Cùng thời điểm đó, tại Pháo đài hoàng tử, Imrahil đang ngồi trên chiếc bàn gỗ làm việc của mình, trước mặt ông là một xấp giấy tờ báo cáo về thiệt hại, số người thương vong,… nhìn tờ giấy đang cầm trên tay ông hơi chút mệt mỏi, xoa lấy huyệt thái dương, thiệt hại của Dol Amroth khá nặng nề hơn ông tưởng, chưa kể đến tiền đền bù cho các thương nhân, e rằng kho bạc của công quốc phải xuất ra nặng nề đây.
Từ sau lưng Imrahil, hai cánh tay từ đâu xuất hiện, ôm choàng lấy cổ ông, biết người phía sau lưng mình là ai, ông lấy tay mình nắm nhẹ bàn tay mềm mại ấy, mỉm cười và nói.
“ Bàn tay em vẫn ấm áp như trước kia vậy, Latifah. “
Người đằng sau lưng của Imrahil lúc này là Latifah, vợ của ông, bà nhìn vào tờ giấy ông đang đọc, rồi nói khẽ.
“ Anh nên nghỉ ngơi một chút Imrahil, cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn mà. Amrothos sẽ xử lý mọi chuyện cho anh. “
Imrahil lắc đầu, ông thả tờ giấy xuống kéo lấy tay vợ mình, khiến bà ngồi lên người ông, nhìn thẳng vào mắt bà, ông nói.
“ Anh là hoàng tử của Dol Amroth, nên anh phải xử lý những chuyện này, em nhìn xem, cơ thể anh vẫn khỏe khoắn mà, đừng lo lắng cho anh quá. “
Latifah không nói gì, bà dựa đầu vào người ông. Một lát sau, giọng bà có chút nghẹn ngào.
“ Imrahil, anh biết em lo cho anh thế nào chứ, hôm đó em sợ… “
Imrahil ôm chặt cơ thể đang run rẫy của người vợ mình, lấy tay vỗ nhẹ sau lưng, như đang dỗ dành một đứa bé, rồi ông dùng tay lau đi một giọt nước mắt đang lăn trên má của bà, từ từ nói.
“ Không sao, không sao cả, anh vẫn đang ở đây mà, em hãy nhìn anh xem… “
Vài phút sau, Latifah cũng bình tĩnh trở lại, hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, một hình ảnh thật hạnh phúc. Phải biết rằng, hai người họ năm nay cũng phải hơn 50 tuổi, vậy mà vẫn có những cử chỉ của một tình yêu trẻ tuổi.
“ Latifah,… con trai chúng ta sao rồi? “ Imrahil có chút lo lắng cất tiếng.
“ Erchirion đã tỉnh lại rồi, người Elves đã cứu mạng nó, họ nói nó cần nghỉ dưỡng thêm một khoảng thời gian dài. “
“ Có lẽ một lát nữa anh sẽ tới thăm nó. Vậy còn Lothiriel, con bé thế nào rồi. “
“ Con bé vẫn ổn, chỉ là anh cũng nên tới thăm nó một chút, trông nó có chút buồn bã. “
“ Đừng lo, anh sẽ tới thăm hai đứa nó, đợi anh,… “
Latifah chỉ một ngón tay bịt miệng chồng mình lại, bà biết được ông đang tính nói gì, nên ngăn cản ngay lập tức.
“ Chiều nay. “
Imrahil cười lắc đầu, ông tính nói đợi mình xử lý xong chồng giấy tờ này nhưng đã bị người vợ mình tính trước một bước, ngăn cản lại.
“ Được rồi, được rồi, chiều này… “
“ Kẹt,… “
Chiếc cửa gỗ của căn phòng được mở ra, Amrothos bước vào bên trong, liền thấy mẹ mình va cha đang ôm nhau đắm đuối,… thấy hai người họ nhìn anh, anh giả bộ nhìn xuống đất, nói.
“ Ừm,… hình như con đến sai thời điểm thì phải. “
Latifah lập tức bắn mình ra khỏi người Imrahil, bà hơi có chút ngại ngùng rồi bình thường trở lại, bà từ từ bước ra phòng. Trước khi đi bà nói khẽ với Amrothos.
“ Sang năm con nhất định phải lấy một đứa con dâu về, nếu không thì chết với ta. “
“ A… khoan tại sao lại là con, đáng lẽ ra mẹ nên nói với Elphir và Erchirion chứ. “
Amrothos nghĩ trong đầu, anh không dám nói lời này ra ngoài miệng, nếu không mẹ anh nhất định sẽ xử đẹp nữa.
Imrahil lắng tai nghe được, ông cười khẽ, rồi nhìn Amrothos nói.
“ Con có chuyện gì à? “
“ Là chuyện về người đã cứu con, Eothur. “
“ Cậu ta, cậu ta thế nào, con biết gì về thông tin của cậu ta chứ. “
Amrothos gật đầu, anh mở miệng nói những gì mình tìm được.
“ Tóc đen, mắt xanh, Eothur xứ Rohan, cậu ấy đúng là con nuôi của Theoden. “
Imrahil trầm ngâm, ông đứng dậy, rồi quay người nhìn về phía cửa sổ, nơi ông có thể nhìn thấy cả thành phố Dol Amroth, hai tay ông chắp ra sau lưng.
“ Những năm gần đây Gondor và Rohan vẫn đang duy trì mối quan hệ hòa thuận như tổ tiên của họ, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Ở trên cao tầng, chấp chính quan Denethor II và Vua Theodeo, hai người họ thực chất khá xa lánh với nhau, thậm chí là lạnh nhạt,… không giống với những người cai trị trước kia… “
“ Denethor, Denethor,… anh đang ngày càng lạnh nhạt với các vương quốc đồng minh của chúng ta đấy,… chúng ta có thể chống cự được kẻ địch một mình chứ, không,… điều đó là không thể, lũ hải tặc Corsair đã cho em biết, Sauron đang dồn ép lực lượng, và một khi nó được tung ra, Gondor lập tức sẽ hóa thành vực thẳm. “
Imrahil có linh cảm, một ngày nào đó, một trận chiến sẽ tới, một trận đại chiến liên lụy khắp cả vùng đất Trung địa. Có lẽ ông nên hỏi các bậc hiền gia tộc Elves, có khi họ biết được thứ gì đó, còn Eothur, cậu ta đã cứu con trai ông, cậu ta có ân với dòng tộc của ông, cậu cần nhận được phần thưởng xứng đáng.
Suy nghĩ một lúc, ông quay đầu nhìn con trai mình, có khi ông nên thúc đẩy nó kết bạn với Eothur. Vì ông nghi ngờ, một ngày nào đấy, cậu ta cũng sẽ góp phần trong cuộc đại chiến, và Gondor lẫn Rohan, có khi sẽ lại cùng nhau chiến đấu thêm một lần nữa.
“ Amrothos, con nghĩ sao về việc phong tước cho Eothur. “
“ Ý cha là phong hiệp sĩ. “
…
Sáng hôm sau, Eothur rời khỏi quán trọ, tiến về pháo đài của hoàng tử, đồng hành cùng hắn là Corbin, và vợ sắp cưới của cậu ta, Hebe, trên con đường mòn, họ gặp một đội kỵ binh Dol Amroth đang tiến vào bên thành trong. Corbin ghé tai hắn nói.
“ Eothur, nhìn kìa, thật là tuyệt vời. Từ nhỏ tôi đã muốn trở thành một trong bọn họ. “
“ Ha ha, tin tôi đi, giấc mơ cậu có khi sắp thành hiện thực rồi. “
Rồi Corbin thốt lên, chỉ tay về một người đàn ông đang dẫn đầu bọn họ.
“ Là phó thống lĩnh của kỵ binh, Rowan, đồ tể xứ Dol Amroth. “
“ Hả “ Eothur nghe thấy cái tên quen quen, hắn quay đầu nhìn về phía trước đoàn diễu hành. Đây không phải là,… Rowan sao, giờ hắn mới biết ông ta là phó thống lĩnh của kỵ binh Thiên Nga này đấy,… thảo nào ông ta lại tràn đầy sát khí như vậy, đúng là không phải một con người đơn giản,… nhưng hắn hơi thắc mắc,… Tại sao ông ta lại được gọi là “ Đồ Tể “.
Tiến vào sảnh trong, Eothur và Corbin kiếm một chỗ ngồi tại hàng ghế giữa, chờ đợi lấy, chỉ trong 10 phút đồng hồ, xung quanh ghế ngồi bọn họ tràn đầy người. Và khi Imrahil bước ra, cả toàn bộ khu sảnh đều im lặng, không một tiếng nói nào vang lên.
“ Hơn 200 năm qua, thành phố Dol Amroth chúng ta đã tràn ngập yên bình, chưa bất kỳ tên hải tặc nào có thể vượt qua tuyến phòng thủ. Thế mà tại ba ngày trước, ta đã làm hổ thẹn tổ tiên mình, chúng đã gây mất mát cho chúng ta,…
Ta có lỗi với các vị,…
Ngày hôm nay, hãy để sử sách được ghi lại, Imrahil ta thề với các vị, chừng nào ta còn sống ở trên đời, thì tất cả mọi người sẽ được ấm no, hạnh phúc,... ta sẽ trả ơn các vị, như cái cách mà các vị cưu mang lấy thành phố này,…
Và hãy để hàng năm ngày hôm nay, là ngày chúng ta tưởng nhớ những người đã chiến đấu, bảo vệ vùng đất Dol Amroth. “
…
Buổi lễ kéo dài nửa tiếng đồng hồ rồi kết thúc, chủ yếu là lời xin lỗi của Imrahil, thống lĩnh hải quân,… Ngoài ra là lời hứa hẹn của ông, những người đã có công đóng góp vào cuộc chiến này đều sẽ có thưởng, những người thân của người đã mất trong cuộc phòng thủ, Dol Amroth sẽ nuôi họ, cung cấp tiền hỗ trợ hàng tháng, nếu đứa trẻ đó mồ côi, Dol Amroth sẽ nuôi nó và cung cấp việc làm cho đến khi nó trưởng thành,…
Cuối cùng Imrahil quyết định, ngày hôm nay, sẽ mãi được ghi nhớ, và hàng năm, đền thờ sẽ được mở ra, chúng ta hãy dâng lên những thành kính của mình cho những người hùng vô danh.
Vừa bước ra khỏi cổng pháo đài, có một người hầu liền bước tới trước mặt Eothur, ông nói.
“ Xin lỗi ngài, ngài có thể cho hoàng tử một chút thời gian chứ, ông ấy đang chờ ngài bên trong. “
Hả,… Imrahil muốn gặp hắn,… chắc có lẽ là do Amrothos nói cho ông nghe đây.
Eothur gật đầu, rồi quay đầu nói với Corbin:
“ Cậu hãy về trước, tôi cần gặp một số người chút. “
“ Hoàng tử chứ không phải một số người, Eothur “
Corbin cũng nghe được người hầu nói, anh trợn mắt nhìn hắn, “ Hoàng Tử, chứ có phải bình thường đâu mà cậu ta dám nói một số người. “
…
Eothur đi theo người hầu, ông ấy dẫn hắn leo lên những bậc thang đá vòng xoáy, bên cạnh cầu thang là bức tường được trang trí với những bức tranh, bông hoa, ngoài ra, là những cây đèn,…
Tiến lên tầng thứ ba, người hầu dẫn hắn tới trước một cánh cửa. Ông ấy mở ra nhưng không bước vô, hắn hiểu ý ông, rồi tiến vào bên trong, người hầu liền đóng cửa lại chờ đợi ở bên ngoài.
Nhìn xung quanh Eothur nhận ra đây không phải là một căn phòng, mà là một sảnh lớn,… một tòa sảnh trưng bày, khỉ thật nó còn nhiều món đồ cổ hơn cả Edoras nữa chứ.
“ Đây là khu trưng bày của hoàng tộc Dol Amroth. “ giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau Eothur,… là Rowan.
“ Thế nào, nơi này được chứ, Hazz… đi thôi ông ta đang chờ cậu. “ Ông ta vừa nói một đoạn liền ngáp dài, có vẻ như ông đã quá quen thuộc nơi đây đến phát chán rồi, người Dol Amroth, dân nghệ thuật, không ngờ lại ra đời một người kỳ hoa thế này, đáng lẽ ông ta nên là người Rohan thì đúng hơn.
Đi theo Rowan, hắn tiến đến gặp Imrahil, ông đang chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận có người đến ông liền quay đầu lại. Thấy hai người, ông liếc qua Rowan, rồi nhìn chăm chú vào chàng trai trẻ.
Hắn có thể cảm nhận ánh mắt của Imrahil rất độc đáo, nó chứa đựng sự bình tĩnh, trí tuệ, ông ấy như quan sát hắn từng ly từng tý, không bỏ sót một chút đặc điểm nào. Một vài giây sau, ông nhấc khóe môi mỉm cười, tiến gần hắn vỗ vai nói.
“ Cậu là Eothur xứ Rohan. “ Ông hơi nhấn mạnh chữ Rohan, hắn có cảm giác ông như biết thân phận thật của hắn vậy.
“ Cảm ơn cậu đã cứu con trai ta, ta không biết làm thế nào để trả ơn tình này đây. “
Rowan đang ngó nghiêng ngó dọc, nghe được Eothur cứu con trai Imrahil, ông lập tức quay đầu nhìn hắn, ông khá bất ngờ về việc này.
“ Ngài không cần làm gì cả thưa hoàng tử, tôi chỉ là vô tình đi ngang qua giúp đỡ cậu ấy. “
Đôi mắt Imrahil có chút gì lóe sáng lên, ông âm thầm gật đầu, khiêm tốn một trong những phẩm chất tốt đẹp của con người, tốt lắm.
“ Không, không, làm sao ta lại có thể làm như vậy. Cậu đã cứu mạng con trai ta mà, hay là vậy đi. “
“ Rowan. “ Imrahil quay đầu nói với người bạn của mình, ông không cho hắn kịp nói một lời nào cả.
“ Hãy dẫn hiệp sĩ của chúng ta chiêm ngưỡng lấy doanh trại của lực lượng tinh nhuệ nhất của Dol Amroth này. “ Nói xong ông quay đầu nhìn hắn.
“ Eothur xứ Rohan, ta không có gì có thể trao tặng cậu, hãy nhận lấy danh hiệu này. “
Cứ như vậy, Eothur mơ hồ nhận được cái tước hiệu là hiệp sĩ của Dol Amroth.
…
Trên đường về nhà, Eothur đi cùng với Rowan.
“ Hiệp sĩ Dol Amroth, nó có nghĩa là gì chứ? “
“ Ha Ha,… chẳng có gì ghê gớm lắm đâu, đa số những người nhận danh hiệu này thuộc kỵ binh Thiên Nga Trắng, những người đã có công với hoàng tộc hay Dol Amroth.
Còn lợi ích của nó, bất kỳ ở đâu, bất kỳ nơi nào, chỉ cần có kỵ binh thiên nga, cậu có thể nhờ họ giúp đỡ.
Nếu như vào thời xưa thì nó còn có ích, thời nay,… cả lực lượng cộng lại chưa đến 1000 người, cả đám núp ở đây hết thì có con khỉ mới có thể giúp cậu nếu cậu rời khỏi đây. “ Rowan dừng lại chút rồi quay đầu hỏi hắn.
“ Mà cậu là con nuôi của Theoden à. “ hắn gật đầu nhẹ nhàng.
“ Vậy thì tuyệt quá, lão ta thế nào rồi, đã lâu rồi ta chưa gặp lão. “
“ Ngài từng là? “ Hắn nghi ngờ nhìn ông.
“ Là bạn thân, trong khoảng thời gian ông ta từng ở Gondor, chúng ta kết bạn với nhau, về sau do nhiều chuyện xảy ra, quá bề bộn công việc, nên chúng ta chưa gặp lại nhau nhiều năm trời. “
Vừa đi trên đường, Eothur kể lại cho Rowan nghe về cha mình, ông ấy vẫn khỏe mạnh.
P/s: Hoàng tử trong này ý khá giống công tước.