Eo Nhỏ

Chương 41


Diêu Ấu Thanh liên tiếp mấy ngày đều ra cửa, mua được rất nhiều thức ăn cùng đồ chơi mà trước kia chưa từng mua qua, phần lớn là chút đồ ở trong mắt nhóm huân quý kinh thành không dùng được, không lên được mặt bàn.

Tỷ như vài sợi dây màu của người bán hàng rong bên đường, hay điểm tâm của mấy quán ăn bình thường trông không đẹp mắt nhưng lại rất mỹ vị, thậm chí còn cả mấy cái quạt hương bồ đầy màu sắc trước mắt, căn bản không cần phải thứ sang quý gì.

Hồ Thành không lớn, nhưng thương khách lui tới cũng rất nhiều, hơn nữa không biết vì sao càng ngày còn có xu thế càng nhiều hơn, Diêu Ấu Thanh cơ hồ mỗi ngày lên phố đều có thể cảm thấy người lui tới càng nhiều hơn một ít.

Ngày này nàng đang ở trong cửa hàng điểm tâm chính mình thích kia mua đồ vật, bỗng nhiên nghe được trên đường truyền đến động tĩnh, giống như có người đang truy đuổi lẫn nhau, trên đường cái có người đi đường sợ bị va chạm, sôi nổi tránh ra miễn cho vạ lây đến bản thân.

Hồ Thành là rất ít khi thấy sự tình như vậy, bởi vì nơi này là đất phong của Tần Vương, có Tĩnh Viễn Quân canh gác, ai nếu dám ở trên phố nháo lộn, thực nhanh liền sẽ bị Tĩnh Viễn Quân chế phục, nói không chừng còn bị chịu phạt.


Diêu Ấu Thanh đã đi gần tới cửa chính của cửa hàng, Chu mụ mụ sợ nàng bị va chạm, vội vàng ngăn lại.

Mấy hạ nhân cũng lập tức tiến lên chắn ở cửa, đem nơi này ngăn cách với ngoài đường.

Nhưng liền ở thời điểm bọn họ đề phòng đám người bên ngoài, một con chó màu trắng lại từ dưới chân bọn họ bay nhanh mà nhảy vào cửa hàng.

Trong đám người hỗn loạn xuất hiện một người, vội vã liền hướng tới nơi này.

Bọn họ thế mới biết, nguyên lai đều không phải là có người đang truy đuổi nhau, mà là chó của người này nuôi chạy mất, hắn đang đuổi theo chó của chính mình.

Người đuổi chó kia cũng có ánh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận người trước mặt tất nhiên không thấp, liền nói: “Chư vị yên tâm, ta chỉ cần con chó của ta, tìm được nó rồi, ta lập tức liền đi!”
Mấy người liếc nhau, lại quay đầu lại xem Chu mụ mụ, thấy Chu mụ mụ đang cùng tiểu thư cùng nhau đi ra ngoài, liền nghiêng người tránh ra.

Đám người xem náo nhiệt hướng về bên này xem xét, liền thấy bọn hạ nhân nhường ra một cái đường, một tiểu nương tử nũng nịu được một phụ nhân trung niên làm bạn đi ra.

Tiểu nương tử kia mặt mày thanh tú, ăn mặc một thân quần áo trắng xanh, trong lòng ngực ôm một con chó nhỏ màu lông tuyết trắng, còn không phải là con chó mà người nọ muốn tìm kia sao.

Người nọ thấy thế liền tiến lên một bước, liên thanh nói: “Đúng đúng đúng, chính là nó!”
Nói xong liền muốn đem chó của chính mình ôm về, nhưng cũng biết không thể trực tiếp từ trong tay tiểu thư nhà người ta lấy, liền chờ hạ nhân ôm tới cho hắn.


Diêu Ấu Thanh nhìn con chó nhỏ lông xù xù trong lòng ngực, thích vô cùng, nhưng quân tử không đoạt đồ người khác yêu thích, nếu con chó này không phải của nàng, theo lý nên trả cho chủ của nó mới đúng.

Vì thế nàng dù không nỡ vẫn đem con chó giao cho Chu mụ mụ, Chu mụ mụ tiếp nhận đi trả cho người nọ, thời điểm chó nhỏ sắp bị đem cho người nọ liền kịch liệt giãy giụa lên, Chu mụ mụ thình lình không ôm chắc, nó từ trong lòng bà nhảy xuống.

Người nọ kinh hô một tiếng duỗi tay liền muốn bắt, chó nhỏ lại chạy tới bên người Diêu Ấu Thanh.

Hắn sợ va chạm với tiểu thư nhà quan lại, không dám tới gần, chỉ đành chỉ vào con chó kia mắng: “Ngươi, tiểu súc sinh này, nhanh cút trở về cho ta! Bằng không đợi lát nữa trở về, lão tử liền lột da của ngươi!”
Diêu Ấu Thanh thấy hắn hung dữ, nhíu mày lại, lại khom lưng ngồi xổm xuống sờ sờ đầu con chó nhỏ.

Chó nhỏ tựa hồ như đối với người nọ cực kỳ sợ hãi, trốn ở bên chân nàng run bần bật, nói cái gì cũng không chịu đi qua.

Nàng do dự mà đem nó lại ôm lên lần nữa, hỏi người nọ: “Vị đại bá này, ta thấy con chó này không giống như là dùng để giữ nhà, là ngươi muốn mang ra bán sao? Nếu đúng vậy có thể đem nó bán cho ta hay không? Ta rất là thích nó.



Con chó này toàn thân tuyết trắng, vừa thấy liền biết cùng chó bình thường giữ nhà bất đồng, hẳn là để cho gia đình giàu có dưỡng làm sủng vật.

Nam nhân trung niên này cũng không giống như là gia đinh của nhà nào, bằng không cũng không dám đối với chó của chủ tử ngang ngược như thế.

Cho nên nàng cho rằng đây là một người bán hàng, chỉ là bán không phải là đồ vật, mà là mấy loại vật còn sống như chó mèo cá chim.



Bình Luận (0)
Comment