Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 14


Trên đời thật khéo có nhiều chuyện trùng hợp.
Giả như thế này, giả như thế kia.
Và giả như bây giờ.
- Thương Âu -
Chín giờ tối, Thương Âu đang ngồi cùng bàn ăn với nhóm những người bạn ngoại quốc của anh.
Thực ra, anh không quá thân quen với nhiều người, hầu hết họ đều là bạn của người thầy già của anh hoặc là người hâm mộ của anh đã nằng nặc xin đòi đi cùng với thầy để được tận mắt nhìn thấy Thương Âu bằng xương bằng thịt.
Đặc biệt, cuộc gặp mặt này còn vô cùng có k1ch thích với những người đang có mặt ở trong đây.

Vị nữ cường Rebecca, không phải nhiếp ảnh gia mà là một doanh nhân mới nổi ở Mỹ, đã theo đuổi Thương Âu được một năm rồi nhưng bất thành.
Dẫu vậy, cô ta vẫn kiên trì đến cứng đầu.
Thương Âu quá mực kín đáo, anh chẳng bao giờ tiếp xúc với nữ sắc, giữ trinh như mạng, chưa từng có người nào thấy anh gần gũi với bất kì ai cả.
Nhưng dạo gần đây có một thông tin bị rò rỉ ra bên ngoài khiến cho ai nấy trong tất cả bọn họ đều phải nhốn nháo hết cả lên vì sửng sốt.
Thương Âu về nước không chỉ đơn giản là vì nhớ quê không thôi đâu, mà là vì anh đã quá mức nhớ một người con gái, đến khi không thể chịu được nữa khi những nhớ mong và sự cô đơn đã giày xéo lấy anh quá lâu.
Nữ nhân Rebecca kia cũng nghe thấy được tin đồn này, cô ta hoàn toàn không phục.
Một người phụ nữ có thể trực thuộc trong trái tim của Thương Âu tận tám năm không đổi, cô ta không tin, phải tận mắt chứng kiến được bạn gái cũ (được đám bạn của anh xem là huyền thoại) là một người phụ nữ như thế nào.

Có một vài người ra sức kết đôi cho Thương Âu và Rebecca nhưng không bao giờ thành công, cũng đang rất tò mò muốn biết chân dung của người phụ nữ trong lòng Thương Âu.

Lí do họ đến Trung Quốc thăm anh cũng là vì lí do đó đó.
Thương Âu không uống rượu, suốt bữa ăn chỉ tĩnh lặng, ai hỏi gì thì đáp lại một câu ngắn gọn, rồi ngồi một chỗ mà lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có cái gì đang diễn ra ở bên trong bàn tiệc cũng không để tâm đ ến.
Chẳng hiểu sao, từ suốt nãy giờ anh đều cảm thấy rất lạ ở trong người, chỉ muốn đi tìm một ai đó…
Nhưng anh muốn đi tìm ai?
Ngay lập tức, một bóng người xuất hiện ở trong đầu anh.
Miên Lễ? Nhưng anh tìm cô để làm gì?
Ở ngoài cánh cửa sổ sát đất, anh nhìn thấy ở bên ngoài đường có một con xe màu đỏ lướt qua trong thành phố, bất chợt lại gợi cho anh nhớ tới con xe Porsche đỏ của Miên Lễ.
Nhìn thấy cũng ở gần đó có một đại lí thời trang của Lyubov, anh cũng liên tưởng tới Miên Lễ.
Cảm xúc của anh, anh luôn là người hiểu rõ nhất.

Nhưng hiện tại anh không thể hiểu nổi được mình nữa, nhìn đi đâu cũng thấy Miên Lễ.
Lúc chiều nay, khi anh vội vã mà bỏ cô ở lại, không biết Miên Lễ đang cảm thấy gì.
Cứ nghĩ đến thì trong lòng anh lại cảm thấy sốt ruột, mơ màng mà ở điện thoại ra, nhắn tin cho cô.
[Thương Âu]: Em đang làm gì vậy?
Thương Âu gửi đoạn tin nhắn đó rồi lại cảm thấy bản thân thật nực cười.
Chín giờ tối rồi, đương nhiên Miên Lễ đã đi ngủ từ lâu, anh gửi cái này thì phải đến tận sáu giờ sáng ngày hôm sau cô mới đáp lại.
Nhưng một điều mà anh không thể ngờ tới đó chính là điện thoại mà anh vừa mới cất vào trong túi áo lại một lần nữa rung lên, mà người hồi âm lại cho anh không ai khác là Miên Lễ.
À không, là người cầm điện thoại của Miên Lễ.
[Hạ Miên Lễ]: Cô ấy đang ở trong quán ăn Tiều Ngư, lúc tôi không để ý đã ăn nhầm một miếng thịt cá hấp bằng rượu, giờ đang nằm bất tỉnh nhân sự ở trên bàn này.
[Hạ Miên Lễ]: Cậu là Thương Âu phải không? Có phiền không khi cậu tới khênh xác con nhỏ này về hộ tôi.
Có thêm một bức ảnh được gửi tới, trong đó, Ngô Từ Diệp tự selfie nửa cái bản mặt của mình cùng với Miên Lễ đang đổ gục xuống bàn ăn, giơ hai ngón tay lên để tạo dáng.
Thương Âu im lặng nhìn dòng tin nhắn đó, bất chợt anh giật mình.
Quán ăn Tiều Ngư? Chẳng phải chính là quán ăn anh đang ngồi đây sao?
Thương Âu hỏi phòng ăn mà bọn họ đang ngồi rồi xách túi đựng máy ảnh và đồ đạc của mình lên, xin phép rời đi trước.
Ở trong phòng ăn của anh, ngoài những người đã bắt đầu ngà ngà say đang nói chuyện rôm rả với nhau ra còn cố một số người đang tỉnh táo, một trong số đó có một người phụ nữ tên là Donna, tên tiếng Trung là Diễm Lân.

Cô ấy nhìn thấy Thương Âu rời đi, liền vội vàng xách túi lẳng lặng bám theo sau anh ra khỏi phòng ăn.
Thương Âu đi tìm căn phòng mà Ngô Từ Diệp gửi tới, khi đứng trước nơi mà mình cần tìm rồi, anh gõ cửa rồi đẩy ra, đưa mắt nhìn vào bên trong.
Hiện tại ở trong phòng đang có khoảng bảy, tám người, bọn họ nam nữ đều có cả.

Thương Âu có thể nhận ra lờ mờ từng khuôn mặt ấy.
Tất cả đều là bạn của Miên Lễ và Ngô Từ Diệp, bọn họ là người quen kể từ khi lên đại học.
Vì lúc đó anh đang trong khoảng thời gian yêu đương với Miên Lễ nên cũng đã từng gặp qua họ vài lần.
Tất cả cũng đều nhận ra anh.
Một trong số đó reo lên.
“Ô! Đó chẳng phải là Thương Âu sao? Cậu ở bên Mỹ cũng biết đường về nhà rồi sao? Bọn tôi cứ tưởng cậu sẽ để cho Miên Lễ nhà chúng tôi chờ thêm mười tám, tám mươi năm nữa cơ.”
Miên Lễ đang mòng mòng không tỉnh táo, nghe thấy tên Thương Âu, cô liền nhổm đầu lên, quát tên đó.
“Cậu không thể nói năng bình thường được à?! Im cho tôi!”
Quát người kia xong, cô liền lờ vờ quay đầu nhìn Thương Âu, giọng nói dịu hẳn xuống.
“Sao anh lại ở đây?”
Người kia: “…” Thái độ đổi một trăm tám mươi độ luôn kìa.
Thương Âu nói anh cũng đang ở gần đây nên tiện đường đi đến, được Ngô Từ Diệp vời vời lại nên cũng nhấc chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh Miên Lễ.
“Là tôi gọi cậu ấy tới, mấy người đừng có nháo.”
Nói với mấy người kia xong, Ngô Từ Diệp lại quay sang bắt chuyện với Thương Âu.
“Tôi là Ngô Từ Diệp, gặp nhau vài lần rồi.


Tôi đã từng rất ngưỡng mộ cậu đấy, một thanh niên được chúng tôi xưng như thánh thần vậy.

Xưa nay không ai có thể cưa đổ được nàng Miên Lễ này, cũng chẳng ai có bản lĩnh đá cô ấy đi như cậu đâu.”
Thương Âu nghe anh ta nói vậy, cũng chỉ biết miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng khi nghe đến đoạn sau cùng, đầu lông mày của anh bất chợt nhíu lại đầy bất ngờ.
Bất chợt Miên Lễ đã chống người tỉnh lại từ lúc nào, cô dùng một cái thìa vả mạnh vào mồm của Ngô Từ Diệp.
“Nói năng chướng tai!”
Rồi sau đó lảo đảo kéo Thương Âu rời đi.
Anh bị cô kéo ra bên ngoài hành lang, vừa đi ở đằng sau cô, anh vừa lên tiếng nói ra sự nghi hoặc ở trong lòng mình.
“Họ nói tôi đá em có nghĩa là sao? Thực tế đâu phải vậy?” Là cô đã đẩy anh ra đầu tiên.
Miên Lễ đang đi chợt dừng lại, cô quay đầu nhìn anh, giọng nói vang lên rất nhỏ, yếu ớt vô cùng.
“… Chính tôi cũng đã từng nghĩ anh bỏ tôi thật.”.

Bình Luận (0)
Comment