Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 52

Trước khi Lương Sùng Vĩ quay về Lan Châu, Lương Chân đã mời cha cậu dùng bữa tại một khách sạn Trung Quốc ở quận Lộc Thành.

Nếu đã đến Ôn Châu, cho dù không quen đồ ăn ở đây cũng nhất định phải nếm thử hải sản Đông Hải. Vì vậy hai cha con người Lan Châu sau khi gọi hai phần hải sản vẫn kêu nhân viên phục vụ mang thêm hai món thịt bò và thịt cừu.

Thiệu Minh Âm cũng có mặt trong bữa cơm đó. Anh không sinh ra ở vùng biển, cũng không thích hải sản, nhưng tuân theo nguyên tắc không lãng phí, khi kết thúc anh vẫn đóng gói tôm cua cá mang về, có ý định ngày mai làm mì sẽ cho vào. Sau bữa ăn, ba người không trò chuyện gì nhiều, nhưng trước khi Lương Chân tính tiền, Lương Sùng Vĩ đã đề cập đến việc về nhà đón Tết Nguyên đán.

"Ông nội con cũng muốn gặp Thiệu Minh Âm, " Lương Sùng Vĩ nói một cách bình tĩnh, "Tháng hai năm sau trở về đi".

Lương Chân lập tức vui vẻ: "Đây là cha nói đấy, đừng đổi ý!"

"Là ta nói", Lương Sùng Vĩ nhìn bộ dạng kích động của con trai, khóe miệng hơi nhếch lên, "Về nhà cùng ăn cơm tất niên."

"Được——" Lương Chân đang định nói đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Được" biến thành "Nhưng mà".

"Nhưng mà tháng hai chúng con dự định đến Thạch Gia Trang".

"Cũng không nhất thiết phải đến Thạch Gia Trang, " Thiệu Minh Âm nói, "Ông nội trong nhà chắc chắn rất nhớ em, có kì nghỉ em nên quay về sớm một chút".

"Như vậy sao được, " Lương Chân bước qua, mặc kệ cha cậu đang đứng ngay trước mặt hai người, cậu ghé sát tai Thiệu Minh Âm, nhỏ giọng nói, "Anh đã hứa với em, đến tour diễn ở Thạch gia trang, anh theo em...À không đúng, em theo anh trở về quê nhà".

Lúc này hóa đơn bữa ăn được nhân viên phục vụ đưa tới, Lương Chân vô cùng cao hứng, không cần nhìn mà trực tiếp quẹt thẻ. Khi đưa cha cậu về đến khách sạn, Lương Chân mới đối mặt với những con số trên hóa đơn, mặt mày ủ rũ không còn chút tiêu sái nào như lúc thanh toán.

"Đã ăn hết bao nhiêu tiền?". Thiệu Minh Âm có thói quen ghi sổ, nhưng bữa ăn hôm nay anh không để ý. Anh cầm lấy hóa đơn từ trên tay Lương Chân. Thiệu Minh Âm líu cả lưỡi sau khi nhìn thấy giá hải sản. Anh thầm nghĩ, may mà mình đóng gói mang về.

"Thôi xong, chỉ vì vài ba cân cá đù vàng mà em tiêu hết tiền của 50 chiếc vé đến xem biểu diễn luôn rồi. Thế nhưng em vẫn không thích ăn hải sản tươi sống". Lương Chân hơi ngửa đầu và ngã xuống giường, mặt không biểu cảm như sát thủ nhìn lên trần nhà. Trước kia cậu không có cảm giác gì, khi bắt đầu kiếm được tiền cậu mới nhận ra rằng cuộc sống không dễ dàng, "Để em ăn hải sản chẳng khác nào chà đạp tiền và chà đạp con cá kia".

"Vậy em viết lời bài hát đi, " Thiệu Minh Âm không đứng đắn nói, "Chưa ai viết rap theo chủ đề mỹ thực đâu, hay em thử làm người tiên phong?"

"Cũng không phải không thể nha, " Lương Chân hùa theo anh, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, "Nhưng gần đây em không có thời gian sáng tác nhạc..."

Lương Chân ngồi dậy nhìn Thiệu Minh Âm, đặc biệt nghiêm túc nói: "Em có chuyện này cần tham khảo ý kiến của anh, có một chương trình biểu diễn thương mại đến tìm em".

Lương Chân thật không ngờ, sau khi nổ phát súng đầu tiên, tiền tự mình đưa tới cửa.

Ngay sau khi cậu kết thúc chuyến lưu diễn của mình, nhà tài trợ của một hội nghị thương hiệu đã đích thân gửi thư cho Lương Chân, hỏi cậu có hứng thú đến hát mấy bài không. So với chuyến lưu diễn cá nhân được sắp xếp theo lịch trình, biểu diễn thương mại có quy trình đơn giản hơn. Cậu chỉ cần đến hát, hát xong 3-5 bài là có thể nhận tiền luôn. Nhưng điều mà Lương Chân tuyệt đối không ngờ tới chính là nhà tổ chức đưa ra khoản tiền lên tới bốn chữ số. Vì không thể tin được nên Lương Chân đã im lặng rất lâu. Người tổ chức còn nói nếu cậu cảm thấy chưa đủ thì có thể thương lượng lại.

Việc nhận được lời mời đến một buổi biểu diễn thương mại nằm ngoài dự liệu của Lương Chân. Cậu luôn nghĩ rằng mình sẽ chỉ viết các bài hát, rồi phát hành nhạc, phát hành đến một số lượng nhất định sẽ tổ chức chuyến lưu diễn cá nhân, rồi lại tiếp tục vòng lặp ấy....Đây cũng là lý do các rapper độc lập không tham gia nhãn hiệu hay ký hợp đồng với công ty môi giới. Bản thân Lương Chân còn chưa thấy giá trị thương mại của mình, vậy mà đã có nhà tư bản nhìn ra.

Vì vậy, dĩ nhiên Lương Chân muốn hỏi ý kiến của Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm nói quyền quyết định nằm ở bản thân cậu, cậu muốn đi thì đi. Khi đó, Lương Chân đã gom đủ học phí, hơn nữa còn dư tới bảy, tám vạn, từ người không có tiền trở thành trụ cột gia đình. Nhưng làm gì có ai từ chối tiền chứ, dĩ nhiên Lương Chân muốn kiếm thêm, sau đó có thể nhận thêm lời mời từ các chương trình biểu diễn thương mại khác, Lương Chân sẽ tăng thêm thu nhập....Lúc đầu, Lương Chân không suy nghĩ nhiền về việc này, nếu có thể kiếm tiền thì cứ kiếm thôi. Nhưng kiếm tiền thuận lợi như vậy khiến Lương Chân bắt đầu nóng nảy, cậu hoàn toàn không còn thời gian và tâm tư để tích lũy tư liệu viết nhạc. Lương Chân không muốn ngọn lửa của mình bây giờ chỉ giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, cũng không muốn cả đời chỉ hát đi hát lại mấy bài hát. Quan trọng là nếu như đầu năm sau cậu muốn mở chuyến lưu diễn mới thì không thể hát lại mấy bài hát của năm nay.

Vì thế, từ đầu tháng mười, Lương Chân đã từ chối tất cả các lời mời biểu diễn, cậu đăng một bức ảnh lên Weibo và nó cũng chính là bức ảnh cuối cùng của năm đó. Trong bức ảnh, Lương Chân đã cắt đi những bện tóc dài và để tóc húi cua, cậu đứng trước một bức tường trắng, trên đó có gắn thước đo chiều cao với đơn vị xăngtimét. Cậu thả lỏng quai hàm, khẽ nâng cằm lên một chút, sự tự tin vô hạn như được viết trong đôi mắt đang hơi rũ xuống. Con số phía sau cậu là 191. Nó là chiều cao hiện tại của Lương Chân, cũng ám chỉ thời gian bắt đầu của chuyến lưu diễn tiếp theo.

Lương Chân cứ như vậy nói lời tạm biệt với người hâm mộ của mình trên Weibo trong thời gian này, sau đó dốc hết sức vùi đầu vào sáng tác. Cậu nhớ rõ lời hứa của Thiệu Minh Âm dành cho cậu, tiền và những thứ khác tạm thời không cần để ý, đi Thạch Gia Trang mới là việc quan trọng.

Mặc dù Lương Chân tạm thời "bế quan" sáng tác, không đăng Weibo, nhưng cậu vẫn sẽ lướt Weibo. Nói chính xác phải là Thiệu Minh Âm thích xem Weibo, khi rảnh rỗi sẽ tìm kiếm tên của Lương Chân để xem có fancam nào mới không. Lương Chân sẽ cùng xem với Thiệu Minh Âm, ngồi cạnh nhau vừa quan sát vừa trao đổi về những động tác cơ thể chưa được tự nhiên và cần cải thiện khi biểu diễn, hoặc là bàn về những sai lầm cần tránh khi hát trong những lần biểu diễn tới. Bất kể Lương Chân thủ thỉ gì với Thiệu Minh Âm, Thiệu Minh Âm luôn khăng khăng rằng anh xem vì muốn góp về mặt kỹ thuật, chứ không phải xem người yêu mình khi biểu diễn đẹp trai xuất sắc thế nào đâu!

Nhưng Lương Chân thật sự quá đẹp trai! Trước khi Lương Chân cắt tóc, Thiệu Minh Âm có một thú vui mới, đó là để đầu người nọ chọc vào đầu mình. Tóc Lương Chân giống như những sợi len, chọc chọc chọc rất vui! Lương Chân muốn cắt, anh còn không nỡ cắt hơn Lương Chân. Nhưng sau khi Lương Chân cắt tóc và đứng trước mặt Thiệu Minh Âm, anh nhìn thấy giá trị nhan sắc của Lương Chân đang trải nghiệm kiểu tóc húi cua, cuối cùng anh quyết định mua cho cậu một chiếc mũ lưỡi trai.

Kết quả là, rapper và cảnh sát trở lại với cuộc sống củi gạo dầu muối, vừa bình yên hòa hợp vừa hạnh phúc ngây ngây. Ví dụ, hôm nay trước khi đi ngủ, Thiệu Minh Âm đã xem một video mà anh chưa từng xem qua. Chờ đến khi anh vui vẻ cười từ đầu đến cuối video thì Lương Chân đi ra từ phòng tắm. Cậu chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh thân dưới rồi chui tọt lên giường, hỏi Thiệu Minh Âm đang cười gì vui thế.

Thiệu Minh Âm đeo một bên tai nghe cho Lương Chân. Trước khi phát video, anh hỏi Lương Chân có biết rằng cậu có "fan mẹ" không.

Lương Chân:???

Mặc dù lượng người hâm mộ của Lương Chân không thể so sánh với những nhân vật của công chúng, nhưng dù sao cậu cũng có những nhóm người hâm mộ, lượt theo dõi trên Weibo cũng gần hai, ba vạn. Nhưng ngoại trừ những buổi biểu diễn trực tiếp, Lương Chân rất hiếm khi tương tác với fan qua mạng xã hội. Cậu là một nhạc sĩ độc lập, chắc chắn sẽ không tìm đoàn đội quản lý, các giới fan không thích hợp đặt trên người một rapper. Giống như cậu từng nói với Lily, bỏ xuống thân phận rapper, cậu chỉ là một người bình thường. Mọi người cùng nhau trao đổi âm nhạc là tốt rồi, đừng thiết lập cậu như một thần tượng.

Nhưng với nhan sắc của Lương Chân, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều fan nữ hơn, trong đó không ít "fan bạn gái". Mà khi có càng nhiều fan bạn gái, trên Weibo sẽ có càng nhiều người gọi cậu là "chồng". Lương Chân thật sự rất xấu hổ, nhưng cũng không thể đăng weibo bảo fan không được gọi cậu như vậy. Vì thế số lượng người tự mình đa tình không ngừng tăng lên...

Lương Chân liền hỏi fan nhỏ Lily nên giải quyết chuyện này thế nào. Lily nói những fan bạn gái u mê của rapper không chiếm số đông, đa số những người hâm mộ Lương Chân đều rất lý trí, chỉ cần Lương Chân đăng ảnh chụp của cậu và Thiệu Minh Âm, chắc hẳn phần lớn fan bạn gái sẽ chuyển sang fan CP, những cô gái ấy sẽ không gọi cậu là "chồng ơi" nữa. Sau đó, khi đến xem cậu biểu diễn, có thể những fan CP còn hối thúc cậu nhanh chóng kết hôn.

Lương Chân cảm thấy đây là một ý tưởng tốt. Thật ra cậu rất muốn show ân ái, nhưng muốn chỉ là muốn. Cậu không thể trực tiếp để Thiệu Minh Âm xuất hiện, thế nên khi gặp phải những người hâm mộ quá phấn khích, Lương Chân chỉ nói rằng cậu đã có người yêu. Điều này khiến cho Lily – một trong số ít những người biết người yêu Lương Chân là ai, chỉ có thể ngậm miệng, hoàn toàn giữ bí mật danh tính của Thiệu Minh Âm trước khi Lương Chân quyết định công khai.

May mắn thay, mặc dù đã thành lập các trạm fan và siêu thoại*, nhưng người hâm mộ Lương Chân cũng tự mình biết mình, tuyệt đối không làm phiền cuộc sống riêng tư của Lương Chân. Vì vậy, Lương Chân không biết về việc phân chia và phân phối lượng fan của mình. Ví dụ như, khi Thiệu Minh Âm nhắc đến "fan mẹ", Lương Chân nghe không hiểu.

"Fan mẹ...là những người hâm mộ có tuổi ngang tuổi mẹ em?" Lương Chân không đoán nổi ý nghĩa, "Em được mọi lứa tuổi yêu thích sao?"

Thiệu Minh Âm lắc đầu, anh bật video cho Lương Chân xem. Vì vậy Lương Chân nhìn vào màn hình, còn Thiệu Minh Âm ngắm những thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Lương Chân. Trong video không phải một buổi biểu diễn thương mại, mà là một chương trình tổ chức ở livehouse Hồ Châu. Lương Chân tham dự với tư cách là khách mời hỗ trợ hát hook. Khi phần hook của bài hát kết thúc và rapper bắt đầu hát phần verse, Lương Chân vẫn sẽ ở lại trên sân khấu để khuấy động bầu không khí.

Nhưng dù sao Lương Chân chỉ đến hỗ trợ, cậu không nghĩ đến trong số khán giả phía dưới cũng có người hâm mộ của mình, hơn nửa vừa mở đầu video đã hét to——

"Ngỗng nhỏ Chân Chân!!!"

Lương Chân nháy mắt mấy cái, cằm rụt lại, có chút sợ hãi vì cường độ âm thanh quá lớn. Cậu không thể nhớ ra khi biểu diễn có người gọi cậu như vậy.

Nhưng điều này không thể trách Lương Chân. Nhạc đệm khi hát trên sân khấu rất lớn, người hâm mộ quay video kia đứng ở tít phía sau, vì thế đừng nói đến Lương Chân, ngay cả những khán giả đứng ở đoạn giữa hay phía sau cũng chưa chắc nghe được.

Từ trước đến nay, Lương Chân đứng trên sân khấu đều biểu diễn hết mình, dù là hát hay nhảy. Thỉnh thoảng cậu còn nắm tay với khán giả ở hàng đầu. Mỗi lần Lương Chân ngồi xổm người xuống, fan mẹ kia lại hét lên, giống như không phải Lương Chân đang nắm tay mà sắp nhảy cầu.

"Không nên nhảy! Ngỗng nhỏ!!!" Fan mẹ vừa hét vừa lắc điện thoại, "Phía trước đều là con gái!! Không nên chơi nhảy cầu! Những cô gái đó sẽ không giữ được con! Con sẽ trực tiếp ngã xuống dưới! Con ngã mẹ đau lòng AAAA!"

Cũng may Lương Chân chỉ nắm tay rồi đứng dậy ngay. Người "mẹ" này gào thét đến lạc cả giọng và đang chuẩn bị điều chỉnh nhịp thời, nhưng chưa kịp thở xong đã thấy Lương Chân mở chai nước khoáng.

"Không nên đổ nước——" Trước khi fan mẹ kịp nói xong, Lương Chân đã đổ nửa chai nước lên người mình. Cảnh tượng nước bắn tung tóe này vô cùng phổ biến trên khác sân khấu rap, nhưng rất hiển nhiên, "mẹ" không nghĩ rằng đây là một cách tốt để hạ nhiệt.

"Ngỗng nhỏ Chân Chân sao con không thể khiến mẹ bớt lo! Ôi Ôi Ôi! Tối nay gió lạnh lùa về! Khi con diễn xong đi ra ngoài nước chưa kịp khô, con sẽ bị cảm lạnh hu hu hu."

Có thể vì fan mẹ lo lắng quá mức, ngay lúc đó từ sâu bên trong Lương Chân cũng cảm nhận được sự quan tâm này, thế nên nửa chai còn lại được hắt về phía khán giả. Sau khi nước bắn tung tóe, rapper trên sân khấu cũng hát xong, ngọn đèn thay đổi rồi MC giới thiệu với khán giả, nói rằng bài hát tiếp theo đến từ khách quý Lương Chân 《 Vượt núi băng đèo》.

Sau đó Lương Chân bắt đầu hát. Fan mẹ - người ban nãy luôn càu nhàu Lương Chân nhớ giữ ấm và chú ý an toàn thì lúc này đặc biệt im lặng, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên cảm thán "Ôi ôi ôi, ngỗng nhỏ nhà tôi hát thật dễ nghe".

Phiên bản đặc biệt của bài hát này Lương Chân chỉ hát một lần duy nhất trước mặt cha cậu. Trong các buổi biểu diễn khác, cậu luôn hát phiên bản trên mạng. Nhưng khi Lương Chân hát xong đoạn hook cuối cùng, các rapper bên cạnh vẫn nói giỡn với khán giả: "Người yêu ơi, có nguyện ý cùng tôi quay về Lan Châu không?"

Tất nhiên có một số khán giả bên dưới nói "Nguyện ý". Sau khi fan mẹ nghe thấy, camera điện thoại đột nhiên rung lắc, muốn mô phỏng động tác lắc đầu.

"Không được! Mẹ không đồng ý aaaaaaa!" Mặc dù biết mình có hét thế nào thì người phía trước cũng không nghe được, nhưng fan mẹ vẫn không bỏ cuộc, "Ngỗng nhỏ nhà tôi đã có người yêu, mẹ không đồng ý cho mấy người về Lan Châu! Ngỗng nhỏ, ngoài người yêu ra con không được phép mang người khác về Lan Châu aaaaa...."

Tiếng gào thét dần dần lắng xuống, video này cũng sắp kết thúc. Thiệu Minh Âm hỏi Lương Chân có cảm động không, Lương Chân lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, nói không dám không gật đầu.

"Người mẹ này——" Lương Chân vội vàng uốn lưỡi, "Tình cảm của người fan này rất chân thật, đây không phải là CP fan mà Lily nói."

Thiệu Minh Âm cũng không hiểu lắm, anh lắc đầu cười. Fan mẹ ban đầu gọi Lương Chân là "ngỗng nhỏ" rồi đổi thành "con trai", sau đó giơ thay vuốt vuốt thân ảnh Lương Chân như thể muốn gỡ tóc rối cho cậu, rồi để cậu gọi mình là mẹ. Lương Chân vui vẻ, đùa giỡn với Thiệu Minh Âm trong chăn. Cậu không làm khó anh đâu, chỉ nghịch ngợm chút thôi rồi để anh dễ dàng tóm được ngay. Thiệu Minh Âm cưỡi trên lưng Lương Chân, véo thịt trên vai bắt cậu gọi "Ba ba". Lương Chân chỉ có thể bất đắc dĩ gọi một tiếng, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, lần tới vận động trên giường nhất định phải khiến Thiệu Minh Âm gọi mình là ca ca!

"Ngỗng nhỏ nghe lời, ngỗng nhỏ ngoan." Thiệu Minh Âm rất hài lòng với biệt danh mới của Lương Chân, anh thả cậu ra. Sau khi nằm lại vào trong chăn anh mới nhận ra chỗ vừa rồi trên vai Lương Chân bị véo đỏ lên. Không phải do anh dùng quá nhiều lực, mà vì Lương Chân quá trắng. Thiệu Minh Âm giúp cậu xoa xoa, Lương Chân nhân cơ hội nhào vào trong lòng anh.

"Em thật muốn show ân ái với anh," Lương Chân vùi đầu vào ngực anh, nói "Em muốn cho cả thế giới biết người em yêu là Thiệu Minh Âm".

Thiệu Minh Âm vuốt gáy Lương Chân, anh không biết nên đáp lại thế nào, nhưng vuốt vuốt tiếp, hắn đột nhiên nghĩ đến một lời tâm tình trần thế.

"Không sao" Thiệu Minh Âm nói, "Em chính là cả thế giới của tôi".

Thiệu Minh Âm vừa nói xong, anh nổi da gà muốn đứng lên. Vừa định động bả vai, Lương Chân liền ôm chầm lấy cả người anh. Thiếu niên hai mươi tuổi quả nhiên thích những lời yêu đương sến sẩm kiểu này, ngọt đến rụng răng cũng muốn nghe.

"Anh thật tốt!" Lương Chân ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, "Em phải báo đáp Thiệu Minh Âm thật tốt!" Nói xong, tay Lương Chân sờ đến nơi không nên chạm vào. Thiệu Minh Âm vừa muốn nói ngày mai phải đi làm thì Lương Chân đã bắt đầu thuần thục đâm vào. Cậu quá quen thuộc với cơ thể Thiệu Minh Âm, và so với chủ nhân của nó thì càng biết cách làm cho cơ thể này thoải mái hơn. Nhờ kỹ thuật khéo léo mà cơ bắp được giãn ra, nhưng đến phút cuối cùng lại nhanh chóng thắt chặt lại. Thiệu Minh Âm cũng lười chỉnh đốn Lương Chân, người mà mỗi ngày tinh lực tràn đầy, t*ng trùng thượng não.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Ngoại trừ việc học, Lương Chân vẫn chăm chỉ viết bài hát mới. Với tốc độ này, thực sự có thể bắt đầu chuyến lưu diễn vào cuối tháng một. Còn Thiệu Minh Âm vẫn như cũ, làm việc không ngừng nghỉ tại đồn công an, vì nhân dân phục vụ, thỉnh thoảng mới có một ngày chủ nhật được nghỉ. Vì thế, đến khi cần sắp xếp thời gian và địa điểm cho chuyến lưu diễn, Lương Chân vẫn bối rối về thời gian cụ thể. Cậu không rõ khi nào Thiệu Minh Âm rảnh.

Nhưng mỗi lần cậu hỏi Thiệu Minh Âm rằng anh có thể xin nghỉ không, câu trả lời của Thiệu Minh Âm đều rất hồ. Khi đó Lương Chân đã được thêm vào nhóm chat người thân trong gia đình của những nhân viên trong đồn cảnh sát. Cậu đã mua một chiếc điện thoại và số điện thoại mới, giả vờ thành người yêu đang học âm nhạc ở Thạch Gia Trang của Thiệu Minh Âm rồi nhờ chị Triệu thêm cậu vào nhóm chat đó. Sau một màn "Anh anh anh người ta có nguyện vọng muốn về Thạch gia đón năm mới cùng bạn trai", Lương Chân biết được có rất nhiều công tác kiểm tra vào tháng 1 và tháng 2, nhưng không phải không thể xin nghỉ phép. Mỗi lần chị Triệu đều giúp đỡ Lương Chân "@Triệu Bảo Cương". Triệu bảo Cương biết rõ ID kia là của Lương Chân nhưng cũng không vạch trần, ông chỉ bảo Thiệu Minh Âm nhớ viết đơn xin nghỉ phép để ông phê duyệt. Cứ như vậy nói tới nói lui, Lương Chân hỏi người bên gối có chuyện gì xảy ra. Thiệu Minh Âm biết không thể trốn tránh được nữa, anh nói thẳng với Lương Chân, rằng thật ra anh không muốn trở về lắm.

"Đến cái chìa khóa tôi cũng không có, " Thiệu Minh Âm nói thật với Lương Chân, "Trước khi tôi đi, cha tôi tức giận đến mức ném album và khung ảnh gia đình vào người tôi, tôi ngay cả...Ngay cả bố trí trong nhà có thay đổi không tôi cũng không biết".

"Năm nay chúng ta về Lan Châu đi, chắc chắn ông nội rất nhớ em," Thiệu Minh Âm cười, "Ở Lan Châu càng có cảm giác gia đình".

"Nhưng anh không thể không quay về, không trở về quê cũng không sao, nhưng cũng nên trở về tảo mộ".

"Khi còn sống, cha tôi là cảnh sát vũ trang. Sau khi qua đời, bọn họ được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ," Thiệu Minh Âm nói, "Cũng...Cũng không nhất thiết phải đi".

"Có nhất thiết, " Lương Chân dừng một chút, "Chắc chắn hai người họ rất nhớ anh. "

"Nhưng tôi..."

"Anh cẩn thận suy nghĩ một chút có được không, " Lương Chân vẫn không từ bỏ, "Em có thể xếp lịch vào đầu tháng hai. Nếu anh nguyện ý, chúng ta có thể ở lại Thạch Gia Trang cho đến khi hết tết âm lịch."

"Anh suy nghĩ một chút nha!" Lương Chân không cho Thiệu Minh Âm mở miệng, cậu làm nũng chui vào vòng tay Thiệu Minh Âm. Sau đó, cả hai đều im lặng. Khi Thiệu Minh Âm tắt đèn, Lương Chân từ trong bóng tối nói rằng cậu thật sự muốn đến Thạch gia trang.

"Em cũng muốn đến gặp cha mẹ anh, " Lương Chân dừng một chút, "Muốn cho bọn họ nhìn thấy Lương Chân, muốn để bọn họ yên tâm, Thiệu Minh Âm ở cùng một chỗ với Lương Chân vô cùng tốt".

Đêm hôm đó Lương Chân nghe được Thiệu Minh Âm nói "Được", nhưng đáp ứng rất miễn cưỡng. Lương Chân không tìm được cách tốt hơn, nhưng ít ra đã có thể sắp xếp hành trình đi Thạch Gia Trang. Thiệu Minh Âm cũng đã viết đơn xin nghỉ phép trước và đưa cho Triệu Bảo Cương. Triệu Bảo Cương đang muốn tìm Thiệu Minh Âm, thấy anh đi ra từ văn phòng, ông bảo anh ngày mai đi lên cục thành phố một chuyến.

"Chuyện là thế này. Ôn Châu X - learing tổ chức một câu lạc bộ, tên là gì mà...trung đoàn cảnh sát học sinh. Cục thành phố có chỉ thị giúp đám đệ tử này làm chuyên đề báo cáo, ngay tuần sau. Phía trên nói để cho đại biểu của các đồn công an đi, đến đó thuyết trình ngắn gọn, nói một chút về công việc ở cấp cơ sở".

Thiệu Minh Âm chưa từng có kinh nghiệm trong việc hướng dẫn sinh viên làm báo cáo, anh hỏi lại Triệu Bảo Cương: "Tôi đi à?"

"Cậu không đi thì ai đi, " Triệu Bảo Cương tự hào nói, "Cậu là bộ mặt của đồn công an đường Mộc Sơn chúng ta. Đương nhiên là cậu đi".

"Được, tôi đi." Thiệu Minh Âm gật gật đầu. Anh đang chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Bảo Cương lại nói "À đúng rồi".

"Ôi xem cái trí nhớ của tôi, suýt nữa quên nói với cậu, " Triệu Bảo Cương vỗ đầu mình, nói, "Đoàn cảnh sát học sinh kia cũng liên kết với cục thành phố, vì thế trên cục trực tiếp cử đội phó đội cảnh sát đặc biệt xuống phụ trách, cậu đoán thử xem là ai?"

Thiệu Minh Âm lắc đầu, cậu biết rất ít người của cục thành phố. Đội phó đội cảnh sát đặc biệt cũng chỉ biết...

"Là Lăng Chiếu " Triệu Bảo Cương vỗ tay một cái, "Thật không nghĩ tới, hóa ra chính là người đồng hương có cái tên khó nhớ của cậu ở Thạch Gia Trang!"
Bình Luận (0)
Comment