sư tử nhỏ, bởi vậy cậu rất lo lắng.

Đồng thời cũng lo lắng về vấn đề bọn nhỏ càng lúc càng lớn, sức ăn tăng nhiều, chăm sóc tốn công hơn gấp bội.

Bữa no bữa đói là sự khắc hoạ tốt nhất về mùa khô.

May mà sau khi bọn chúng lớn lên, sự nhẫn nại đã tăng lên rất nhiều, sẽ không giống như kiểu đói hai ngày liền sụt ký trước đây.

Thỉnh thoảng, nếu thực sự không muốn đi săn thì Kiều Thất Tịch sẽ để bọn chúng chịu đói, cảm nhận tuổi thơ vốn nên có của bọn sư tử con một chút.

Cảm giác đói bụng cũng sẽ kích thích khát vọng sinh tồn của đàn sư tử con, chúng từng bị đói bụng rồi nên ý chí chiến đấu trên người tăng lên nhiều rõ rệt.

Nhìn cái gì cũng thấy giống như đồ ăn…

Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, theo thời gian, toàn bộ vùng đất rộng lớn càng ngày càng khô hạn, lòng sông cũng cạn khô, lộ ra trạng thái rạn nứt dưới ánh mặt trời như thiêu đốt.

Những động vật muốn uống nước chỉ có thể chậm rãi tụ tập lại.

Thế là các loại động vật bình thường rất khó tập trung ở cùng nhau đã tụ tập lại giống như sủi cảo, cảnh tượng này quả thực rất hùng vĩ.

Kiều Thất Tịch mang theo đàn sư tử con đi xem ngựa vằn qua sông, muốn thông qua tình cảnh qua sông thảm liệt của ngựa vằn để đàn con biết trong sông cá sấu rất nguy hiểm, các con cũng không thể xem thường cá sấu, xem cá sấu như thằng em mình được.

Nhưng mà lại không thấy được cảnh tượng cá sấu săn ngựa vằn, mà lại thấy hai con hà mã gây sự đang xem cá sấu như que cay mà ăn.

Kiều Thất Tịch: …Thất sách.

Ngược lại, đám nhóc con lại nhìn rất say sưa, thậm chí chúng còn muốn thử xem cá sấu có mùi vị gì nữa chứ.

Thế là Kiều Thất Tịch quyết định mang đám nhóc con chuồn đi, bản tài liệu giảng dạy này không nghiêm túc chút nào.

Trên đường trở về đã đụng phải một đàn sư tử từ xa xa, là một con sư tử đực cùng ba con sư tử cái, mang theo bảy, tám con sư tử con khoảng nửa tuổi đến uống nước bên bờ sông.

Đây coi như là một đàn sư tử quy mô hơi nhỏ, thật ra rất dễ rơi vào tình cảnh bị vào xâm lược và thôn tính.

Kiều Thất Tịch chân thành hi vọng sư tử đực có thể chịu đựng được sự xâm nhập và khiêu khích để dẫn dắt đàn sư tử nhỏ này sống sót, bởi vì bị thôn tính đồng nghĩa với việc bảy, tám chú sư tử con sẽ bị tiêu diệt.

Khi bọn cậu đi qua uống nước, đàn sư tử quy mô nhỏ kia cũng phát hiện bên này còn có con sư tử khá. Con sư tử đang canh giữ bên cạnh vợ con lập tức nâng cao cảnh giác với chung quanh, chuẩn bị tùy thời chiến đấu.

Nhưng mà người tới là một con sư tử đực non còn mang theo con, có vẻ không có lực uy hiếp và không có ý định gây hấn với đàn sư tử, cho nên hai bên có thực lực không quá mạnh đều không có ý định đánh nhau, bởi vậy mối quan hệ hòa bình được duy trì một cách quỷ dị.

Kiều Thất Tịch ngăn ở phía trước, bảo vệ đám nhóc con đồng thời cũng dò xét sư tử con nhà khác, phát hiện đàn sư tử con nhà kia cũng hơi gầy gò, cũng không được nuôi tốt như nhà mình.

Cậu không hề đắc ý mà chỉ thấy đau lòng cho đàn sư tử con: Mẹ và dì của các con không góp sức à, nếu không đến nhà chú nè, chú còn có thể nuôi thêm hai con nữa đó.

Lúc Kiều Thất Tịch nhìn chăm chú sư tử con, cái đuôi không kịp chuẩn bị đã bị Cục Bột vội vàng cắn một cái, cậu đau đến khuôn mặt dúm dó quay đầu lại, trong mắt đều viết: chuyện gì?

“Ngao...” Cục Bột vô tội trừng mắt nhìn, nhường lại vị trí uống nước.

Kiều Thất Tịch hiểu, à, thì ra là gọi ba đến uống nước, Cục Bột thật ngoan nà.

Đàn sư tử ở hạ du uống xong nước liền mau chóng rời đi, dù sao nơi này rất dễ dàng gặp được sư tử đực lang thang khác, như thế thì bọn chúng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Kiều Thất Tịch ngẩng đầu, đối diện với bóng lưng sư tử đực kia yên lặng nói cố lên.

Cùng là mang đàn sư tử con nhưng đàn sư tử có cả sư tử cái lại càng dễ bị công kích, bởi vì nhóm sư tử đực cần cướp đoạt sư tử cái để sinh đẻ chođời sau.

Nếu cẩn thận xem xét những trạng thái bình thường này thì thật sự là vô cùng dã man và tàn nhẫn.

Đàn sư tử nhỏ uống nước xong cũng không dám lưu lại, mặc dù không có sư tử cái để cướp đoạt, nhưng Alexander cảm thấy sau khi trổ mã mình đã càng ngày càng anh tuấn, lỡ như có cô sư tử cái nào nhìn trúng mình thì sao.

Chính là vì Kiều Thất Tịch kẹp chặt cái đuôi cẩn thận làm sư tử, bọn cậu cũng có thể sống một cuộc sống không quá khó khăn.

Về phần những chuyện bực mình vì bị cướp đoạt đồ ăn kia thì không cần đề cập tới, đều là trải nghiệm nhất định phải có.

Vào tháng tám, số lượng động vật tụ tập tại gần nơi có nguồn nước ở đã đạt đến đỉnh điểm, đàn sư tử thích tự mình chiếm địa bàn một phương vô cùng khó chịu nhưng cũng không thể làm gì được.

Trong hoàn cảnh khí hậu ác liệt đến tình trạng nhất định, những động vật tụ tập lại chung một chỗ luôn có thể tìm tới điểm cân bằng.

Cũng giống như gấu Bắc Cực trưởng thành thiếu thốn đồ ăn vào mùa hạ cũng có thể hòa bình sống chung một chỗ.

Đương nhiên, ở cái mùa dễ dàng va chạm gây gổ này, sự kiện đẫm máu chắc chắn là không thể thiếu, thậm chí còn đều đặn diễn ra hàng ngày.

Mỗi lần sáu con sư tử ngủ chung, luôn có thể nghe được tiếng kêu rên được truyền đến từ gần đó, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống thị uy của sư tử đực làm bọn cậu rùng mình.

Thậm chí có đôi lúc còn cảm giác được mùi máu tươi lượn lờ ngay chóp mũi.

Xâm chiếm và bị xâm chiếm, đi săn và bị săn, không giây phút nào là không tại diễn ra.

Đàn sư tử con sinh trưởng ở bản địa dường như đã tập mãi thành thói quen, đã không còn sợ hãi đối với mấy động tĩnh này nữa.

Chỉ có Kiều Thất Tịch cảm thấy tiếc hận vì đàn sư tử bị xâm chiếm và đàn sư tử con bị cắn chết kia.

Có lẽ đã bị con sư tử đực kia bị đánh chạy đi, lại có lẽ đã bị giết chết, hoặc là bị thương mà trốn thoát.

Nếu là sư tử đực bị thương đơn độc thoát đi, thì cuối cùng kết quả cũng chỉ có thể là chết.

Trừ phi nó có một nơi để trở về.

Kiều Thất Tịch liếm láp mấy anh em đã không còn quá thích nũng nịu. Cậu thề, cậu vĩnh viễn là hậu thuẫn của bọn nó.

Chỉ cần bọn nó trở lại tìm mình, cậu cũng không ngại xông pha khói lửa.

Ban ngày, đàn sư tử nhỏ đã gần hai ngày không ăn gì, đi theo chân một đám voi di chuyển đến nơi khác.

Hóa ra ở nơi có quá nhiều sư tử chiếm cứ đi săn rất khó khăn, mà đi theo voi là lựa chọn không thể an toàn hơn.

Thợ quay phim: Alexander lại cơ hội nữa rồi!

Nhưng không thể không nói, đây là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, đi theo voi thì có thể tìm tới nguồn nước.

Trên đường di chuyển, bọn cậu gặp được một đàn sư tử đang đi săn trâu nước, đi săn dưới tình huống đàn trâu nước tập kết thành nhóm thế này có nguy cơ quá lớn.

Sư tử thường sẽ không làm như vậy, có lẽ là do quá đói nên không còn cách nào khác, có quá nhiều sư tử con cần phải nuôi sống, sư tử cái cũng chỉ có thể bí quá hoá liều.

Việc đó thật ra rất nguy hiểm, chỉ cần bất hạnh bị sừng trâu nước húc vào một cái là sư tử cái có thể bị mất mạng tại chỗ.

Hiện tại đàn sư tử đang bị đàn trâu nước đoàn kết lại tấn công, cảnh tượng một hỗn loạn thành một đoàn. Lúc đầu Kiều Thất Tịch cũng  không đành lòng nhìn, mà lũ nhóc con bên người thấy cậu nhìn chăm chú thì cũng chỉ có thể dừng lại chờ đợi theo.

Rút kinh nghiệm, về sau nhìn thấy đàn trâu nước thì đừng quá tự đại.

Cuối cùng không biết đàn sư tử có thương vong hay không, tóm lại trận đi săn này tuyên bố kết thúc trong thất bại.

Đàn sư tử từ trên xuống dưới đều đói bụng, mà nhóm trâu nước cũng muốn bảo vệ một mạng.

Kiều Thất Tịch tranh thủ thời gian kêu gọi bọn chúng rời đi, không chỉ có mấy con sư tử cái của đàn sư tử lớn bí quá hoá liều, mà tiếp đó cậu cũng phải đi đến con đường đánh cuộc.

Mép nước không cạn chỉ có ngựa vằn dám tập kết đi qua uống nước. Mặc dù bọn chúng không có sừng thú sắc bén, nhưng thân thể cường tráng, sức mạnh cũng rất lớn, nếu sư tử bị đá một cái thì tuyệt đối sẽ bị nội thương.

Đàn sư tử nhỏ thực sự đói đến không chịu được nữa mới phóng tầm mắt lên trên thân ngựa vằn lần đầu tiên.

Đàn sư tử con giờ đã 15 tháng tuổi, dáng người đã có biến hóa rõ ràng, tính cách cũng trở nên trầm ổn hơn, càng ngày càng không thích đùa giỡn, bọn chúng cũng bắt đầu đi săn cùng.

Có lẽ còn chưa đến mức có thể cắn giết con mồi, nhưng có thể tham gia phối hợp một trận đẹp mắt.

Sau khi đàn sư tử con tách bầy ngựa vằn ra, Kiều Thất Tịch mới bắt đầu hành động săn mồi của mình.

Ống kính bắt được lần phối hợp đầu tiên của gia đình nhỏ, biểu hiện của đàn sư tử con rất xuất sắc, phần thưởng cho sự thành công chính là một con ngựa vằn béo tốt.

Bên bờ quá gây chú ý, Kiều Thất Tịch kéo ngựa vằn tới một bên. Đám nhóc thối không cần cậu ra hiệu, từng con đều đã cắn xé con mồi, ăn như hổ đói, cảnh tượng này khá là không nhã nhặn.

Bữa ăn thịnh soạn thu hút những kẻ ham muốn khác, đó là hai con sư tử đực lang thang. Dư tử trong đàn sư tử sẽ không lắc lư ở xung quanh đây, mà chính dạng sư tử đực lang thang này là nguy hiểm nhất.

Hơn nửa năm qua, lông bờm Kiều Thất Tịch đã dài ra bảy tám phần, nhìn gần giống với sư tử trưởng thành, mà sức chiến đấu của cậu cũng cao hơn sư tử cùng tuổi một khoảng lớn.

Bình thường lựa chọn né tránh chỉ là không muốn mạo hiểm, nhưng con ngựa vằn này là đồ ăn duy nhất bọn họ săn được trong hai ngày nay, chắc ccậu không có chuyện chắp tay nhường cho kẻ khác.

Trên thảo nguyên cũng không phải không có thí dụ sư tử một chọi năm, huống chi cậu chỉ mới là một chọi hai mà thôi.

Mà đây cũng là thời điểm để đám nhóc con mở mang tầm mắt một chút, để bọn chúng biết được sinh sống trên mảnh trên thảo nguyên này không thể chỉ dựa vào né tránh, lúc nên ra tay thì phải ra tay.

Lúc trông thấy Kiều Thất Tịch rống giận đứng ở giữa sư tử con cùng sư tử lang thang, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu, nhóm thợ quay phim đã kinh ngạc một phen.

Cẩu vương trong cẩu vương rốt cục cũng nổi giận, ngoài miệng nó còn mang theo máu tươi, nó vậy mà lại chủ động tới gần hai con sư tử lang thang, về mặt khí thế đã cao hơn một khúc.

Bởi vì cậu không sợ hãi.

Hai con sư tử lang thang kia nhìn do dự một chút, có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng không chống cự nổi sự cám dỗ của đồ ăn, quyết định đánh nhau.

“Rống —— “

Ba con sư tử đực trẻ tuổi nhanh chóng quấn lấy nhau, cục diện một đấu hai nhìn khá kịch liệt.

Dưới sự kích thích của răng nanh cùng gầm thét, bộ lông và khói bụi cuồn cuộn, bốn phía rất nhanh liền tỏa ra mùi máu.

Nhưng đây cũng không phải là vết thương trên người Kiều Thất Tịch, con sư tử luôn luôn bị đánh giá là cẩu vương, không dám đối chiến cùng sư tử đực, vậy mà lại có được kinh nghiệm đánh nhau khá là điêu luyện, cho dù là một đấu hai cũng không rơi vào thế hạ phong.

Lần này cậu đã đổi mới ấn tượng của cậu trong lòng tất cả mọi người, có thể nói đây đúng là ngoài dự đoán.

Hai con sư tử đực lang thang kia cuối cùng cũng cắp đuôi chạy trốn. Nếu không chạy, bọn chúng có khả năng sẽ chết dưới răng nanh của con sư tử đực này.

Sau khi video Alexander một chọi hai được tung lên trên mạng, oan khuất cẩu vương trên thảo nguyên của cậu được tẩy sạch trong vòng một đêm.

“Alexander không phải cẩu vương, cậu là Sư Vương, trước đó chỉ là cố kỵ đám con nhỏ còn chưa lớn lên, bất đắc dĩ mới phải trốn đông trốn tây, kẹp chặt cái đuôi làm sư tử, hiện tại đám nhóc con đã lớn lên, thời gian cậu chịu nhục cũng sắp kết thúc rồi.””

“Alexander!”

“Không sai, thời gian chịu nhục sắp kết thúc rồi, mỗi lần nhìn bọn chúng bị cướp đồ ăn mà chỉ có thể xám xịt rời đi, tôi đã chờ đến một ngày bọn nhỏ lớn lên.”

“Xám xịt hồi nào? Alexander dù rời đi cũng là rời đi với tư thế vô cùng hiên ngang có được không? Nóbiết nguy hiểm đang tới gần từ lâu nên mỗi lần rút lui đều đẹp đẽ trật tự đó.”

“Thậm chí còn có thể mang một miếng thịt đi nữa.”

“Nếu tôi là sư tử con, tôi cũng nguyện ý ở cùng một chỗ với Alexander, có thịt ăn hay không không quan trọng, quan trọng là nó rất thú vị!”

Đánh đuổi kẻ xâm nhập, bảo vệ đồ ăn, cũng nhận được sự chú mục của mấy nhóc con, nhưng Kiều Thất Tịch lại bình thản đi về, thậm chí còn không gầm thét đối với hai kẻ thất bại kia.

Thị uy làm gì? Để dẫn tới nhiều nguy hiểm hơn sao?

Phải tin rằng trên mảnh thảo nguyên này có vài con gấu trời sinh hiếu động, có thể sẽ vì tiếng rống mạnh mẽ hữu lực của cậu mà tìm đến cậu đánh nhau một trận.

Vì vậy chỉ yên tĩnh ăn thịt mà thôi.

Con ngựa vằn này đủ để đàn sư tử nhỏ đói sắp hỏng ăn no, ít nhất còn có thể giúp bọn nó chống đỡ ba ngày.

Nhóm sư tử con đều ăn đến bụng phình lên, mãi đến khi ăn không vào nữa mới từ bỏ, ý thức lãnh địa và ham muốn chiếm hữu cực mạnh của bọn chúng dần dần hiện ra ở cái tuổi này.

Dù cho ăn no rồi cũng không hề rời khỏi con mồi, thay vào đó là tiếp tục lưu lại ở nguyên chỗ đó, chậm rãi rửa mặt và móng vuốt.

Ngây thơ đáng yêu cũng không thích hợp dùng để miêu tả về bọn chúng nữa, dáng người như vẽ và lông mày thành thục có vẻ dùng xưng hô kẻ săn mồi dự bị càng thích hợp hơn.

Với sự yên tĩnh sau trận chiến, bóng đêm cũng dần bao trùm mang đến một chút mát lành cho mảnh đất rộng lớn bị thiêu đốt cả một ngày này.

Ao nước khô cạn chỉ còn lại một ít nước, nếu trời lại tiếp tục không mưa, rất nhiều động vật đều sẽ không chịu đựng nổi.

Mà ở nhiều chỗ, lòng sông đã biến thành một mảnh bùn nhão, hà mã lưu luyến không đi ở nơi đó, từng con đều lăn lộn biến mình thành một con khỉ bùn, chỉ còn lại hai con mắt để nhìn.

Cá sấu chỉ có thể bị ép thành động vật trên cạn, bởi vì nó đâu thể ngoạm bùn nhão được đâu.

Kiều Thất Tịch dẫn đầu đàn sư tử thì vẫn còn tốt, cậu luôn luôn cấp tốc tìm được nguồn nước kế tiếp trước khi nguồn nước nơi cậu ở chưa khô cạn.

Duy trì nhịp sống ăn một bữa đói hai ngày chừng một tháng thì trận mưa đầu tiên của mùa khô đến rốt cục đã rầm rầm trút xuống.

Gần đây không có điều kiện tắm rửanên người ngợm của đàn sư tử đã không còn quá sạch sẽ, chúng bước đi trong mưa, mặc cho hạt mưa đánh vào người.

Bộ lông Cục Bột đã hơi biến thành màu xám, dưới sự cọ rửa của nước mưa, rốt cục lại lần nữa khôi phục màu trắng noãn, mặc dù đó không hẳn là chuyện tốt.

Nhưng ai bảo bọn chúng có phụ huynh thích sạch sẽ, ghét bỏ ai ở bẩn cơ.

Đàn sư tử con chỉ có thể ngoan ngoãn chịu ướt sũng một lần, để nước mưa cọ rửa bộ lông của mình sạch sẽ một chút.

Nói thật gần đây chúng không thích nũng nịu cũng chỉ là vì người chúng rất bẩn, nũng nịu cũng vô dụng thôi à. Kiều Thất Tịch mà chịu liếm bọn nó một chút thì coi như Kiều Thất Tịch thua.

Đương nhiên là không thèm liếm rồi, cả ngày lăn lộn ở trên mặt đất, đâu ai thèm liếm ai.

Thế là lượng mưa khí thế mạnh mẽ, trong vòng một đêm đã tưới đẫm lòng sông khô cạn, có thể đoán được không lâu sau, mảnh đất rộng lớn này sẽ lại khôi phục sự vui vẻ phồn vinh.

Mùa khô gian khổ cuối cùng đã trôi qua, hồi tưởng lại hình như cũng không gian nan mấy, đây là cảm xúc lớn nhất của nhóm thợ quay phim cùng những người theo dõi.

Alexander cùng năm con sư tử nhỏ của gia tộc Norman, rốt cuộc cũng thuận lợi lớn lên.
Bình Luận (0)
Comment