Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 58

Cậu phát hiện mình dừng lại nghỉ ngơi thì lũ ranh con cũng dừng lại nghỉ ngơi theo, chuyện này quá đáng sợ.

Các con không đi tuần, ba cũng không đi thì lãnh địa an ổn kiểu gì?

Kiều Thất Tịch tức giận gầm lên một tiếng thật dài với đàn sư tử nằm sấp đầy đường, sự quở trách mang đậm tính gia trưởng, phiên dịch ra thì đại khái chính là: Làm cái gì vậy? Tuần tra đi chứ? Tuổi còn trẻ nằm cái gì mà nằm, giờ là thời điểm các con hưởng phúc sao? Còn không mau đi tuần tra cho ông——

Dưới sự oanh tạc không ngừng của Kiều Thất Tịch, hình như đàn sư tử hơi hơi get được ý cậu một cách thần kỳ. Mấy anh em anh nhìn em, em nhìn anh, giao lưu ánh mắt nhằm ‘đùn đẩy’ việc cho nhau, vì vậy chúng lại bị Kiều Thất Tịch gầm lên bắt dừng lại.

Đặc biệt là Cục Bột đi theo đuôi ở gần nhất, bị Kiều Thất Tịch rống vào mũi, nó sợ hãi đến lùi bước, tranh thủ thời gian đứng lên, nhìn mặt thì có vẻ rất là tủi thân. Nhưng mà do bị dâm uy của Kiều Thất Tịch bức bách nên cuối cùng nó chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại bằng một tiếng vô cùng nhỏ, sau đó đi về phía trước.

Mấy đứa khác cũng không ngốc, trước khi bị Kiều Thất Tịch rống thêm lần nữa đã đuổi theo đi làm việc cùng em trai.

Tử Điện đúng là không muốn đi cùng với Cục Bột, nó lười biếng đi về một hướng khác, vừa đi vừa phát ra tiếng kêu, Kiều Thất Tịch vậy mà nghe ra được nó đang giao lưu với các anh em khác, đại khái là: Ai muốn đi cùng tôi?

Cuối cùng Thừa Phong vững vàng đã chọn đi theo em ba, Đại Viên Tử đang do dự giữa hai phương hướng, trông như người có chứng bệnh khó lựa chọn.

Thanh Sương trực tiếp đi theo Cục Bột, trước khi đi còn dùng cái đuôi chọc chọc anh cả một chút, trong mắt Kiều Thất Tịch chính là ý: Nào, tụi mình đi chơi chung đi!

Đại Viên Tử dễ dàng bị dụ đi theo em tư, cái đội hình này rất khác với suy nghĩ lúc trước của Kiều Thất Tịch. Cậu hoàn toàn không nghĩ Đại Viên Tử là đứa gió chiều nào theo chiều đó.

A, nếu như hai đàn sư tử ở gần nhau, có khi nào nó sẽ chạy qua chạy lại hay không?

Ngẫm lại thì cũng không phải là không có khả năng đó.

Khi đàn sư tử yếu ớt thì chúng không dám rải nước tiểu của mình ở xung quanh lãnh địa, đoạn thời gian kia đã trở thành quá khứ rồi. Bây giờ bọn chúng thích rải ở đâu thì rải ở đó, cho dù là lãnh địa của sư tử khác cũng vậy.

Nhưng không phải lần tuần tra nào cũng đều muốn đi tiểu để đánh dấu lãnh thổ, mùi nước tiểu của sư tử rất nồng, mỗi lần đều có thể giữ được rất lâu, đến lúc mùi bị phai đi thì tè thêm lần nữa là được.

Khi bọn chúng đi tuần tra thì thích ngửi nơi mình đã đánh dấu trước đó một cái để chắc chắn xem có cần tè thêm không.

Sư tử trắng tuấn tú đi đến nơi trong trí nhớ, cúi đầu hít hà mùi nước tiểu của Kiều Thất Tịch qua đống cỏ, đây là mùi hương quen thuộc với nó, cái này sẽ khiến nó vui vẻ hơn.

Nó cũng đi tiểu ở bên cạnh và vô tình bao trùm mùi nước tiểu của Kiều Thất Tịch.

Đại Viên Tử cũng muốn qua đó chơi cho vui, kết quả là em trai hung dữ quá nên đành phải đi tiểu ở nơi khác.

Còn Kiều Thất Tịch ở nguyên chỗ cũ lại trở thành một con sư tử đực lạc đàn, nếu xui xẻo thì rất có thể sẽ bị tấn công cho nên vẫn rất nguy hiểm.

Nói chung đêm nay thực sự rất xui xẻo, thế mà lại có hai con sư tử lang thang chạy đến đây.

Dù phát hiện ra bọn chúng đang tới gần, Kiều Thất Tịch cũng không hề bối rối. Không phải là vì cậu có thể lấy một cân hai, đến tuần tra cậu còn cảm thấy mệt mỏi chứ huống chi là đánh nhau!

Thời điểm hai con sư tử lang thang kia tới, có lẽ chúng sẽ há hốc mồm bởi vì con sư tử đực lạc đàn chúng vất vả bắt được này, vậy mà đã trèo lên cây rồi.

Sư tử đực trưởng thành không thông thạo việc leo cây lắm, bọn chúng chỉ có thể leo lên cây nào có độ khó không cao, độ cao hiện tại của Kiều Thất Tịch đã quá sức với bọn chúng.

Kiều Thất Tịch trèo lên trên cây, sau đó phát ra tiếng rống có khả năng xuyên thấu cực mạnh, truyền tín hiệu mình bị tấn công đi xa.

Hai nhánh đội ngũ nhỏ đã gần như hoàn thành việc tuần tra, trong nháy mắt nghe thấy tiếng kêu cứu bọn chúng đã chạy về nhanh như chớp không trì hoãn một chút nào!

Nếu máy bay không người lái có thể quay được một màn này hẳn là sẽ rất ngoạn mục. Năm con sư tử đực gấp rút trở về từ những phương hướng khác nhau, trong cổ họng phát ra tiếng gầm cảnh cáo và phẫn nộ của sư tử, có loại cảm nhận chấn động cùng bất an đủ để làm rung chuyển màng nhĩ của nhân loại.

Bọn chúng trở về rất nhanh.

Hai con sư tử đực canh giữ ở dưới cây cũng không dám dây dưa chút nào, nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng trốn đi.

Sáu con sư tử đực tề tựu lại xé nát bọn nó còn được nữa là.

Kiều Thất Tịch hữu kinh vô hiểm làm rùa rụt đầu qua thêm một kiếp treo mình trên cây, say sưa nhìn hai con sư tử đi xa nghĩ thầm, thật ra thì không phải không đánh được, nhưng nếu có thể ngồi im thì tại sao phải động thủ?

Năm con sư tử đực tụ tập dưới tàng cây tức giận bởi vì nơi này còn lưu lại mùi của sư tử lạ, điều này làm bọn chúng rất khó chịu.

Vô cùng vô cùng khó chịu.

Nếu không lo lắng chuyện xưa tái diễn thì rất có thể bọn nó đã đuổi theo bắt đối phương lại rồi.

Đương nhiên là không thể đuổi theo tấn công, Kiều Thất Tịch trèo xuống trong khó khăn, chỉ cảm thấy lượng vận động ngày hôm nay đã vượt chỉ tiêu, bây giờ cậu chỉ muốn về đi ngủ thôi.

Mặc kệ thành loài gì thì chỗ ngủ luôn luôn có thể làm Kiều Thất Tịch sinh ra cảm giác thoải mái dễ chịu và cảm giác an toàn. Cậu cảm thấy trong lúc ngủ thì vẫn phải che chắn xung quanh một chút mới được.

Dùng cái gì không quan trọng, quan trọng là có thể ẩn thân được.

Năm anh em thì không có yêu cầu đặc biệt như vậy, bình thường bọn chúng thường tản ra nằm xen vào một chỗ với nhau xung quanh Kiều Thất Tịch.

Cho dù là ngủ ngoài trời trong trời mưa cũng không quan tâm, có thể nói là rất hoang dã.

Cuối tháng ba, trời không còn mưa quá nhiều, dòng sông vốn mãnh liệt này sẽ dần dần thu nhỏ lại.

Trong lãnh địa của sáu con sư tử có một dòng sông chảy ngang qua, đến mùa khô nhiều ít cũng sẽ có nước, đó là lý do nơi này quý hiếm đến thế. Ngay cả đối thủ cũ liên minh Kim Tước Sĩ cũng rục rịch muốn tấn công, cho dù không phải là vì báo thù rửa hận thì cũng vì muốn xâm chiếm lãnh địa.

Ba con sư tử đực độ tuổi tráng niên nổi tiếng bên ngoài tìm đến sẽ rất phiền phức, đúng là rất khó giải quyết, Kiều Thất Tịch còn đang trong giấc mộng nghe thấy động tĩnh liền ngáp một cái thật to, vặn eo bẻ cổ đánh thức tất cả đàn sư tử.

Tỉnh lại đi, có kẻ xâm lược đến khiêu khích kìa.

Sư tử trắng tỉnh lại đầu tiên bởi vì cái đuôi của nó luôn đặt ở trên đùi Kiều Thất Tịch. Đối phương khẽ động là nó cũng tỉnh, lúc này đang chớp chớp đôi mắt màu lam xua tan đi cơn buồn ngủ.

Xem ra nó cũng nghe thấy động tĩnh.

Bình thường không khí trong đàn sư tử trừ lúc đi săn và đánh nhau ra thì đều là uể oải. Bây giờ còn chưa đánh nên cũng là uể oải, lười nhác.

Đến khi Kiều Thất Tịch khởi hành, dùng hành động để thể hiện trận này nhất định phải đánh, bầu không khí toàn bộ đàn sư tử mới trở nên hoàn toàn khác biệt. Dường như ngọn lửa được đốt lên ngay lập tức.

Kẻ mạnh chiến đấu với kẻ mạnh, hôm nay thương vong là điều không thể tránh khỏi!

Kiều Thất Tịch không muốn chém giết, sư tử là động vật có nguy cơ tuyệt chủng, chết một con là thiếu một con, bình thường cậu luôn cố gắng hết sức ngăn cản năm anh em giết con non cùng sư tử cái, hai thành phần này bọn cậu không hề động vào.

Nhưng sư tử trên thảo nguyên vốn thân bất do kỷ.

Sư tử đực thì không cách nào tránh được.

Chiến dịch sáu chọi ba, vì bảo vệ cho đám ranh con được an toàn nên Kiều Thất Tịch cũng dứt khoát gia nhập. Lo liệu nguyên tắc bổ sung, nó là con mạnh mẽ nhất trong đàn sư tử, mang theo đội của Thanh Sương ứng phó với ba anh em sư tử đực kia, trong đó con sư tử to lớn mạnh mẽ, trên mặt còn có vết sẹo do bị thương chính là con cầm đầu.

Bọn hắn không biết là con sư tử đực này đã giết vô số sư tử được gọi là Sẹo tiên sinh.??????????

Cục Bột mang theo Đại Viên Tử, sức bật mạnh mẽ đối chiến với Ivan, thằng ba Tử Điện mang tố chất tổng hợp đối chiến với anh trai của Ivan, hai con lực lượng gần như ngang nhau.

Đây tuyệt đối là một trận chiến quyết tử kinh tâm động phách, mỗi lần đàn sư tử đực giương nanh vuốt sắt bén lên đều mang ý thật sự muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.

Đàn sư tử tráng niên kia thắng ở kinh nghiệm phong phú, thể trạng cường tráng, đây là sự tự tin của bọn dám đến khiêu khích; mà đàn sư tử trẻ tuổi thắng ở sự bùng nổ mạnh mẽ, lấy hai chọi một, chia chiến cuộc thành năm năm, bất kỳ yếu tố nào cũng đều có thể quyết định thành công hay thất bại.

Ví như một sai lầm nho nhỏ chẳng hạn!

Anh em Norman không ổn thì còn Kiều Thất Tịch cứu cánh, có thể giúp bọn nó may mắn thoát khỏi thế khó, mà liên minh ba anh em Kim Tước Sĩ bị quây đánh, một khi xảy ra sai lầm gì thì thứ chờ đợi bọn chúng chính là cái chết.

Ivan bị thương mới khỏi không lâu là kẻ thất bại đầu tiên. Hắn đã bại dưới tay đàn sư tử này một lần nên từ đầu đến cuối lòng hắn luôn mang sợ hãi!

Ngay sau đó là anh cả Sẹo tiên sinh, hắn đối chiến với Kiều Thất Tịch sắp đầy năm tuổi là quá sức, chân sau của hắn bị cào cho một phát rất hung ác, máu tươi khắp nơi trên đồng cỏ, mùi tanh lan tràn trong nháy mắt.

Sáu con sư tử vốn có cơ hội thừa cơ cắn chết ba con sư tử đực này, liếm sạch máu của bọn chúng, ăn hết thịt của bọn chúng, nhưng đàn sư tử do Alexander dẫn đầu không làm được loại chuyện này.

Dưới sự nơm nớp lo sợ của nhóm thợ quay phim và sự hồi hộp của người xem, Kiều Thất Tịch thả ba con sư tử đực đã bị thương đi.

Nếu như trở lại trong bầy mà có sư tử cái bằng lòng chăm sóc bọn chúng, vậy coi như bọn chúng gặp may mắn, dưỡng thương một thời gian ngắn thì vẫn có thể tiếp tục canh giữ đàn sư tử.

Nhưng nếu có sư tử đực khác thừa cơ xâm chiếm, ba anh em này chắc chắn phải chết. Trừ phi sư tử cái bên trong đàn sư tử chịu dốc sức.

Cả đời sư tử đực đều không nhận được kết quả tốt, qua thêm hai ba năm nữa thì bọn chúng ắt sẽ bị sa sút. Kiều Thất Tịch không khỏi đau lòng và xúc động vô cùng. Tất cả đều là sư tử đực, cậu hi vọng mình tha cho những con sư tử khác một mạng, đến khi mình già thì mấy con sư tử khác cũng có thể buông tha cho các bé cưng nhà mình một mạng.

Lần này là thắng hiểm, chân của thằng hai Thừa Phong bị thương, vết thương khoảng chừng năm centimet, tuy không quá dài nhưng lại rất sâu. Kiều Thất Tịch lập tức kiểm tra xem có ảnh hưởng đến gân cốt hay không.

Nhìn thì thấy thằng hai còn có thể đi đường bằng cái chân này, nhưng mà Kiều Thất Tịch vẫn rất đau lòng, lỗ thủng này rõ ràng là do răng nanh sư tử đực tạo ra.

Tình huống lúc đó hẳn là rất nguy hiểm, vẫn may là thằng ba cũng dốc hết sức không để đối phương có thêm cơ hội làm tổn thương anh em mình.

Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Cậu tin rằng bị thương thế này thì sau này khi đánh nhau sẽ càng nhạy bén hơn.

Độ nhẫn nại đối với đau đớn của động vật luôn luôn rất cao, giống như Thừa Phong lúc này vậy, hoàn toàn nhìn không ra việc nó có thương tích và vết thương đó vẫn còn đang đổ máu.

Trở lại nơi nghỉ chân, Kiều Thất Tịch bắt nó nằm xuống, không để nó cử động thêm.

Cậu ra ngoài một chuyến, lúc trở về ngậm theo một ít lá cây đã được nhai nát, thoa lên trên vết thương của Thừa Phong.

Do khoảng cách có hạn, thợ quay phim cũng không rõ cậu đang làm cái gì, chỉ cho là cậu đang liếm vết thương cho sư tử bị thương.

Không phải như vậy, Kiều Thất Tịch chỉ mang theo một ít cỏ cầm máu trở về, hỗn hợp có cả nước bọt nên rất máu còn đang chảy đã nhanh chóng được cầm lại.

Tin tức Liên minh Kim Tước Sĩ thất bại có lẽ đã làm chấn động những liên minh xung quanh, tóm lại trong khoảng thời gian ngắn, gia đình cậu sẽ không bị khiêu khích nữa.

Việc này cho thằng hai đủ thời gian để dưỡng thương.

Sau khi thằng hai bị thương, trách nhiệm đi săn rơi xuống đầu các anh em khác của nó. Để phòng ngừa chuyện bị đánh lén nếu ở một mình nên nó vẫn đi săn với các anh em khác.

Trong khoảng thời gian này, trên dưới đàn sư tử đều chủ động nhường đồ ngon cho thằng hai, ngay cả Đại Viên Tử tham ăn nhất cũng không tranh không đoạt. Có thể thấy được, bọn nó đều hi vọng thằng hai mau chóng khỏe lại.

Nói thật, trên thảo nguyên thì chút vết thương ấy thật sự chả là gì cả, chỉ là thấy năm con sư tử chăm sóc cho thằng hai đang bị thương tốt như vậy, ai cũng phải nói một câu anh em tình thâm.

Nhoáng một cái, ba tháng sau, thằng haiThừa Phong bị thương đã sớm khỏe lại. Trong khoảng thời gian được các anh em nuôi này, nó đã lớn hơn hẳn.

Chuyện này cũng bình thường thôi, đàn sư tử đực chưa trưởng thành vốn đang trong thời kì phát triển, gần như là mỗi ngày mỗi khác.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Kiều Thất Tịch cực kì cưng thằng hai, bình thường không chỉ chọn thịt tốt cho đối phương mà còn giúp vệ sinh bộ lông mỗi ngày.

Vì thấy thằng hai đang bị thương nên các anh em khác cũng chỉ nhìn lom lom chứ cũng không phản đối.

Nhưng vết thương của thằng hai đã khỏi hẳn rồi, vậy mà vẫn còn hưởng thụ sự hậu đãi của Kiều Thất Tịch nên các anh em khác liền lộ ra sự không vui.

Đầu tiên là lúc ăn cơm, Đại Viên Tử hờn dỗi ngậm gan rời đi, trốn qua một bên ăn một mình.

Cũng đâu phải không phải ăn không được, có lẽ là do nó cảm thấy không được vui.

Đại Viên Tử nằm ở phía xa, như một bé đáng yêu mấy trăm cân đang tức giận, trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm hung ác.

“…”

Lúc Kiều Thất Tịch liếm láp bộ lông cho thằng hai, Cục Bột thò một chân vào giữa, đất trống nhiều như vậy mà không nằm, hết lần này tới lần khác lại muốn chen vào giữa Kiều Thất Tịch và lão thằng hai.

“…”

Nhìn thằng hai nhào vào đánh nhau với Cục Bột cậu cũng không ngạc nhiên. Phụ huynh không lo lắng chút nào, đánh đi đánh đi, vết thương lành rồi sẵn tiện luyện tay chân một chút.

Động tĩnh đánh nhau của hai anh em khiến các anh em khác cũng chống nửa người trên lên xem một cách say sưa.

Có vài con sư tử thậm chí còn định thừa dịp gia nhập vào, dù sao gần đây số sư tử muốn đánh thằng hai cũng không ít.

Có lẽ là thằng hai đã quá lâu không hoạt động gân cốt, cuối cùng nó bị Cục Bột đè ở trên mặt đất, thua trận đối chiến này.

Cục Bột sau khi chiến thắng đã trở lại trước mặt Kiều Thất Tịch, nằm trên mặt đất giả vờ nũng nịu.

Nhưng Kiều Thất Tịch lại không để ý đến nó, gần đây cậu đang phiền lòng, đi đi đi.

Nhưng mà xua đuổi cũng không có tác dụng, Cục Bột vẫn tựa cái đầu to ở trên bụng Kiều Thất Tịch như cũ, ánh mắt nhìn con sư tử đực đẹp trai uy vũ này vô cùng quyến luyến.

Nhìn cái gì mà nhìn?

Kiều Thất Tịch phát hiện ánh mắt Cục Bột, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này chưa trưởng thành, rõ ràng mấy anh em khác đều trưởng thành hết rồi, cũng không còn thích dính với cậu nữa… Thôi được, đều là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, nhưng Cục Bột lại là đứa đứng đầu trong số đó.

Đây không phải kết quả Kiều Thất Tịch mong muốn. Cậu không hi vọng sau khi cậu rời đi, năm anh em quá quyến luyến mình.

Mặc dù không đành lòng, chúng đều là tự tay mình nuôi lớn, trong lòng nhất định là rất thân thiết, thế nhưng có một số việc nhất định phải thích ứng mới được.

Cũng như cai sữa vậy, lúc đó đứa bé có thể sẽ rất khó chịu, khóc rống không ngừng, ngủ cũng không yên giấc.

Nhưng nếu như thành công thì sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Kiều Thất Tịch quyết định, từ hôm nay trở đi phải giúp năm anh em cai sữa, đặc biệt là Cục Bột, thằng bé to xác này!

Bước đầu tiên là không cho Cục Bột dựa vào mình ngủ nữa. Cậu nhẫn tâm nhấc chân đạp cái đầu to xuống.

Cục Bột đẹp trai chịu một cước vào mặt, sau khi mờ mịt vài giây thì thấy hình như cái này là một loại tương tác, không chỉ không trách Kiều Thất Tịch đạp nó, còn quay đầu cọ xát cái chân Kiều Thất Tịch vừa đá mình.

Có hèn quá không vậy?

Kiều Thất Tịch liên tục đạp Cục Bột nhiều lần nhưng nó cũng không tức giận, vẫn duy trì dáng vẻ kiểu không sao hết, ba muốn đối xử với con sao cũng được.

À, việc này...

Dễ ăn hiếp đến vậy hả?

Kiều Thất Tịch được đà lấn tới, thử nghiệm nhét chân mình vào bên trong miệng Cục Bột.

Cho mi nếm mùi vị chân thối xem mi có tức giận không.

Sư tử trắng bình chân như vại mặc người dày vò nhìn sang Kiều Thất Tịch, sau đó nhẹ nhàng cắn mắt cá chân đang giở trò chơi xấu trong miệng mình một chút. Đúng vậy, Kiều Thất Tịch còn chưa biến thái đến mức đem cái vuốt bẩn thỉu nhét vào.

Nó cắn mấy cái không nặng không nhẹ lên mắt cá chân đầy dây thần kinh của Kiều Thất Tịch, không biết cắn trúng sợi dây thần kinh nào mà Kiều Thất Tịch chỉ cảm thấy giống như có một trận điện giật từ trên chân kéo thẳng đến phần lưng.

Lúc ấy cậu ngây ngẩn cả người.

Mà Cục Bột còn đang chơi đùa cùng cậu, lúc này đối phương đã buông mắt cá chân cậu ra, cái mũi dọc theo chân sau tìm tòi lên trên đùi, sau đó liếm liếm bộ phận phát ra mùi sư tử đực vô cùng tự nhiên.

Alexander thích sạch sẽ nên mùi cơ thể không nặng, chính cậu một ngày cũng làm sạch mấy lần, bởi vậy Cục Bột không nếm được mùi nồng nặc như trong tưởng tượng, điều này làm nó không cam lòng mà dừng lại lúc lâu.

Đầu Kiều Thất Tịch đứng máy mấy giây, sau đó đùng một cái nổ tung, bởi vì hành động vừa rồi của Cục Bột rất là GAY luôn á!

Làm một con sư tử đực đã đến kỳ trưởng thành, đối phương không chỉ không nên liếm cậu, thậm chí hẳn nên là loại quan hệ cạnh tranh, cho dù là ở trong cùng một đàn sư tử nhưng loại cạnh tranh tự nhiên này cũng sẽ không hoàn toàn biến mất.

Như là giữa Cục Bột với thằng ba vậy, bọn chúng có thể liều mạng vì lẫn nhau, cũng có thể đánh nhau vì cái gì tranh đoạt thứ gì đó mà.

Thật ra thì ngẫm lại, cách ở chung này của động vật có vẻ rất bình thường, hồi Cục Bột còn cậu cũng liếm không ít lần.

Nhưng không phải bây giờ nó đã trưởng thành rồi sao…

Có hai con sư tử đực nào sau khi lớn lên vẫn còn liếm lẫn nhau không?

Có, nhưng chỉ có một tình huống, đó chính là hai con sư tử đực có quan hệ tình cảm.

Kiều Thất Tịch nhìn chằm chằm cái mặt cực kì đẹp trai và khí chất ngày càng trầm ổn của Cục Bột. Xong đời, cậu bỗng nhiên hơi lo, đừng nói nhóc này bị mình nuôi lệch lạc rồi nha, đừng mà!

Kiều Thất Tịch đứng dậy ra bờ sông uống nước, sẵn tiện bình tĩnh lại một chút.

Nguồn nước trong lãnh địa của nhà mình nên sẽ không có sư tử đực khác, chỉ có một ít loại động vật ăn cỏ, nhưng cũng không phải cứ là động vật ăn cỏ thì sẽ không có lực uy hiếp.

Giống như tê giác và hà mã, cho dù là sư tử cũng không dám trêu chọc hai vị này.

Cục Bột cũng đứng dậy đi theo Kiều Thất Tịch, mặt trời chói chang nên nó nheo lại hai mắt, dáng người thon dài tráng kiện từ tốn đi trên đồng cỏ khô héo, đẹp mắt vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment