Eo Nhỏ

Chương 5


Tay Diêu Ấu Thanh đang chấp bút liền dừng lại, tươi cười cươ,ng cứng ở khóe miệng.

Nha hoàn Lăng Sương đang mài mực cho nàng cũng hoảng sợ, buông thỏi mực, nắm chặt cánh tay Quỳnh Ngọc, hỏi: “Loại sự tình này không thể nói bậy được, ngươi hỏi rõ ràng chưa?”
Quỳnh Ngọc gật đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Nào còn cần hỏi a, cả kinh thành đều đã biết! Khẳng định là có người cố ý tản ra, bằng không tin tức làm sao truyền nhanh như vậy được!”
Chu mụ mụ đầy mặt không thể tin tưởng, chậm rãi lắc đầu: “Không có khả năng, không có khả năng…… Lão gia tuyệt đối sẽ không đáp ứng!”
Lão gia hiện giờ chỉ có một nữ nhi duy nhất là tiểu thư a! Như thế nào sẽ nhẫn tâm đem nàng gả đến địa phương xa như vậy chứ?
Huống chi còn có Thái Tử điện hạ……
Thái Tử rõ ràng đối với đại tiểu thư có tình ý a! Hắn như thế nào sẽ đồng ý?
Quỳnh Ngọc khóc ròng nói: “Mỗi người đều nói lão gia đáp ứng rồi, còn ở trên triều cao hứng đến hôn mê bất tỉnh! Ta xem rõ ràng chính là bị tức giận đến hôn mê!”

“Quỳnh Ngọc!” Chu mụ mụ quát lớn một tiếng, ý bảo Quỳnh Ngọc câm miệng.

Nói lão gia bị tức giận đến ngất xỉu, kia chẳng phải là nói hắn đối với việc hôn nhân này bất mãn sao, đối với tứ hôn của bệ hạ bất mãn sao?
Hiện giờ trên dưới triều dã đều nói lão gia là cao hứng đến té xỉu, lúc này lại lật lọng, nháo không tốt chính là tội khi quân!
Diêu Ấu Thanh lại không quản đến chuyện này đó, đôi lông mày như lá liễu nhíu lại, biểu tình so với vừa rồi còn sốt ruột hơn.

“Cha hôn mê ư? Hắn hiện tại ở đâu? Đã tìm người trị liệu chưa?” Nói xong liền xách làn váy lên, liền muốn đi ra ngoài.

Chu mụ mụ vội vàng đem nàng giữ chặt lại: “Tiểu thư! Lão gia ở trong cung, đều sẽ có thái y trị liệu, ngài hiện tại chính là đi cũng không gặp được hắn!”
Diêu Ấu Thanh vội la lên: “Ta đây liền đi đến cửa cung chờ hắn!”
Mặc dù là lời nói vội vàng như vậy, nhưng tiếng nói mềm mại phát ra cũng giống như đang làm nũng.

Chu mụ mụ thấy nàng kiên trì, đành phải phân phó hạ nhân đi chuẩn bị xe, xe ngựa còn chưa có chuẩn bị xong, Diêu Ngọc Chi đã được người đưa trở về, cùng đưa tới còn có đạo thánh chỉ tứ hôn kia.

Diêu Ngọc Chi đã ở trong cung tiếp nhận chỉ, người Diêu phủ không cần lại chuẩn bị bàn thờ trang trọng tiếp đón một lần nữa.


Cung nhân đưa hắn trở về cũng lại chúc mừng một trận, đối với Diêu Ấu Thanh liên tục chúc mừng.

Chu mụ mụ miễn cưỡng cười cho người đưa hồng bao, sau khi đem cung nhân tiễn đi mới đưa cha con Diêu Ngọc Chi trở về chính viện.

Tiến vào trong phòng, Diêu Ấu Thanh liền đỡ Diêu Ngọc Chi ngồi xuống ở giường La Hán, nói: “Cha, nữ nhi nghe nói ngài ở trên triều hội ngất đi, hiện tại thế nào rồi? Có khá hơn chưa? Thái y nói như thế nào?”
Hai bên tóc mai của Diêu Ngọc Chi đã hoa râm, nhiều năm dốc hết sức lực khiến hắn hao hết tâm thần, hơn nữa liên tiếp mất đi thê tử cùng hai nhi tử, thật sự là đả kích mạnh mẽ, càng khiến hắn hiện ra bộ dáng già nua, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ mà thôi.

Ngày thường hắn chỉ có ở trước mặt nữ nhi mới có thể thoải mái hơn vài phần, nhưng hôm nay nghe được lời nói của nữ nhi quan tâm như vậy, lại không thể giống như ngày xưa, thoải mái mà an ủi nói giỡn với nàng.

Ngược lại càng thêm cảm thấy chính mình vô dụng, làm quan nhiều năm, không thể mang đến nửa phần che chở cho người nhà còn không nói, hiện giờ mà ngay cả nữ nhi duy nhất còn sót lại, cũng muốn đưa ra ngoài!
Trong mắt vẩn đục của hắn rơi lệ, nghẹn ngào nắm lấy tay của nữ nhi.


“Cha xin lỗi ngươi…… Cha xin lỗi ngươi Ngưng Nhi a!”
Diêu Ấu Thanh lắc đầu: “Cha sinh dưỡng nữ nhi, lại yêu thương nữ nhi như trân bảo, dốc lòng che chở mười mấy năm, đâu ra phải xin lỗi chứ?”
“Còn về chuyện tứ hôn này, nữ nhi đã nghe nói, không có quan hệ đến ngài, nữ nhi nguyện ý gả đi!”
Diêu Ngọc Chi lại không có bởi vì lời nàng nói mà cảm thấy vui mừng, ngược lại càng thêm đau lòng.

Nữ nhi của hắn nghe lời hiểu chuyện như thế, vì sao lại trở thành vật hi sinh cho triều đình?


Bình Luận (0)
Comment