Eros Không Nói Dối

Chương 7

07.

Sau khi kết thúc mọi việc, Từ Giai Vận vội vã đi tới bồn cầu.

“Không cần đâu.” Tiêu Dương bế cô vào trong bồn tắm, vặn vòi hoa sen giúp cô, “Không sao đâu, không cần lấy ra.”

Cô đỏ mắt: “Nhưng nếu chị nhớ không nhầm thì… Hình như hôm nay là thời kỳ rụng trứng của chị.”

“Kỳ kinh nguyệt của chị luôn không chính xác.” Ánh mắt Tiêu Dương phản chiếu tia sáng sâu xa, ngoài miệng thì nhỏ giọng an ủi cô, “Đây hoàn toàn là vấn đề xác suất, chị phải tin rằng mang thai không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.”

Từ Giai Vận: “Nhưng mà……”

“Đừng lấy ra, cũng đừng uống thuốc.” Cậu cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ nước cho cô, “Tin em đi, chỉ là một lần ngẫu nhiên, không sao đâu.”

Cô chưa bao giờ qua lại với người đàn ông nào khác, mọi kiến thức về phương diện này đều được cậu chỉ dạy, cậu vẫn luôn bảo vệ cô rất tốt, cũng cực kỳ chú ý đến sức khỏe sinh lý của cô.

Nếu cậu đã nói là một lần ngẫu nhiên không sao, vậy cô tạm thời tin tưởng vậy.

“Hơn nữa.” Lúc này cậu nheo mắt, cười nửa miệng bảo: “Nếu thật sự chuẩn như vậy, em cũng nên tự phong cho mình danh hiệu tay súng thần.”

Từ Giai Vận trừng mắt nhìn cậu, nói nhỏ: “Sau này em vẫn phải đeo cái đó….”

“Ừm.” Cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cúi đầu hôn lên gáy cô, “Thật sự trách vì sao hôm nay chị lại hấp dẫn như vậy.”

Cô ôm bọt xà phòng trong tay, không nói nên lời nhìn cậu.

Tên đàn ông chó này.

Rõ ràng là dục vọng của bản thân, động dục không quan tâm bất cứ thời gian địa điểm nào, đến cuối cùng lại đổ lỗi cho cô.

Tiêu Dương không tắm rửa toàn thân, chỉ rửa sạch những chỗ cần thiết rồi mặc quần áo đi ra ngoài.

Ai mà ngờ được, cậu vừa mới đóng cửa phòng tắm lại, bỗng nghe thấy Từ Giác gõ cửa phòng Từ Giai Vận: “Chị ơi! Chị đang làm gì thế! Sao đột nhiên không thấy Tiêu Dương trong nhà vệ sinh nữa!”

Tiêu Dương nghe thấy giọng của Từ Giác, lúc này bình tĩnh bật đèn phòng ngủ lên, sau đó bật máy tính Từ Giai Vận đặt trên bàn làm việc.

Từ Giác đợi một lúc không thấy ai ra mở cửa, bèn vặn tay nắm cửa: “Chị! Chị ngủ rồi ư!”

Lúc bấy giờ Tiêu Dương mới ngồi xuống bàn học, hắng giọng nói: “Tao ở đây.”

Một giây sau, Từ Giác phá cửa xông vào.

Từ Giác bước vào phòng, nhìn thấy cậu đang ngồi trước bàn làm việc, cau mày: “Khốn khiếp, sao tự nhiên mày lại chạy vào phòng chị gái tao khi đang đi vệ sinh?”

“Chị ấy vừa nói với tao là máy tính có vấn để, bảo tao sửa hộ.” Cậu gõ nhanh lên bàn phím, “Tao vừa mới sửa xong.”

Từ Giác nghi ngờ nhìn lướt qua máy tính của Từ Giai Vận: “Máy tính chị ấy mới mua sao lại có vấn đề được.”

“Không biết.” Cậu tắt máy, “Tao vừa kiểm tra rồi, có lẽ là khả năng tương thích của hệ thống bị hỏng.”

Từ Giác nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt: “Chị tao tắm bên trong à?”

Tiêu Dương gật đầu, gấp máy tính lại đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài: “Được rồi, chơi game thôi.”

Từ Giác yên lặng nghe tiếng nước trong phòng tắm vang lên, bỗng hỏi: “Mày vào đây bao lâu rồi?”

“Cũng được một lúc.” Cậu bình tĩnh đáp, “Trước khi mày rửa bát xong thì tao bị chị mày gọi vào.”

“Sao đó chị gái tao nhờ mày sửa máy tính.”

“Ờ.”

“Trong lúc mày đang sửa máy tính, thì chị ấy chạy đi tắm rửa?”

“Ừ.”

Từ Giác lặng lẽ nhìn cậu, như thể muốn tìm thấy chút hoảng sợ hay bất an nào đó trên gương mặt của cậu, nhưng nhìn mãi, Từ Giác phát hiện cậu không có một chút sơ hở nào.

“Làm sao?”

Cậu đã thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Giác khác hẳn so với trước đây, nói đùa, “Sao lại nhìn tao với ánh mắt nhìn kẻ xấu thế.”

Lúc này hình như Từ Giác mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài với cậu: “Ai bảo mấy hôm trước mày nói thích người trạc tuổi chị gái tao, làm hại tao lo lắng con súc sinh là mày ra tay với chị ấy.”

Tiêu Dương cười nhẹ không nói gì

Đáng tiếc.

Cậu đã làm súc sinh từ rất lâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment