Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 46


Miên Lễ vươn vai, nhìn những bản thiết kế thời trang đã được hoàn thiện xong đang được bày lên ở trên bàn của mình.
Những bộ trang phục này khiến cho cô vô cùng đắc ý, lấy màu sắc của sự sang trọng làm chủ đạo, không có quá nhiều chi tiết nhưng những đường cong của bộ đồ có thể làm tôn lên vẻ đẹp thuần túy nhất của cơ thể người phụ nữ.
Miên Lễ dù có khiêm tốn như thế nào thì cô vẫn luôn có một niềm kiêu hãnh dành riêng cho bản thân, chắc chắn những bộ đồ này sẽ làm nên chuyện, để rồi xem tên Ngô Từ Diệp kia từ nay về sau còn có thể í ới cô mau hoàn thành hạn nộp nữa không? Ha ha ha!
Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo ở trên tường, thấy đã đến giờ trưa rồi thì xách túi đứng lên, bước ra ngoài phòng làm việc.
Cô muốn đi xuống dưới sảnh công ty để đi đến một nhà hàng ăn trưa, vô tình có lướt qua xưởng chụp ảnh thời trang, vì vậy nên cô có dừng lại đôi chút, ngó đầu vào bên trong để xem thử.
Ở trong xưởng hiện giờ chẳng có ai cả, chỉ còn duy nhất một người đang ngồi ở chỗ bàn đựng đồ.

Dáng lưng hơi khom xuống, hai tay ôm lấy trán, tĩnh lặng ngồi ở đó, giống như là đang chật vật để thoát ra khỏi một luồng suy nghĩ nào đó.
Oa! Tên Thương Âu kia về từ bao giờ vậy?
Miên Lễ gõ gõ lên cửa coi như lời chào rồi mở cánh cửa thủy tinh của xưởng chụp hình ra, bước vào bên trong, đi tới bên cạnh Thương Âu.
Thấy anh hình như vẫn chưa nhận ra rằng cô đang có mặt ở đây đâu, Miên Lễ cười lên xấu xa, xích lại gần anh rồi bất ngờ đập tay lên vai anh.
“Hù! Tên hâm nhà anh đang suy nghĩ gì mà khó khăn thế…!”
“Tránh xa tôi ra!”

CHÁT!
Ngay lập tức, bầu không khí dường như đã đóng băng.
Miên Lễ đờ đẫn, ở dưới cánh tay cô nhói lên một cảm giác đau rát.

Mà người đã gạt tay của cô đi một cách vô tình như vậy không ai khác chính là Thương Âu, một người với sắc mặt rất phức tạp đối diện.
Ánh mắt anh nhìn cô đang vô cùng kích động, anh đang vô cùng tức giận, hoài nghi, túng quẫn… và, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, đống cảm xúc như mớ hỗn hộp c*t chó ấy còn có thêm cả sự chột dạ.
Thương Âu th ở dốc, lồ ng ngực của anh phập phồng lên xuống, sau khoảng vài giây giật mình tỉnh táo lại, nhận ra Miên Lễ đang hoang mang đứng nhìn anh, bạc môi mỏng mấp máy rồi cắn chặt vào với nhau.
“Xin lỗi…”
Thương Âu hạ giọng xin lỗi rồi giật lấy cái áo khoác, lướt qua người cô mà bước ra bên ngoài.

“Chuyện là như thế đó.”
Miên Lễ nằm ềm ệp ở trên bàn quán bar, hai mắt đỏ ửng mà mấp máy môi, giãi bày tâm sự với Ngô Từ Diệp đang ngồi ở bên cạnh.
Cô đã mọc rễ ở quán Bar này từ tận trưa cho đến khoảng bốn rưỡi chiều rồi, lúc này trong quán bar vẫn còn chưa có khách mấy nên người Bartender đồng thời cũng là chủ nhân của quán rượu này vô cùng ưu ái cô, đây đã là đ ĩa bánh ngọt thứ năm ông ấy tặng cho cô rồi.
Miên Lễ hiện tại đang vô cùng khổ tâm, muốn say chút nhưng lại không thể uống rượu được, chỉ có thể nốc sữa vào trong miệng mà thôi.
“Đôi khi tôi thấy bọn đàn ông mấy người mới là lũ khó hiểu hơn cả phụ nữ.

Sao mà sáng sớm còn có hứng đi trêu chọc tôi, mà đến trưa đã trở mặt đùng đùng tức giận như vậy chứ? Anh nhìn này! Cái tay của tôi, thấy chưa?”
Ngô Từ Diệp đã cố gắng gạt đi một buổi chiều đi làm để nghe cô than vãn, anh ta nhìn vào mu bàn tay đã nổi đỏ từ trưa đến tận chiều vẫn chưa tan của cô, mắt mở to.
“Thương Âu thực sự đã rất quá đáng.

Tay của cô đang run kìa! Có cần gọi bác sĩ không?”
“Cứ để kệ đấy đã, tôi cần bằng chứng.

Cơ thể tôi chỗ nào cũng có bảo hiểm, lát nữa tôi sẽ liên hệ luật sư, bắt đền chết mẹ cái tên xấu tính ấy!”

Miên Lễ cắn môi đầy uất ức, khuôn mặt dán lên bàn của quầy rượu.

“Ông chủ à, ông có thể nể tình một người con gái đang buồn vì tình một đ ĩa bánh ngọt miễn phí nữa được không?”
“Ha ha, được chứ.”
“Vị đào nhé.”
Ngô Từ Diệp vội đứng lên bảo ông chủ quán đừng mang đ ĩa bánh thêm ra nữa, nếu ăn tiếp, Miên Lễ mà đầy bụng thì đảm bảo tối về sẽ bị đi ngoài cho coi.
“Cứ ngồi ở đây ăn rồi than vãn thì có ích lợi gì chứ? Tên Thương Âu kia sẽ biết đến sự hoang mang của cô rồi đi đến mà xin lỗi cô hả?”
Miên Lễ nghe Ngô Từ Diệp nói vậy thì nhổm đầu lên, nhíu mày nhìn anh ta.
“Anh nõi rõ hơn được không?”
“Nghĩa ở trên mặt chứ, cô còn bắt tôi phải nói rõ hơn thì tôi biết nói như thế nào bây giờ?” Ngô Từ Diệp dựng người của Miên Lễ ngồi thẳng dậy, hét vào mặt cô để mong có thể thông được cho não cô gái này tỉnh táo lên: “Đi đến gặp hắn rồi mắng thẳng vào mặt hắn đi!”
Miên Lễ lúng túng.
“Hả?! Nhưng, nhưng tại sao tự dưng lại đi mắng anh ấy?”
“Còn sao nữa? Tên Thương Âu ấy từ ngày xưa đã không bình thường rồi, cái gì cũng im ỉm đi, cứ để cảm xúc chất chứa ở trong lòng rồi tự một mình chịu đựng.

Bây giờ hắn đang mất dần khống chế rồi đấy! Đến tát cho hắn một cái rồi nói: ‘Kìm nén cái đ** b***! Bố mày là bạn gái mày đấy! Đi giãi bày cho người ta nghe cái nào!’.”’
“Tôi cược cho một nửa cái gia sản của tôi là nếu cô mà cứ nhẫn nhịn bỏ qua thế này thì sẽ có ngày tên đó không phân biệt nổi những cảm xúc dành cho cô đâu! Rồi hắn sẽ hét thẳng vào mặt cô như thế này đấy!”
Miên Lễ ngơ ngác nhìn Ngô Từ Diệp, bị anh ta lắc mạnh vai rồi kéo người đứng lên.

“Nghe rõ chưa?!”
“Đã, đã nghe rõ rồi!”
“Đã nghe rõ rồi thì phải làm sao? Mau đi đi!”
Miên Lễ trong trạng thái mơ hồ mà chạy ra khỏi quán bar, Ngô Từ Diệp thở ra một hơi rồi ngồi lại xuống ghế.
“Đúng thật là… hết nói mà.”
Người chủ quán đang lau những li thủy tinh đựng rượu, ông ta nhìn bóng người của Miên Lễ đã biến mất và Ngô Từ Diệp vẫn còn đang ngồi lại, chậm rãi uống nốt cốc rượu, ánh nhìn của ông tràn đầy sự thâm thúy.
“Cậu thích cô gái đó sao?”
Ngô từ Diệp vô cùng bất ngờ trước câu hỏi của người chủ quán, nhưng rồi vẫn ổn định lại cảm xúc, bình thản mà mân mê viền cốc.
“Đã từng thôi.”
“Tôi để ý thấy cậu vẫn còn quan tâm cô gái ấy nhiều lắm, vậy tại sao không thử xem cơ hội rồi cướp người ta về?”
Ngô Từ Diệp nhìn lên người chủ quán rồi lại cúi đầu xuống, anh ta lắc đầu, cười lên nhàn nhạt.
“Người ta vốn đã là của người khác, cướp về còn có ý nghĩa gì?”.

Bình Luận (0)
Comment