Eo Nhỏ

Chương 32


Chu mụ mụ bật cười, thấy hắn chạy xa mới về trong phòng.

“Quỳnh Ngọc, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.

” Bà đối diện với Quỳnh Ngọc sắc tái nhợt hai mắt sưng đỏ nói.

Quỳnh Ngọc lắc đầu, nữ hài tử ngày xưa luôn có vài phần hấp tấp nhảy nhót, giờ phút này, ánh mắt dại ra mà đứng ở nơi đó, giống như cái cọc gỗ.

“Ta liền ở tại đây, chỗ nào cũng đều không đi,” nàng buồn rầu nói, “Ta đã đáp ứng Lăng Sương phải chiếu cố tốt tiểu thư, tiểu thư ở đâu ta liền ở đó, ta không đi, không đi……”
Nàng nói xong lại khóc lên, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt đi xuống.

Chu mụ mụ vội vàng tiến lên đem nàng kéo đến một bên, ôm tiến vào trong lòng ngực, móc ra khăn lau nước mắt trên mặt cho nàng.


“Đừng khóc, nếu đánh thức tiểu thư, nàng lại muốn cùng ngươi cùng nhau khóc.


Quỳnh Ngọc vội vàng im tiếng, nước mắt lại không ngăn được trào ra bên ngoài, Chu mụ mụ khuyên can mãi, lại khuyên một phen, mới rốt cuộc khiến cho nàng đi nhĩ phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng an tĩnh lại, Chu mụ mụ ngồi ở mép giường, nhìn nữ hài nằm ở trên giường ngủ say, thở dài một hơi.

Lúc này còn chưa tới đất phong, tiểu thư liền đã bị bệnh một hồi, còn một tỳ nữ đã chết, cũng không biết ngày tháng về sau sẽ là cái dạng gì a……
Thuốc của Lý Đấu khai có hiệu quả thực tốt, đêm đó Diêu Ấu Thanh liền lui cơn sốt, nghỉ ngơi hai ngày liền đã khỏe hơn rất nhiều, cơ bản không có gì đáng ngại.

Nhưng vì ổn thỏa, Ngụy Hoằng cũng không có lập tức khởi hành, mà ở nhiều thêm mấy ngày.

Dù sao ở mãi trong phòng đối với thân mình cũng không tốt, Chu mụ mụ hỏi qua Lý Đấu, ngẫu nhiên liền sẽ mang Diêu Ấu Thanh đi ra sân viện ngồi xuống, đem con thỏ kia thả ra cho nàng giải buồn.

Con thỏ kia nhìn nhỏ gầy, lại rất chạy nhanh, thường xuyên là thả ra thì dễ dàng, bắt trở về thì rất lao lực, ba năm hạ nhân ở trong sân viện vây lại mới chặn đường nửa ngày, mới có thể đem nó nhốt về lồng một lần nữa.

Ngày này, thời điểm bọn hạ nhân chuẩn bị đem con thỏ bắt trở về, vừa vặn Ngụy Hoằng từ trong sương phòng đi ra tới, con thỏ đang khắp nơi loạn nhảy lẻn đến dưới chân hắn, thiếu chút nữa nhảy vào trên đùi hắn.

Cũng không biết con thỏ này là chạy mệt hay vẫn là bị hắn dọa rồi, vừa mới còn tung tăng nhảy nhót, vật nhỏ liền sững lại dưới chân hắn, không còn nhúc nhích.

Hạ nhân Diêu gia sửng sốt một chút, đang do dự là đi bắt lại hay vẫn là chờ Vương gia đi rồi lại bắt, liền thấy một cái thân ảnh mảnh khảnh chạy tới, bay nhanh đến bên chân Ngụy Hoằng, đem con thỏ kia ôm đi.

Diêu Ấu Thanh ôm con thỏ lui về phía sau hai bước, đối với Ngụy Hoằng thi lễ, thấp giọng nói: “Nó…… Nó không phải cố ý.



Ngụy Hoằng nhìn nàng một cái, không nói chuyện, nhấc chân đi rồi, giống như có chuyện gì muốn đi ra bên ngoài.

Chờ hắn đi xa, Diêu Ấu Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng vuốt con thỏ trong lòng ngực nói: “Cẩn thận một chút a, hắn sẽ ăn ngươi đấy!”
Ngụy Hoằng từ nhỏ tập võ, tai thính mắt tinh, bước chân liềng khựng lại: “……”
~
Nghỉ ngơi mấy ngày qua đi, thân mình Diêu Ấu Thanh liền tốt lên rất nhiều.

Đoàn người lại lần nữa khởi hành, lúc này một đường thông thuận, không lại đụng phải cái vấn đề gì khác.

Nếu nói sự tình duy nhất đáng giá nhắc tới, chính là con thỏ của Diêu Ấu Thanh “Chạy trốn mất”.

“Các ngươi làm thế nào vậy? Liền một con thỏ cũng đều chăm sóc không tốt!” Chu mụ mụ nhìn thi thể con thỏ trong lồng, cả giận nói.

Hạ nhân vâng vâng dạ dạ: “Chu mụ mụ, này…… Thật sự không liên quan đến chúng ta a, hai ngày trước chúng ta khởi hành, con thỏ này liền không có tinh thần, chúng ta sợ nó xảy ra chuyện, còn để Đậu quân y tới nhìn nhìn.



“Nhưng Đậu quân y là chữa cho người, không rõ về con thỏ, xem qua nói có thể là con thỏ này ở nơi đất hoang chạy đã quen, không quen ngồi xe, thời gian dài liền ủ rũ, để chúng ta cho nó uống chút thuốc, xem có thể giảm bớt bệnh trạng hay không.


“Chúng ta mới đầu cũng không dám cho nó ăn loạn, nhưng Đậu quân y nói không có việc gì, những loại dược đó dù tính trị không hết cũng không làm nó chết được, chúng ta liền…… Liền thử một chút, đem thuốc viên nghiền nhỏ một chút, cho nó uống vào.


“Ai biết thuốc cho người, con thỏ uống thật không có tác dụng, nó…… Nó còn chết nữa.





Bình Luận (0)
Comment