Em Yêu, Gặp Nhau Trên Giường Nhé!

Chương 1.1

Từ phòng bao đinh tai nhức óc chạy ra, Quý Thư Nhan tựa vào trên tường hành lang nôn khan, uống rượu quá gấp, cô cảm thấy cả dạ dày của mình đều đang cuồn cuộn.

Có phục vụ thấy đi tới muốn đỡ cô đến toilet, Quý Thư Nhan khoát khoát tay, "Tôi tự đi."

Bình sinh không thích bị người nhìn thấy bản thân yếu ớt và nhếch nhác nhất, huống chi là một người xa lạ, mãnh liệt bày tỏ mình không cần trợ giúp, cô lắc lư đi về phía toilet.

Còn chưa đi xa, một cô gái trong phòng lại chạy ra, trên mặt nhuộm đỏ ửng, rõ ràng trạng thái lại tốt hơn nhiều so với Quý Thư Nhan.

"Nhan Nhan, chờ mình một chút, mình đỡ cậu đi qua, đám quỷ này thật là nhiệt tình đến mức quá phận rồi, biết rõ tửu lượng dinendian.lơqid]on của cậu không tốt, uống rượu còn rót hung ác như thế." Tống Cẩn Huyên đi nhanh mấy bước ôm ở hông của Quý Thư Nhan, cau mày không có gì tức giận mà nói.

"Cậu không cần như vậy." Hơi say ngà ngà tựa vào trên người bạn tốt, Quý Thư Nhan cười khúc khích, "Vui vẻ nha, đương nhiên là muốn uống một bữa."

"Vui vẻ?" Bất mãn nhíu mày, Tống Cẩn Huyên bày tỏ không ủng hộ, "Vui vẻ mà có thể say rượu ư, đây là ngụy biện của nhà ai?"

"Nhà mình." Nắm tay bạn tốt, Quý Thư Nhan thở dài, "Tiểu Huyên cậu không hiểu, những năm này mình ở nước ngoài, nhớ nhất chính là đám bạn tốt các cậu, thật vất vả mình mới trở về nước cùng mọi người tập hợp lại cùng nhau, đương nhiên là muốn chơi tận hứng."

Nghe Quý Thư Nhan nói như vậy, Tống Cẩn Huyên muốn cười nhưng không cười liếc xéo cô một cái, cố ý kéo dài giọng điệu: "Cậu chắc chắn chứ? Quỷ nhỏ ăn ở hai lòng, nói dối mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, quả nhiên là rèn luyện được rồi, còn nhớ nhất chính là bọn mình ư, mình đoán, người cậu nhớ nhất phải là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư Hứa Tri . . . . ."

Một cái tay không chút do dự chặn cái miệng lảm nhảm lại, Quý Thư Nhan mang theo men say trừng cô ấy, "Không cho nói tên của anh ấy, không cho!"

"Càng muốn nói."

"Tống Cẩn Huyên, cậu dám!"

"Mình thật sự dám, Hứa Tri Hằng, Hứa Tri Hằng. . . . . ."

Cũng không biết do men say hay căm tức, sắc mặt của Quý Thư Nhan trở nên càng đỏ, đưa tay muốn đánh bạn tốt, cảm giác buồn nôn lại đột nhiên lan lên cổ họng, chỉ đành phải nhanh chóng xoay người, lảo đảo nghiêng ngã chạy đến trong phòng rửa tay, phun đến mức trời đất mù mịt.

"Nhan Nhan. . . . . ." Thấy cô ói nhếch nhác, Tống Cẩn Huyên lại vọt vào.

Vừa đi vào toilet liền bị Quý Thư Nhan hét ngừng: "Đừng vào. . . . . . Nôn. . . . . . Rất ghê tởm, cậu ở bên ngoài chờ mình."

Nghe vậy, Tống Cẩn Huyên dừng bước, bất đắc dĩ lắc đầu lui lại hai bước, "Được rồi, mình không vào nữa, cậu yên tâm."

Bốn năm đại học cùng ăn cùng ở, Tống Cẩn Huyên đương nhiên biết Quý Thư Nhan cổ quái, cô ấy ghét nhất người khác thấy cô ấy nhếch nhác, cho dù là bạn bè tốt nhất cũng không được.

Ở toilet giằng co mấy phút, cuối cùng Quý Thư Nhan cũng tái mặt đi ra, lúc này Tống Cẩn Huyên đang dựa vào trên tường không xa, trong tay vừa mới cắt đứt một cú điện thoại.

"Điện thoại của ai, nhân tình bí mật của cậu?"

"Đã đoán đúng." Trong mắt của Tống Cẩn Huyên có chút mất mát, cười cười như có như không.

Trước khi Quý Thư Nhan ra khỏi nước thì mơ hồ biết bên cạnh Tống Cẩn Huyên xuất hiện một người đàn ông thần bí, không biết bởi vì tại sao mà hai người dây dưa ở chung một chỗ, nhưng không ngờ những năm này còn vương vấn không dứt được.

"Hai người vẫn còn liên lạc?" Cô rất giật mình, dùng ánh mắt quan sát nhìn Tống Cẩn Huyên.

"Đúng vậy." Giọng điệu không mặn không nhạt, hiển nhiên Tống Cẩn Huyên không muốn nhiều lời cái gì.

Quý Thư Nhan nhìn ở trong mắt, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng bạn tốt nhiều lời, "Anh ta gọi điện thoại có chuyện gì?"

"Hỏi lúc nào chúng ta tan cuộc."

"Anh ta muốn đến bên này?"Khi nói câu này, bản thân Quý Thư Nhan cũng không phải rất tin tưởng, từ khi Tống Cẩn Huyên tốt nghiệp đại học liền ở chung một chỗ với diễn đàn lê quý đôn người đàn ông kia, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa công khai ra ngoài, nếu hiện tại đột nhiên hiện thân thì thật sự cảm thấy không thể tin được.

"Không phải, anh ấy đang bận, mình nói chúng ta muốn đi chỗ khác, anh ấy để tài xế thuận đường tới đón." Không mang theo bất kỳ oán giận mà thuật lại, Tống Cẩn Huyên cười khổ một tiếng rồi chuyển đề tài, "Vào lúc này sợ là xe đã đến lầu dưới, một chiếc xe RV màu bạc, cậu đi xuống trước, mình thấy đám quỷ này còn muốn giày vò rất lâu, dứt khoát nói một tiếng là chúng ta đi trước một bước, liền nói cậu say đi."

"Mình cũng cùng đi vậy." Quý Thư Nhan muốn cùng đi.

"Đừng đi, cậu ra khỏi nước ba năm không trở lại, hiếm khi bị bọn họ bắt uống rượu, chắc chắn sẽ không thả người, mình vẫn tự mình đi thôi." Tống Cẩn Huyên nói xong thì xoay người đi về phía phòng bao tụ họp.

Quý Thư Nhan suy nghĩ một chút, quyết định nghe theo bạn tốt sắp xếp xuống lầu tìm xe, nếu như thực sự trở về phòng bao nói không chừng sẽ bị giày vò đến tối, dạ dày yếu ớt của cô có thể không chịu nổi tàn phá.

Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan ngồi lên thang máy ra khỏi tòa nhà, lung la lung lay đi tới bãi đậu xe ngoài trời cách đó không xa.

Giờ phút này sắc trời dần dần chiều, chính là giờ tan việc, nhìn bước chân vội vã của mỗi người đi đường dinendian.lơqid]on đi qua bên cạnh mình một chút, trên mặt Quý Thư Nhan không tự chủ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mang theo vẻ buồn bã.

Rời khỏi thành phố này ròng rã ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, hôm nay lấy hết dũng khí trở lại địa phương quen thuộc, lại phát hiện tất cả đều đã thay đổi hình dạng, thành phố vốn yên tĩnh trở nên phồn hoa ồn ào náo nhiệt, con đường, kiến trúc chằng chịt, không còn vẻ rộng lớn của dĩ vãng, ngay cả không khí hô hấp cũng trở nên không giống nhau.

Kỳ quái là, mặc dù như thế, cô lại không hề có cảm giác xa lạ, giống như tất cả còn dừng lại ở hôm qua, cô kéo cánh tay Hứa Tri Hằng đi ở trên đường lớn, bởi vì trẻ tuổi, cho nên có thể không hề cố kỵ ở trên đường lớn náo nhiệt, cười đùa suồng sã, bên cạnh cũng là khuôn mặt tươi cười tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

Nghĩ đến chuyện cũ, nghĩ đến việc gặp lại các bạn học sau xa cách, nụ cười trên mặt Quý Thư Nhan sâu hơn, một tay che mắt nhìn về phía mặt trời sót lại ở hướng tây, khẽ cười một tiếng.

Thành phố thân yêu, xin chào, tôi đã trở về!
Bình Luận (0)
Comment