Chiều cùng ngày sau khi đã thanh toán hết số tiền đấu giá và bảo hiểm cho cái bình ấy, nó đã được chuyển đến tận cửa nhà của Thương Âu.
Nhìn cái bình cao tầm bảy mươi cen-ti-mét được để ở trong góc nhà, Thương Âu xắn cao ống tay áo lên, định thò tay vào trong cái bình ấy để lấy đồ thì bất chợt Tiêu Vân Hầu ở bên cạnh anh đã vội vã hét lên.
“Dừng tay!!!”
“Anh lại làm sao thế?”
Vừa nãy Thương Âu đã định cất cái bình ấy vào trong kho nhưng Tiêu Vân Hầu đã nằng nặc nói món đồ có giá trị lớn như thế thì không thể nào nằm yên tĩnh trong một nơi tối tăm, hạ giá trị như thế được nên anh mới miễn cưỡng để nó ở trong một góc trong phòng khách.
Bây giờ thấy anh dùng tay không định chạm vào chiếc bình ấy, Tiêu Vân Hầu đã tóa hỏa lên mà đùn đẩy anh đi ra bên ngoài, đeo bao tay khử trùng để lấy chiếc USB từ trong ruột bình ra.
Đáp lại ánh mắt đang nheo lại cùng với một tiếng xì của Thương Âu, anh ta hét lên.
“Hai tỷ!”
“Sao anh lại phải xót? Đó là tiền của tôi mà?”
“Hai tỷ! Một cái bình này bằng giá của cả một thành phố đó!”
Hừ, thì hai tỷ.
Thương Âu khoác hai tay vào nhau nhìn Tiêu Vân Hầu cẩn thận, nhẹ nhàng với chiếc bình cổ đó, còn nựng yêu nó như nựng mèo, mắt anh từ khi nào cứ thấy gai gai cả lên.
Mẹ nó, nhìn một thằng đàn ông đi chu mỏ mắng yêu cái bình ấy, anh thực sự nhìn không nổi.
“Anh xong chưa? Lấy được USB rồi chứ?”
“Lấy được rồi.”
Tiêu Vân Hầu giơ lên chiếc USB đã khiến cho bản thân mình khổ não mấy ngày nay, thận trọng dựng cái bình ngay ngắn lại trên kệ đựng rồi nhón nhẹ chân đi đến chỗ Thương Âu cứ như sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cái bình đó, nhìn có thấy ớn không cơ chứ.
“Tôi đã giúp anh lấy lại nó, ngay sau khi khôi phục lại dữ liệu có ở bên trong chiếc USB đó thì ngay lập tức, gửi cho tôi đầu tiên.
Nhớ tuyệt đối quên hết những gì đã xảy ra ngày hôm nay đi đấy.”
“Yes, sir!”
Tiêu Vân Hầu đứng ở cánh cửa nhà anh, dậm mạnh chân xuống đất rồi duỗi năm đầu ngón tay đặt lên trước trán chào theo kiểu cảnh sát rồi nhanh chóng rời đi để làm việc của mình.
Thương Âu nhìn cánh cửa đóng lại rồi lại quay đầu nhìn chiếc bình cổ đã ngốn mất của anh không ít tiền đấy.
Nhìn kĩ cũng thấy, nó khá độc đáo đấy chứ?
Đem về cho bà ngoại vậy, bà có sở thích đặc biệt với mấy món đồ cổ cổ thế này mà.
Đang ngồi nghiền ngẫm để đánh giá xem chiếc bình này đáng giá ở chỗ nào, đột ngột chiếc điện thoại để trên bàn của anh bỗng bật sáng màn hình rồi kêu tinh tinh lên hai tiếng.
Đó là một tin nhắn được gửi tới.
Để xem nào, người gửi là Miên Lễ?
Cô nói muốn cùng anh đi tới một khu nhà dành riêng cho hội người thích chơi mạt chược trong khu phố.
Gì vậy? Đây chẳng phải là nơi chỉ dành cho mấy bà thím lúc rảnh rỗi không cần phải chăm con thì đều ra ngoài này để tụ tập sao? Tại sao cô lại muốn anh đến đó nhỉ? Chẳng lẽ lại phát hiện ra một sở thích mới với trò đánh mạt chược này sao?
Miên Lễ bắt đầu cảm thấy mình cũng sắp già tuổi rồi à? Hay là dẫn theo ai đó tầm tầm trung tuổi đi cùng sao?
Thương Âu nghĩ đùa một câu ở trong đầu vậy rồi để nguyên bộ đồ mặc ở nhà đó, khoác kèm theo một cái áo măng tô ra bên ngoài, hai chân xỏ dép lê đi kèm với tất, không nghĩ ngợi gì nhiều mà lấy chùm chìa khóa để đi tới chỗ nhà văn hóa nơi hay có những buổi chơi mạt chược tụ tập rất đông các bà dì tới vừa giải trí vừa tám chuyện.
“Cháu chào…”
Lúc bấy giờ Thương Âu cuối cùng cũng có thể xác thực câu nói đùa vui mới ban nãy của mình.
Người này cũng là người nhà họ Hạ, đẹp phong lưu, đẹp phú quý.
Quyền lực trong tay không ai bì nổi.
Một tay đeo nhẫn, một tay đeo bạc.
Quần áo gọn gàng ngăn nắp.
Đố các bạn biết người ấy là ai?
Để cho dễ hình dung hơn thì bây giờ chúng ta hãy làm thử một phép toán nhé.
Nếu cộng cả Miên Lễ, Tình Phong và Tiêu Niên vào với nhau thì chúng ta được cái gì nè.
Đúng rồi.
Chính là Hạ đại lão gia! Cụ lớn của Hạ gia trong truyền thuyết!
Thương Âu dường như vẫn cảm thấy rất không chân thực, anh dụi mắt mấy lần để nhìn kĩ lại người đàn ông lớn tuổi nhưng uy quyền trước mặt mình, đến tận bây giờ mới dám tin.
“Miên Lễ, sao em nhìn giống hệt như ông em vậy?”
“Tôi chính là ông của Lễ Nhi.”
“Hơ, dạ…”
Thương Âu từ trước đến nay chưa từng rúm ró trước người khác bao giờ, nhưng gặp mặt của phụ huynh bạn gái mình, anh ít nhiều cũng có chút dè dặt.
“Miên Lễ có gọi cháu tới đây.”
“Là tôi lấy điện thoại của nó.”
Miệng của anh hoạt động trước cả não.
“Nếu thế thì bây giờ cô ấy có ổn không ạ?”
Hạ đại lão gia híp mắt nhìn anh.
“Tôi lấy của nó trong im lặng chứ không phải dùng vũ lực.”
“Hơ, vâng…”
Thương Âu lúc này thực sự muốn tát mình mấy cái.
Hỏi thế có khác nào nói ông ấy là một kẻ vũ phu đâu chứ?
Hạ đại lão gia suốt từ nãy đến giờ đều nhìn chằm chặp vào anh đến một li cũng không lệch kể từ khi anh bước vào bên trong chỗ hơi mạt chược này.
Quần áo xuề xòa, chân đi dép đi trong nhà bếp.
Đầu tóc hơi rối cứ như vừa mới ngủ dậy.
Cụ lớn rất không hài lòng, hóa ra anh thường hay đem bộ dạng lôi thôi này đi để gặp cháu gái ông sao?
“Cậu tên là Thương Âu nhỉ? Cậu tuy có thể đẹp thật, được Lễ Nhi yêu thật nhưng không được phép nghĩ rằng mình có thể lấy nó để ăn mặc bây bạ trước mặt của nó.
Cùng lắm nó chỉ yêu cậu lúc bấy giờ thôi, nhưng thử nghĩ xem, mấy năm sau nữa khi cậu già đi rồi, nó sẽ còn bao nhiêu hứng thú với cậu nữa?”
Thương Âu không ngờ mình sẽ nghe thấy những lời chỉ trích ấy, lúng túng tay chân.
Gặp mặt gia đình của bạn gái một cách đường đột như thế này, anh chưa kịp chuẩn bị gì cả.
“Cậu Thương, cậu làm nghề nhiếp ảnh phải không?”
“Dạ, vâng ạ.”
Cụ lớn nhấp một ngụm trà nóng.
“Chia tay với cháu gái tôi đi.
Lấy cậu rồi, cậu sẽ lấy gì để nuôi nó?”
Thương Âu thực sự không hiểu vì sao mà người nhà giàu họ hay thích cấm đoán tình yêu của con cháu mình đến thế, khuôn mặt ngờ ngờ nghệch nghệch nhìn lên cụ.
“Sao lại không ạ?”
“Thu nhập ít ỏi là một chuyện.
Ngoài vấn đề đó ra còn vô số các vấn đề khác.
Cậu không hiểu khẩu vị và sở thích của Lễ Nhi, làm sao mà chiều nó được? Lễ Nhi của tôi là công chúa càng vàng lá ngọc, nó phải được nâng niu bởi những món ăn…”
“Em ấy không ăn thịt quá nạc quá mỡ, không ăn rau quá dai quá sống, không tỏi, không ớt, không nhiều tiêu, không được quá mười giọt nước chanh, cơm không được nhão, thịt cá phải chín đều, chỉ ăn thịt gà trắng, nói không với hành lá, đặc biệt là không được có quá nhiều dầu mỡ… Ngoài ra, em ấy không thích cà chua… Hơ, ông ơi?”
Cụ lớn đã há hốc nhìn Thương Âu, miệng lắp ba lắp bắp.
Vãi luôn! Cụ mới chỉ nhớ được đến chỗ không tiêu!
Sao anh lại nói ra được một tràng dài như thế?!.